Cậu đeo cặp sách, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm hơi hơi trong suốt, trên người là áo phông
trắng giản dị, đứng ở cửa ra của trạm tàu điện ngầm, hành lý đơn giản
gọn nhẹ, không giống như người đi xa đến đây.
Bọn họ đã không gặp mặt suốt một năm rưỡi.
So sánh với kì nghỉ đông kia, Vân Dã lại cao lên một chút, cơ thể đã phát
triển hoàn toàn, đứng ở trên đường đã có khí chất nổi bật xuất sắc.
Mùa hè ở Nam Vu nóng bỏng người.
Doãn Vân Y cầm ô đi đến cửa ra của trạm tàu điện ngầm.
Liếc thấy cô, Vân Dã đút di động vào trong túi, đi về phía cô.
Trong một, hai năm chuẩn bị thi đại học này, Doãn Vân Y thường xuyên mơ thấy
cậu, đều là Vân Dã hồi cấp Hai và lớp Mười. Mà bây giờ, cô đứng im tại
chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.
Cô ngẩn ra mấy giây, mãi cho đến khi Vân Dã đứng ở trước mặt mình, chiếc ô che khuất hơn một nửa khuôn mặt cậu.
Cô muốn nhìn thấy cả khuôn mặt của cậu.
Doãn Vân Y đưa ô cho cậu một cách rất tự nhiên.
Mà sau khi cậu thuận thế nhận lấy thì lại tiến lên trước một bước.
Lúc này, bọn họ đều ở dưới chiếc ô.
“Này, Oai Oai.” Vân Dã cong môi.
Doãn Vân Y ngẩng đầu lên, bên dưới cặp mắt kính nửa trong suốt màu nâu là
đôi đồng tử quen thuộc ấy. Cô mấp máy môi, một lúc lâu sau cũng chỉ thốt ra hai chữ: “Vân Dã…”
Tình cảm nồng nàn cực kì mãnh liệt này lan ra giữa hai người, bọn họ phải nhẫn nhịn vô cùng mới có thể
kiềm chế xúc động ôm lấy người kia.
Doãn Vân Y lại lần nữa trông thấy đôi đồng tử trong trẻo sạch sẽ ấy. Cậu hơi ngoảnh đầu đi, nhét ô lại vào trong tay cô: “Cầm lấy.”
Cô nhấc tay giơ ô lên cao theo bản năng, nhưng Vân Dã lại cân nhắc tới chiều cao của cô mà cúi đầu xuống, từ từ đến gần cô.
Tim đập càng lúc càng nhanh.
Vân Dã xoay ngược kính râm lại, từ từ đeo vào cho cô. Doãn Vân Y cứng đờ
đến mức không nhúc nhích, cảm nhận được đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng sượt
qua những sợi tóc bên tai mình. Thế giới trước mắt lập tức bị che kín
bởi mắt kính màu nâu nhạt trong nháy mắt, đôi mắt của Vân Dã cách cô
chưa tới mười centimet.
Bên tai ngưa ngứa, là gọng kính râm kẹp vào tóc cô, Vân Dã đang giúp cô gỡ ra.
Trong lúc vô thức, ngón tay mảnh khảnh của cô nắm lấy tay cậu.
Doãn Vân Y cũng không biết vì sao mình lại có phản ứng này. Khi hai người
nhận ra thì đều cứng đờ. May mà kính râm che khuất cảm xúc của cô, phản
ứng duy nhất của cô chính là lặp lại một lần nữa: “Vân Dã…”
Đột nhiên, mùi thơm thoang thoảng của xà phòng giặt trên quần áo cậu ùn ùn ập tới.
Vân Dã kéo cô vào trong ngực mình, tay nâng gáy cô lên. Cằm Doãn Vân Y gác lên vai cậu, cô vẫn đang ngơ ngác cầm ô.
Ngay sau đó, mặt cô ửng đỏ, hạ mắt nhìn xuống, chăm chú nhìn vào cổ cậu trong mấy giây.
Về mặt lí trí, Doãn Vân Y muốn đẩy cậu ra, nhưng mà cơ thể lại cứng ngắc
mấy giây, một cái tay khác còn từ từ vòng ra sau lưng cậu, ôm lấy cậu.
Thì ra nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong là cảm giác khó có thể tự chủ như thế.
Doãn Vân Y nhớ lại lúc tan học hồi cấp Hai, cô đeo balo ra khỏi cửa, thỉnh
thoảng lại nhìn thấy nam nữ mặc đồng phục trường đang ôm hôn nhau.
Lúc đó, cô cảm thấy rất xấu hổ. Khi ánh mắt của người khác nhìn tới, cô sẽ cúi đầu, sải bước rời đi nhanh hơn.
Nhưng có một hôm, cô nhìn thấy cảnh tượng giống y như đúc ở trong mơ.
Có điều, người con trai kia ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống cô.
Lúc ấy, cô vẫn chưa hiểu, sao bạn cùng bàn lại vô duyên vô cớ xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Sau đó, cô lại nhìn về phía cô gái đang được cậu ôm vào trong ngực.
Là bản thân cô hồi cấp Hai.
Lần đầu tiên mơ thấy đến nay, đã qua năm năm.
Cô thật sự ôm Vân Dã.
Mùa hè, hai người đều mặc ít. Lúc đi trên đường, dường như Doãn Vân Y vẫn
còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể Vân Dã, còn có cả ngón tay đang nắm chặt lấy bả vai mình của cậu nữa.
Khi hai người đi đến cửa hàng bánh ngọt rồi ngồi xuống, Doãn Vân Y khẽ nắm lấy váy
trên đùi, lén liếc mắt nhìn Vân Dã một cái, nhỏ giọng nói: “Chỉ một lần
như vậy thôi.”
Nhận ra cô đang nói tới điều gì, Vân Dã
nâng cằm mình lên, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt mờ mịt, “ừ” một
tiếng ra vẻ không thèm để ý.
Nhưng rõ ràng tai lại đỏ bừng.
Doãn Vân Y chậm lụt hỏi: “Sao cậu lại tới Nam Vu?”
Vân Dã sửng sốt, dường như không ngờ được cô lại hỏi câu này.
Doãn Vân Y xúc một thìa kem, để ý thấy ánh mắt của cậu, cô hoang mang hỏi: “Sao vậy?
“Không có gì.” Vân Dã nói dối: “Tới đây đi du lịch tốt nghiệp, tiện thể học lái xe.”
“Hả?” Doãn Vân Y ngậm kem: “Nhưng chẳng phải ba cậu là thầy dạy lái xe sao?”
“...”
Vân Dã có chút cạn lời, chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”
Doãn Vân Y: “Vậy sao cậu lại tới Nam Vu học lái xe?”
Vân Dã liếc mắt nhìn cô một cái, đôi mắt hạnh mở rất to, sáng lấp lánh.
Vân Dã nhìn cô chằm chằm: “…Thời tiết Nam Vu rất đẹp.”
Cô chậm chạp “ừm” một tiếng.
Doãn Vân Y không thể ở bên ngoài quá muộn, sau khi Vân Dã đưa cô về gần nhà, cô vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu gật gật đầu mà chẳng để lộ quá nhiều cảm xúc, cô vẫn còn mỉm cười, xoay người lại, từ từ đi về phía khu nhà.
Bóng lưng của cô dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.
Vân Dã cũng xoay người đi.
Khi đến trạm tàu điện ngầm để mua vé, nhớ lại lúc nãy ở bên nhau, cậu cong
môi lên như có như không, thả lỏng hát ngân nga, đút móc khóa đựng vé xe vào đầu ngón tay rồi quay quay.
Cậu lấy di động ra, Vân Ly gọi mấy cuộc gọi video cho cậu.
Vân Dã gọi lại, biết thừa phải giơ di động ra xa một chút, quả nhiên, Vân Ly hét ầm lên: “Vân Dã!”
Vân Ly đang trợn trừng mắt với cậu ở trong video.
Vân Dã chạy đến Nam Vu nên hơi chột dạ, dựa vào suy nghĩ chắc cô không phát hiện ra đâu, cậu mạnh mồm nói: “Chuyện gì?”
Vân Ly: “Em chạy tới Nam Vu thì có thể kín đáo một chút không hả?!!”
Vân Dã: “…”
Vân Dã: “Đậu, ba mẹ biết rồi à?”
Sau khi về nhà, Vân Ly phát hiện Vân Dã đã chạy rồi.
Là chạy thật ấy.
Nói là đến nhà bạn chơi, ở một tháng.
Không biết có phải vì trong lòng có điều mờ ám hay không mà còn dọn nhà rồi mới đi ra ngoài.
Vân Vĩnh Xương gọi điện thoại cho ba mẹ của người được gọi là bạn học kia,
nhưng người ta phủ nhận, gọi điện thoại cho Vân Dã thì không thấy nghe.
Vân Ly chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều đã đoán được cậu đi Nam Vu rồi, thế
là miễn cưỡng yểm trợ cho cậu.
Vân Ly giận sôi máu hỏi: “Em học ở đâu thế hả? Em chạy đến Nam Vu thì không thể bàn bạc với chị một chút sao?”
Người trong video tiến lại gần màn hình, xoa xoa hai mắt của mình, một lúc lâu sau, cậu nhìn cô chằm chằm mà không nói lời gì.
Vân Ly: “Nhìn chị làm gì?”
Vân Dã: “Không phải lúc nãy chị hỏi em là học ở đâu à?”
“...”
Quả thật là hai năm trước cô đã từng làm như vậy, tiền trảm hậu tấu chạy đến Nam Vu học.
Vân Ly nuốt nước bọt, bỗng dưng không tìm thấy lí do hợp lí để biện hộ cho
bản thân. Một lát sau, cô mới già mồm nói: “Tính chất khác nhau.”
Vân Dã: “Ờ.”
“…”
Vân Ly thua trận, dịu dàng hỏi cậu: “Em đang ở đâu?”
Vân Dã: “Tìm một cái khoang vũ trụ*, mỗi tháng hơn một nghìn.”
*Khoang vũ trụ: là kiểu giống cái lều bé cho một người.
Khoang vũ trụ tương tự như hostel, mỗi cái chỉ rộng khoảng một mét, hơn nữa còn phải dùng chung nhà vệ sinh với người khác.
Vân Ly nhíu chặt mày: “Không đến nỗi đó chứ.”
Vân Dã: “Em muốn học lái xe cùng trường với Doãn Vân Y, chỉ có thể ở chỗ kiểu này thôi, không đủ tiền.”
Kế hoạch đến Nam Vu học lái xe với Doãn Vân Y đã hình thành ngay sau khi thi đại học.
Vân Dã làm gia sư một thời gian, sau khi tích cóp đủ tiền thì điên cuồng chạy đến Nam Vu.
Khuôn mặt trong màn hình đột nhiên tiến gần lại, mí mắt cậu cụp xuống, ánh
sáng điện thoại chiếu lên mặt, trong mắt chứa ý cười, nhưng lại không
nhìn vào camera, rõ ràng là đã chuyển sang giao diện khác rồi.
Vân Ly cạn lời nói: “Chị cho em tiền, em thuê phòng tốt một chút. Nếu không em ở căn chung cư mà chị thuê ngày xưa đi, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, chị vẫn còn cách liên lạc với người môi giới lúc trước. Nam Vu có mấy
chỗ tương đối loạn, bình thường em đừng chạy lung tung.”
Cậu vẫn ở rất gần màn hình, hình như đang gõ chữ, hoàn toàn không để ý tới lời cô nói.
Vân Ly: “…”
Vân Ly: “Vân Dã, em nghe thấy chị nói gì không?”
Vân Dã lơ đễnh đáp: “Không.”
Khóe môi cậu hơi cong lên, trả lời tin nhắn của Doãn Vân Y. Lúc lấy lại tinh thần, màn hình gọi video bị thu nhỏ kia đã tắt.
Vân Dã gửi một biểu tượng cảm xúc cho Vân Ly, không hề bất ngờ, cậu bị cho vào danh sách đen rồi.
“...”
Đứng nguyên tại chỗ cũ, Vân Dã gãi gãi đầu. Cậu thở ra một hơi rất dài, đành phải bất đắc dĩ gửi cho Vân Ly tên trường lái và địa chỉ của khoang vũ
trụ mà mình đã đặt qua tin nhắn.
Sau đó, cậu bỏ điện thoại vào túi, nhìn về phía trạm tàu điện ngầm hoàn toàn lạ lẫm này.
Cậu ngáp một cái, đi theo dòng người lên tàu điện ngầm. Khi bám vào móc
treo, nhớ lại lúc ở bệnh viện, khi vừa khôi phục ý thức chưa được bao
lâu, Doãn Vân Y đỏ hoe mắt đi vào phòng bệnh, tóc tai rối bù, trông có
vẻ rất tiều tụy.
Lúc đó, Doãn Vân Y vượt qua hết thảy để đến tìm cậu.
Vậy thì khi cô muốn gặp cậu, cậu cũng sẽ xuất hiện.
Lúc nhận được bằng lái, Vân Dã về nhà trước, chưa tới hai tuần nữa là đã khai giảng rồi.
Vân Dã và Doãn Vân Y đều không đặt tình yêu lên trên hết trong cuộc sống.
Hai người bọn họ đã đặt ra rất nhiều kế hoạch có liên quan tới đối
phương ở trong tương lai, đào tạo chuyên sâu, đi làm, điều kiện tiên
quyết là hai người nhất trí trong hành động.
Ngoại trừ
cái ôm khi gặp mặt ở Nam Vu thì động tác thân mật nhất của bọn họ là khi không kịp đến căn tin, bọn họ sẽ ngồi cùng nhau trên bậc thang ở khu
dạy học để ăn cơm hộp, khóe môi cô dính hạt cơm, Vân Dã sẽ cười híp mắt, vừa đưa khăn giấy cho cô vừa nói: “Dính rồi này, tự lau đi.”
Một học kì ngắn ngủi qua đi, ngày nào Doãn Vân Y và Vân Dã cũng sẽ gặp mặt
nhau. Sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Vân Dã và cô sẽ đi song
song trên sân trường, nghe tiếng côn trùng kêu vào mùa hè, lắng nghe sự
yên tĩnh vào mùa thu.
Trong đó cũng có lúc cãi nhau không vui. Lần đó, Doãn Vân Y nghe lời đồn vớ vẩn trong trường, nói dạo này
Vân Dã rất bí tiền, lúc tới căn tin chỉ ăn một món chay và một ít cơm.
Sau đó đến sinh nhật cô, cô nhận được một món quà đắt tiền từ Vân Dã.
Cô kiên quyết chuyển trả tiền cho Vân Dã, nhưng lại bị cậu từ chối. Hai
người đều tương đối cố chấp, nhưng sau đó cũng làm hòa với nhau.
Yêu đơn phương suốt năm năm, lại thêm hai năm lẳng lặng ở bên nhau, cộng
với mấy tháng sớm chiều ở chung, quan hệ của hai người đã trở thành hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Chỉ thiếu việc chọc thủng một lớp giấy cuối cùng.
Hội thể dục thể thao, Doãn Vân Y bị rút trúng phải tham gia chạy ba ngàn
mét. Khác với hồi cấp Hai cấp Ba, hội thể dục thể thao của Đại học Bách
khoa Tây Phục không tham gia vì tập thể lớp, cũng sẽ không có một đống
người vây xem.
Nhưng lại có không ít vận động viên rồng rắn đi tham gia.
Tế bào thể dục thể thao của Doãn Vân Y không hề phát triển, cô sợ sẽ bị
xấu hổ ở trước mặt Vân Dã nên không nói cho cậu biết chuyện tham gia dự
thi.
Bắt đầu chạy chưa được bao lâu, những người khác đã
dẫn đầu chạy rất xa. Bị rớt lại sau người khác hai vòng, dốc hết sức lực để chạy xong toàn bộ, Doãn Vân Y cảm giác mỗi giây mỗi phút đều có khả
năng sẽ ngất xỉu trên sân thể dục.
Cô thở hổn hển đi tới chỗ bóng râm ở khán đài.
Hai chân như thể sắp hỏng luôn rồi.
Mồ hôi rớt vào đôi mắt phát đau, cô nhắm mắt lại, khi mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.
Vân Dã đưa cho cô một chai nước, Doãn Vân Y không nhận, lúng túng nói: “Vừa nãy cậu có xem tớ thi không?”
Cậu vẫn đang cầm nước, nụ cười tan chảy dưới ánh nắng mặt trời. Cậu còn vừa cười vừa phối hợp lắc đầu: “Không.”
Biết cậu đang nói dối nhưng Doãn Vân Y không nói gì, cúi đầu xoa bóp đôi chân nhức mỏi của mình.
Vân Dã: “Đi được không?”
Trán Doãn Vân Y vẫn đang toát mồ hôi, ánh mắt chuyển sang chiếc xe đạp ở bên cạnh, cô kéo kéo góc áo của cậu như thể đang cò kè mặc cả: “Cậu có thể
đi mượn một chiếc không?”
Vân Dã trực tiếp cản lại một chiếc xe đạp, hỏi bạn nam trên xe: “Bạn ơi, nhờ bạn xuống xe hộ cái, tôi đưa cậu ấy về.”
Bạn nam đó nhìn Vân Dã rồi lại nhìn Doãn Vân Y, hỏi: “Là bạn gái cậu à?”
Vân Dã nhíu mày: “Hỏi làm gì?”
Bạn nam đó cực kì bình tĩnh: “Nếu như không phải bạn gái của cậu, vậy để
tôi đưa cậu ấy về.” Sau khi nói xong, cậu ta nhìn thẳng về phía Doãn Vân Y: “Bạn ơi, nếu như bạn khó chịu, tớ đưa bạn tới bệnh viện trường nhé.”
“…”
Có lẽ là không ngờ được lại có thể thọc gậy bánh xe như vậy, Vân Dã nhìn
bạn nam kia với vẻ hạn hán lời, lại cản một chiếc xe đạp khác ở bên
cạnh. Lần này, người ta đồng ý rất dễ.
Ghế sau xe đạp làm bằng kim loại, Vân Dã cởi áo khoác bọc vào ghế sau. Cậu thoải mái cất
bước leo lên, ngoảnh đầu nhìn Doãn Vân Y, lên giọng nói: “Đi thôi.”
Doãn Vân Y từ từ ngồi lên ghế sau từ bên rìa, tay nắm lấy áo ở hai bên hông cậu.
Đường chạy màu đỏ, bóng mát, con đường, đám đông lướt qua bên cạnh.
Cô dời mắt tới bóng lưng trước mặt, nhìn xuống, là tay của mình đang nắm áo phía sau cậu, áo phồng lên thành hình đa giác.
Xe đang đèo người ở bên cạnh, cô gái ôm hờ lấy chàng trai như thể không muốn rời xa.
Muốn để mối quan hệ tiến thêm một bước, hình như, cũng chẳng cần nhiều lí do.
Chỉ bởi vì, khi muốn ôm cậu, cô có thể ôm tùy thích.
Doãn Vân Y ôm lấy eo cậu từ phía sau, cảm thấy cơ thể cậu cứng đờ.
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền đến từ trong gió: “Vân Dã, bao giờ bọn mình mới ở bên nhau?”
Giọng của Vân Dã bị gió làm cho nhỏ đi rất nhiều, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ được hai chữ kia.
“Nhanh thôi.”
Thi giữa kì xong, kết quả mấy môn của Doãn Vân Y và Vân Dã đều không tệ.
Sau khi vào Đại học Bách khoa Tây phục, đây là lần đầu tiên hai người
hẹn nhau ra ngoài chơi.
Vân Dã lái xe của nhà, đến cổng kí túc xá của trường.
Hiếm khi ra ngoài chơi nên Doãn Vân Y đang vụng về trang điểm trong phòng
ngủ, vừa mới mặc váy liền áo vào thì bạn cùng phòng đã không ngừng trêu
ghẹo cô: “Vân Y, cậu định đi hẹn hò à?”
Doãn Vân Y hơi xấu hổ nói: “Không… ra ngoài chơi với bạn thôi.”
“Bạn nào?”
Doãn Vân Y cảm thấy không cần phải giấu giếm nên nói đúng sự thật: “Bạn Vân Dã cùng ngành với bọn mình ấy.”
Bạn cùng phòng kinh ngạc trợn trừng hai mắt, kích động nói: “Là bạn vừa cao vừa đẹp trai kia á? Mẹ ơi, hai người ra ngoài chơi riêng à? Cậu ấy đang tán cậu hả? Hay là cậu tán cậu ấy thế?”
Hỏi liên tục mấy câu liền, Doãn Vân Y không biết phải trả lời câu nào, suy nghĩ một lát, cô cười dịu dàng, nói: “Ừ, đúng là người vừa cao vừa đẹp trai kia đó.”
Bạn cùng phòng hâm mộ nói: “Vân Y, cậu sướng quá, tớ cũng muốn có một người bạn trai vừa cao vừa đẹp trai như vậy.”
Hình như đây chính là hình tượng của Vân Dã ở trong lòng cô bấy lâu nay.
Mà cũng không phải.
Khi thiếu niên ấy mười mấy tuổi thì không cao.
Cô không phải thích cậu bởi vì cậu vừa cao lại vừa đẹp trai.
Dẫu sao, hồi nhỏ, khi cậu còn lùn hơn cô thì cô đã thích người ta rồi.
Lúc ra ngoài, cô thấy Vân Dã đang đợi dưới lầu của phòng ngủ, cậu mặc áo
phông trắng và quần u, ngước mắt lên nhìn thấy Doãn Vân Y, cậu hơi sững
sờ, rồi mới từ tốn nói: “Xinh lắm.”
Doãn Vân Y đeo túi
đeo chéo, Vân Dã rất ít khi trực tiếp khen cô xinh, cô bỗng nhiên không
biết làm thế nào, nói lảng sang chuyện khác: “Bọn mình đi đâu chơi vậy?”
“Về thăm trường cấp Ba đi.” Vân Dã lắc lắc chìa khóa xe trong tay.
Trường cấp Ba vẫn cũ kĩ như mấy năm trước, chưa từng đổi mới.
Sau khi dẫn Doãn Vân Y vào lớp học, Vân Dã lấy cớ đi vệ sinh để rời đi một lát.
Ánh hoàng hôn tràn ngập cả lớp học, Doãn Vân Y ngồi lên bàn, khẽ đung đưa
hai chân, nhìn lên bảng đen trên bục giảng, đã qua nhiều năm như vậy,
bảng đã được thay cái mới.
Một loạt âm thanh phá vỡ sự yên lặng.
Cô trông thấy một chiếc máy bay không người lái bay vào từ cửa lớp, chậm
rãi bay đến trước mặt cô, phía trên kẹp một tấm bưu thiếp.
-
Doãn Vân Y,
Có một chuyện, muốn để Vân Dã nói với cậu.
Lớp 11A15.
-
Tim Doãn Vân Y đập lỡ nửa nhịp.
Cô đi theo chiếc máy bay không người lái này, từ từ đi qua lớp học, hành
lang mà bọn họ đã từng đi qua với nhau, dừng ở sân bóng rổ.
Sân bóng rổ đã quét vạch trắng và sơn mới, bề mặt mới tinh, nhưng lại vẫn
khiến cô nhớ lại vô số ngày đêm ấy, thiếu niên chạy nhanh trên mặt sân
này, sau khi ném bóng vào rổ thì sẽ hơi thở hổn hển, mồ hôi rơi xuống
mặt đất theo sự di chuyển của cơ thể. Bây giờ cô mới hiểu ra, đó không
phải là ánh mắt vô tình nhìn về phía cô.
Trên người Vân
Dã phủ kín mồ hôi, có một đóa hoa anh đào khô ở chính giữa những ngọn
nến trắng thơm bóng mượt trên mặt đất, bày thành chữ cái đầu trong tên
cô. Doãn Vân Y bỗng nhiên nhớ ra, túi đựng bút hồi trung học của mình
cũng in hình hoa anh đào.
Thảo nào, tất cả quà tặng sau đó, Vân Dã đều dùng giấy gói quà hoặc thiệp có hình hoa anh đào.
Doãn Vân Y nhìn khung cảnh này, cầm lấy chiếc máy bay không người lái kia, gỡ tấm thiệp xuống.
Còn chưa đợi Vân Dã mở miệng, cô đã cười cười, dịu dàng nói: “Vân Dã, tớ thích cậu…”
“Tớ muốn ở bên cậu.”
Lời đã chuẩn bị trước của Vân Dã còn chưa nói ra miệng, cậu chậm nửa nhịp
mà hả một tiếng, dừng một lát: “Tớ còn chưa lên tiếng mà.”
“Tớ biết.” Doãn Vân Y nghiêm túc nhìn cậu: “Từ nhiều năm trước, tớ đã thích cậu rồi. Tớ thích cậu trước, vì thế, tớ muốn để cậu biết trước.”
Từ khi cô phát hiện mình muốn ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu niên kia, hoặc là sớm hơn nữa, khi cô phát hiện mình sẽ vô thức đưa mắt nhìn về phía
cậu.
Vân Dã đút tay vào túi, một lát sau, mới cười nói với vẻ tươi cười trẻ trung: “Vậy thì cậu nhầm rồi.”
Đã nhiều năm trước, khi cậu thích tớ, tớ cũng đã thích cậu rồi.
Hơn nữa, giống y như cậu, tớ vẫn luôn rất thích cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT