Có tiếng cười khẽ của Từ Thanh Tống truyền đến ngoài cửa, Vân Ly cứng đờ, đầu óc nhanh chóng hoạt động. Cô đang muốn giả bộ không nghe thấy tiếng anh ta nói, còn giải thích với Hà Giai Mộng một chút, để cho Phó Thức Tắc ở ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng...

"Đã bảo cậu cười nhiều rồi mà.” Từ Thanh Tống trêu ghẹo nói, giọng nói của anh ta không lớn, nhưng phòng nghỉ không cách âm, hai người trong phòng vẫn nghe thấy tiếng nói này.

Hai người quay mặt nhìn nhau.

Từ Thanh Tống mở cửa, bên cạnh anh ta là Phó Thức Tắc.

"Tiểu Hà, cô tan ca trước đi.” Từ Thanh Tống cho Hà Giai Mộng cái thang đi xuống, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy túi xách vội đi ra ngoài, nhớ tới Vân Ly, quay lại nháy mắt liên tục với cô: “Cô Nhàn Vân, cô có đi cùng tôi không?” Vân Ly lại chậm chạp nói: “Tôi đi cùng với bạn trai...”

Hà Giai Mộng định nói cho Vân Ly, vừa rồi bọn họ nói xấu người khác, người này lập tức xuất hiện trước cửa, cô muốn đợi bạn trai thì có thể cùng ra ngoài chờ, tránh Phó Thức Tắc tức giận làm điều gì đó.

Cô ấy nháy mắt với Vân Ly, nhưng đối phương không hiểu, giọng nói chua chát nói: “Nếu không cô đi trước với tôi đi? Chờ bạn trai cô đến khi nào?”

Vân Ly nói một cách khô khốc: "Ngay ở trước mặt cô đó..."

"..."

Nụ cười của Hà Giai Mộng vụt tắt, trợn to mắt nhìn về phía Từ Thanh Tống, anh ta vung tay: "Không phải tôi."

"..."

Nhìn theo Hà Giai Mộng đang chạy trối chết, Vân Ly ngại ngùng sờ chóp mũi. Hôm nay Từ Thanh Tống thay đổi cách ăn mặc, Vân Ly còn chưa nhìn kĩ, đã thấy Phó Thức Tắc đứng chắn trước mặt giống như một bức tượng muốn nói cho cô biết...

Muốn nhìn chỉ có thể nhìn anh.

Vân Ly cất tiếng điều tiết bầu không khí: "Chị Giai Mộng rất thích nói đùa...” Nói xong, dưới cái nhìn chằm chằm của Phó Thức Tắc, cô lại nở nụ cười lúng túng.

Từ Thanh Tống đề nghị: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Phó Thức Tắc không có tinh thần “ừ” một tiếng, đưa tay về phía Vân Ly.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chạy tới đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Sau khi ăn đồ Tây cùng Từ Thanh Tống ở nhà ăn trong vườn, Vân Ly và Phó Thức Tắc đi xe về nhà. Rốt cuộc hai người cũng có cơ hội ở bên nhau, Vân Ly nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chị Giai Mộng nói như vậy, anh đừng tức giận.”

Lo lắng Phó Thức Tắc sẽ nghĩ cô không bảo vệ anh, cô mải mê giải thích: “Em không tìm được cơ hội nói cho cô ấy.”

“Ồ” Giọng của Phó Thức Tắc nhàn nhạt: “Anh còn tưởng em còn muốn nói xấu thêm.”

Vân Ly nghẹn lại, thốt lên: "Em nào dám..."

Ý thức được phản ứng của mình có chút vấn đề, Vân Ly lại giải thích: "Không phải, em không định nói xấu anh.” Phó Thức Tắc liếc cô một chút, không nói thêm gì.

Sau khi về đến nhà, Phó Thức Tắc không nhắc lại chuyện này, lại còn vui vẻ di chăm sóc hoa violet.

Vân Ly dành thời gian xem lại toàn bộ tài liệu cho ngày mai. Trong lúc đó, Phó Thức Tắc lẳng lặng đọc sách bên cạnh cô, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lật trang.

Hình ảnh như vậy, thật ấm áp. Vân Ly hơi cười nhẹ, cảm thấy chuyện xảy ra ban ngày chắc là Phó Thức Tắc đã quên hết rồi.

Kim đồng hồ điểm mười một giờ, khi mở vòi nước nóng ra, cơn buồn ngủ của Vân Ly ập tới. Sáng sớm hôm sau có một cuộc họp, cô chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.

Sau khi cô tắm xong trở về phòng thì nghe thấy tiếng rót nước trong bếp, còn có tiếng vòi hoa sen.

Vân Ly vừa lau tóc xong, đang định lấy máy sấy ra, lồng ngực ướt nhẹp đã áp tới từ phía sau, Vân Ly có thể cảm giác được từng giọt nước nhỏ liên tiếp lên cổ cô, len vào trong quần áo, cô kháng cự: “Không được... ngày mai em còn phải đi làm...”

“Ừm...” Anh hơi đáp lại, hôn lên cổ cô.

Trong nháy mắt, chân Vân Ly như nhũn ra, cổ gắng đẩy tay anh ra, Phó Thức Tắc thừa cơ nắm lấy hai cổ tay cô, đưa lên đỉnh đầu, ghé sát tai cô nói: "Em không thích sao?"

Cô vừa thẹn vừa giận, sốt ruột nói to: "Phó Chí Chiết!"

Vân Ly cố gắng ngăn cản hành động của anh, nhấn mạnh cho anh biết: “Khi em nói đầy đủ tên anh, có nghĩa là em, đang, tức, giận!”

Cô nói từng chữ một, nói đến chữ cuối cùng, một chút lực uy hiếp cũng không có.

Phó Thức Tắc nhìn nàng, môi mỏng hé mở: "Phó Thức Tắc."

Vân Ly: "..."

Vân Ly: "Phó Chí Chiết."

"Phó Thức Tắc."

"... Phó Chí Chiết."

Vân Ly không phân biệt được sự khác nhau giữa hai cách đọc, nhưng cô không ngốc, có thể nhìn thấy khóe mắt anh tràn ra ý cười. Cô lấy khăn che mặt mình, không để ý tới anh.

Phó Thức Tắc bắt lấy khăn trong tay cô ra: “Đừng tức giận”

Anh xuyên qua khăn mặt nâng gáy cô lên, giọng điệu tự nhiên: “Trước hết anh giúp eo kéo lưỡi thẳng ra.”

Kí ức trở lại đêm ấy, trên đường đi mua mì xào, người đàn ông dập tắt điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Kéo thẳng đầu lưỡi nói lại một lần nữa.”

Vân Ly vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, mặt Phó Thức Tắc cùng với trước đây hòa vào nhau, cô bị anh ấn lên giường, đầu lưỡi thăm dò vào cùng triền miên với cô. Bàn tay của anh trượt vào, Vân Ly vẫn đang chống cự, bàn tay dán vào làn da lạnh lẽo, chạm lướt trên cơ thể anh. Phó Thức Tắc nắm cằm của cô, tiếng nói lúng búng vang lên: "Lặp lại lần nữa."

Tiếng nói của Vân Ly bị chặn ở họng, trong lòng cũng từ bỏ việc chống cự, nghe lời nói theo: "... Phó Chí Chiết."



"Vẫn sai." Phó Thức Tắc nghiêng đầu, đầu mũi chạm nhẹ vào cô, cảm nhận thấy hai chân cô căng thẳng, một cái tay khác phủ lên môi dưới của cô nói: "Thả lỏng."

"Anh chỉ muốn dạy em gọi đúng tên anh."

...

Ga giường bị tóc cô thấm ướt một mảng, Vân Ly ngồi xổm trên giường, kéo ga trải giường xuống, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, cô sờ sờ cái tai đã đỏ bừng.

Cô liếc nhìn điện thoại, không biết ngày mai cô có dậy đúng giờ được không.

Sáng sớm hôm sau, Vân Ly ngồi trên giường đau khổ một hồi, bất lực ngồi dậy rửa mặt trang điểm. Phó Thức Tắc bên cạnh có tinh thần tốt hơn cô nhiều. Lúc ăn điểm tâm, Vân Ly lấy một miếng bánh mì trong đĩa của anh để trả thù.

Ngồi trong phòng họp một hồi lâu, những người khác còn chưa tới công ty, thấy sắp đến giờ mở cuộc họp, có người mở cửa, hai người nhìn thấy đối phương thì kinh ngạc.

Vân Ly đã nghe Từ Thanh Tống nhắc tới nhưng khi cô nhìn thấy thì vẫn bất ngờ.

So với hai năm trước đây, ngoại hình của Lâm Vãn m không có thay đổi nhiều, khi nhìn thấy Vân Ly, cô nhóc chỉ ngẩn ngơ một chút, ngay lập tức hùng hổ bước tới trước mặt cô: “Chị ở đây làm gì?”

Thấy Vân Ly không trả lời, cô bé nói móc: “Ha, trước kia chị bị A Tắc đá thì không cam lòng, bây giờ thấy A Tắc trở lại trường học thì lại tìm tới cửa à?”

"..."

Vân Ly không nói gì nhìn cô bé.

Lâm Vãn m cảm giác mình nói trúng tim đen của cô, có chút đắc ý nói: “Chị đừng tốn công vô ích, lúc trước A Tắc coi trọng chị thì không nói làm gì, bây giờ, chị đừng tự rước lấy nhục nữa.”

Hai năm trước, Lâm Vãn m bị Vân Ly cho ăn trái đắng, cô nhóc cũng không có ý gì, chỉ muốn nói ra hết một hơi.

Vân Ly: "Em biết bạn gái bây giờ của anh ấy là ai không?”

Lâm Vãn m nhún vai: “Không biết.”

Vân Ly lặng lẽ nói: “Là chị.”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Lâm Vãn m cứng đờ, cô nhóc thờ ơ giễu cợt nói: “Ừ, chị vẫn còn mặt dày mày dạn quấn lấy A Tắc.”

Mấy năm qua, Lâm Vãn m xin hoài mà không được Phó Thức Tắc đáp lại lần nào, cô nhóc lại không muốn bị xem thường, cao ngạo nói: “Bây giờ tôi không cần A Tắc cũng có nhiều fan, tôi mới không thèm quan tâm chuyện yêu đương của hai người.”

Trong lòng cô nhóc càng nghĩ càng thấy không thoải mái, miệng cực kì ác: “Chị không trẻ bằng tôi, không đẹp bằng tôi, không có bằng cấp cao như tôi, hơn nữa lá gan còn nhỏ xíu, nhìn thấy tên biến thái còn không dám đuổi đánh... Chắc là A Tắc bị chị quấn lấy không còn cách nào mới đồng ý với chị...”

Cô nhóc liệt kê ra một loạt, như tự an ủi mình.

Nếu là trước đây, Vân Ly sẽ rất đau lòng vì mấy câu nói này của Lâm Vãn m, có thể sẽ cảm thấy hoàn toàn thất bại, không ngừng lảng tránh.

Nhưng mà bây giờ, trong lòng cô không hề có gợn sóng. Cô không còn vì sự công kích của đối phương mà hoài nghi về cái nhìn của bản thân mình nữa, cô biết mình không phải là kiểu người như đối phương đang nói, cũng biết người Phó Thức Tắc yêu sẽ không phải là người mà cô nhóc đang nói.

Vân Ly không có hứng thú cho cô nhóc xả hết, lạnh nhạt nói: “Dù em có cảm thấy mình tốt thế nào, thì cậu út của em vẫn là bạn trai chị.”

"Hơn nữa, chắc là chị và cậu út em sẽ không gặp em nữa.” Vân Ly nhấn mạnh: “Cắt đứt quan hệ cũng không sao.”

Lâm Vãn m căm tức: "Sao chị có thể nói như vậy, chị như thế sẽ không có ai yêu quý chị đâu.”

Vốn dĩ Vân Ly nghĩ rằng hai năm qua đi, đứa trẻ ấu trĩ sẽ trưởng thành hơn một chút, huống hồ bây giờ Lâm Vãn m cũng đã khoảng hai mươi tuổi.

Vân Ly nhướng mày hỏi cô nhóc: “Em có tài khoản trên trạm E không? Có bao nhiêu fan?”

Lâm Vãn m khẽ “hừ” một tiếng, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo: “Hơn mười nghìn.”

Vân Ly nghiêng đầu: "Chị có hơn một triệu fan."

"..."

"Cho nên, người yêu quý chị, chắc là nhiều hơn em rồi.” Vân Ly nói xong, còn không cam lòng hỏi lại một câu: “Em nói thử xem?”

Người tham gia cuộc họp dần đến đủ, Lâm Vãn m tức giận cầm vài tờ rơi trên giá, đẩy cửa ra ngoài. Vân Ly không để chuyện này ở trong lòng, mở túi tài liệu ra, lại xem lại tài liệu hôm nay lần nữa.

Sau cuộc họp ở EAW cùng ngày, Vân Ly tạm biệt Trương Nghiên Hãn. Cô ấy định sẽ lên máy bay về Tây Phục trong đêm, sang tới ngày hôm sau Vân Ly và Phó Thức Tắc mới về.

Lên xe, bỗng nhiên Phó Thức Tắc nói: "Đi Bắc Sơn Phong Lâm đi."

Vân Ly có chút ấn tượng mơ hồ, Bắc Sơn Phong Lâm là khu nhà giàu ở thành phố Nam Vu. Cô vẫn không chủ động hỏi về gia cảnh của Phó Thức Tắc, chần chờ một chút mới hỏi: “Chú dì làm giáo sư có nhiều tiền không?”

Phó Thức Tắc nói khái quát: “Lúc khởi đầu, Ưu Thánh Technology là do họ bỏ vốn, có cổ phần.” Ưu Thánh Technology là tổng bộ của EAW, cha mẹ của Từ Thanh Tống chính là những người đặt nền tảng cho Ưu Thánh Technology.

Vân Ly lại bắt đầu tính xem trong tài khoản của mình có bao nhiêu tiền, Phó Thức Tắc thấy cô im lặng, hỏi: “Sao vậy?”

“Em muốn mua một căn nhà với anh.” Vân Ly nghiêm túc nói.

Cô như một nhân viên tài chính kinh doanh, lướt qua lướt lại màn hình điện thoại, trong mắt hiện lên sự vui mừng: “Em vừa mới tính toán, số tiền em dành dụm được đến bây giờ, chắc cũng đủ để đặt cọc.”

"Không cần."

"Cần." Giọng của Vân Ly kiên trì, cô tự nhủ: "Em cũng không thể cản đường anh."

"..."

...

Phó Thức Tắc dừng xe lại trong sân, trong phòng không có ai, anh bật đèn, nắm tay Vân Ly đi lên lầu. Phòng anh ở tầng ba.



Căn phòng rất lớn, rèm cửa sổ sát đất và cửa nhà vệ sinh mở ra. Phó Thức Tắc cởi áo khoác treo lên giá treo quần áo, liếc nhìn Vân Ly còn đứng im, anh nói: “Đêm nay cứ ở đây qua đêm đi.”

"...Nhưng em không mang quần áo, cũng không mang túi mĩ phẩm.”

Phó Thức Tắc: "Mặc quần áo của anh, trong phòng rửa tay có nước tẩy trang.”

Bên phải cửa ra vào có sách và mô hình, Vân Ly xem qua một hồi, bên trên có không ít sách tiếng Anh và sách có ngôn ngữ khác, cô lấy một quyển lật qua lật lại, hỏi Phó Thức Tắc: “Đây là tiếng gì?”

Phó Thức Tắc nhìn cô một chút: “Tây Ban Nha, bà ngoại dạy anh tiếng Tây Ban Nha.”

"Vậy anh nói được không?"

Phó Thức Tắc “ừm” một tiếng: "Bà không nói tiếng phổ thông với anh."

"..."

Vân Ly có nghe nói qua, trong một số gia đình, những thành viên trong nhà sẽ nói chuyện với trẻ con bằng những ngôn ngữ khác nhau, để cho đứa trẻ sống trong môi trường có nhiều ngôn ngữ.

Cô tò mò hỏi: "Vậy anh nói một câu?"

Phó Thức Tắc cụp mắt nhìn cô, mở miệng nói.

Vân Ly chỉ cảm nhận được giọng trầm thấp quyến rũ của anh, mặc dù những âm tiết này làm cho cô cảm thấy không quen thuộc, cô cũng cảm thấy rất êm tai. Cô cười hỏi: “Nghĩa là gì?”

"Yêu em."

Không khí trong phòng trở nên ám muội, Vân Ly đặt sách trở về, lại lấy ra: “Anh có thể đọc quyển này cho em được không?”

"Ừm."

Hai người ngồi trên ghế sofa, Phó Thức Tắc dựa lên ghế, sau lưng dựa vào gối, ôm Vân Ly từ phía sau, Vân Ly ngồi trong ngực anh, phụ trách lật sách.

Anh bình tĩnh đọc đoạn đầu tiên, lại dùng tiếng Trung giải thích cho Vân Ly một lần. Vân Ly để ý tới một từ đơn...

Efe.

Cô ngạc nhiên nói: "Em có một fan tên như thế này, lúc ở bên Anh, em thường xuyên nói chuyện với người này...”

Sau khi về nước có nhiều chuyện xảy ra, Vân Ly cũng không để ý tin nhắn riêng của mình, cô có chút áy náy nói: “Fan này rất tốt, gửi cho em rất nhiều bưu thiếp. Em về nước không đọc tin nhắn riêng, không biết có tìm em không.”

Nhớ đến điều này, cô lại lẩm bẩm nói: “Người này cũng ở Tây Phục.”

"Từ đơn này có nghĩa là gì?" Vân Ly có không ít fan, trước khi cô nghĩ rằng fan chỉ tùy tiện đặt tên là Efe.

Phó Thức Tắc nhìn cô một cái, tùy tiện nói: "Chữ cái F."

"Ồ..." Vân Ly phản ứng chậm nửa nhịp, tiếp tục xem.

Mấy giây sau, cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía Phó Thức Tắc, đối phương vô cùng bình tĩnh.

Đáy lòng Vân Ly nổi lên suy nghĩ cô nghi ngờ đã lâu, nhưng vẫn không tin nổi, chọc chọc bàn tay anh: “Đưa điện thoại của anh cho em.”

Người có nick name là “F”, bên cạnh cô chỉ có một người.

Phó Thức Tắc miễn cưỡng lấy ở bên cạnh đưa cho cô, Vân Ly mở máy, tìm kiếm, mở trạm E lên. Trạm E sẽ đưa ra các đề xuất dựa vào các video mà người dùng thường xuyên xem. Vân Ly bị choáng một lúc vì trang chủ đề xuất hầu như tất cả video đều là của cô.

Cô nhấn vào giao diện người dùng, hình đại diện và cái tên quen thuộc. Nhấp vào danh sách phát, tất cả đều là video của cô. Mặc dù cũng có những video khác, cũng là những video mà Vân Ly cùng blogger khác xuất hiện cùng nhau.

Trong những lúc tưởng chừng xa cách nhau, anh vẫn luôn bầu bạn bên cạnh cô.

"Giờ em mới biết…” Vân Ly lẩm bẩm nói, mũi hơi chua xót, Phó Thức Tắc hôn cô, không thèm để ý nói: “Không sao.”

Anh tiếp tục cầm tay cô, lại tiếp tục đọc đoạn thứ hai, Vân Ly lặp lại theo phát âm của anh, tiếng Tây Ban Nha có một đặc điểm, nếu nhìn thấy từ đơn thì có thể dễ dàng đọc được.

Anh dạy cô hơn một giờ, Vân Ly đã nắm được quy luật trong đó.

Tuy nhìn không hiểu, nhưng có thể đọc được.

Một lúc lâu sau, Phó Thức Tắc có chút mệt mỏi dựa cằm lên vai cô, dán vào mặt cô. Anh chỉ vào một câu trong đó, Vân Ly trắc trở đọc lên, hỏi anh: “Có ý gì?”

"Muốn làm với anh."

"..."

Phó Thức Tắc vừa trêu cô vừa tiếp tục chỉ câu tiếp theo. Nhưng Vân Ly xoay người lại nắm lấy ngón tay anh, nhìn sách đọc lại câu nói kia, giọng nói đứt quãng lặp lại. Lại nói một lần, càng trôi chảy hơn lần trước.

Cô đọc lớn hơn, quay đầu, nhìn anh một lần nữa. Mỗi một từ phát ra đều mang theo tình ý mãnh liệt, cô đặt quyển sách sang một bên, cả người quay lại ngồi lên người anh. Như đang cố gắng bồi thường lại năm đó anh đơn phương cô độc làm bạn với cô.

Động tác của Vân Ly chủ động hơn trước đó, cô hôn hầu kết của anh, lần lên trên ngậm lấy môi anh, tựa vào cơ thể càng lúc càng nóng lên.

Mấy lần trước đều là Phó Thức Tắc chủ động, ánh mắt anh hơi tối, nhưng không làm động tác khác, chỉ dựa vào sofa, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt làm cho người ta không thể xúc phạm.

Trong nháy mắt, Vân Ly mông lung: “Giọng đọc của anh...” Cô dừng lại: “Có chút gợi cảm...”

Kể cả bây giờ, lông mày của anh đang phải khắc chế dục vọng, cổ áo bị cô mở ra lộn xộn, loại mê hoặc này làm Vân Ly vô thức nắm cằm anh, chăm chú nhìn anh.

Cứ như thế anh hoàn toàn nằm trong tay cô. Thấy thế, Phó Thức Tắc cười, chờ động tác tiếp theo của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play