Trần Kim Bình: "Chuyện con yêu đương rất có tiếng, đã trở thành đề tài tán
gẫu sau giờ cơm của các thầy cô ở cả một khoa, lần trước họ gặp bọn mẹ
còn nói, con nên nói sớm với ba mẹ một chút, lúc ấy ba con phấn khởi
suýt chút nữa nhảy cẫng lên rồi."
Phó Đông Thăng hớn hở
nói: "Con trai, cô bé ở đâu thế?" Thấy được túi sữa bò Phó Thức Tắc cầm
trên tay, ông lập tức ý thức được: "Sữa bò này là con bé mua cho con
hả?"
Vốn Phó Thức Tắc không có thói quen uống sữa bò.
Phó Thức Tắc: "Ba mẹ đã gặp, còn đưa quà cho cô ấy rồi."
Ánh mắt Phó Đông Thăng sáng lên, nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt cũng trở nên rõ ràng: "Ở bên nhau lần nữa rồi à?
Phó Thức Tắc từ chối cho ý kiến.
Mặc cho bọn họ hỏi đi hỏi lại, Phó Thức Tắc chỉ trả lời đơn giản, Phó Đông
Thăng lập tức chuyển cho anh một khoản làm phí yêu đương, Phó Thức Tắc
không thích cho lắm, chỉ nói một tiếng "cám ơn ba".
Đối
với bọn họ, Phó Thức Tắc sẽ không làm nũng, cũng sẽ không tỏ vẻ yếu thế, anh gần như không tâm sự với bọn họ, giống như những thiếu niên khác
đang trong thời kì phản nghịch, nhưng lại nhét cho bọn họ một viên kẹo
lúc bọn họ mất mát.
Thời còn trẻ, thời gian Phó Đông
Thăng và Trần Kim Bình bầu bạn với anh quá ít, trong lòng thấy hổ thẹn
thế nên cũng không đưa ra quá nhiều yêu cầu.
Có điều, hai người suy xét vấn đề đều là làm thế nào để giải quyết vấn đề.
Đến tuổi sắp về hưu lại không gần gũi với con trai nên không thể làm gì
khác đành hi vọng gần gũi được với thế hệ kế tiếp của anh.
Phó Đông Thăng thành khẩn nói: "Con trai à, ba mẹ theo đuổi tự do nhiều năm như vậy vẫn luôn có chuyện này rất hối hận."
Ông thở dài: "Chính là có con quá muộn."
"..."
Đoán chừng Phó Thức Tắc không nghĩ sẽ bị giục sinh con sớm như vậy.
Hai người ở đầu dây bên kia vẫn đang thay phiên nói điểm lợi của việc sinh
con sớm, anh nhìn chằm chằm hai người trên màn hình, nói thẳng: "Bọn con vẫn còn đang yêu."
Phó Đông Thăng: "Vậy bước kế tiếp không phải là kết hôn sao?"
"..."
Phó Đông Thăng: "Con trai à, chúng ta yêu là phải chịu trách nhiệm, ba nhớ
là năm nay Ly Ly tốt nghiệp phải không? Nên quyết định rồi, đừng chờ đến khi con gái thúc giục."
"..."
"Nếu như
con không tiện mở miệng, mẹ con và ba đều có thời gian rảnh, con có số
của ba mẹ Ly Ly không? Ba mẹ đi uống trà với bọn họ cũng được."
"..."
Phó Thức Tắc không muốn nghe nữa: "Tín hiệu không tốt rồi, con cúp trước đây."
…
Bữa cơm tối, Vân Ly nhân lúc Phó Thức Tắc lấy thêm gia vị đã xin được Chu Điều số điện thoại và địa chỉ của ba mẹ Giang Uyên.
Chu Điều nhắc nhở cô, đến giờ ba mẹ Giang Uyên vẫn không có cách nào chấp
nhận được rằng anh ấy đã qua đời, từ đầu tới cuối vẫn giữ thành kiến với Phó Thức Tắc.
Hai ông bà ở thành phố Nam Vu, Vân Ly gọi
điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nữ dịu dàng, thân thiết, cô chần chờ một lúc, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Xin chào, cho cháu hỏi đây là nhà Giang Uyên phải không ạ?"
Bà Giang nhẹ nhàng nói: "Tôi là mẹ của Giang Uyên."
Vân Ly: "Chào dì ạ, cháu là đàn em của anh Giang Uyên, gần đây cháu mới
nghe nói chuyện của anh ấy, trong cuộc thi trước đây, đàn anh có từng
giúp đỡ cháu. Sắp tới cháu sẽ đi Nam Vu nên muốn hỏi là sau khi cháu đến Nam Vu có thể qua hỏi thăm hai người không ạ?"
Vân Ly
nghe được đầu dây bên kia có một giọng nam vững vàng hỏi là ai, mẹ Giang Uyên nói “bạn của Giang Uyên, muốn đến thăm chúng ta” rồi bà quay đầu
lại nói với ống nghe: "Được, tới ngồi một lúc đi, dì nấu cơm cho cháu
ăn."
Hai bên nói chuyện vài câu ngắn ngủi nữa rồi cúp điện thoại.
Cô cụp mắt, nghe có vẻ ba mẹ Giang Uyên là người cực kì hiền hậu.
Cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì với ba mẹ Giang Uyên.
Nằm trên giường, cô nhớ lại chuyện tối nay.
Phó Thức Tắc muốn thoát khỏi quá khứ.
Đồng thời, cô cũng nhớ đến cảnh Phó Thức Tắc đã đẩy váy cô lên tận eo, bàn
tay ngày thường lạnh như băng lại nóng hôi hổi, hết lần này tới lần khác giữ lấy da thịt bên hông cô.
Nghĩ đến hình ảnh đó, cơ thể cô lại một lần nữa nóng lên.
Thiếu chút nữa là xảy ra chút chuyện gì đó rồi.
Cô không kìm được chút tiếc nuối, nếu hôm nay mà không ở phòng ngủ thì tốt rồi.
Vân Ly vừa rửa mặt vừa gọi điện thoại cho Phó Thức Tắc, chỗ anh vẫn sáng
đèn, vẻ mặt mê man có vẻ như là bị điện thoại đánh thức.
Anh để điện thoại dựa vào tường, trong camera, anh vẫn đang nằm trên
giường, ngón tay hơi cong lên. Mắt anh nhắm lại, chăn chen đến cánh mũi, giống như một chú mèo ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Vân Ly cười híp mắt: "Anh đang giả vờ ngủ à?"
"Buồn ngủ." Phó Thức Tắc không mở mắt, nằm ngang, cánh tay nhỏ gác trên trán: "Nhức đầu."
Vân Ly: "Chỉ cho phép uống như vậy lần này thôi."
Phó Thức Tắc không lên tiếng.
Mặt Vân Ly sa sầm, hỏi: "Sao anh không trả lời?"
Phó Thức Tắc nhớ đến cuộc nói chuyện với ba mẹ, đột nhiên hỏi Vân Ly: "Ba em có thích uống rượu không?"
"..."
Vân Ly không biết tại sao anh đột nhiên nhắc tới Vân Vĩnh Xương, cô nói: "Ông ấy thích uống."
Phó Thức Tắc: "Vậy lần sau anh phải uống với ông ấy một chút."
"Anh đừng tìm ba em uống rượu." Vân Ly tức giận nói: "Không được đi lấy lòng ba em, lần trước ông ấy hung dữ với anh như vậy, em không muốn để ý tới nữa. Đợi lấy giấy kết hôn xong rồi em sẽ đưa anh về nhà ăn bữa cơm với
ông ấy."
Thấy Phó Thức Tắc không đáp lại, Vân Ly hơi ủ
rũ: "Ham muốn kiểm soát của ba em hơi mạnh, lại vô lí, hi vọng anh không để ý. Chuyện của hai chúng ta chỉ liên quan đến hai chúng ta thôi."
Vân Ly giải thích một tràng dài mới trịnh trọng nói: "Chuyện phía ba em, em sẽ đi giải quyết."
"Ly Ly." Phó Thức Tắc gọi một tiếng, mở mắt ra, hơi nghiêng người sang nhấc đầu lên, chậm rãi hỏi cô: "Em muốn đăng kí kết hôn à?"
"..."
Vân Ly ngớ ra, hốt hoảng giấu đầu hở đuôi: "Em chỉ mới nghĩ đến chuyện đăng kí này thôi!"
Phó Thức Tắc không truy hỏi đến cùng chuyện này.
Thấy anh buồn ngủ, Vân Ly không vui vẻ lắm, hỏi: "Không phải tối nay anh khó chịu thật đó chứ?"
Lúc ấy, sau khi cô cầm sữa bò về, anh đã thay bộ đồ ngủ rộng rãi, mà phản
ứng kia lại càng không cách nào ngăn cản. Vân Ly hồi tưởng lại chuyện
này xong, cảm thấy anh nhịn chắc là cũng không dễ dàng gì.
"Lúc ấy anh ở trên giường, em chỉ có thể ngồi lên, cho nên có lẽ là hơi mất
khống chế một chút…" Cô càng nói, tiếng càng nhỏ. Phó Thức Tắc cười một
tiếng, hỏi cô: "Em còn miêu tả cảnh tượng đó là muốn khiến anh càng khó
chịu hơn ư?"
"..."
"Không sao." Phó Thức Tắc phớt lờ nói: "Em chỉ cần nói một tiếng “không”, anh sẽ không tiếp tục. Anh tôn trọng lựa chọn của em."
Anh vừa dứt lời, bổ sung thêm một câu: "Mặc dù rất khó chịu."
"..."
Lúc người trước mắt nói những lời này, giọng nói không lên xuống quá nhiều
nhưng giữa những câu chữ và hành vi cử chỉ đều thể hiện ra được giáo dục và tư chất của anh.
Phó Thức Tắc vẫn luôn cực kì tôn trọng cô.
Vân Ly rung động, chẳng qua là bên ngoài vẫn mạnh miệng: "Vậy anh kiềm chế chút đi."
Vì dẫu sao cũng không phải một mình anh khó chịu.
Cô cũng khó chịu, cô cũng kiềm chế.
Nói chuyện điện thoại xong, cô mua ít đồ trên mạng. App mua đồ giống như
nghe trộm cuộc nói chuyện điện thoại của cô, toàn đẩy lên mấy cái hộp
quái gở.
Cô không muốn thừa nhận là trong lòng mình đã xao động, cứ cảm thấy ngượng ngùng.
Cô chỉ có thể lặp đi lặp lại với bản thân mình: Mua thứ này chẳng qua là
đề phòng ngộ nhỡ, mi phải chịu trách nhiệm với cơ thể và hành động của
mình, mi phải nhận thức được rõ ràng sự kích thích và hormon mà người
hai mươi bốn tuổi có thể có.
Cái này cũng không đồng nghĩa với việc cô muốn làm gì đó thật.
Đúng, cô không muốn làm gì cả.
Cô chỉ cảm thấy theo bản năng, nếu đúng là có chuyện đó xảy ra thì người
như Phó Thức Tắc chắc chắn sẽ không dự tính trước được mà chuẩn bị trước thứ này.
…
Dường như một đêm rồi xảy ra quá nhiều chuyện, Vân Ly khó ngủ, chỉ có điều, sáu giờ rưỡi cô đã tỉnh dậy rồi.
Liếc điện thoại, Phó Thức Tắc không nhắn tin cho cô vào lúc sáu giờ như ngày thường.
Vân Ly đứng dậy đi rửa mặt. Lúc làm bữa sáng, cô chợt nhớ tối qua lúc cúp
điện thoại, anh có nói mình nhức đầu thì lại thoáng không yên tâm.
Cô tắt lửa bếp gas, trực tiếp cầm chìa khóa ra cửa.
Vân Ly không phải sinh viên của Đại học Bách khoa Tây Phục, chỉ có thể lén
lút theo đuôi người khác đi vào trong. Đến trước cửa phòng Phó Thức Tắc, Vân Ly gõ chừng mấy lần, đợi một lát, nhưng lại là phòng bên cạnh mở
cửa.
Cô hơi lúng túng, nhìn người phòng bên cạnh hơi quen mắt, dưới gọng kính nhỏ màu vàng là một đôi mắt hẹp dài không có ý tốt, đối phương hạ thấp giọng: "Em là bạn gái Phó Thức Tắc à?"
Cô dừng lại, gật đầu một cái.
"..."
Anh con trai đeo kính làm bộ sâu xa đỡ kính: "Em đừng để cậu ta lừa, gần
đây ngày nào cậu ta cũng dẫn gái về phòng, à không, tối hôm qua vừa có
một cô đi."
"..."
Vân Ly muốn nói cho anh ta biết, tối qua cũng là cô.
"Tối hôm qua giường bọn họ cót két vang vọng đó." Để tránh cho cô không tin, chàng trai đeo kính còn lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi còn ghi âm
lại đây, em có muốn nghe thử chút không?"
Cuối cùng cái giọng nói kì lạ này cũng nhắc Vân Ly cũng nhớ ra người này, nhưng thoạt nhìn anh ta không nhận ra cô.
Tối hôm qua bọn họ vốn không làm đến mức đó, nhận ra được là Trần Lệ Vinh
đang bôi nhọ Phó Thức Tắc, Vân Ly thay đổi sắc mặt, dùng sức gõ cửa hai
cái.
Gương mặt Trần Lệ Vinh nở nụ cười là lạ, Vân Ly
không khách sáo nói: "Tối hôm qua cũng là tôi, anh mà còn nói xấu sau
lưng như vậy nữa, tôi sẽ học anh ghi âm sau đó gửi mail cho hiệu trưởng
của các anh đó."
Cửa mở ra, Vân Ly đi thẳng vào.
Cô đầy một bụng tức nhưng nhìn dáng vẻ Phó Thức Tắc không có tinh thần, cô đành tạm thời quăng chuyện của Trần Lệ Vinh qua một bên.
Vân Ly vừa vào cửa đã túm anh lại bắt đầu kiểm tra quần áo ngủ của anh, Phó Thức Tắc bị cô xoa tới đầu tóc rối bời, nói bằng giọng mũi: "Dậy muộn."
Nói xong anh mới cầm điện thoại lên liếc thử, bây giờ đã chừng bảy giờ rưỡi rồi.
Vân Ly gửi mấy tin nhắn trong WeChat, hẳn là lo anh xảy ra chuyện gì.
Anh kịp phản ứng lại, ấn điện thoại vài cái.
Điện thoại trong túi Vân Ly rung lên, cô lấy ra thì phát hiện Phó Thức Tắc vừa gửi tin nhắn cho cô: [Chào buổi sáng.]
Rõ ràng là cô đã đứng trước mặt rồi.
Phó Thức Tắc: “Thiếu em.”
Sáng sớm đã được anh đút kẹo, cô hài lòng ngồi xuống mép giường, Phó Thức
Tắc khẽ nói: "Anh đi rửa mặt, tìm giúp anh bộ quần áo."
Chờ đến sau khi anh ra cửa, Vân Ly tới trước tủ quần áo của anh.
Cô thích Phó Thức Tắc mặc sơ mi trắng và quần rộng rãi kiểu vest, sẽ có
cảm giác con người vô cùng trẻ trung, cô chọn cho anh một bộ quần áo
kiểu vậy đặt lên giường.
Sau khi Phó Thức Tắc trở lại,
người đã tỉnh táo hơn rất nhiều, trên mặt anh vẫn còn vương nước, nhẹ
nhàng, khoan khoái, sạch sẽ. Cúi đầu hôn Vân Ly một cái xong, anh dịu
dàng hỏi: "Có mệt không?"
Bình thường cô sẽ không dậy sớm như vậy.
Vân Ly cong mắt: "Thấy anh là không mệt nữa, hoàn toàn không muốn nhắm mắt
nữa." Cô càng ngày càng làm càn học anh tiến tới bên tai nói: "Chỉ muốn
nhìn thấy anh."
Phó Thức Tắc cười một tiếng, trực tiếp bắt đầu cởi cúc áo mình.
Vân Ly: "..."
Cô giữ tay anh lại: "Anh làm gì thế?"
"Thay quần áo." Phó Thức Tắc liếc một cái, Vân Ly mới biết mình đã nghĩ sai,
“ồ” một tiếng, sau đó cô đã quên sạch lời mình vừa nói rằng muốn nhìn
anh, tự giác xoay người.
Cô nghe được tiếng cởi quần áo,
áo của anh xuất hiện trong tầm mắt, bị anh tùy tiện ném lên giường, tiếp đó là quần của anh. Người đằng sau dừng động tác lại, Phó Thức Tắc:
"Không phải một bộ."
Vân Ly sửng sốt.
Phó Thức Tắc đưa quần áo cho cô từ đằng sau, Vân Ly cúi đầu nhìn thử, đúng là một bộ quần áo, cô nói: "Đủ mà."
Phó Thức Tắc: "Không đủ."
"..."
Vân Ly đột nhiên nghĩ ra: "Ý anh nói là thiếu quần lót ư?"
"Ừm."
"..."
Quần lót! Vậy thì đúng là mẹ nó một bộ đầy đủ.
Phó Thức Tắc cũng hoàn toàn không có ý nhượng bộ, cứ thế chọc sau lưng cô không động đậy.
Vân Ly: "Bây giờ anh không mặc gì à?"
Phó Thức Tắc lười biếng “ừm” một tiếng.
Vân Ly cảm thấy thiếu chút nữa là cô đã nói hai chữ “biến thái” ra khỏi miệng rồi.
Cô hết sức nín nhịn cúi đầu xuống, che mắt, nhích người tới trước tủ quần áo.
Phó Thức Tắc còn nhắc nhở cô là ở phía dưới bên trái, Vân Ly kéo ngăn kéo ra, bên trong có xếp quần lót cực kỳ ngay ngắn.
Cô không dám nhìn lâu, rút bừa một cái.
Phó Thức Tắc trêu chọc cô kha khá, vài phút sau cơ bản đã ăn mặc chỉnh tề,
Vân Ly đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất lâu trước đây của anh: "Sao anh lại mặc đồ ngủ? Không phải trước kia anh nói thích để trần đi ngủ sao?"
Phó Thức Tắc cài cúc xong, thuận miệng nói: "Cái đó phải xem ngủ với ai."
"..."
Lúc chuẩn bị ra cửa, Vân Ly mới nhắc lại với anh về chuyện Trần Lệ Vinh.
"Ban nãy em vừa tới, người hàng xóm kia đã nói xấu anh, cái người Trần gì
Vinh mà trước đây đã gặp rồi ấy." Vân Ly nghĩ đến người này thì lập tức
cảm thấy cả người không thoải mái: "Anh ta nói ghi âm lại tiếng ở phòng
anh, à… bây giờ hai chúng ta nói chuyện cũng có thể bị anh ta thu lại."
"..."
Nghe Vân Ly nói lời này, vẻ mặt Phó Thức Tắc cũng không biến đổi quá nhiều,
trực tiếp đi gõ cửa Trần Lệ Vinh. Dường như đối phương đã sớm đoán được
nên không dám đi mở cửa.
Phó Thức Tắc mỉm cười: "Muốn tôi đá văng nhà cậu à?"
Sau cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, Trần Lệ Vinh kéo cửa phòng ra
để lộ một cái lỗ, vẻ mặt Phó Thức Tắc lạnh nhạt, hỏi anh ta: "Điện thoại di động đâu?"
Sắc mặt Trần Lệ Vinh khó coi nhưng vẫn đưa điện thoại cho Phó Thức Tắc. Phó Thức Tắc nhanh chóng mở tệp video và
ghi âm, anh trực tiếp căn cứ vào thời gian mình còn ở nhà trọ mà xóa đi.
Mở album ảnh ra, bên trong có không ít hình chụp lén, ngoại trừ chụp lén anh ra còn có cả những người khác.
Dường như cuộc sống của con người Trần Lệ Vinh này vĩnh viễn sống vây quanh
người khác. Thời niên thiếu, anh ta đã từng thử chứng minh bản thân
thông qua rất nhiều mối tình, hễ thấy động vật giống cái là phải đi quấy rầy một trận, kết quả người khác đều không hề công nhận. Bởi vì bản
thân quá thất bại nên lúc nào cũng mong những người khác trở nên bết bát hơn mình, hoặc chủ động đi chê những người khác khiến chính mình tốt
hơn chút.
Phó Thức Tắc không có hứng thú lật xem, trực
tiếp xóa trắng album ảnh của anh ta rồi lại xóa toàn bộ trên cloud sau
đó ném điện thoại lại cho anh ta.
Ngay cả hứng thú nói một câu, Phó Thức Tắc cũng không có.
Còn Vân Ly thì bổ sung thêm một câu: "Lần sau mà phát hiện anh làm như vậy nữa, anh cứ chuẩn bị ngồi tù đi."
Giọng cô nghe có vẻ hơi uy nghiêm, đáng sợ.
"..."
Lúc đầu đi xuống dưới, Vân Ly chú ý đến ánh mắt của Phó Thức Tắc, cảm thấy
hành động vừa rồi của mình quá là dũng cảm, cô do dự nói: "Trước đó anh
ta mở cho em xem rất nhiều ảnh của anh và bạn thuở nhỏ của anh, em cảm
thấy người này có vẻ rất biến thái."
Lần này lại cách
phòng lén lút ghi âm, Vân Ly vừa nghĩ đã cảm thấy rợn tóc gáy, trong
lòng cô cảm thấy không thoải mái bèn dừng bước lại nhìn Phó Thức Tắc.
Phó Thức Tắc là người hoàn toàn không sợ phiền phức, hờ hững nói: "Không cần lo lắng."
Vân Ly: "À, cũng không phải lo lắng, em cũng muốn bảo vệ anh. Người giống
như Trần Lệ Vinh hẳn là không ít, chỉ bởi vì người khác ưu tú mà lại ghi hận và chửi bới. Bản thân bất tài, hâm mộ những người xuất sắc khác,
rồi công kích ác ý người khác sau lưng, định dùng cách độc ác nhất để
đánh ngã người ta."
Bởi vì ưu tú, Phó Thức Tắc đã bị ghen ghét và tổn thương quá nhiều rồi.
Cũng may, Phó Thức Tắc không phải người yếu ớt như vậy.
Ít nhất là sau khi hẹn hò với cô thì không còn nữa.
Cô bỗng nói: "Em cảm thấy anh là người tốt nhất trên thế giới, người như anh đáng được tất cả mọi người trên cả thế giới yêu."
"Anh không cần cả thế giới yêu anh." Phó Thức Tắc buông mắt nhìn xuống, hai
người đã đi xuống lầu dưới, sợi bông của cây bông gòn phất phơ trước mặt cô, quét qua khiến cô hơi nhột, cô thấy thấp thoáng qua sợi bông, anh
há miệng nói chuyện.
"Chỉ cần trong những người yêu anh có em."
"Em đảm bảo với anh." Vân Ly ngẩng đầu nhìn: "Trong đó nhất định sẽ có em."
Sau khi bản thân cô nói ra lời này, Vân Ly mới ý thức được, thì ra quan hệ
yêu đương tốt thật sự là như vậy. Lần này, bọn họ thẳng thắn và tin
tưởng lẫn nhau, ủng hộ và bao dung.
Cô cảm nhận được rõ ràng, anh là áo giáp của cô mà cô cũng là áo giáp của anh.
...
Hai ngày nữa là sinh nhật của Trần Kim Bình. Hôm đó Phó Thức Tắc sẽ ăn cơm
trưa cùng với bọn họ, Vân Ly cẩn thận chọn quà xong, muốn anh dẫn mình
đi.
Nhận lấy quà, Phó Thức Tắc không nói lời nào, tiếp tục viết luận văn của mình.
Mà chính Vân Ly không nhịn được.
"Anh không hỏi em, có muốn cùng anh đi gặp dì không ư?"
Nói chung là quan hệ của hai người ổn định, cô đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho Trần Kim Bình.
Gặp ba mẹ cũng là chuyện đương nhiên.
Phó Thức Tắc có suy tính của mình, nhìn cô một cái, nói: "Anh đi gặp ba mẹ em trước."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT