Edit by Cam

Trở lại phòng bệnh, tôi ngồi hồi lâu bên mép giường Muộn Du Bình, y vẫn luôn không tỉnh mà chỉ nặng nề ngủ. Bàn Tử ở một bên xem xét bình lưu ly trống rỗng kia, trong căn phòng tĩnh lặng, tôi cũng chỉ nhìn mặt Muộn Du Bình, yên lặng đợi y tỉnh dậy.

Tôi hôm nay mới phát hiện, Muộn Du Bình lớn lên rất đẹp. Nhiều năm như vậy tôi là lần đầu tiên nhìn mặt y kỹ càng như thế. Gương mặt y tái nhợt gầy yếu lại thon dài, lông mày thanh mảnh cùng cái trán có nét, đường cong giữa trán và sóng mũi như đao gọt. Tôi không khỏi vươn tay sờ mi tâm nhăn chặt của y, Muộn Du Bình cảnh giác mở mắt, sau khi nhận ra là tôi y mới dần dần nhắm mắt lại.

"Tiểu Ca."

Tôi gọi một tiếng, Tiểu Ca mở mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn Bàn Tử rồi nhận được cái gật đầu từ hắn, tôi cố nén quay người lại mỉm cười nói: "Tiểu Ca, chúng tôi sẽ đưa anh trở về." Muộn Du Bình không nói bất luận điều gì, "Hai ngày nữa, anh trở lại Hàng Châu với tôi đi, anh ở đó cùng tôi, cửa hàng tôi cần người hỗ trợ, anh không cần phải tiếp tục hạ đấu gì đó..." Muộn Du Bình chuyển tầm mắt về phía tôi, hàng mi nhắn chặt đầy nghi vấn. Tôi nhất thời không thốt nên lời, Bàn Tử cũng không nhìn nổi nữa mà xoay người rời đi. Hắn mở cửa đi ra thì đâm phải bác sĩ phụ trách cũng vừa lúc bước vào, chỉ thấy bác sĩ phụ trách dẫn theo năm, sáu người trẻ tuổi mặc áo blouse đi đến. Tôi che miệng đi về một góc, Bàn Tử cuối đầu, nghiêng mình cho đoàn người tiến vào.

Bác sĩ phụ trách mở sổ khám bệnh ra, bảo tôi hỗ trợ y tá đo huyết áp và lấy ít máu của Muộn Du Bình. Sau đó ông đưa sổ khám bệnh cho bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh, để bác sĩ trẻ tuổi đọc: "Trương Khởi Linh, rạng sáng ngày x tháng x nhập viện, nhiều chỗ gãy xương, tổn thương mô mềm và một vết rách sâu ở chân trái. Bình minh ngày x tháng x vết thương xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng, dùng thuốc kháng sinh XX, XX, và XX nhưng không hiệu quả. Ngày x tháng x rạng sáng, nhiễm trùng biến chứng, nội tạng suy kiệt, ngày x tháng x dự kiến..."

Bác sĩ phụ trách duỗi tay lấy lại sổ bệnh án, ra hiệu đừng đọc nữa, tôi không muốn nhìn biểu tình của Muộn Du Bình, Bàn Tử kế bên cũng cuối gầm mặt từ đầu đến cuối. Lúc này, giữa đám bác sĩ mặc áo blouse, một nam thanh niên cao gầy cao giọng hỏi: "Ngày mai là cắt chân đúng không?"

Bác sĩ phụ trách hung hăng liếc cậu ta cảnh cáo, nhưng tiểu tử kia lại không buông tha tiếp tục nói: "Có cái gì đâu, tên này lớn lên xinh đẹp thế kia, tương lai trên giường dưới giường hầu hạ, vậy cũng đủ rồi." Lại nói nằm ở bệnh viện này hơn phân nữa tháng, cộng thêm việc xuống đấu nữa tháng trước, tóc bây giờ dài giống như phụ nữ. Nhưng lời nói của người này đã đem Muộn Du Bình phanh phui không còn một mảnh. Tôi tức giận muốn đứng lên nhưng đã có một cánh tay từ phía sau duỗi lên vỗ nhẹ vào ót tên nói năng bậy bạ kia trước. Tên phế vật kia bị chọc cho lảo đảo ngã người về phía trước, gục trên mặt đất. Tôi và Bàn Tử quay đầu nhìn chủ nhân cánh tay nọ, cả hai hết sức ngạc nhiên.

Tôi chỉ nhìn thấy đôi mày thanh mảnh và cặp mắt phượng hơi xếch, mũi cao cằm nhọn, một đầu tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau. Trên mái tóc đen có một vài lọn màu vàng kim nổi bật, tóc mái được cố định trên đỉnh đầu bằng một cái kẹp cao su làm lộ vần tráng cao. Một thân áo blouse trắng khoát trên cái áo bó sát màu đen càng làm đôi gò bồng thêm sinh động. Phía dưới là chân váy màu xám và quần tất đen, căng chặt vòng ba đầy đặn. Đôi chân thon dài đạp trên giày đế bằng nhưng người cũng cao chênh lệch 1m75. Trước ngực là thẻ công tác: Thực tập sinh, Vương Cát.

Ngô Tà tôi sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu gặp được nữ nhân xinh đẹp đến thế, mấu chốt là dưới khí chất kinh diễm kia lại là khuôn mặt tràn đầy anh khí uy nghiêm.

Lúc tôi ngây người thì tên phế vật lúc nãy đã lòm còm bò dậy, trên mặt cậu ta chảy dài máu mũi đỏ tươi, loạn xạ mắng: "Là ai đẩy? Các người phải biết bệnh viện này chính là nhà tôi mở, là cô Vương Cát, ngày mai mẹ tôi..." Là một tên con ông cháu cha đầu óc ngu ngốc. Bàn Tử vững vàng đưa tay chặn lấy cậu ta, không cao không thấp hướng mỹ nữ Vương Cát làm cái tiểu lễ.

"Em gái, dọa đến em rồi?"

Đệt, Bàn Tử quả nhiên còn nhanh hơn sói, bên này hai người muốn chết muốn sống, hắn thế nhưng đảo mắt cái liền quên không còn một mẫu.

Lại nói Vương Cát kia, hai tay giơ sổ bệnh án lên che miệng, cuối đầu rũ mắt nhìn Bàn Tử, tôi đoán lúc đó xương khớp toàn thân Bàn Tử đều đã tê rần.

Bàn Tử vô cùng phải phép nói với Vương Cát, "Em gái, buổi tối có rảnh không?" Vương Cát nở một nụ cười xinh đẹp nhìn nhìn người trong phòng, Bàn Tử không nói nữa xách cổ tên con ông cháu đi ra ngoài, người trong phòng toàn bộ choáng váng.

Bác sĩ phụ trách cứng ngắc từ trạng thái hóa đá hoàn hồn lại, xua tay ngăn lời xin lỗi của Vương Cát, đơn giản kiểm tra tình trạng của Muộn Du Bình rồi mang theo đám thực tập sinh rời đi. Điều duy nhất khiến tôi chú ý là khi rời đi, ánh mắt của Vương Cát luôn dừng trên người Tiểu Ca làm tôi không thể nào lý giải được. Sau đó tôi cùng Bàn Tử nói chuyện, thời điểm Vương Cát vào phòng bệnh kia, ánh mắt đã luôn chú ý đến Tuyết Lộc Bạch trên giường Tiểu Ca, đôi mắt lúc đó mơ hồ mở ra tròn xoe.

Tôi nhanh chóng đứng dậy chạy theo bác sĩ phụ trách, ông liên tục hướng chúng tôi xin lỗi vì đã hứa không để Muộn Du Bình biết chuyện. Tôi lắc đầu, không thể làm khác hơn, tôi đến cùng vẫn phải thẳng thắng với Muộn Du Bình.

Lúc này Bàn Tử đã xách tên con ông cháu cha ra ngoài hành lang, nhìn trái nhìn phải rồi đi đến chỗ Hắc Nhãn Kính đang đứng. Phía sau Hắc Nhãn Kính không xa chính là Tiểu Hoa và Tú Tú đang nhỏ giọng nói chuyện. Bàn Tử cười xấu xa nói với Hắc Nhãn Kính, "Hắc gia, giúp huynh đệ chút chuyện được chứ? Vừa nãy ở trong đấy tôi gặp được một tên con hoang, nói rất nhiều lời vô nghĩa đến người anh em tôi cũng chịu không được. Nghe nói Hắc gia rất giỏi khoảng này, hay anh giúp tôi giáo huấn nó một chút nhé? Khi trở lại Bắc Kinh, tôi sẽ đãi anh ăn Häagen-Dazs*."

*Häagen-Dazs là một thương hiệu kem nổi tiếng của Mỹ.

Hắc Nhãn Kính ha hả nở nụ cười, một tay nhấc tên con ông cháu cha lên, vặn cằm ngắm nghía: "Da dẻ không tồi, tôi đây trước đa tạ anh nhé." Tên con ông cháu cha bị doạ cho mặt mũi trắng bệch, Hắc Nhãn Kính nhìn xung quanh rồi xách cậu ta đi đến phía sau Tiểu Hoa. Hắn duỗi cánh tay thon dài, từ bả vai Tiểu Hoa sờ một đường đến trước ngực. Tiểu Hoa đỏ mặt, xoay người muốn mắng thì tay Hắc Nhãn Kính đã chui tọt vào túi áo, cong ngón tay câu ra một chùm chìa khóa.

"Biết ngay Hoa gia là lái xe đến mà, cho tôi mượn xe dùng chút nhé." Tiểu Hoa nghiến răng nghiến lợi vung tay muốn đánh, lại bị Hắc Hạc Tử đánh Thái Cực đẩy về, "Đừng giận, Tú ca còn ở." Nói xong khều khóe miệng, xách tên quan nhị đại nghênh ngang rời đi. Tiểu Hoa tức giận sắc mặt vừa hồng vừa trắng.

Tôi không biết bọn họ đang xướng cái gì, chỉ ngơ ngác đứng đó. Đúng lúc này, tôi nghe được tiếng vang trầm đục phát ra từ phòng bệnh của Muộn Du Bình. Tôi không chút nghĩ ngợi xoay người chạy vào trong.

Cánh cửa mở tung, Muộn Du Bình ngã trên mặt đất, một tay bán vào dây đeo của hắc kim cổ đao, Bàn Tử một bên chụp lấy y muốn kéo lại trên giường. Nhìn Muộn Du Bình không lâu trước còn sinh long hoạt hổ bây giờ đến đi cũng không có sức, tôi có xúc động muốn rơi nước mắt.

Bàn Tử thò qua nói với Muộn Du Bình: "Tiểu Ca, tôi biết. Không có việc gì, mất một chân vẫn có thể sống tốt mà. Có Bàn gia tôi và Thiên Chân, sẽ không làm cậu buồn đâu."

Muộn Du Bình trầm mặc, cuối cùng nói: "Các người... để tôi và Ngô Tà đơn độc nói chuyện với nhau."

Bàn Tử nghe xong lời này, vỗ vỗ bả vai tôi, sau cùng rời khỏi phòng với Tiểu Hoa và Tú Tú. Trong phòng bệnh chỉ còn dư lại tôi và Muộn Du Bình đối mặt với nhau.

"Ngô Tà." Sau một lúc yên tĩnh, Muộn Du Bình quay đầu nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nói: "Chuyện cậu làm vì tôi tôi đều nhớ kỹ, nhưng lần này tôi phải đi."

Tôi lắc đầu: "Chuyện này anh đừng nói nữa được không, tôi nói rồi, sau khi giải phẫu anh liền cùng tôi trở lại Hàng Châu."

Muộn Du Bình nhíu chặt mày, đáng gãy lời tôi: "Không được, tôi làm không được, cậu cũng..."

Tôi rốt cuộc nhịn không nổi nữa, cũng không biết cơn giận từ đâu ra, tôi đứng bật dây: "Tôi nói rồi, anh đừng nói chuyện nữa, tôi cõng anh ra dễ dàng lắm sao! Tôi nói tôi bên anh một đời, anh còn làm, anh muốn tôi đem tim mình mốc ra anh mới chịu tin sao?" Muộn Du Bình sửng sốt, tôi đi đến mép giường lấy ra hắc kim cổ đao, xoảng một cái rút ra khỏi vỏ rồi nói với Muộn Du Bình: "Anh hôm nay nếu rời đi, còn muốn tìm đường chết tôi liền chết trước mặt anh, anh cứ bước qua xác tôi mà đi!"

Tôi khi ấy thật là tức đến điên rồi, đem hắc kim cổ đao để trên cổ tay, không ngờ tới Muộn Du Bình đứng dậy chộp lấy lưỡi đao lạnh lẽo. Hắc kim cổ đao phi thường nặng, tôi căn bản không thể nắm chắc, ngay khi thả ra thì bàn tay Muộn Du Bình đã đâm đìa máu, thuận thế đó lưỡi đao cũng kéo một đường trên tay tôi, nhanh chóng máu tươi đã tung tóe ra ngoài.

Ký ức tiếp theo của tôi chính là Muộn Du Bình dùng bàn tay đầy máu tươi của mình nắm lấy cổ tay cũng đồng dạng đầy máu của tôi, nhảy xuống giường rồi ôm lấy tôi lao nhanh ra ngoài. Ở ngoài một mãnh hỗn loạn, Muộn Du Bình phá tan cửa văn phòng, người bên trong chính là hoa dung thất sắc Vương Cát. Muộn Du Bình giao tôi cho Vương Cát rồi liền ngã xuống, hình xăm kỳ lần đã hiện rõ ràng trên thân thể y.

12/4/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play