Đêm nay tất nhiên Lam Trạm sẽ ngủ lại Trọng Loan điện.

Màn che trong tẩm điện lung lay một đêm, phía trên đính kim, bạc, lưu li, san hô, hổ phách, xà cừ, mã náo*, vô cùng quý trọng.

*Nếu mọi người có hứng thú có thể tìm hiểu trên google.

Ban ngày Ngụy Anh ngủ nhiều, ban đêm ngủ không được.

Lam Trạm chưa đã thèm mà hôn người trong ngực, nói: “Trẫm thấy ngươi gần đây có tâm sự, có chuyện gì không vừa ý?” Tay hắn vòng qua ôm eo nhỏ của Ngụy Anh, hắn cảm thấy bản thân là phu quân của Ngụy Anh, đương nhiên muốn đối xử tốt với hắn.

Lam Trạm đã thoả mãn luôn dễ nói chuyện hơn một chút. Hôn hôn môi Ngụy Anh, hắn lại nói: “Nếu ngươi muốn cái gì, cứ nói với trẫm.”

Luôn mãi do dự, Ngụy Anh nói: “Bệ hạ.....ta.....muốn đi thăm sư phụ với bọn họ.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Ngụy Anh vào cubg tới nay nhắc tới muốn đi thăm người Giang gia.

Lam Trạm chưa nói được hay không, vỗ về chơi đùa tóc của Ngụy Anh, nhàn nhạt nói: “Ngươi rất ít khi đề cập đến bọn họ.....Trẫm còn tưởng bọn họ trước kia không tốt với ngươi.”

Ngụy Anh đáp lại: “Chẳng lẽ bệ hạ sẽ thích ta thường xuyên nhắc tới bọn họ?”

Lam Trạm không nghĩ hắn sẽ hỏi câu này, nên không biết nói tiếp như thế nào.

Có đôi khi không nhắc tới, không có nghĩa là không còn để ý.

Trong tẩm điện nhất thời rơi vào im lặng.

Bình tĩnh mà nhìn lại, Lam Trạm cũng không muốn cho Ngụy Anh đi gặp người Giang gia. Hắn hi vọng Ngụy Anh sẽ ở bên cạnh mình, chỉ thuộc về một mình hắn. Chỉ là....Lam Trạm nhìn người trong ngực có chút cô đơn, Ngụy Anh vào cung lâu như vậy, cũng rất ít khi cầu mong hắn cái gì.

Thật ra không muốn làm hắn thất vọng.

Lam Trạm thở dài, nói: “Được rồi, qua hai ngày nữa trẫm cho người đi cùng ngươi.”

Nghe hắn đồng ý, cục đá trong lòng Ngụy Anh cuối cùng đã rơi xuống. Tuy hắn đồng ý cho Ngụy Anh đi gặp người ngoài, nhưng tóm lại trong lòng hắn có chút không vui. Ôm người gần thêm một chút, Lam Trạm lại nói: “Trẫm đã thoả mãn ý nguyện của ngươi, ngươi cũng nên đáp ứng trẫm một chuyện mới phải.”

Ngụy Anh nói: “Bệ hạ muốn cái gì?” Dù sao chẳng qua chỉ là chuyện trên giường, Ngụy Anh cũng không có băn khoăn gì.

Lam Trạm phục hồi chút vui vẻ, nói: “Tiện Tiện của trẫm, sẽ biết những gì?”

Ngụy Anh bị hắn hỏi có chút đứng hình, binh pháp hắn học được không ít, bản lĩnh làm người vui vẻ thật sự là dốt đặc cán mai.

Thấy Ngụy Anh trầm mặc, Lam Trạm cũng không phải cố ý muốn làm khó hắn, thuận miệng nói: “Thôi vậy, ngươi tùy ý làm chút đồ ăn là được.” Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ, mẫu hậu thường làm cho phụ hoàng một chút điểm tâm, tình cảm của hai người rất tốt.

Ngụy Anh có chút kinh ngạc: “Bệ hạ muốn ta xuống bếp?”

Lam Trạm nói: “Ngươi sẽ không làm sao?”

Hẳn là…… Là sẽ đi.

Ngụy Anh sợ hắn đổi ý, đành phải tạm thời đồng ý trước.

Được Lam Trạm hứa hẹn, ngày thứ hai Ngụy Anh liền từ một góc trong Đa Bảo các lấy ra một cái hộp gỗ màu vàng. Hắn mở nắp ra, tính toán qua loa, ngân phiếu cùng vàng bạc bên trong ước chừng khoảng bảy tám trăm lượng. Lương tháng mỗi tháng của quý quân là năm trăm lượng, hơn nữa còn có ban thưởng trước sau, hắn còn chú vàng nhỏ. Bản thân ở trong cung, vàng bạc hay ngân phiếu cũng chẳng có công dụng. Trước mắt đã có cơ hội đi ra ngoài, vẫn là mang cho sư phụ bọn họ tốt hơn.

Lam Trạm không có nuốt lời. Hôm sau dùng xong ngọ thiện cùng Lam Trạm ở trong cung, một xe ngựa đã sớm chờ ở bên ngoài. Lam Trạm lấy ra một cái mặt nạ, mặt nạ này là vì Ngụy Anh mà làm ra, phía trên khảm vàng bạc châu ngọc, vô cùng tinh xảo. Hắn tự mình đeo lên thay Ngụy Anh, che đi hơn nửa dung nhan của Ngụy Anh. Lam Trạm nói: “Tiện Tiện, trở về sớm một chút.” Ngụy Anh đồng ý, Lam Trạm lại lệnh cho tổng quản đi cùng Ngụy Anh.

Xe ngựa đi thẳng một đường ra khỏi hoàng thành.

Trên đường lớn rộn ràng náo nhiệt. Có người mở đường ở phía trước, xe ngựa không có trở ngại, thông suốt không bị ngăn cản. Ngụy Anh kéo màn xe ngựa lên, chỉ thấy người đi đường đi tới đi lui, quần áo đều tươi sáng. Hai bên đường cửa hàng san sát, là hình ảnh giàu có bình an. Ngụy Anh im lặng một lát, không tự chủ lại nghĩ đến bá tánh Tĩnh Ninh thành. Bọn họ bị chiến hoả quẫy nhiễu, không biết bao giờ mới có hình ảnh an bình như thế này.

Đi qua một hiệu thuốc, Ngụy Anh nói: “Dừng xe lại.” Tổng quản vội vàng cho xe dừng lại, Ngụy Anh xuốn xe ngựa, ra lệnh người không được đi theo, một mình đi vào hiệu thuốc.

Chưởng quầy mỉm cười tiếp đón hắn, thấy khí chất quanh người Ngụy Anh, không giống người thường.

Ngụy Anh thoáng nhìn qua quầy thuốc sau hắn, còn tốt, thuốc hắn muốn chỗ này đều có.

Chưởng quầy nói: “Công tử là tới mua thuốc, có phương thuốc hay không?” Ngụy Anh lắc đầu, có lễ nói: “Chỗ này có bút mực không?” Chưởng quầy gật đầu, cho người chuẩn bị giấy bút. Ngụy Anh suy nghĩ một lát, đặt bút xuống viết những thuốc cần tìm. Hắn đưa giấy cho chưởng quầy, nói: “Mong chưởng quầy bốc thuốc theo đúng trên giấy ghi.”

Chưởng quầy tiếp nhận, thấy phía trên ghi không ít dược liệu, nhân sâm, hoàng kỳ, bạch thuật, phục linh, cam thảo, đương quy, bạch thược, hoàng linh, hoàng bách, sơn chi, liền kiều, cây bối mẫu…… Chưởng quầy có chút giật mình, nói: “Công tử, những cái này đều phải sao?” Ngụy Anh gật đầu, chưởng quầy thấy hắn ăn mặc bất phàm, hơi suy nghĩ, sai tiểu nhị làm theo.

Trong lúc chờ bốc thuốc, Ngụy Anh thoáng nhìn qua niêu sắc thuốc nhỏ ở một bên, chỉ tay, nghiêm túc nói: “Chưởng quầy, cái kia bán như thế nào?” Dừng một chút Ngụy Anh lại nói: “Còn cả cái cân dược nhỏ kia nữa.”

Ngụy Anh thanh toán ngân lượng, chưởng quầy khách khí cho hai tiểu nhị xách dược liệu cùng với niêu và cân đi ra ngoài.

Còn chưa ra khỏi cửa đã thấy tổng quản mang vài tên hộ vệ sai vặt đứng chờ ở cửa. Bọn họ tiếp lấy dược liệu trong tay tiểu nhị, Ngụy Anh không nói chuyện, xoay người lên xe ngựa.

Lại đi thêm một chút, xe ngựa đã tới kinh giao.

Nhìn sân trước mặt bị canh gác nghiêm ngặt, Ngụy Anh cảm thấy giống như cách cả một thế hệ.

Quản sự trông coi chỗ này hiển nhiên biết tổng quản, thấy hắn tới liền vội vàng chạy lên tiếp đón, nói: “Sao ngài lại tới, bệ hạ là có chỉ thị gì sao?” Tổng quản nói với hắn vài câu đơn giản, cửa lớn đóng chặt của sân phía sau vì Ngụy Anh mà mở ra.

Ngụy Anh cho người đem đồ vào trước, nâng chân đi vào sân này, lại nói: “Các ngươi chờ ở bên ngoài.” Tổng quản vội cung kính đáp lại, chưởng sự thấy hắn cung kính với Ngụy Anh như vậy, trong lòng rùng mình, hạ giọng nói: “Vị công tử này.....” Tổng quản liếc hắn một cái, nói: “Cẩn thận hầu hạ, ngàn vạn lần đừng đắc tội....”

Trong đình viện vẫn là bộ dáng cũ, vẫn giống như khi hắn bị mang đi.

Nhìn thấy Ngụy Anh, con ngươi Giang Trừng tràn đầy khiếp sợ, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía hắn: “A Tiện!” Ngụy Anh duỗi tay đỡ hắn, nói: “Cẩn thận một chút.” Luôn mãi xác nhận Ngụy Anh không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng Giang Trừng rơi xuống, hốc mắt đỏ lên.

Hai người đều biết trước mắt không phải lúc ôn chuyện, Ngụy Anh hỏi: “Sư phụ và sư tỷ đâu?” Giang Trừng vội đáp: “Ở bên trong.”

Trong phòng tối tăm, Giang Yếm Ly đang lau khăn. Nghe được động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy Ngụy Anh bình an trở về, tuy là vui mừng nhưng lại rơi xuống vài giọt nước mắt. Ngụy Anh an ủi cười với nàng, nói: “A tỷ, ta không có chuyện gì.”

Giang Phong Miên hôn mê ở trên giường, so với gầy đi hơn nửa. Ngụy Anh ngồi xuống cái ghế nhỏ trước giường, duỗi tay đặt lên mạch tay Giang Phong Miên. Giang Trừng nói: “Sao rồi?” Ngụy Anh thở dài: “Tích tụ trong tim, lại thêm di chứng của phong hàn, bệnh cũ tái phát.” Hắn tính sơ qua, dược liệu lần này hắn mang tới, miễn cưỡng đủ dùng.

Ngụy Anh nói: “Sư tỷ, ngươi ở đây chăm sóc sư phụ, ta đi sắc thuốc.” Hắn nhìn mắt Giang Trừng, nói tiếp: “A Trừng, ngươi đi giúp ta đun thuốc.”

Ba người nhiều năm ăn ý, không cần nhiều lời nữa.

Ngụy Anh lấy từ trong tay áo ra một túi tiền, số ngân lượng còn lại sau khi mua thuốc đều ở chỗ này. Hắn đặt túi tiền vào trong tay Ngụy Anh, nói: “A tỷ, cái này ngươi giữ cho tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play