Nói xong câu đó, bản thân Vân Ly cũng ý thức được là không ổn.

Vốn bởi hôm nay vẫn chưa thể đọc đúng từ này, lúc đọc thử cũng không chắc mình phát âm có chính xác không nên mới nhắc đi nhắc lại vài lần. Còn câu sau đó chỉ là kết quả của quá trình tập đọc thôi, thuận theo tự nhiên ây mà.

Không ngờ lại nói ra câu đó.

Fan hâm mộ không thấy có gì bất thường, nhưng cô lại có tật giật mình, cứ cảm thấy hàm ý trong câu này quá rõ ràng.

Dù Phó Thức Tắc đồng ý hay từ chối thì cũng là lựa chọn của anh, không ai có thể chỉ trích.

Mà hành động này của cô rõ ràng là bụng dạ hẹp hòi, giận quá mất khôn.

Vân Ly hổ thẹn, bổ sung thêm một câu càng che càng lộ: “Không có ý gì đâu, tôi đặt câu bừa ấy mà.”

Livestream thêm mấy phút nữa, cô vội vàng offline chạy trốn.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió phần phật từ máy điều hòa.

Khúc dạo đầu ngắn ngủi qua đi, Vân Ly bắt đầu lo sợ về chuyện mắng sau lưng người khác này. Nhưng chẳng bao lâu sau đó cô đã nghĩ thông suốt, trái tim treo lơ lửng này giờ cuối cùng cũng về được chỗ cũ.

Bởi vì Vân Ly tin chắc rằng, một người hoàn toàn không có hứng thú với cô thì tất nhiên sẽ chẳng rảnh rỗi xem cô livestream.

...

Sau khi chịu một nỗi đau tạm coi là “tổn thương tình cảm”, mấy ngày sau đó Vân Ly chẳng có hứng làm gì. Đến tận khi nhận được tin của Hà Giai Mộng, cô mới nhớ ra hôm nay là ngày EAW chính thức khai trương.

Trong thời gian này, việc tử tế duy nhất mà Vân Ly làm là giữ đúng lời hứa cập nhật bài mới, cũng chính là đăng video tham quan EAW. Từ phản ứng của Hà Giai Mộng có thể thấy hiệu quả truyền thông của video có vẻ rất tốt.

Cũng vì thế mà tâm trạng cô khá lên tương đối.

Trò chuyện một lát, Hà Giai Mộng gửi cho cô mấy bức hình trong lễ khai trương.

Vài ngày trước Hà Giai Mộng có gửi lời mời cho Vân Ly, nhưng cô không muốn tới lắm nên viện lí do để từ chối.

Vân Ly lướt xem, phát hiện trong đó có một tấm chụp Phó Thức Tắc.

Anh mặc áo sơ mi đen đồng phục EAW, ngồi trước bàn làm việc, ngả người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trông có vẻ là chụp lén nên hình hơi mờ.

Hà Giai Mộng: [Có một hình tôi run tay gửi nhầm.]

Hà Giai Mộng: [Anh ấy đẹp trai quá đi mất!]

Hà Giai Mộng: [Nhưng xem ra có vẻ là người vừa u ám vừa lạnh lùng, tôi cũng không dám bắt chuyện với anh ấy.]

Vừa nhắc tới anh là lại liên tưởng đến chuyện hôm đó, trước khi kịp buồn bực Vân Ly đã lập tức chuyển chủ để: [Vậy chắc hôm nay mọi người bận rộn lắm nhỉ?]

Hà Giai Mộng: [Đúng thế, giờ vẫn còn cả hàng dài người đang đứng chờ.]

Hà Giai Mộng: [Tôi sắp mệt chết rồi! Vừa nãy còn bị réo xuống dưới lầu để hỗ trợ.]

Không nói chuyện được bao lâu, Hà Giai Mộng đã phải trở lại với công việc.

Vân Ly buồn bực chán nản, thấy người khác cố gắng như thế cũng không muốn bản thân chây ì nữa. Nhớ tới việc qua hai ngày nữa phải tới trường làm thủ tục nhập học, cô quyết định sẽ ra một video vào cuối tuần này, trước hôm đó.

Mở sách hướng dẫn ra, thay đổi nguyên liệu và nêm nếm một chút cho hợp khẩu vị của mình, dựng camera lên, Vân Ly bắt tay vào làm việc.

Cô rất thích việc nấu nướng, trước đó cũng từng ra không ít video về đồ ăn ngon. Mặc dù làm vừa kỳ công vừa tốn thời gian nhưng khi thành phẩm ra đời sẽ khiến người ta có cảm giác thành công mĩ mãn.

Quay quá trình nấu ăn mất đến vài tiếng đồng hồ.

Đến khi làm xong một món mà cô tự nhận thấy là hoàn hảo cả về hương vị lẫn cách trình bày, Vân Ly mới kết thúc công việc. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã rạng sáng. Bỏ thành phẩm vào trong tủ lạnh, cô dọn dẹp qua phòng bếp, nhanh chóng tắm rửa rồi chìm vào giấc ngủ.

---

Hôm sau, Vân Ly vừa tỉnh ngủ đã nhận được điện thoại của Đặng Sơ Kỳ.

Nay là thứ Sáu, cô nàng với bạn cùng phòng đến EAW chơi. Vừa mới chơi xong, vì bình thường không hay sang khu Tây bên này nên quyết định mời Vân Ly cùng đi ăn tối.

Có người lạ nên Vân Ly không muốn đi lắm, nhưng lại không chịu được chiêu mè nheo của Đặng Sơ Kỳ.

Vân Ly đứng dậy rửa mặt, nhanh chóng trang điểm. Nhớ tới mấy cái bánh cuộn kem tối qua làm, mỗi vị cô chỉ để lại một miếng, còn lại thì bỏ hết vào túi đá khô bảo quản, tính sẽ mang theo để Đặng Sơ Kỳ và bạn cùng phòng nếm thử.

Xong xuôi ra khỏi cửa.

Chỗ ăn tối được hẹn là một chuỗi cửa hàng lẩu ở Hải Thương Thiên Đô, việc kinh doanh rất sầm uất phát triển. Lúc Vân Ly đến, ngoài cửa còn đang xếp hàng dài.

Vân Ly: [Tớ đến rồi, các cậu đang ngồi bàn nào vậy?]

Đặng Sơ Kỳ: [Nhanh thế? Bọn tớ cũng vừa lấy số bàn xong. Cậu chờ chút nhé, tớ ra đón cậu.]

Chưa đến nửa phút, Đặng Sơ Kỳ đã ló đầu ra: “Người chị em!”

Vân Ly buồn cười: “Có mấy bước thôi mà, cậu ra làm gì.”

“Tớ ra để phím cậu trước.” Đặng Sơ Kỳ xoa hai tay vào nhau, hình như cảm thấy có lỗi với cô, nhưng lại tiếc nếu bạn thân bỏ lỡ cơ hội này: “Tớ biết là nếu nói trước trong điện thoại thì thể nào cậu cũng sẽ không đến.”

“Hả?”

“Bạn cùng phòng tớ có hai người họ hàng! Đều mẹ nó siêu siêu đẹp trai!” Đặng Sơ Kỳ dù kích động nhưng vẫn rất nghĩa khí, “Vân Ly, cậu là chị em tri kỷ nhất của tớ! Có chuyện tốt thế này mẹ nó sao mà quên cậu được!”

“...”

Lông tơ cả người Vân Ly dựng ngược lên: “Trong kia có bao nhiêu người?”

Đặng Sơ Kỳ: “Không đông lắm đâu! Tính thêm tớ nữa là bốn.”

Vân Ly từ chối: “Vậy thôi, tớ về đây. Hẹn cậu hôm khác.”

“Cậu không gặp sẽ hối hận đấy, đẹp trai lắm!” Đặng Sơ Kỳ kiên quyết kéo cô vào trong, “Cậu không muốn nói chuyện thì cứ coi như đi ngắm hoa đi! Tớ để cậu xấu hổ được chắc! Hơn nữa, lỡ như gặp rồi cậu lại thấy hứng thú thì sao!”

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể!”

“...”

Vân Ly hết cách, chỉ có thể theo vào.

Được rồi.



Ba người thôi mà, hôm gặp mặt ở EAW còn đông hơn nhiều.

Dù sao cũng không quen không biết, thôi thì giả chết ăn một bữa cơm vậy.

Trong tiệm khói sương lượn lờ, khắp nơi đều là mùi đồ ăn thơm nức mũi. Tất cả các bàn đều đã kín chỗ, không một bàn trống.

Trong lúc đi từ ngoài vào, Đặng Sơ Kỳ còn giải thích thêm cho cô: “Hôm nay tớ đi với bạn cùng phòng, còn có cả em trai chị ấy.”

Vân Ly chẳng có tâm trạng để nghe, ậm ừ qua loa.

Đặng Sơ Kỳ: “Cậu của bạn tớ vừa khéo lại làm ở EAW, hình như kỹ sư thiết bị gì đó. Sau đó hai người họ gọi thêm cậu mình tới...”

Còn chưa nói xong, hai người đã tới bàn.

Tiệm lẩu bố trí một cái bàn to, ghế ngồi cứng hình chữ U, vị trí trong góc quán nên khá yên tĩnh. Từ đây nhìn qua, Vân Ly có thể thấy một cô gái rất xinh đẹp đang cười nói.

Hai người còn lại đều bị ghế che khuất.

Đặng Sơ Kỳ thoáng dừng chân, rồi kéo Vân Ly từ bên kia vào chỗ ngồi: “Em mang theo bảo bối nhà em đến rồi đây!”

Nữ thần quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người cô, cười nói: “Ly Ly đấy à? Chị hay nghe Sơ Kỳ nhắc đến em lắm.”

Vân Ly rất ngượng, đang định lên tiếng chào hỏi, nhìn về phía họ, thoáng thấy được khuôn mặt của hai người đối diện. Cô im lặng, lại nhìn sang, nụ cười trên khuôn mặt dần trở nên cứng đờ.

“...”

Ai có thể...

Nói cho cô biết...

Tình hiện hiện tại là như thế nào không???

Không nói tới Phó Thức Tắc.

Cậu nhóc gặp ở sân bay, tại sao... tại sao cũng xuất hiện vậy?

Phó Chính Sơ trợn tròn mắt, cũng ngây người ra.

Đặng Sơ Kỳ chưa phát hiện ra điều bất thường, chỉ nghĩ là bạn mình sợ người lạ, chủ động giới thiệu: “Ly Ly, đây là bạn cùng phòng cũng là đàn chị trong công ty của tớ, Hạ Tung Thanh.”

“Duma!” Phó Chính Sơ hoàn hồn, khó tin nhìn Vân Ly: “Chị còn nhận ra em chứ? Chị nhớ ra em không?”

Vân Ly cố gắng nhẫn nhịn: “Ừm.”

Giọng Hạ Tung Thanh nghi hoặc: “Sao thế? Hai người biết nhau à?”

Giản lược tình tiết muốn add WeChat, Phó Chính Sơ kể lại tóm tắt chuyện xảy ra ngày hôm đó, còn cố tình nhấn mạnh rằng mình đã nói EAW là do anh trai cậu mở, nhưng Vân Ly không tin.

Đặng Sơ Kỳ vui vẻ: “Trùng hợp vậy sao?”

Vân Ly hiểu ra: “Anh cậu là Từ Thanh Tống?”

“Tính ra cũng có chút họ hàng,” Hạ Tung Thanh giải thích: “Bà ngoại chị là mẹ của mẹ nuôi Từ Thanh Tống.”

Phó Chính Sơ gật đầu: “Hôm đó em về nhà còn nhắn WeChat cho anh Thanh Tống, hỏi có phải trung tâm của anh ấy đang tìm người tuyên truyền không, có một người ở sân bay chờ bao lâu rồi mà chưa nhận được điện thoại của bên anh. Sau đó anh ấy bảo em gọi cậu út đi đón chị.”

Càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, Vân Ly không nén nổi tò mò: “Mạo muội hỏi một chút, cậu út của cậu là?”

Phó Chính Sơ chỉ Phó Thức Tắc ngồi bên cạnh.

“...”

Xuýt chút nữa Vân Ly không khống chế được biểu cảm của mình.

Mọi người nhìn xem mẹ nó bọn họ đồng lứa mà?

Sao lại là quan hệ cậu cháu???

Phó Chính Sơ kịp phản ứng: “Tức là hai người đã từng gặp nhau rồi chứ nhỉ?”

“Hm?” Vân Ly không dám nhìn Phó Thức Tắc, lén kéo áo Đặng Sơ Kỳ ở dưới bàn: “Đúng vậy.”

Nhận được tín hiệu, Đặng Sơ Kỳ ho nhẹ mấy cái, lập tức lảng sang chuyện khác: “Khéo thật đấy, chị nhớ là em trai cũng học Khoa học Công nghệ Nam Vu phải không?”

Phó Chính Sơ: “Vâng, còn ai cũng học ở đấy nữa ạ?”

Nghe vậy, Vân Ly thoáng kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Phó Chính Sơ.

Cậu cũng học Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu?

Nói mới nhớ, hôm lần đầu gặp cậu nhóc ở sân bay, chính miệng cậu nhóc nói trường mình gần EAW.

Nhưng khi đó cô không nghĩ nhiều đến thế.

“À…” Hạ Tung Thanh nhớ lại, “Lần trước em nói với chị, Ly Ly thi nghiên cứu sinh ở đó đúng không?”

Vân Ly gật đầu.

Phó Chính Sơ kinh ngạc mở tròn mắt: “Vậy em với chị là bạn học hả?”

Hạ Tung Thanh tức giận nói: “Em phải gọi là đàn chị chứ.”

“À vâng.” Phó Chính Sơ co được dãn được, vô cùng hào hứng về duyên phận bất ngờ này: “Ngày kia em sẽ trở lại trường, có phải hôm đó chị cũng đến nhập học không? Hình như trường xếp chung một ngày.”

“Đúng.” Vân Ly đáp.

“Hả? Ngày kia cậu cũng nhập học hả?” Đặng Sơ Kỳ mơ màng, “Ban đầu tớ còn định đi với cậu, nhưng tớ nhớ nhầm là cuối tuần... Tớ vừa mới hẹn đồng nghiệp hôm đó đi mua sắm mất rồi.”

“Không sao đâu.” Vân Ly nói: “Tớ chỉ đến làm thủ tục thôi mà.”

“Nhưng cậu nói cậu nhiều hành lý lắm mà?”

“Không sao, ngày kia cậu út sẽ lái xe đưa em chị đi.” Hạ Tung Thanh chủ động ngỏ lời: “Dù sao cũng đi ngang qua đây, Ly Ly, em đi cùng xe với hai người họ đi, tiện để bọn họ chuyển hành lý giúp em.”

“...”

Mới bị từ chối, bây giờ Vân Ly chỉ mong bữa cơm này nhanh nhanh chóng chóng kết thúc, từ đây hai người chia đôi ngả, sau này sẽ không gặp lại nữa.

Nào có can đảm nhờ Phó Thức Tắc giúp.



Cô đâu còn sức lực đối mặt với lần gặp gỡ tiếp theo cơ chứ.

Cô vội xua tay, chưa kịp từ chối thì Phó Chính Sơ đã sảng khoái nhận lời: “Được, dù sao cậu út cũng không bận gì, cho cậu ấy cơ hội rèn luyện thể lực.”

Tiền trảm hậu tấu xong, cậu nhóc còn ra vẻ tôn trọng nhìn Phó Thức Tắc, hỏi lại: “Được không, cậu út?”

Phó Thức Tắc chậm chạp ngước lên, qua loa “ừ” một tiếng.

Đặng Sơ Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “May quá, vậy làm phiền hai người rồi.”

“...”

Vân Ly còn chưa ho he được tiếng nào đã được ba người họ sắp xếp thương lượng thỏa đáng.

Trên bàn ăn còn một người khác cũng được hưởng đãi ngộ tương tự, nhưng tâm tình anh lại không mảy may xao động, dường như chuyện đó chẳng mấy quan trọng, không liên quan gì đến anh cả.

...

Toàn bộ suy nghĩ của Vân Ly đều miên man về một ngày mai còn chưa tới và việc bản thân sắp trở thành thứ phiền toái.

Bữa cơm này với cô chẳng khác nào giày vò, chẳng có chút khẩu vị nào.

Nửa sau bữa tối, điện thoại Đặng Sơ Kỳ vang lên mấy tiếng, cô nàng tủm tỉm nhắn trả lời.

Thấy vậy, Hạ Tung Thanh cười ghẹo: “Nhắn tin với ai mà cười vui vẻ thế?”

“Mấy hôm trước đi tàu điện ngầm em gặp được một anh trai, chuẩn gu em luôn nên mới xin WeChat của anh ấy.” Đặng Sơ Kỳ hào hứng kể lại, “Em nói chuyện với anh ấy mấy hôm nay rồi, anh ấy vừa hẹn em thứ Hai đi xem phim.”

“Sướng thế.” Hạ Tung Thanh cảm thán: “Cũng có một lần chị xin cách thức liên lạc của người ta, nào ngờ gặp phải thứ cặn bã.”

“Hả? Chị kể đi.”

Hạ Tung Thanh cầm đũa chọc miếng thịt: “Lúc đó chị học đại học, đến trường em chị, nó với bạn học đều bị yêu cầu mời phụ huynh. Bạn nhỏ kia có anh trai tới, đẹp trai lắm, chị không kìm lòng được nên xin số.”

Phó Chính Sơ lập tức đoán ra: “Anh trai Tang Trĩ phải không chị?”

“Đúng rồi. Anh ta vô lý lắm, đến giờ chị vẫn còn nhớ anh ta nói gì. Anh ta nói…” Hạ Tung Thanh cáu: “Anh ta nói mỗi ngày đổi một người bạn gái, tháng này vừa hay thiếu một người, nếu chị đồng ý anh ta sẽ cho số.”

“Có thật không vậy?”

“Lừa em làm gì!”

“Không thể nào.” Phó Chính Sơ cười ra tiếng: “Lần trước họp lớp em có nghe Tang Trĩ nói anh trai cậu ấy ế hai mươi năm ròng, giờ cuối cùng cũng thoát kiếp FA, còn đi khắp nơi thổi phồng nói mình được nhà gái theo đuổi.”

“...”

Vậy là chủ đề câu chuyện lập tức trở thành “Muốn add WeChat người ta”.

Bất tri bất giác, mọi người đều ngầm thừa nhận mình đã từng một lần trải qua.

Đề cập tới chuyện này, Phó Chính Sơ đau đớn nhìn Vân Ly, có lẽ cũng phát hiện ra hôm đó mình diễn nhầm vai. Nhưng thấy cô có vẻ không muốn nhắc tới việc hôm đó, cậu thoáng thả lỏng, nhanh gọn kể mấy câu đã qua lượt.

Đến phiên Vân Ly.

Người trong cuộc đang ở ngay trước mặt, cô không định nói dối, chỉ có thể thừa nhận: “Từng có.”

Đặng Sơ Kỳ khó tin, sao có thể chứ. Đừng nói là thêm WeChat, bảo Vân Ly tiếp xúc với người lạ một chút xíu thôi cũng khó khăn rồi. Thế nên khi nghe được câu trả lời này, cô nàng kinh ngạc vô cùng: “Lúc nào cơ?”

Vân Ly: “Một thời gian trước.”

Đặng Sơ Kỳ: “Kết quả thế nào!”

Vân Ly nói mơ hồ: “Anh ấy không cho...”

Đặng Sơ Kỳ còn tưởng mình nghe lầm, rất bất ngờ với đáp án này: “Hả?”

Vân Ly đành phải nói rõ lại một lần: “Ừm, thì anh ấy không cho tớ.”

Ngoại trừ Phó Thức Tắc nín thinh, những người còn lại hoặc là xin WeChat thành công, hoặc là không mấy để ý, chỉ coi đó là trò đùa mang ra trêu chọc nhau. Nhưng rõ ràng là Vân Ly có bận tâm, không khí trên bàn ăn không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần.

Vân Ly mẫn cảm nhận ra được, vội nói: “Không có gì đâu.”

Vẻ miễn cưỡng tươi cười càng lộ rõ.

Hạ Tung Thanh an ủi cô: “Nói không chừng đó là lần đầu tiên anh chàng kia được một cô gái xinh xắn thế này hỏi xin WeChat, nhất thời định làm kiêu, lúc về nhất định đã hối hận phát khóc rồi.”

Dứt lời, chị liếc mắt nhìn Phó Chính Sơ.

Phó Chính Sơ rất phối hợp: “Hoặc cũng có thể anh ấy có bạn gái rồi.”

Vẫn chưa kết thúc, hệt như cố tình tạo hiệu ứng domino, cậu nhóc đẩy vai Phó Thức Tắc, nháy mắt ra hiệu: “Cậu út, tới lượt cậu đấy, cậu cũng an ủi một câu đi. Thân là bậc cha chú phải có dáng dấp của người lớn chứ!”

“...”

Tình tiết phát triển quá bất ngờ.

Vân Ly không thở nổi nữa rồi.

Sao bọn họ lại khéo hiểu lòng người đến thế cơ chứ, bắt đầu quất thi thể trước mặt đao phủ đấy hả?

Mặt Phó Thức Tắc không cảm xúc: “Nói gì cơ?”

Không ngờ đến cả chuyện này anh cũng chưa nghĩ đến, Phó Chính Sơ chỉ hận rèn sắt không thể thành thép, đành phải ghé bên tai anh ví dụ một cậu: “Thì cậu nói…”

“?”

“Cũng có thể là gay.”

“...”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Thức Tắc: Tôi là gay.

Vân Ly: Không cần phải vậy đâu.

(1) Bánh cuộn kem mlem mlem

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play