Edit by Cam

Trương Khởi Linh đặt Ngô Tà, người đã được dùng thuốc an thần lên giường trong phòng cho khách, sau đó đi ra rồi khép cửa lại, y nhìn Bàn Tử và Lục gia đứng bên cạnh, hướng Lục gia hành một cái lễ thật sâu. Lục gia thở dài, chấp tay sau lưng dẫn y đi đến căn phòng bên cạnh.

Một cái bàn tròn, một vòng ghế sofa nhỏ, Vương Cát và Vương Bình đang ngồi chờ trên đó. Trên bàn là một ấm Long Tĩnh, hương khí phiêu đãng khắp phòng.

"Lộc Lâm đã cùng ta nói." Lục gia ngồi xuống, tự mình rót cho Muộn Du Bình tách trà. "Vương Cát đã thu xếp chuyến bay, buổi tối hôm nay là có thể đến đó. Trang bị Vương Bình đều đã chuẩn bị, hai người bọn họ sẽ cùng cậu xuống."

"Ông à, vì cái gì phải cùng bọn họ xuống? Con với Vương Bình hai người là được rồi." Vương Cát vòng hai tay để trên đôi chân dài trước mặt, đôi giày đế bằng và vài ba loạn tóc vàng dưới ánh nắng phát ra ánh sáng nhu hòa.

Muộn Du Bình liếc nhìn Lục gia một cái, ông nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn tự mình giải thích: "Cái đấu này phải chín người cùng xuống, không thể nhiều hơn cũng không thể ít hơn."

Vương Cát nghe, chậm rãi đưa mắt tới: "Là đấu gì?"

Lục gia chậm rãi nói: "Trương gia cửu cung."

Trà trong ly của Vương Cát sánh lên một chút, Vương Bình lấy khăn giấy nhẹ nhàng giúp nàng lau.

"Trương gia cửu cung, chủ cái gì?" Vương Cát sốt ruột hỏi.

"Chủ tin."

Vương Cát đem ly trà trên tay nền "bang" một cái lên bàn, cau mày không nói một lời. Trong đầu lăn qua vài vòng, nhìn Muộn Du Bình lại nhìn Bàn Tử, cuối cùng phun ra những lời như dao: "Những người khác còn chưa tìm đủ?"

Muộn Du Bình mím chặt môi, Lục gia thở dài chuyển qua nhìn y, lo lắng nói: "Đúng vậy, chín người, cậu tìm hết chưa?"

Tiểu Ca cuối đầu, mở miệng nói: "Vẫn còn một người."

Đang nói, tiếng cánh cửa nhẹ nhàng đóng mở vang lên, một bóng hình thong dong tiến vào, tùy tiện ngồi, tùy tiện rót một ly trà.

"Hạt Tử." Tiểu Ca cũng không ngẩn đầu gọi một tiếng.

"Đã biết." Hắc Nhãn Kính bóp ly trà, suy sụp ngã lưng trên sofa, "Còn bao nhiêu người nữa?"

"Một." Muộn Du Bình rầu rĩ trả lời.

Hắc Nhãn Kính giơ tay ném cho Tiểu Ca một cái di động màu hồng phấn: "Hoắc Tú Tú."

Người trong phòng nghe xong nháy mắt sửng sốt, Muộn Du Bình nhíu chặt mày nghĩ nghĩ, cuối cùng cầm di động đi ra ngoài.

Mấy người còn lại không ai nói một lời, hoặc ngồi hoặc dựa, tất cả đều u sầu. Sau một lúc Hắc Nhãn Kính ngồi dậy, đi đến bên cạnh Lục gia thấp giọng hỏi: "Giải Ngữ Hoa có khỏe không?" Hỏi xong tự động cúi thấp đầu, giống như chờ đợi một trận trách mắng từ Lục gia. Nhưng Lục gia chỉ nhìn hắn, phảng phất như nhìn xuyên qua cái kính râm kia, nhìn thẳng đôi con ngươi kim sắc.

"Nằm trong phòng trên lầu ba, thậm chí rất tốt, thừa lúc không tỉnh, đi xem đi."

"À." Hắc Hạt Tử ứng thanh, lui về sau. Cửa mở ra, Muộn Du Bình cầm di động đi vào, nói với Hâc Nhãn Kính: "Ừ." Hắc Hạt Tử như trút được gánh nặng, ngẩn cao đầu thở ra một hơi.

Tiểu Ca nắm di động đi đến giữa phòng, dáng người cao gầy giống như một cây dã hương, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lại phía y. Muộn Du Bình ngẩn đầu nghĩ ngợi, lần đầu tiên mở ra tâm tình trước mọi người.

"Rất nhiều chuyện, kỳ thật tôi không hề nghĩ tới. Sau khi chuyện này chấm dứt, tôi sẽ không còn là Khởi Linh của Trương gia nữa, người trong tộc sẽ thu xếp chuyện khác. Đương nhiên những chuyện này không quan trọng... Tôi muốn nói, cửu tin cung... Các vĩ đều rõ ràng. Người tìm đủ, tôi cùng Ngô Tà, Bàn Tử, Vương Cát và Vương Bình nhị vị, Phan Tử, Giải Vũ Thần, Hạt Tử còn có Hoắc gia Hoắc Tú Tú."

"Tính mạng của Ngô Tà, tôi và Bàn Tử nhất định sẽ theo đến cùng. Vương Cát thứ nhất vì Vương gia tộc trưởng, thứ hai là cùng Bàn Tử, cũng sẽ đến cuối cùng mới có thể trở lại, Vương Bình ở bên cạnh." Bên này Vương Bình gật đầu tỏ ý đồng thuận.

"Còn có, sự tình Giải Vũ Thần hẳn mọi người đã biết, Huyết Thạch Lựu, giải dược ở đấu nên Hạt Tử và Hắc Tú Tú đều sẽ đến."

"Cái đấu này khó nhất chính là "tin", cho nên những lời tôi tại đây làm rõ, các vị phải tin tưởng mỗi người ở đây đều có lý do để đi xuống. Trương Khởi Linh tôi cuối cùng đảm bảo, tin tưởng tôi nhất định đều sẽ mang các vị ra ngoài."

Nói xong những lời này ánh mắt Muộn Du Bình đảo một vòng khắp phòng, những người trong phòng đều mang theo tâm sự của mình mà im lặng. Tiểu Ca đứng trong chốc lát, chuẩn bị ngồi xuống thì giọng Vương Cát lại vang lên: "Giải Vũ Thần, được không?"

Tầm mắt tất cả mọi người đều chuyển qua, Vương Cát vẻ mặt lo lắng tiếp tục nói: "Giải gia Hoa gia nghiện dược rất sâu, tùy thời đều có thể mất đi thần trí, hiện giờ chỉ có thuốc mới có thể làm cậu ta ngủ yên ổn, "tin cung" là một cái hiểm đấu, cậu ta sẽ ổn sao?"

Sắc mặt Muộn Du Bình nháy mắt chìm xuống đáy vực, bỗng nhiên thanh âm khàn khàn của Hắc Nhãn Kính vang lên: "Giải Ngữ Hoa tôi sẽ bảo hộ, tình huống hiện tại của cậu ấy tôi biết, uống ít máu người là được, tôi sẽ mang cậu ấy theo." Mọi người nghe xong thì không nói gì nữa.

Bên này Lục gia nghe xong thở dài lắc đầu đứng lên: "A Cát, máy bay khi nào có thể cất cánh?"

"Hai giờ nữa ạ."

"Được rồi, đều đi thôi. A Cát à." Lục gia dừng một chút, quay đầu nhìn lại Vương Cát: "Nha đầu, hạ đấu thì đừng cậy mạnh."

"Vâng, con biết."

Lục gia vẫn còn lo lắng, cuối cùng chuyển hướng sang Bàn Tử: "Bàn Tử, cậu nhất định phải mang nó trở về."

Bàn Tử sửng sốt nhìn Lục gia, lại quay đầu nhìn Vương Cát một thân nam trang, sau đó quay sang nhìn Lục gia gật gật đầu, Lục gia quyết tâm mở cửa di mất.

Vương Cát đứng dậy, ý bảo mọi người cũng nhanh chóng chuẩn bị hành trang. Hạt Tử buông tách trà, lên lầu tìm Giải Vũ Thần. Muộn Du Bình ra cửa để lại Bàn Tử và Vương Cát tự mình giải rõ mọi chuyện, sau đó chuyện Bàn Tử vì cái gì mang thương tích lên máy bay y cũng không biết.

Tôi ngủ trong một gian phòng ngủ không quen thuộc, trằn trọc muốn tình lại nhưng tay chân thì bủn rủn bất động, suy nghĩ lộn xộn cũng quấn riết trong đầu tôi. Tôi biết mình đây là bị bóng đè, tuy là không có sợ nhưng bỗng dưng lại nghĩ đến, thời điểm cận kề cái chết, phải chăng cũng là cảm giác như thế này? Rõ ràng linh hồn là minh bạch, nhưng túi da đã không còn, kéo ngươi rời khỏi thế giới này, lại vô phép đáp lời. Tôi bât đầu hoài nghi, phải chăng bản thân đã chết? Một trận sợ hãi không rõ ràng oanh tạc trong lòng tôi, sợi dây trong đầu căng chặt, căng như sắp đứt, không được, ai tới, cứu tôi với!

"Ngô Tà!" Thanh âm trầm thấp quét qua hỗn loạn trong trí óc tôi, một đôi môi dịu dàng áp trên trán: "Tỉnh tỉnh."

Tôi dùng hết sức lực toàn thân mở ra hai mắt, một đôi mắt sạch sẽ như u đàm hiện trong đáy mắt tôi: "Tiểu Ca, Tiểu Ca." Tôi không tiền đồ mà khóc ra tiếng: "Ôm tôi." Tiểu Ca xoay người lên giường, thẳng thắng ôm chặt tôi, y không nói lời nào, để mặc cho tôi khóc to trong lòng y.

Chờ tôi ổn định, Muộn Du Bình thả nhẹ ôm ấp: "Ngô Tà, thật xin lỗi, tôi..."

Tôi lau sạch nước mắt: "Không được nói với bọn họ tôi đã khóc!" Tiểu Ca vội vàng gật đầu, căng chặt khóe môi muốn cong lên.

"Anh cái tên oan gia, kiếp trước rốt cuộc tôi thiếu anh cái gì nhỉ?"

Y không nói lời nào, chỉ là vòng tay ôm tôi chặt thêm một tí, khóe môi cũng cười tươi một tí.

"Oan gia, nói đi, phải thế nào mới cứu được tôi." Tôi động động tay lau đi nước mắt trên mặt, sau đó câu được câu không trò chuyện khi đang dùng tay nghịch dây kéo áo khoát của y, cũng tận lực xem nhẹ dấu vết ngày một trở nên đậm hơn ở móng tay mình.

Tiểu Ca thở nhẹ một hơi, hẳn là thấy tôi thật sự không có việc gì: "Mang cậu hạ đấu Trương gia chúng tôi, dưới đấu có giải dược của cậu."

"Đấu gì á?" Tôi kéo khóa áo của y xuống, lộ ra một chút xương quai xanh nhòn nhọn nhô ra, bên trên còn có nhỏ nhỏ mấy vết đỏ, đều là tiểu gia lưu lại.

"Là nơi chôn cất thê tử khác họ của người Trương gia chúng tôi."

"Hì, anh tính toán đem tôi chôn hả?" Tôi đùa chút tí, nhưng lại nhìn thấy gương mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.

"Tin tưởng tôi, nhất định sẽ mang cậu trở lại."

"Anh tương lai nếu có gì, cũng sẽ táng ở mộ nhà Ngô gia tôi a." Đột nhiên một đôi môi áp lại đây, kít kẽ đè ở trên môi tôi, đầu lưỡi, nhiệt độ cơ thể, cảm xúc mềm mại nháy mắt lắp đầy thế giới của tôi. Tôi nhắm mắt lại, mở ra răng môi, nghênh đón đầu lưỡi mềm mại mà ấm áp, xông vào thân thể tôi.

"Ngô Tà, tôi yêu cậu, tin tưởng tôi nhất định mang cậu trở về."

"Ừm, nhớ rõ, đây là anh nói với tôi."

"Ừm."

Một giờ sau, đoàn người chúng tôi đứng ở trước cửa lớn Vương gia. Vương Cát đứng phía sau Vương Bình, hai người đều bận quần áo màu tối. Bàn Tử thay thành bộ đồ khi hạ đấu hắn thường mặc, trên gương mặt mập mạp hiện ra một dấu đỏ hình bàn tay bất thường. Tôi thấy hắn khinh bỉ cười một cái, hắn thế mà dám không thèm để ý tôi.

Một chiếc xe thương vụ mở ra cửa xe, Hắc Nhãn Kính đã ngồi bên trong, cười đón tiếp chúng tôi lên xe.

Vương Cát nhìn quanh một lúc mới hỏi: "Giải Ngữ Hoa đâu?"

Hạt Tử trả lời: "Còn ngủ ở trên lầu chưa có tỉnh." Sau đó hắn quay đầu nói với Muộn Du Bình: "Câm điếc, giúp một chút."

Tiểu Ca vừa mới đở tôi vào xe, nghe xong lời này liền xoay người lại đi vào biệt thự, không lâu sao y trở lại, trong tay ôm theo một đoàn chăn đơn, là Giải Vũ Thần sắc mặt tái nhợt, như như tiểu miêu ngoan ngoãn dựa trong ngực Tiểu Ca. Nhìn Tiểu Ca ôm ấp người khác, trong lòng tôi nổi lên trận ghen tuông, mạt ghen tuông này dĩ nhiên là biểu hiện ngay ở trên gương mặt, Muộn Du Bình ngẩn đầu nhìn tôi một cái, vội vàng đem người trong ngực ném cho Hạt Tử, sau đó y lên xe ngồi bên cạnh tôi, đem tôi chặt chẽ ôm trong ngực.

"Tôi~ đệt, không sống nổi mà." Không cần nghĩ chắc chắn là Bàn Tử. Hắn càng than thì tôi càng đắc ý, dứt khát dán Tiểu Ca càng kín hơn. Công khai đi, mọi người đều biết càng tốt, Tiểu Ca là sủng tôi, tôi không sao cả.

Chiếc xe khởi động, phi nhanh đến sân bay.

9/6/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play