Anh dừng lại một chút: “Nếu em muốn thì cũng được thôi.”
“...”
Sự mặt dày của Phó Thức Tắc khiến Vân Ly phải nhìn anh bằng con mắt khác, cô quay đi: “Em không có ý đó.”
Miếng bánh crepe xoài ngàn lớp không lớn lắm, mấy thìa đã vào cả bụng Vân Ly, cô lại tiếp tục suy tư.
“Có thể em sẽ hay cãi nhau với ba lắm nên em cũng suy nghĩ đến việc ở lại
đây. Vì những lúc như thế em mong anh có thể bên cạnh em.”
“Ừm, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Anh lời ít mà ý nhiều, đưa tay ra nghịch lọn tóc cô.
Vân Ly cười, đứng lên nhìn quanh một vòng: “Vậy em ngủ đâu?”
Phó Thức Tắc nói: “Em ngủ trên giường, anh trải đệm dưới đất.”
“Đệm ở đâu ra?” Vân Ly không thấy trong phòng còn bộ chăn đệm nào khác, không gian hẹp thế này cũng không đủ chỗ trải.
“Em chia chăn cho anh.” Phó Thức Tắc đưa ra một phương án.
Vân Ly nhìn anh, lập tức bác bỏ: “Sức khỏe anh không tốt lắm mà, em lo anh nắm đất lại cảm mất.”
“...”
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm người mình, Phó Thức Tắc im lặng uống một ngụm
nước, sau khi bỏ cốc xuống thì lập tức ôm lấy eo Vân Ly.
Hai người đang ngồi trên giường, giờ phút này Vân Ly dán lên người anh, cảm giác khác hẳn lúc trước, anh dùng thêm lực, năm ngón tay siết chặt eo
cô.
Cô ngẩng đầu lên thì đụng phải cằm anh, đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm, đầu óc Vân Ly ngưng trệ.
Lực bên hông càng lúc càng lớn.
Biết cứ tiếp tục như vậy sẽ có chuyện xảy ra nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt và cả cái nhếch môi đầy mê hoặc của anh.
Phó Thức Tắc khẽ nói: “Dù sức khỏe anh không tốt thì giường vẫn nên nhường cho em.”
Mặc dù miệng nói như thuận theo nhưng động tác cứ liên tục lặp đi lặp lại
của anh như muốn chứng minh rằng - em yên tâm, sức khỏe của anh tốt lắm.
Gần mười một giờ, Phó Thức Tắc đưa Vân Ly về tận chân tiểu khu. Đến gần cửa sắt rồi, Phó Thức Tắc mới lấy bông hoa hồng đỏ bằng giấy đã gãy từ
trong túi ra, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay mình.
Vân Ly thoáng sửng sốt: “Tặng em à?”
Anh cúi thấp đầu, sợi tóc mềm mại rủ xuống mắt, anh trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Không phải, anh gấp thế nào?”
Thấy anh mạnh miệng, Vân Ly cũng tỏ ra hết sức kiên định, bình luận một câu: “Tạm được.”
“Vậy anh mang về.” Dứt lời, Phó Thức Tắc lại nhét bông hồng vào túi, Vân Ly vội ngăn anh lại: “Anh đừng để hỏng.”
Vân Ly sờ lên lớp giấy mịn: “Anh ngồi trên văn phòng sao có thời gian mà gấp cái này?”
“Lúc nhớ em lại không làm việc được nên anh gấp.” Phó Thức Tắc đáp trôi chảy.
Vân Ly nghiêng đầu hỏi anh: “Vậy anh chỉ gấp được một bông thôi à?”
“...”
“Một bông được rồi.” Không chờ anh trả lời, cô đã cong môi cười, cầm bông
hoa hồng đặt lên ngực, bước lùi vào trong. Ánh mắt hai người vẫn luôn
dõi theo nhau, tận đến khi bóng cô biến mất sau khe cửa hẹp.
Vân Ly về tới nhà đã gần mười hai giờ giờ. Cô đá rơi đôi giày, đèn phòng
khách vẫn sáng, Vân Vĩnh Xương đang ngồi trước bàn ăn còn Dương Phương
đã đi ngủ.
Trên bàn bày hai đĩa mì xào, vừa nhìn là biết đã nấu từ lâu.
“Về ăn đi.” Giọng điệu Vân Vĩnh Xương cứng nhắc, đứng dậy cầm đĩa mì đi về phía bếp.
Vân Ly nghe thấy tiếng lò vi sóng, dù trong lòng không tình nguyện nhưng dù sao hành động chờ cô về ăn khuya của Vân Vĩnh Xương đã phần nào thể
hiện thái độ xuống nước.
Cất đồ về phòng xong, cô mỏi mệt ngồi vào bàn.
Vân Dã nghe tiếng động cũng đi từ phòng ra, cậu chỉ mặc áo ba lỗ và quần ngủ, ngồi xếp bằng trên ghế, nhìn cô nghiền ngẫm.
Vân Dã: “Chị đi đâu đấy? Không trả lời tin nhắn của em à?”
Vân Ly liếc nhìn cậu: “Làm gì?”
Ở bên Phó Thức Tắc làm cô quên luôn cả điện thoại. Lúc mở ra mới thấy Vân Dã gửi cho mình mười mấy tin nhắn.
Cô mở giao diện chat rồi thoát ra ngày mà không cuộn lên đọc.
Cả đêm Vân Dã lo lắng cho chị gái, giờ thấy thế thì hơi giận: “Chị còn không thèm đọc hết tin nhắn của em?”
“Giờ không có tâm trạng.” Vân Ly tắt điện thoại để lên bàn: “Ăn xong chị về phòng sẽ đọc từng câu từng chữ em nhắn.”
“...”
Vừa nói xong, Vân Vĩnh Xương cầm đĩa mì xào đã được hâm nóng ra, Vân Ly đi lấy bát đũa, bàn ăn ba người tiếp tục im lặng.
Hai ba con ngồi ăn mì xào, sắc mặt không thay đổi mảy may, chỉ riêng Vân Dã ngồi đó như người ngoài cuộc.
Nhưng sự yên tĩnh ở nhà họ Vân cũng không phải chuyện tốt, trầm mặc mấy phút, Vân Vĩnh Xương lên tiếng trách, ông vẫn không thấy mình có gì sai: “Ba
làm vậy vì muốn tốt cho con thôi.”
Vân Dã không ngờ ba mình ngồi chờ ở bàn ăn cả đêm, bây giờ lại đột nhiên khai chiến.
Suy nghĩ của hai thế hệ khác biệt quá lớn, lông tơ Vân Dã cũng dựng đứng cả lên, đá đá Vân Ly, ý nhắc chị đừng vì giận quá mất khôn mà lỡ lời.
Vân Ly khó chịu lườm cậu, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Con biết ạ.”
“Vậy con phải hiểu tất cả những gì ba làm đều vì nghĩ cho con cả. Tình cách
con đã vậy rồi, làm dâu nhà khác chịu khổ lại cứng đầu giữ trong
lòng...”
Cô thực sự đã thử rất nhiều lần để Vân Vĩnh Xương tin cô, tin cô có đủ năng lực để bảo vệ và chăm sóc chính mình.
Vân Ly ngẩng đầu, không thấy vẻ khinh thường mà cô tưởng trên khuôn mặt già nua đen sạm của Vân Vĩnh Xương.
Càng nhìn cô lại càng khẳng định, Vân Vĩnh Xương sẽ không nhượng bộ. Thật ra Phó Thức Tắc nói rất đúng, dù ông có bảo thủ cứng nhắc, nhưng ý định
ban đầu của ông chưa bao giờ là xấu.
So với việc tin tưởng cô, ông lại càng tin vào khả năng bảo vệ con gái của mình hơn.
Vân Ly sầm mặt một lát rồi nói: “Con có bạn trai rồi, ba đừng bảo con đi xem mắt với người khác, như vậy không hay lắm đâu ạ.”
Vân Dã trợn tròn mắt, đá Vân Ly một cái dưới gầm bàn, Vân Ly cũng đá lại không hề nương chân.
Vân Vĩnh Xương cũng không giật mình, ông lộ bản tính, bắt đầu truy hỏi: “Là ai?”
Vân Ly vừa ăn vừa đáp: “Trợ giảng của lớp Vân Dã ạ, tiến sĩ Bách khoa Tây Phục, sắp học xong rồi ạ.”
Vân Vĩnh Xương nhìn Vân Dã: “Thật không?”
“...”
Như thể cảm thấy lời Vân Ly không đáng tin cậy, Vân Vĩnh Xương hỏi thẳng Vân Dã: “Con cũng quen à, cậu ta là người thế nào?”
“Con biết thì phải nói với ba chứ, thế thì ba đâu cần phải mời Tiểu Doãn tới đây, cũng khỏi phải bàn chuyện con với cậu ấy.” Vân Vĩnh Xương cảm thấy hôm nay mình quá lời, nhưng nghĩ cả buổi vẫn không biết phải nói sao.
Suy ngẫm mấy giây, ông lại trở về tác phong trực tiếp của mình xưa nay: “Đưa về đây để ba gặp.”
Vân Ly đá Vân Dã một cái dưới bàn.
Vân Dã lập tức ngẩng đầu: “Ba, ba đừng quản chặt thế chứ, lỡ dọa bạn trai chị ấy sợ chạy mất thì sao?”
“Mà thầy trợ giảng của bọn con đỉnh lắm, theo học Đại học Bách khoa Tây
Phục, năm nào cũng cầm giải quốc gia, thi thố gì cũng ẵm giải đặc biệt,
cư xử cũng rất thân thiện hòa đồng, tốt tính lắm ạ.” Vân Dã soạn một bài văn mẫu toàn những điều Vân Vĩnh Xương thích nghe.
Sắc mặt ông dịu xuống, nhưng vẫn trêu thêm: “Chàng trai giỏi giang như thế, trước đó từng quen ai chưa?”
Thấy Vân Ly không nói gì, Vân Vĩnh Xương cũng không ép buộc thêm nữa. Ăn
khuya xong, cô về phòng, nằm trên giường nhắn tin cho Phó Thức Tắc: [Anh về phòng chưa?]
Mấy giây sau, Phó Thức Tắc nhắn lại một tin bằng giọng nói: “Ừm”.
Giọng nói lành lạnh không dừng lại ngay mà âm cuối còn kéo dài một nhịp,
giống như đang buồn ngủ ríu cả mắt rồi nhưng vẫn cố chờ tin nhắn của cô.
Tâm trạng Vân Ly tốt hẳn lên: [Mai em không bận gì.]
Thực tế là hai ngày cuối tuần cô đều rảnh, có thể đi hẹn hò với Phó Thức Tắc.
Anh nói có phần tiếc nuối: “Mai anh định viết luận văn tiến sĩ.”
Tay Vân Ly khựng lại: [Thôi vậy.]
Điện thoại lại rung lên, Vân Ly đang thất thần thì nghe thấy giọng anh: “Nhưng bên cạnh anh còn trống một ghế.”
Cô thả lỏng, cầm quần áo đi tắm.
Xong xuôi đi ra mới thấy sau đó Phó Thức Tắc nhắn thêm một tin nữa: “Em không đến à?”
Chắc là không thấy cô trả lời nên anh hỏi lại.
Vân Ly lau tóc, mân mê bông hồng giấy dưới bóng đèn: [Có chứ.]
Xoay người ngã xuống giường, Vân Ly gác tay lên mắt che bớt những tia sáng,
cơn buồn ngủ mơ màng đến. Trong mơ màng, cô nhớ lại sắc mặt khi Vân Vĩnh Xương gặp Phó Thức Tắc lần trước, không khỏi giật mình bừng tỉnh.
Vừa bỏ tay ra lại thấy Vân Dã lẻn vào phòng mình.
“Sao chị có bạn trai mà không nói cho em?” Giọng Vân Dã u oán, “Trước đó em còn...”
“Còn cái gì?” Vân Ly chẳng thèm ngó ngàng tới sự bất mãn của em trai, túm cậu lại xoa xoa đầu.
“Không có gì... chị đừng có chạm vào tóc em.” Cậu quạu lên đẩy tay cô ra, Vân
Ly thấy mình bị ghét bỏ lại ngã xuống giường ngủ tiếp.
Thấy cô vẫn bình thường, lông mày thả lỏng, xem chừng đang yêu đương vui vẻ
lắm. Thôi, có nói với cậu hay không cũng không quan trọng nữa.
Vân Dã ngồi ở bàn học của cô một lúc, đứng dậy đi đi lại lại rồi dừng bước trước kệ sách của cô.
“Sau kì thi học kì vào mùa thu, em muốn phát triển mối quan hệ với Oai Oai.” Vân Dã nhìn ngang ngó dọc, tay cứ mân mê đường may trên quần, rõ ràng
là đang mất tự nhiên.
Phát triển quan hệ, dùng từ hàm súc thế này đúng là chỉ có Vân Dã.
Vân Ly: “Ồ.”
Vân Dã: “Chị không muốn thể hiện quan điểm đôi lời à?”
Vẻ mặt Vân Ly đầy ngờ vực: “Chẳng phải em đang lấy tên bạn học để yêu
đương đó sao? Rốt cuộc cũng dám đứng ra nhận trách nhiệm rồi hả?”
Vân Dã: “...”
Có việc muốn nhờ nên Vân Dã cố nén giận: “Chị mượn máy bay không người lái của bạn trai chị giúp em được không?”
“Em cũng có WeChat của anh ấy mà?” Vân Ly trùm chăn lên người, tỏ ý đuổi
người, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng khuyên: “Vân Dã à, giờ em là người
trưởng thành rồi, chuyện gì cũng cần chị ra mặt cho em hết à?”
Vân Dã ấp úng: “Chị nói tiện hơn, hỏi anh ấy lại lơ đẹp thì quê chết.”
Vân Ly quyết định không để ý đến cậu nữa, Vân Dã đứng đợi hồi lâu, lay lay cô trong chăn.
Cô đã say giấc.
“...”
Vân Dã tắt đèn, cầm điện thoại. Cậu mô tả lại đại khái chuyện mình muốn làm cho Phó Thức Tắc, đã khuya lắm rồi nhưng Vân Dã chẳng buồn ngủ chút
nào, trong đầu cậu chỉ còn nghĩ đến chuyện tỏ tình.
Đứng ngồi không yên nửa tiếng đồng hồ, cậu nhóc mới nhận được tin nhắn trả lời của Phó Thức Tắc.
[Anh cho em mượn một cái.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT