Edit by Cam

Ba ngày sau, tôi đem Muộn Du Bình đặt trên xe lăn, hành lý đặt trên người y cùng khởi hành về Tây Linh Ấn Xã.

Vương Cát đáp chuyến bay sớm nhất rời Hàng Châu, Vương Bình cũng cùng đi, chỉ có Bàn Tử tự chủ trưởng ở lại Vương gia viên.

Trước khi đi Vương Cát đã cấp giấy xuất viện cho tôi và Muộn Du Bình. Với sức sống kiên cường Muộn Du Bình đã sớm hoàn thành nhiệm vụ khôi phục của mình. Ba ngày trở lại vết thương cơ bản đã khép miệng, trên môi cũng không còn tái nhợt. Mặc khác tiểu gia tôi lại thành một bộ dạng Lâm Đại Ngọc* thiếu máu, mỗi lần Vương Cát xem mạch cho tôi đều là một biểu tình kỳ quái. Trong lòng tôi thầm mắng, một mặt hồng hào kia của Muộn Du Bình còn không phải do tôi hầu hạ ra tới, mỗi ngày mỗi đêm đều nhìn chằm chằm, tôi không ho ra máu đã là rất khỏe rồi.

*Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉) là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Nàng sinh ra đã ốm yếu, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi, lại thêm tủi phận không biết san sẻ cùng ai khiến nàng vốn đa sầu đa cảm lại càng nhiều sầu nhiều bệnh, tự ti, hay nghĩ ngợi, u sầu hay để ý hay tự ái. Tổng hợp từ Wikipedia và Baidu.

Vào buổi sáng khi sắp rời khỏi Vương gia, tôi và Muộn Du Bình mặt đối mặt ngồi ở trên giường. Không cần phải nói ba ngày vừa rồi chúng tôi vẫn là cùng nằm trên một chiếc giường ôm nhau ngủ. Muộn Du Bình cứ đến hơn nửa đêm sẽ kêu lạnh, đáng thương cho tiểu Ngô Tà nhà chúng ta cương cứng trong lòng vòng tay ấy ba ngày, bộ dạng tiều tụy của tôi hiện tại hơn phân nửa là do nó ban tặng.

Tôi hỏi Muộn Du Bình: "Anh đi đâu vậy?"

Muộn Du Bình có chút giật mình nhìn tôi, giống như không ngờ đến tôi sẽ hỏi việc này.

Tôi nói tiếp: "Tôi muốn về cửa hàng tôi bên kia. Dù sao bên này cũng không tính là chỗ ở quen thuộc. Anh muốn ở lại sao?"

Muộn Du Bình nghe thế trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, giống như có chút tuyệt vọng. Tôi không đành lòng, vội vàng nói: "Anh cùng tôi trở về đi thôi. Tôi bên kia có chỗ ở. Tôi phải chăm sóc anh, chờ chân anh có thể đi lại rồi nói sau."

Đôi mắt Muộn Du Bình lặp tức nheo lại thành hai đường.

Nói ra lời này rồi kỳ thật tôi có hơi hối hận, không đến một tháng nữa tôi liền phải "gả chồng" rồi. Tôi không rõ giữa việc chặt đứt thứ tình cảm không nên này hay cố gắng kết hôn để rồi vẫn còn gặp nhau được vài lần, giữa hai điều này thứ nào càng khiến lòng tôi đau đớn hơn.

"Dù sao y cũng là tên kỹ năng sinh hoạt thương tật cấp chín, phải nhân đạo." Yên lặng an ủi bản thân. Tôi thu dọn đồ đạc của cả hai rồi dắt Muộn Du Bình ra ngoài gọi xe về nhà.

Đẩy cửa bước vào nhà, cảm nhận được luồn không khí ấm áp thổi vào mặt khiến tôi muốn rơi nước. Mùi vị trong nhà là không thứ gì có thể thay thế được trên đời. Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, cái gì hạ đấu, cái gì bánh tông, độc dược, cái gì Vương Cát, tất cả đều bị ném ra ngoài cửa. Đồ đạc, cây cối và hoa cỏ không hề có thay đổi, giống như chuyện tôi rời đi chỉ mới xảy ra hôm qua. Tôi hít sâu một hơi, tiểu gia sống lại rồi.

"Tiểu Ca, anh không bị tôi đè ngộp đấy chứ? Nào, đây là nhà tôi." Tôi đem Muộn Du Bình từ trong đống hành lý vớt ra, ôm trụ trong ngực. Tên kia không nói lời nào, chỉ chuyển hai mắt đen nhánh quan sát xung quanh. Hai vai tôi dùng sức ôm y leo lên cầu thang, Muộn Du Bình ngựa quen đường cũ vòng tay qua cổ tôi, hai mắt tiếp tục quan sát xung quanh. Tôi có cảm giác bản thân đang mang một con mèo nhỏ tò mò về nhà.

Lên lầu hai, tôi một cước đem cửa phòng khách đá văng. Muộn Du Bình liếc một cái cư nhiên đem đầu vùi vào ngực tôi, không chịu lui ra.

Mẹ nó tên khốn khiếp Vương Minh, thảo nào khi vừa nghe tin tôi trở về liền xin nghỉ phép. Đem phòng khách tôi làm thành chẳng khác gì cái nhà kho. Nửa bên là đồ vật linh tinh, nữa bên là lương thực dự trữ. Ở giữa còn đặt một cái giường không có lấy một cái khăn trải giường đàng hoàng.

Mịa nó có phải đã đem tủ đồ tôi bán hết rồi không. Gỗ Tần Bì* dùng tốt chứ hử?

*Gỗ Tần Bì: là cây rụng là lớn, cao hơn 30m và đường kính cỡ 2m, vỏ dày màu nâu xám, có rãnh dọc. Đồ gỗ Tần Bì có nhiều ưu điểm như bề mặt cắt của gỗ sau khi gia công rất mịn, khi sơn ở công đoạn sau, sơn và keo có độ bám dính tốt. Ngoài ra, đồ nội thất bằng gỗ tần bì có tính ổn định cao và không dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường khô hoặc ẩm ướt, và bề ngoài của nó sẽ không dễ bị thay đổi. ( Giá gỗ Tần Bì dao động ở mức 10 triệu/m³, giá một bộ bàn ghế phổ thông từ sẽ 10- 12 triệu đồng tùy kích cỡ).

Bỏ đi, tôi ôm Muộn Du Bình đến mở cửa phòng mình ra. Trong ngực đột nhiên truyền đến tiếng "hừ" của Muộn Du Bình, căn phòng này hẳn đại gia hài lòng đi? Mà không hài lòng mới là lạ, cả căn phòng đều được trang hoàng bằng nội thất Muji¹, cũng tại năm đó cô bé nhân viên dẻo miệng gọi nhiều thêm hai tiếng ông chủ mà ra hết. Đừng nhìn mớ bụi phủ bên trên kia, thật ra tất cả đều là gỗ đặc, đừng nhìn mớ chăn nệm bình thường bên trên kia, kỳ thật tất cả đều là vải lanh³. Căn phòng này chắc đủ để thõa mãn một Trương Khởi Linh hoang dã thuần thiên nhiên đi.

(¹) Nội thất Muji được thành lặp tại Nhật Bản năm 1980, các món đồ gia dụng, đồ nội thất... các vật dụng thường sẽ là gỗ và đi theo một phong cách đơn giản mà ngăn nắp.

(²) Vải lanh là một loại vải làm từ các phần vỏ, xơ hoặc là sợi của cây lanh. Việc sản xuất vải lanh mất rất nhiều công sức nhưng đây là một loại vải rất có giá trị, được ưa chuộng để may quần áo do sự mát mẻ và thoải mái trong thời tiết nóng.

Tôi đem con mèo lớn trên tay đặt xuống giường, sờ sờ cái trán đảm bảo nó không nóng, kiểm tra vết thương không chảy máu, đổi áo ngủ, bật điều hào, lấy thảm lông, chuẩn bị nước ấm. Đưa một ly nước ấm đến tay Muộn Du Bình, tôi chỉ nói hai chữ rồi trước mắt tối sầm, ngã trên giường ngủ mất. Chỉ nhớ rõ hai chữ cuối cùng tôi nói chình là "Oan gia" và ý cười trên mặt Muộn Du Bình.

Ngửi được mùi vị quen thuộc của chăn nệm lại cộng thêm mùi hương của Muộn Du Bình, tôi ngủ đến phá lệ thơm ngọt. Ở thời điểm tôi ngủ như si như say hình như có nghe Muộn Du Bình ở bên tai tôi gọi mấy tiếng: "Ngô Tà, Ngô Tà."

Tiểu Ca gọi tôi làm gì a? Còn đùa giỡn tôi, tôi lặp tức vươn tay ở trên cơ bụng y sờ soạng, hàm hồ hỏi: "Làm gì?"

Đang nói, cái tay đang làm loạn trên bụng Muộn Du Bình của tôi liền bị y bắt lấy vặn ngược lại, tôi áu một tiếng, không ngừng phát ra một chuỗi từ ngữ không mấy sạch sẽ. Khi mở mắt ra tôi lại chứng kiến khuôn mặt kinh ngạc hoảng hốt của Muộn Du Bình.

"Anh cái tên đáng ngàn đao*, làm gì vậy?"

*Nguyên văn là "你個挨千刀" trong đó 挨千刀 (bính âm: Āi tiān dāo) lấy từ trong câu "thiên đao vạn quả" tiếng Trung là: "千刀万剐" (bính âm: Qiān dāo wàn guă), là câu nói mà các nữ sinh Trung Quốc hiện nay thường dùng để mắng bạn trai mình. Nghĩa gốc rất nặng nề nếu mọi người muốn tìm hiểu có thể lên gg tìm.

Tôi còn nhìn thấy Muộn Du Bình ngơ ngác thì thào hỏi: "Đây là ai?"

Ai nha? Có thể đem vua bánh tông dọa thành như vầy? Tôi theo ánh mắt chuyển qua, người có thể dọa Muộn Du Bình thành như vậy không ai khác chính là mẫu thân của tôi. Chỉ thấy mẹ tôi hai tay chóng nạnh đứng trước giường trừng mắt nhìn chúng tôi. Phía sau nàng chính là tiểu tử Vương Minh tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

"Mẹ... sao mẹ lại ở đây? Đợi đã... ngoài trời đổi gió sao?"

Kế đó tôi không biết phải tìm từ ngữ thích hợp nào để hình dung 5 phút nhân sinh kế tiếp của mình. Tỷ như mẹ tôi dùng dép lê "kéo" tôi xuống giường thế nào, mẹ tôi "nhiệt tình" giao lưu tình cảm với tôi thế nào. Còn có Muộn Du Bình co rút trên giường không hé nữa lời thế nào. Tên ấy năm đó muốn bánh tông quỳ cũng có khả năng thế nhưng bây giờ uy phong đi đâu rồi?

"Mẹ! Mẹ! Ngài đừng đánh, Ngô Tà, cậu ấy bị thương." Hay đấy, Trương Khởi Linh trực tiếp gọi mẹ luôn rồi. Vấn đề sức khỏe của đứa con trai ruột cuối cùng cũng được mẫu thân chú ý, tần xuất "thăm hỏi" bắt đầu giảm xuống. Rốt cuộc thì dép lê trên không trung cuối cùng cũng chuyển thành lời hỏi han thân thiết: "Con cái tên nhãi ranh không nghe lời, lại cùng chú Ba con hồ nháo hạ đấu, rồi để bị thương thành như vậy? Con một chút cũng không nghĩ đến hậu quả! Mẹ và ba con phải sống ra làm sao! Cái tên nhãi ranh này!"

"Mẹ, không phải, Ngô Tà là cùng chúng con lên núi, cậu ấy bị say độ cao!"

"Hả?" Mẹ tôi cuối cùng cũng dừng tay, quay đầu nhìn đứa con trai hờ của mình. Thằng nhãi này đang làm ra vẻ mặt vô tội trạng.

"Mẹ! Không phải, dì. Hai ngày trước Ngô Tà cùng với chúng cháu đi Tây Tạng, đi bộ, không có chú Ba, cũng không có hạ đấu. Cậu ấy vẫn còn say cao nguyên, chưa có tốt, đừng đánh cậu ấy."

"Con trai ngoan, chuyện gì đây?" Mẹ tôi cuối cùng cũng rơi vào trạng thái làm mát.

Tôi theo đó giải thích, dù sao đi nữa cũng tuyệt không thể để bà biết tôi theo chú Ba hạ đấu. Lượm về được hai mạng người, cưới được cho bà một cô dâu nhỏ, mà cô dâu nhỏ này thân thủ còn tốt hơn lão nhân gia nàng mấy lần.

"Ừm, vị này... Là bạn học của con. Trương Khởi Linh đến từ câu lạc bộ leo núi của trường đại học."

"Thật sự?" Mẹ tôi bán tính bán nghi nhìn Muộn Du Bình, mặt y vẫn là một bộ dạng vô hại.

"Chân anh ấy bị thương, lại không có nơi nào để đi nên con mới dẫn y tới chỗ này, không tin thì mẹ... có thể đi hỏi Tiểu Hoa, là cậu ấy giúp chúng con đặt trang bị. Mẹ cũng có thể đi tìm chú Hai, chú ấy tìm con hạ đấu con không có đi."

Mẹ tôi vẻ mặt nghi ngờ nhìn từ đầu đến chân tôi và Muộn Du Bình một lượt, tôi rầm rì tiếp tục leo lại lên giường muốn ngủ.

Mẹ tôi thở dài tức tối rồi buông tay ra, đây là khả năng đặc biệt của người phụ nữ, vĩnh viễn không cần tin những lời nói từ miệng đám đàn ông, cứ từ trong hoa ngôn xảo ngữ của bọn họ mà dò ra tin tức. Cánh đàng ông thà rằng cứ thành tâm khai thật cho bớt việc, lúc thành thật rồi thì tung tăng nhảy nhót thế nào cũng được. Đạo lý này đã được mẹ tôi thành thục áp dụng cho lão ba tôi, cũng thuận lý thành chương áp dụng cho đứa con là tôi.

Mẫu thân đại nhân rốt cuộc đem cơn giận nguội bớt, bắt đầu quở trách tôi làm sao để trong phòng khắp nơi đều là bụi. Còn không quên quay đầu hỏi tôi một câu: "Trương Khởi Linh đến đây sao không để cậu ấy ở phòng cho khách? Để người ta chen chúc một phòng với mình con không thấy bất lịch sự à?"

Trái tim treo lơ lửng của tôi rốt cuộc cũng rơi xuống, không ngoài dự đoán của tôi, mẹ tôi đẩy phòng khách ra, tiểu tử Vương Minh ấy cuối cùng cũng sắp nhận quả báo rồi. Tôi thở ra một hơi, theo thói quen ngã lên người Muộn Du Bình. Vừa mới nhào vào lòng y, bên ngoài đã vang lên tiếng mẹ tôi mắng Vương Minh xối xả. Tôi vội vàng rụt người lại, nhìn nét mặt tươi cười của Muộn Du Bình.

"Dạo này anh cười thật nhiều." Tôi thuận miệng nói.

Muộn Du Bình nghe xong sửng sốt một chút, vươn tay sờ sờ mặt mình, còn cười một mình. Nói xem, có phải Tiểu Thạch Lựu kia uống vào hư người không?

Chờ mẹ tôi xả xong cuối cùng cũng quay lại xem tôi và Muộn Du Bình. Sao khi xác nhận đứa con ruột nhà mình trong chốc lát sẽ không chết liền thăm hỏi một lần tình trạng hôn nhân của Muộn Du Bình. Muộn Du Bình một tiếng dì à hai tiếng dì ơi kêu đến thập phần thân thiết. Lòng tôi thầm nói, mẹ à, đừng bị vẻ ngoài trắng trẻo này của y lừa, nói không chừng y còn nhiều hơn mẹ mấy cái chục năm đó.

Trò chuyện hơn nữa tiếng, tình cảm giữa mẹ tôi và Muộn Du Bình đã bỏ xa tôi tám con phố. Lo cả chung thân đại sự của hắn, sau cùng lại mang tôi mắng một trận, già đầu rồi vẫn không biết cưới vợ sinh con, gặp con gái người ta thì chỉ biết cười cười nói lời linh tinh, nói đến mức mặt Muộn Du Bình cũng loan loan, làm tôi chói muốn mù mắt.

Tổng kết cuộc gặp gỡ chính là, mẹ tôi về nhà nấu canh buổi tối sẽ để Vương Minh mang đến, giao trọng trách Vương Minh phải sửa sang lại toàn bộ phòng khách, miễn cho tôi làm ô nhiễm cậu Tiểu Ca sạch sẽ này, bên trên chính là nguyên văn từ mẹ tôi. Sau đó, mẹ tôi phiêu dật bước đi sau tiếng chấp tay cuối chào của Vương Minh.

Tôi ở trên giường trong phòng thở dài một hơi sống sót qua tai nạn. Hé mắt nhìn Muộn Du Bình vẻ mặt ngoan ngoãn không có gì thay đổi, nhịn không được túm lấy cổ áo y lắt lắt, mắng: "Mẹ nó rốt cuộc kiếp trước tôi nợ anh bao nhiêu hả?"

Muộn Du Bình mỉm cười không nói, cười đến trong lòng tôi tràn ngập chua xót.
_______________

²_ Vải lanh

8/5/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play