Vân Ly nhìn về phía anh: “Vì sao anh không trực tiếp đến tìm em?”
Cho đến tận lúc rời khỏi Nam Vu, sâu trong đáy lòng cô vẫn ôm ấp những kì vọng không thể thành hiện thực.
Chỉ cần anh đến tìm cô, chỉ cần anh tiến thêm một bước về phía cô, cho cô
biết anh cũng thích cô dù chỉ một chút, Vân Ly có thể bỏ qua mọi hiềm
khích, hiểu lầm lúc trước, hai người đã có thể cùng nhau bước tiếp.
Lúc cô ở Anh, nhớ tới khoảng thời gian bên nhau, Vân Ly đều tự nhủ Phó Thức Tắc thực sự thích cô. Có điều, sau khi chia tay, anh đã không còn cần
cô nữa, người khiến anh rung động, người cùng anh chung đôi chẳng phải
chỉ có duy nhất một mình cô.
Cứ như thế, một năm rưỡi trôi qua.
Cô thà rằng tất cả chỉ là tự mình cô đa tình, thà rằng Phó Thức Tắc chỉ
vướng bận tình cảm này trong thoáng chốc, sau đó có thể bình thản trở về với nhịp sống bình thường như khi cô chưa xuất hiện trong đời anh.
Chí ít, anh sẽ sống vui vẻ hơn, thanh thản hơn, hạnh phúc hơn.
“Trước đó anh đã nói với em rồi.” Phó Thức Tắc điều chỉnh lại tư thế, ngồi
thẳng người lên: “Anh muốn trở về bộ dạng trước kia, sau đó mới đi tìm
em.”
Trở về anh của ngày trước… Phó Thức Tắc chưa làm được, cũng không chắc bản thân có thể làm được không.
Anh nghiêng người về phía trước, vươn tay vuốt vuốt tóc cô: "Chỉ là anh
không muốn loại trừ một khả năng khác - đó là em quay trở về tìm anh.”
Vân Ly trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Em cũng hi vọng khi đó em quay trở về tìm anh.”
Đối với chuyện này, trong lòng Vân Ly vẫn luôn mang áy náy khôn nguôi, nhớ
đến trạng thái khi đó của Phó Thức Tắc cô đã thấy tim nghẹn lại, không
thở nổi.
Cô cũng rướn người, nghiêng về phía anh một
chút, nắm chặt ngón tay Phó Thức Tắc rồi thì thầm: “Nhớ đến những việc
trước đó, anh có cảm thấy đau khổ không?”
Phó Thức Tắc
nói thẳng: “Anh không còn thời giờ để nhớ đến những việc đã qua nữa.”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, mặt vùi vào phần gáy người con gái trong
lòng. Mùi thơm dịu ngọt, ấm áp của hương sữa tắm quen thuộc lấp đầu
khoang mũi.
Vân Ly cảm nhận được phiến môi mềm mại của anh dán trên cổ mình.
Phó Thức Tắc nhỏ giọng nỉ non: “Tất cả thời gian của anh đều dành để nhớ em.”
Vân Ly phát hiện trạng thái cảm xúc của mình và Phó Thức Tắc thường xuyên
rơi vào trạng thái mỗi người một bước sóng. Nhắc tới chuyện chia tay
ngày trước, cô luôn trong tâm trạng khổ sở, tự trách, áy náy, còn anh
thì…
Giống như anh chẳng hề để chuyện này trong lòng.
Có lẽ anh cũng đã từng nghĩ về nó, nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua
trong đầu anh, sau đó nhanh chóng biến mất nhường lại cho những suy tư
khác.
Vì vậy, cho dù dưới cái nhìn của Vân Ly, một chuyện bi thương, đau khổ và vô vọng như thế - đau đáu nhớ về một người, đơn
phương gửi tin nhắn cho người ấy suốt một năm rưỡi… nhưng xem ra với Phó Thức Tắc việc ấy lại chẳng đáng là gì.
Giống như… hoàn toàn chẳng so đo cái được mất của bản thân.
Cũng vì thế, ngoại trừ sự áy náy, xót xa, cô còn rất đỗi đau lòng.
Vân Ly chân thành nói: “Bây giờ anh đã rõ chưa? Em đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khi lần đầu gặp chúng mình gặp nhau ở Nam Vu. Dù chẳng
biết gì về anh, cũng như quá khứ của anh.”
Vân Ly muốn cho anh biết, từ đầu đến cuối trong mắt cô chỉ có duy nhất người con trai này.
“Em không cần anh phải trở thành ai, phải thành dáng vẻ thế nào.”
“Ừm.” Phó Thức Tắc có vẻ đã hiểu ý tứ cô người yêu muốn truyền đạt, lẳng lặng mở laptop, rất lâu sau mới lên tiếng đáp lại: “ Nhưng mà anh muốn cho
em một cuộc sống tốt hơn.”
Sau khi về đến nhà, Vân Ly
thấy một vỏ hộp đồ chuyển phát nhanh. Cô đi thẳng qua gõ cửa phòng Vân
Dã. Cửa phòng mở hé, lấp ló đôi mắt chín phần giống Vân Ly.
Vân Dã còn chưa kịp định hình người đến là ai, Vân Ly đã nhanh như cắt đẩy cửa ra.
Vân Ly: “Lén lén lút lút làm gì thế?”
Thái độ hùng hổ, thô bạo này không cần nhìn cũng đoán được là ai, cậu em gãi gãi đầu, mở cửa, đứng lùi về sau nhường đường cho bà chị bước vào.
Gian phòng ngập tràn hương thơm ngọt ngào, trên mặt đất trải đầy hoa khô,
hình như đang sắp xếp dở, chiếc điện thoại trên sàn vẫn đang mở đoạn
video “văn mẫu” tỏ tình đăng tải tại trạm E.
Vân Ly: ….
Vân Dã thoáng lúng túng, nhưng vẫn cố tỏ ra ngầu, dùng giọng điệu cau có hỏi: “Chị vào làm chi?”
Vân Ly đi tới phía giường cậu em, nằm phịch xuống, một tay giờ lên che ánh sáng rọi vào mắt.
Vân Dã đá đá bắp chân cô: “Không có việc gì thì ra ngoài đi, đừng làm phiền em.”
Vân Ly: “Chị nằm tí thôi, không quấy rầy em là được chứ gì.”
Vân Dã nhìn bà chị một cái, thấy Vân Ly ngoan ngoãn nằm im một góc, mới miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Vân Dã ngồi trở lại dưới sàn, tắt volume điện thoại, tiếp tục xem đoạn
video "văn mẫu" tỏ tình. Màn hình di động tương đối nhỏ, cậu nhóc lại
tắt tiếng đi, cho nên phải căng mắt ra vừa đọc sub, vừa xem video hướng
dẫn.
Một phút sau, Vân Ly trở mình.
Cô thở dài: “Vân Dã, chị cảm thấy rất áy náy.”
Vân Dã: …
Vân Dã: “Chị có thể chờ em làm…” Cậu còn chưa nói xong, đã thấy bà chị đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy sát khí, Vân Dã lập tức biết điều ngậm miệng, tắt điện thoại di động, hai chân xếp bằng, ngoan ngoãn ngồi
xuống trước mặt Vân Ly.
“Nói đi.”
Vân Ly kể lại việc từ lúc gặp Phó Thức Tắc cho đến lúc hai người yêu nhau, chia tay, rồi lại lần nữa trở về bên đối phương.
Sau khi nói xong, cô ngồi dậy, chờ Vân Dã đáp lời.
Vân Dã: “Xong rồi?”
Vân Ly: “Ừm.”
Vân Dã: “Thế chị đi ra ngoài đi.”
Vân Ly: ???
Quả thực Vân Dã không hiểu được, trước đó lúc cậu ta và Doãn Vân Y cãi
nhau, cô ấy cũng từng nói cậu quá lí trí, cô ấy bộc bạch hết tim gan,
tha thiết thổ lộ với cậu, phản ứng của cậu chỉ lại là đưa ra một loạt
các phương án từ một đến n, mà không phải thề non hẹn biển, hứa mãi
chung tình với cô ấy.
Doãn Vân Y nói, cậu chỉ cần lẳng
lặng nghe hết, đừng nói gì cả, bớt bớt cái bản năng muốn tìm tòi, phân
tích mổ xẻ vấn đề của bản thân đi.
Hiện tại Vân Dã đã im lặng nghe hết câu chuyện của Vân Ly, không chen vào lời nào, thế nhưng chị cậu lại có vẻ rất không vui.
Mắc kẹt ở giữa hai cô nàng tính tình hoàn toàn khác nhau, Vân Dã cảm thấy thật khó mà sống đơn giản nổi: “Chị muốn em nói gì?”
Vân Ly rầu rĩ đáp: “Chị cảm thấy anh rể của em không nên thích chị lâu như
thế. Chị có gì tốt đẹp, hơn người đâu. Sau khi biết anh ấy ngày ngày
nhắn tin cho chị suốt một năm rưỡi trời, chị thấy áy náy lắm, đến tận
giờ vẫn thấy xót anh ấy.”
Thấy bà chị buồn bực trầm
trọng, Vân Dã nhíu nhíu mày: “Ai nói với chị thế?” Cậu không chút nghĩ
ngợi nói thẳng: “Chính chị tự nhìn bản thân mình đi, dù là tướng mạo,
tính cách, trình độ hay học thức, chị có chỗ nào kém người ta?”
Vân Dã bổ sung một câu: “Hơn nữa, đối với người như anh rể điều đó lại càng hợp lí.”
Thấy chị gái vẫn ủ rũ, không vui, Vân Dã lại tiếp tục phân tích: “Chị, chị
chưa từng nghĩ về điều đó sao? Trên thế giới này có những người như vậy
đó, một khi đã yêu một người, tình cảm đó là khắc cốt ghi tâm, cả đời
nhung nhớ.”
Vân Dã không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Phó Thức Tắc.
Nhưng phần vì đều là đàn ông cho nên cậu cảm thấy có thể hiểu được phần nào con người anh.
Anh ấy là người rất đơn thuần, cách đối nhân xử thế của Phó Thức Tắc cũng
như con người anh ấy đều đơn giản, công bằng với tất cả, cũng thẳng
thắn, trực tiếp với tất cả.
Vân Dã chắc như đinh đóng cột khẳng định: “Em cảm thấy anh rể chính là một người như thế đó.”
“Hơn nữa xét cho cùng anh rể cũng tương đối may mắn, gặp được một người như
chị, mà không phải một cô gái sau khi chia tay lập tức xoá hết kí ức về
anh ấy.” Vân Dã học chị gái, nằm dài trên giường, hai tay vòng ra sau
đầu: “Chị, chị đã mất anh ấy một lần. So với áy náy, chẳng phải bây giờ
điều chị nên làm là trân quý tình cảm này hơn hay sao?”
Vân Ly không đáp, đột nhiên đứng dậy trở về phòng. Cô ngồi trước giường, lại thắp chiếc đèn giấy anh tặng lên.
Cảm xúc áy náy, xót xa vẫn còn đó, nhưng những cảm xúc khác đồng thời cũng lớn dần lên, đó là nâng niu, trân trọng.
-------------
Mười một giờ đêm, sau khi giúp Lâm Tỉnh Nhiên sửa lại một số cách diễn đạt
chưa hợp lí trong bài luận án, Phó Thức Tắc mở xe điện, đúng lúc này
điện thoại trong túi quần rung lên.
Là tin nhắn của Vân Ly gửi tới.
[A Tắc.]
Khác với Nam Vu, mùa thu ở Tây Phục nhiệt độ vừa phải, thỉnh thoảng lại có
những cơn gió mạnh thổi qua. Quần áo Phó Thức Tắc bị thổi bay lên, anh
hơi cúi đầu, đè vạt áo xuống.
Lâm Tỉnh Nhiên phóng xe
điện qua, giọng cười hào sảng của cậu ta nương theo gió truyền tới: “Đàn anh, gió lớn thật đấy, anh còn chưa về à?”
Phó Thức Tắc nhàn nhạt đáp: “Cậu cứ đi trước đi. Tôi còn trả lời tin nhắn.”
“Đàn anh à, anh bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi. Đang đi xe trên đường cũng
phải dừng lại báo cáo nữa.” Lâm Tỉnh Nhiên cười hì hì trêu chọc anh mấy
câu mới vui vẻ rời đi.
Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình di động, vẫn là tin nhắn vừa rồi, Phó Thức Tắc ngồi trên yên xe, chân
chống trên mặt đất, trả lời lại bằng một meme nghi vấn.
Vân Ly: [Em phải trả lời lại tin nhắn một năm trước anh gửi.]
Vân Ly: [Mỗi ngày trả lời lại một tin.]
Phó Thức Tắc suy nghĩ một hồi mới nhắn cho cô: [Thiếu anh lời nhắn của một năm rưỡi, vậy lãi thì sao?]
Vân Ly: [Thế anh muốn tính lãi thế nào?]
Phó Thức Tắc nheo mắt cười: [Không nhiều.]
Anh chậm rãi đáp lại: [Mỗi ngày nhiều hơn hai chữ là được.]
Tin nhắn được gửi đi, nhưng thật lâu vẫn không thấy Vân Ly trả lời.
Anh bỏ điện thoại di động vào trong túi, thuần thục lấy xe ra, phóng thẳng
xuống con dốc, đi thẳng một đường, chẳng mấy chốc đã đến kí túc xá. Anh
cất xe cẩn thận, rút chìa khoá bỏ vào trong túi.
Điện thoại rung lên lần nữa.
Anh lấy ra, màn hình khoá là ảnh Vân Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét
thanh tú, đôi con ngươi sáng ngời, nhìn thẳng vào camera, khoé môi khẽ
cong lên. Mở màn hình, giao diện vẫn dừng lại tại màn hình trò chuyện
của hai người. Có điều một tin nhắn vừa được gửi tới.
Vân Ly: [Yêu anh.]
-----------
Vân Ly đã ứng tuyển vị trí nhân viên phát triển trò chơi của Ưu Thánh
Technology. Sau khi trả email của nhân sự, ngay hôm sau Vân Ly nhận được một lời mời kết bạn từ phòng HR của công ty.
[Chào cô,
tôi là Trương Nghiên Hãn. Hôm qua bộ phận HR có báo rằng cô Vân đã quyết định đến Ưu Thánh Technology để làm việc. Leader dự định mời đồng
nghiệp mới ăn tối cùng cả nhóm, cô có tiện sắp xếp thời gian cùng tham
gia không?]
Đối phương trực tiếp add Vân Ly vào nhóm,
đồng thời thông báo cho tất cả mọi người thời gian, địa điểm liên hoan.
Mọi người dự định sẽ đi liên hoan vào trưa nay, ở khu vực Thương Thành
gần khu Đại học Bách khoa Tây Phục.
Vân Ly không muốn đi
lắm, nhưng đã bị add vào trong nhóm giờ từ chối có hơi thất lễ. Cô băn
khoăn, cân nhắc hồi lâu, vẫn quyết định đồng ý tham gia cùng mọi người.
Vân Ly trang điểm tỉ mỉ, đưa cháo cho Phó Thức Tắc xong thì lái xe đến nhà hàng.
Dù Vân Ly đến sớm hơn thời gian hẹn, nhưmg đã có sáu, bảy người ngồi chờ
trong phòng ăn. Thêm cô nữa cả bàn chỉ vỏn vẹn có hai cô gái. Cả nhóm
cùng nhau chào hỏi, cô ngồi vào vị trí bên cạnh cô gái kia, yên lặng
nghe mọi người nói chuyện phiếm.
Thời gian hẹn đã tới.
Không bao lâu một người đàn ông khoan thai bước vào ngồi xuống bên cạnh cô, khách sáo chào hỏi Vân Ly.
Vân Ly từ tốn đáp lại, một lúc sau, khi không khí bàn ăn đã trở lên cởi mở, thân thiện hơn, thông qua vài câu xã giao, cô mới biết người bên cạnh
mình chính là leader.
Anh ta tên Chu Điều, nhìn tương đối trẻ, tướng mạo đứng đắn, khí chất bình tĩnh, cẩn thận.
Sau khi anh ta tự giới thiệu đơn giản về bản thân, theo đó, cả phòng tự
giác giới thiệu bản thân lần lượt theo chiều kim đồng hồ.
Vân Ly là người đầu tiên, cô chỉ ngắn gọn giới thiệu tên mình và thời gian tốt nghiệp.
Những bài giới thiệu của các đồng nghiệp khác đều tương đối phong phú, nào là liên quan đến sở thích, cá tính, quan điểm kể cả thói quen thường ngày. Không khí bữa ăn nhìn chung khá thoải mái, dễ chịu.
Vừa
vặn đến phiên một đồng nghiệp nam khác tự giới thiệu, anh ta cũng xuất
thân từ khoa thiết kế công nghiệp Đại học Bách Khoa Tây Phục.
Anh chàng vừa dứt lời, một vị "lão thành cách mạng" trong nhóm bật cười
trêu ghẹo: “Vậy cậu em là bạn học của nhóm trưởng rồi. Đều tầm cỡ nhân
tài xuất thế.”
Vân Ly nhìn về phía Chu Điều, anh ta khiêm tốn khẽ mỉm cười.
Bữa cơm đã diễn ra được phân nửa thời gian, các nhân viên cũ, mới trên bàn về cơ bản đã làm quen được hết với nhau.
Vân Ly không chủ động bắt chuyện với ai, nhưng cũng chẳng còn vẻ miễn
cưỡng, cố tình cúi đầu nghịch điện thoại để không phải giao tiếp với
người khác như trước nữa.
Cô ngồi một góc yên lặng, từ tốn trả lời những câu hỏi của bạn bè đồng nghiệp qua làm quen.
Chỉ qua vài cuộc đối thoại đơn giản, cũng có thể cảm nhận được những đồng
nghiệp mới này không tệ, môi trường làm việc cũng khá thoải mái.
Chủ đề nói chuyện trên bàn ăn dần chuyển sang lí do mọi người ở đây chọn đi theo con đường phát triển game. Chu Điều là người khởi xướng.
“Thật ra lúc còn đi học, ngành học của tôi là phần cứng, về sau có lẽ do số trời định mới bén duyên với ngành game.”
Sau đó anh ta tựa vào ghế dựa, có lẽ đồ trong túi quần cộm lên tương đối
khó chịu cho nên anh ta rút chùm chìa khoá trong túi đặt lên mặt bàn.
Chùm chìa khoá đặt ngay trước mặt Vân Ly, móc khoá là hình huy hiệu mặt
trăng thu nhỏ. Vân Ly nhìn chằm chằm móc khoá kia, gần như chắc chắn đó
là huy hiệu đặc trưng của Team Unique.
Phát hiện ra ánh
nhìn chăm chú của cô, Chu Điều cầm chùm chìa khoá lên: “Thật ra việc lựa chọn con đường nghề nghiệp hiện tại một phần cũng liên quan đến cái
này, hồi còn là sinh viên tôi có tham gia đội thi đấu...”
Ba từ “đội thi đấu” vừa thốt ra, đã dấy lên vô số lời bàn tán rầm rộ,
người nào người đó đều không ngớt lời tán dương Chu Điều "lợi hại",
"đỉnh", "trâu bò".
Chu Điều vô tư khoát khoát tay: “Kỉ niệm ngày đó quả thực khó quên, nhưng kết quả lại không được tốt đẹp cho lắm.”
Vân Ly nghe đến đây, cả người cứng lại.
Anh ta lắc lắc chùm chìa khoá trong tay: “Ban đầu chúng tôi chỉ lắp ráp,
chế tạo máy bay điều khiển từ xa phục vụ cho mục đích đua về tốc độ, ai
ngờ sau đó bắt đầu tham gia những cuộc thi về thiết kế máy bay không
người lái khác trên toàn quốc, may mắn đều giành được giải quán quân.
Thẳng một đường trở thành người đại diện cả nước đi thi đấu tại trường
quốc tế.”
Chu Điều trầm tư trong hồi ức, ánh mắt đầy
tưởng nhớ. “Khi đó nguyện vọng cũng như mục tiêu của cả đội rất rõ ràng, lấy được huy chương vàng danh giá nhất, đồng thời đảm bảo được giải
thưởng các thành viên giành được trong cuộc tranh tài.”
Chu Điều thoáng dừng lại một lát mới nói tiếp: “Nào ngờ, về sau có một
người trong team xảy ra chuyện, vì vậy đội trưởng nghỉ học, cả đội tan
đàn xẻ nghé, không lâu sau thì giải tán.” Anh ta có chút sầu não, “Lúc
đó tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp, mùa thu tới còn dự định ứng tuyển vào
một tập đoàn chuyên về phát triển và nghiên cứu máy bay không người lái. Nhưng vì chuyện này đột ngột xảy ra, cho nên một phần nào đó khiến tôi
cảm thấy rất nặng lòng, vì thế đến mùa xuân đã quyết định chuyển ngành.”
Chu Điều nói xong mấy lời này, không khí bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.
“Anh chàng đội trưởng kia tạm thời nghỉ học… là vì có việc cần làm ạ?”
Vân Ly đột nhiên mở miệng.
Chu Điều lắc đầu: “Cậu bạn xảy ra chuyện kia là bạn bè nối khố với đội
trưởng của chúng tôi. Có lẽ cậu ta không chịu nổi được sự đả kích quá
lớn đó?”
“Càng nói càng lạc đề rồi. Hôm nay mọi người tụ
tập ở đây để tiệc tùng, tôi lại đề cập mấy chuyện không vui như vậy,
thật đáng trách. Tự phạt một chén.” Đoán chừng cảm thấy không khí quá
mức nặng nề, Chu Điều chủ động lên tiếng khuấy động lại bầu không khí,
anh ta rót đầy một ly vang, uống một hơi cạn sạch.
Sau
đó, anh ta chăm chú nhìn Vân Ly như thể đang nhớ lại tên cô, cười cởi mở hỏi chuyện: “Vân Ly, đến lượt cô đấy, tại sao cô lại chọn nghề này.”
Vân Ly lấy lại tinh thần, đơn giản nói về lần đến EAW trải nghiệm VR theo
lời mời hợp tác truyền thông của công ty, sau đó cảm thấy lĩnh vực này
tương đồng với ngành học của mình cho nên quyết định đi theo nghề này.
Chờ người tiếp theo kể xong lí do, cô mới đứng dậy lấy cớ đi toilet.
Ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu lên gạch men trắng bóng, in lên thân ảnh
mảnh mai của cô. Vân Ly đứng trước bồn rửa tay, nhìn chính bản thân
trong gương, chậm rãi nhớ đến Phó Thức Tắc.
Trước kia cô
từng nhiều lần nghĩ tới lí do anh tạm thời nghỉ học. Nào là áp lực học
hành quá lớn, ghét học, nhân phẩm giáo sư hướng dẫn không tốt, thậm chí
cô còn nghĩ phải chăng vì tướng mạo anh quá khôi ngô cho nên bị người
khác bắt nạt, chèn ép.
Cuối cùng anh cũng trở lại trường, vì thế Vân Ly không tiếp tục truy lùng nguyên do nữa.
Đặt mình ở vị trí của anh, nếu như cô nghỉ học, cũng không muốn người khác bới móc chuyện này.
Vân Ly chưa từng nghĩ rằng, cậu bạn thân đã qua đời mà anh từng kể lại liên quan đến việc Phó Thức Tắc xin tạm thời bảo lưu kết quả học.
Rửa tay xong, Vân Ly thất thần rút giấy lau tay, cô bước nhanh trở lại
phòng bao. Buổi liên hoan đã kết thúc, đồng nghiệp tụ thành nhóm kéo
nhau rời đi.
Vân Ly nhìn về phía Chu Điều, đã không còn thấy anh ta ngồi đó nữa.
Cô chậm rãi trở về bãi đỗ xe. Mở group chat của nhóm liên hoan hôm nay ra.
Trên bàn ăn không tiện đề cập một vài chuyện riêng, Vân Ly muốn bí mật hỏi Chu Điều chuyện xảy ra năm đó.
Trong nhóm không tìm thấy nick WeChat của Chu Điều, Vân Ly chỉ có thể nhắn
cho cô bạn đồng nghiệp Trương Nghiên Hãn hôm qua liên lạc với cô để hỏi
thử.
[Hi! Ngại quá, không biết tôi có thể xin cô số điện thoại liên lạc của anh Chu được không?]
Cô đợi trong xe một hồi vẫn không thấy đối phương trả lời lại.
Vân Ly đành lái xe trở về nhà.
Về nhà được một lúc, cũng vẫn mãi không thấy Trương Nghiên Hãn trả lời.
Vân Ly gọi thử điện thoại, đối phương không bắt máy.
Cô suy nghĩ kĩ càng lại xem mình có làm gì đắc tội cô ta không.
Vân Ly gọi cho Phó Chính Sơ: “Chính Sơ, chị muốn hỏi em một việc.”
Phó Chính Sơ thấy giọng điệu nghiêm túc của cô thì không khỏi lo lắng: “Sao thế chị Ly Ly?”
“Em có biết nguyên nhân cậu bạn thân của cậu út em qua đời không?” Vây Ly
thoáng khựng lại: “Chị không muốn trực tiếp hỏi anh ấy.”
Cô sợ nhắc đến đề tài này có thể khiến anh bị đả kích hoặc tổn thương.
Phó Chính Sơ: “Em chỉ nghe ba mẹ em nói anh ấy vì lí do ngoài ý muốn mà qua đời, không biết cụ thể, hơn nữa mọi người trong nhà cũng cố không nhắc
đến chuyện này trước mặt cậu út.”
Vân Ly có chút mơ hồ: “Vậy em có biết cậu út em khi ấy…”
Cô không nói tiếp, bởi vì không chắc Phó Chính Sơ có biết việc Phó Thức Tắc tạm thời xin bảo lưu kết quả hay không.
Thấy cô không nói tiếp, Phó Chính Sơ nhanh chóng phán đoán vấn đề, chủ động
đáp: “Trước đó trạng thái tinh thần của cậu cũng có vấn đề. Chị Ly Ly,
chị cũng đã gặp cậu ấy thời điểm hoàn toàn bàng quan, hờ hững với đời,
không thích giao tiếp với người khác rồi đấy. Sau chuyện đó cậu ấy đã về Nam Vu một thời gian dài.”
Phó Chính Sơ dừng lại một
lúc, như cân nhắc gì đó mới tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại trạng thái
tinh thần của cậu ấy rất tốt. Chuyện trước kia đã qua lâu rồi, chị không cần lo lắng quá đâu.”
“Ừ.” Hàn huyên với Phó Chính Sơ đôi ba câu nữa, cô mới cúp máy.
Cô không chắc lắm về điều mình đang nghĩ. Cũng có thể chỉ do cô quá đa nghi.
Hiện tại, với cô, có thể nói anh đã hoàn toàn phơi bày tất cả về bản thân,
chỉ duy nhất vấn đề về người bạn thân quá cố anh luôn né tránh.
Dù sao, nhiều khi hồi ức cũng làm người ta đau đớn hơn cả dao đâm.
Lúc này đây, trong đầu cô hiện ra giọng điệu thoải mái có đôi nét kiêu kì,
cùng gương mặt cứng cỏi và nụ cười cao ngạo, pha chút ôn hoà của anh.
Đột nhiên trái tim đau nhói.
Anh đã từng bị tổn thương rất sâu, cho nên mới cố chôn đi những kí ức đầy ám ảnh, buồn thương ấy.
Cô lên mạng search thông tin về các giải thưởng Team Unique đã giành được. Trong một bài viết ngắn còn tra được tên tất cả thành viên trong đội.
Phó Thức Tắc (đội trưởng).
Giang Uyên
Chu Điều…
Cô thử search thông tin về Giang Uyên - Đại học Bách khoa Tây Phục nhưng không tìm được tin tức gì.
Cô nằm dài trước laptop, nhớ đến người nào đó cả ngày hôm nay chưa được gặp mặt, Vân Ly đứng dậy cầm chìa khoá ra cửa.
Xa xa là bóng dáng thẳng tắp quen thuộc, thần sắc trên gương mặt nhẹ nhõm, tự nhiên.
Sau khi ngồi vào ghế phụ, Phó Thức Tắc để ý thấy trên mặt cô đầy vẻ trầm tư, lập tức quan tâm hỏi han: “Sao thế?”
“Không có gì.” Vân Ly không kể chuyện xảy ra hôm nay, Phó Thức Tắc liếc nhìn
ánh mắt suy tư, trầm ngâm của bạn gái, từ tốn nói: “Bữa cơm với đồng
nghiệp mới không thuận lợi à?”
Chuyện này sớm muộn anh
cũng sẽ biết, Vân Ly ra vẻ trấn định, đáp: “Không. Leader của bọn em
hình như là bạn học của anh. Móc chìa khoá của anh ấy có gắn huy hiệu
của Unique.”
Ánh mắt Phó Thức Tắc hơi động, trầm mặc một lát mới hỏi cô: “Anh ta tên gì?”
Vân Ly: “Chu Điều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT