Edit by Cam
Hai chân tôi một lần nữa rơi xuống mặt đất, giương mắt nhìn Giải Ngữ Hoa hơi thở hỗn loạn trước mặt và Hắc Hạt Tử tránh xa trong bóng tối. Sau này, tôi cố ý hỏi Tiểu Ca, hai người bọn họ không phải thật sự núp phía sau làm long dương chi lễ* ấy chứ. Tiểu Ca nói không phải, y không tin Hạt Tử là một người điên như vậy, còn có khi đó Tiểu Hoa không bị thương, hai người họ nếu thật sự đã làm cái gì, khi bị chúng tôi nhìn thấy chỉ sợ đã là một Giải Ngữ Hoa cả người đầy máu và một xác chết đang nằm cạnh nhau.
*Chuyện xxx của 2 nam nhân
Lại nhìn Bàn Tử, hắn đang đứng dựa lưng vào vách đá, còn Vương Cát cô ta cũng đang ngồi xổm trên mặt đất giúp Vương Bình xử lý các vết bỏng và dày đặt vết siết của dây thừng.
Tôi âm thầm cảm thán, Bàn Tử anh thế nào lại đụng phải một cái kình địch như vậy, quả thật rất đáng tuyệt vọng. Nhất định là nửa đời trước anh thiếu quá nhiều nợ đào hoa, cho nên bây giờ mới phải trả giá.
Lại nhìn Vương Bình, ánh mắt ông ta nhìn Vương Cát có chút kỳ quái. Tôi cho rằng sẽ có chút yêu thương hoặc là cảm động linh tinh, nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng đến một tia cảm tình cũng không có. Bỗng nhiên tôi nhớ đến buổi tối đêm đó, ở hành lang, trong phòng Vương Bình vang lên tiếng bạt tai. Tôi thở dài, thật đúng là phiền toái.
Vương Cát thấy tôi đi lại liền cởi quần áo giúp tôi xử lý vết thương sau lưng. Theo cách nói của Bàn Tử, quân Cửu Văn* như thế nào thì lưng tôi chính là cái dạng ấy. Lòng tôi thầm nhủ, đợi ra ngoài rồi tôi nhất định đè tên họ Trương ra tàn nhẫn gõ vài cái, trên người tôi có bao nhiêu lỗ liền gõ cho y bấy nhiêu.
¹Quân bài mạt chược.
"Đi thôi, Tú Tú vẫn còn chờ." Giọng nói lanh lảnh của Tiểu Hoa kéo tôi trở về thực tại. Đường đi phía trước đã mở ra một không gian kín đáo, nơi người giữ cung ở lại xuất hiện rồi. Không biết lần này sẽ là cái dạng khổ hình gì, tôi một bên thầm mắng người thiết kế mộ phát rồ, một bên dưới sự nâng đỡ của Muộn Du Bình đi về phía trước.
Quả nhiên lại là một nơi khó diễn tả khác, thạch thất rộng mấy mét vuông, ba mặt trên tường có khắc văn tự cổ, còn chưa có nhìn kỹ, ánh mắt tôi đã bị thứ trên mặt đất hấp dẫn sự chú ý. Phía dưới có một ánh sáng bạc mờ ảo. Giữa phòng là một chiếc ghế đá trơ trọi, trước ghế đá có treo thứ gì đó. Đèn pin soi sáng hàng trăm sợi chỉ bạc, cuối mỗi sợi chỉ treo một con bướm bạc, nhỏ và mảnh, khẽ đung đưa theo nhịp thở mà chúng tôi đưa vào.
"Thiên Chân, lần này lại là chuyện quái gì? Có phải là đến lúc cho chúng ta nghỉ ngơi giữa hiệp không? Để người ngồi trên ghế, uống trà ngắm hồ điệp gì đó?"
"Quên đi*, không mấy anh tới ngồi thử?" Vừa nói, tôi vừa lướt nhanh qua những văn tự trên vách tường, đọc tới dưới trong lòng tôi đã âm thầm kêu khổ, lại thêm một chỗ ngược đãi người ta.
*Gốc là "kéo xuống đi" (拉倒吧), là phương ngữ Đông Bắc, gần giống với quên đi (算了吧) nhưng ý nghĩa nó sâu hơn, nặng hơn quên nó đi, và nghĩa khinh thường hơn một chút so với quên nó đi.
Đang nhìn, giọng Vương Cát ở sau tai đột ngột vang lên: "Cung này, để tôi lên." Vương Cát và Vương Bình cũng tinh thông cổ văn, nhìn Vương Cát đi lên, tôi nhịn không được nhíu mày. Nhưng hình như ở đây Tiểu Ca và Vương Bình đều không có ý kiến gì với lời đề nghị này. Mắt thấy Vương Cát đã cởi bỏ trang bị, tiến lên một bước. Không ngoài dự đoán của tôi, cô bị Bàn Tử duỗi tay chặn lại.
"Đợi đã!" Bàn Tử há miệng lại không biết nên nói cái gì. "Có thể có nguy hiểm hay không? Thiên Chân, trên tường viết cái gì vậy?"
Tôi liếc nhìn Bàn Tử một cái: "Mặt trên viết, để giữ cung, một người phải ngồi ở trên ghế, hai tay ôm chùm bướm sắt. Ôm một lúc, sẽ có sợi tơ thép bung ra treo người lên cao."
"Đơn giản như vậy?"
"Không.... Nơi đó có bao nhiêu con bướm liền có bấy nhiêu sợi tơ, bướm trong tay chỉ cần rơi ra một con, một sợi tơ sẽ liền đứt đoạn, nếu số tơ kia đứt hết, người sẽ rơi xuống. Như thế cái đấu này cũng xong đời."
"Vậy...."
"Những con bướm đó, tất cả đều là những lưỡi dao sắc bén, hai tay ôm chúng, anh cứ nghĩ là ra. Còn có, cho dù có ôm không bỏ thì những sợi tơ đó cũng sẽ đứt đoạn, năm phút là một sợi. Còn nữa hồi cấp hai chắc anh cũng học qua Vật Lý rồi, áp suất, hiện tại có một trăm sợi dây thép, áp lực đều phân tán, chờ dây thép càng ngày càng ít..." Tôi không nói rõ, nhưng chờ dây thép càng ngày càng ít số lượng còn lại sẽ chậm rãi siết vào da thịt, cuối cùng nói không chừng còn nhập vào tận xương. Tóm lại, bất luận chúng tôi có vào thăm tận đấu nhanh đến cỡ nào, người ở đây chỉ sợ sẽ không còn một khối thịt nào hoàn chỉnh.
Đang nghĩ ngợi, Vương Cát đã bước đi vào. "Vương Bình, có bao tay không?" Vương Bình lấy một bộ bao tay leo núi đưa qua. Vương Cát còn chưa nhận lấy thì bao tay đã bị Bàn Tử đột ngột đoạt lấy, làm cho tất cả mọi người một phen sửng sốt. Chỉ thấy Bàn Tử đoạt lấy bao tay hai ba bước nhảy vào phòng vuông, vững vàng ngồi trên ghế đá.
"Bàn Tử!"
"Vợ ơi, không được đâu. Lưu lại sẹo, sờ sẽ thoải mái."
"Đây không phải trò đùa!" Vương Cát sốt ruột mắng.
"Đừng, người đàn ông của em là nghiêm túc đấy." Nói xong Bàn Tử thong dong mang bao tay vào, giơ tay đem số bướm trước mắt thận trọng gom gọn vào vòng tay. Sau khi tất cả đàn bướm được tập trung lại, đôi tay Bàn Tử dùng lực, hàng trăm sợi dây thép mảnh bắn ra từ những khe hở trên bức tường đá trái phải trong phòng vuông, chúng nhanh chóng quấn lấy phần thân trên của Bàn Tử rồi treo thẳng hắn lên hàng không. Phần thân trên bị dây thép quấn thành những vòng tròn, giống như một cái kén tằm. Tất cả những sợi dây thép được nối xuyên tâm vào bức tường đá từ hai hướng trái phải, dưới ánh sáng của đèn pin, nó giống như một đôi cánh bạc mọc ra từ hai bên trái phải của Bàn Tử.
Đôi tay Bàn Tử gắt gao ôm chặt hơn trăm con bướm sắt, sức căng của thể trọng tựa hồ theo sợi dây thép truyền sang trên con bướm. Bàn Tử không khỏi tăng thêm lực đạo, lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt qua bao tay, nháy mắt một dòng máu đỏ tươi theo kẻ hở của ngón tay Bàn Tử chảy ra, nhỏ giọt xuống phiến đá dưới chân hắn, Bàn Tử đau đến mức nhe răng.
"Bàn Tử!" Vương Cát kêu lên một tiếng, đứng tại chỗ mà chân tay luống cuống. Giận cũng không được mà cứu cũng không được. Vừa quay đầu lại lại nhìn thấy Vương Bình đang cười, mà Bàn Tử bị treo trên không trung cũng phụt cười ra tiếng.
"Bình ca," Bàn Tử cười nói, "Tiếp theo vợ tôi phải nhờ ông canh chừng giùm tôi rồi."
(Trong một khoảnh khắc tôi cứ ngỡ Bàn Tử gọi Bình Tử nhà chúng ta đấy, còn nghĩ ông anh già sao lại gọi thằng nhỏ kỳ vậy 🤣, rồi chợt nhớ "à, thì ra là gọi Vương Bình" cơ =)))))
Vương Bình cười chụp chụp đôi tay, xem như đáp ứng. Vương Cát đang muốn phát hỏa, bị Bàn Tử gọi lại.
"Mi Mi*, lại đây. Bàn Tử tôi cùng em nói vài lời." Bàn Tử bởi vì Vương Cát là hổ, nên luôn thích gọi cô ta là Mi Mi, Vương Cát nghe đều muốn đánh hắn. Nhưng tại lần này, Vương Cát cứ thế ngơ ngác đi qua. Lời nói tiếp theo của Bàn Tử, âm thanh thế mà ôn nhu đến kỳ lạ: "Vợ ơi, mặc kệ em có thích tôi hay không, dù trời có sập xuống thì khẳng định cũng có tôi giúp em chống, đừng sợ. Bình ca," Bàn Tử chuyển sang Vương Bình, "Phía sau nếu có nơi nào không nguy hiểm như chỗ này thì cứ để cổ lên canh." Vương Bình mỉm cười gật đầu, lấy một trường minh đăng đặt trên mặt đất.
*Vâng, các cô không nghe sai đâu. Quả thật là Mi Mi đấy, chính là cái kiểu mấy chị gái anh trai bên Trung hay gọi quàng thượng đấy =)))
Khi nói chuyện, bên đường kia im lặng mở ra một phiến đá.
"Đi thôi." Tiểu Ca lên tiếng. Lúc này, một sợi dây thép trên người Bàn Tử "bang" một tiếng đứt đoạn. Vương Cát hoảng hốt muốn tiến lên, đi được nửa bước lại dừng lại, biểu tình kinh hoảng trên mặt như lóe qua nhưng đã bị Bàn Tử bắt được trong mắt, hắn cười thanh: "Đi nhanh đi."
Vương Cát cũng không quay đầu đi nhanh về phía trước.
Tôi nhìn từng người đi qua chỗ Bàn Tử nói lời tạm biệt, tất cả đều mang một nụ cười thản nhiên. Tôi đi cuối cùng thò đầu lại gần hô một tiếng: "Bàn ca."
"Gì chứ đừng có nũng nịu, Bàn gia tôi chua bụng lắm. Nhanh nhanh chút cút đi."
"Cái rắm, anh biết cái nào là dạ dày*, cái nào là ruột già à." Tôi ngừng một chút mới nhỏ giọng nói: "Bàn Tử, nếu không làm được, không cần vì mấy cái mạng đê tiện này của chúng tôi liều mạng, tôi nói cho anh cách giải cung này."
*Vì bên trên Bàn Tử dùng từ "胃酸" nghĩa là axit dạ dày (chua bụng) nên bên dưới Ngô Tà mới nhắc đến dạ dày "胃" và ruột.
"Này!" Bàn Tử hô một tiếng đánh gãy lời tôi: "Thiên Chân, cậu thật sự cho là tôi đau lòng cái mạng nhỏ này của cậu sao? Đừng nhiều lời, tôi liền ở đây an tâm chờ vợ yêu tôi về. Cậu nói xem... Bàn Tử tôi có cái phúc khí kia không?"
Tôi nhịn không được cười một cách chân thành: "Chờ ra ngoài, tự nhiên sẽ biết." Nói xong lời từ biệt, tôi xoay người đi đến cung kế tiếp, để lại phía sau Bàn Tử y a khởi xướng một bài kinh kịch đầy nhịp sai.
¹_
28/07/2022