Quầy bar được phối với ghế chân cao, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới leo lên được.
Cô hơi cúi đầu xuống, dùng sức đạp vào chỗ gác chân mới ngồi vững được,
dáng vẻ hết sức chật vật. Vậy mà anh chàng phái "toàn chân" Phó Thức Tắc có thể ngồi thoải mái, tự nhiên, dễ dàng đặt chân trên sàn nhà.
Vân Ly không giấu được suy nghĩ, mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại bảo tôi ngồi chỗ này vậy?”
Phó Thức Tắc không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp: “Cô là người đầu tiên.”
Vân Ly cố gắng điểm lại những lời mà mình vừa nói, đột nhiên một khả năng
đáng sợ lướt qua trong đầu cô: “Anh nói là, tôi là người đầu tiên bắt
chuyện với anh sao?”
Giọng của Phó Thức Tắc như việc chẳng liên quan đến mình, hỏi lại: “Không phải sao?”
“...”
Lời này không khẳng định cũng không phủ định điều gì, nhưng đối với một cô
gái vừa hạ quyết tâm theo đuổi con trai nhà người ta như Vân Ly thì mỗi
câu anh nói, dù chả có ý tứ gì cũng mang một dụng ý rất khác.
Ở bên Đặng Sơ Kỳ nhìn thấy quá nhiều chàng trai bởi vì quá si mê cô ấy
đến mức không giấu được tình cảm của mình, móc gan móc phổi ra thể hiện
tình yêu, cuối cùng chỉ nhận lại trái đắng, cho nên Vân Ly không tránh
khỏi mang tâm lý sợ sệt khi bước vào mối tình đơn phương này. Cô sợ bản
thân sẽ trở thành một trong số họ.
Vân Ly bối rối rút di
động ra, giả vờ lướt web để che giấu tâm trạng thấp thỏm: "Không phải
thế." Cô ngượng ngùng thanh minh: "Tôi chỉ qua đây để gọi thêm một ly
rượu, lấy xong đồ uống tôi sẽ đi luôn."
"Hơn nữa…" Vân Ly vẫn không từ bỏ việc giãy giụa, "Anh không kêu tôi ngồi cùng, tôi cũng
không định chủ động ngồi xuống. Đây là vì anh mời."
Đúng lúc này bartender lên rượu, Phó Thức Tắc tùy ý uống một ngụm, không mặn không nhạt đề nghị: "Vậy chắn giúp tôi đi."
Vân Ly: "Lát nữa sẽ có thêm vài cô gái đến bắt chuyện anh à?"
Phó Thức Tắc nghĩ nghĩ nói: "Ừ. Rất nhiều."
Nghe thấy lời này,Vân Ly lại nhìn sang chỗ trống bên tay phải anh: “Anh có
thể gọi Phó Chính Sơ lại đây ngồi bên phải anh. Dù sao thì người đi tới
bắt chuyện với anh cũng không nhất định phải là nữ.”
"..."
Trước đây Vân Ly từng nghe nói một số người đến quán bar chỉ để tìm kiếm sự
kích thích. Cô chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, làn da của anh rất
mỏng, đặc biệt lớp da mặt và cổ, như hoà vào sắc tím, hồng mờ mờ ảo ảo,
hư hư thực thực ở quầy bar, thứ màu sắc nhợt nhạt và cấm dục, còn cả đôi môi mỏng manh, xinh đẹp đến không thể rời mắt, đoán chừng sẽ trở thành
thứ thuốc phiện mê hoặc không ít người.
Hơn nữa nhìn bộ dạng thoải mái này của anh, có vẻ như thường xuyên tới quán bar.
“Trước đây Kỳ Kỳ có nói với tôi, một số người đến quán bar để tìm đối tượng.”
Vân Ly cân nhắc từ ngữ tương đối cẩn trọng, nhưng dáng vẻ ngập ngừng pha chút bối rối và đấu tranh khiến anh cũng đại khái đoán được cô định nói gì, kiên nhẫn chờ đợi.
Vân Ly hỏi: “Mấy anh cũng thế à?”
Cô… có phải thể hiện hơi trực tiếp không nhỉ? Vân Ly cẩn thận quan sát sắc
mặt Phó Thức Tắc, anh buông mi, lơ đãng nhìn cục xúc xắc trong tay,
không đáp mà hỏi lại cô: “Nghe Đặng Sơ Kỳ, nên đến đây?”
Đến lượt Vân Ly rơi vào thế bị động.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người, ai đó lại tiếp tục dùng gương mặt không cảm xúc hỏi tiếp: “Cô muốn tìm đối tượng hẹn hò?”
“...”
“Không phải.”
Vân Ly thầm bực mình vì lại bị anh chàng này dắt mũi.
“Anh không được dùng câu hỏi của tôi để trả lời lại câu hỏi của tôi chứ?”
Phó Thức Tắc bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”
Vân Ly nghiêm túc giải thích: “Bởi vì tôi không biết mới hỏi anh, anh lại
ném vấn đề lại cho tôi. Vì mải tập trung nghĩ xem nên trả lời anh thế
nào, cuộc đối thoại sẽ không thể tiếp tục được nữa.”
Phó Thức Tắc thản nhiên “ừ” một tiếng, cũng không biết có thực sự nghe vào tai hay không nữa.
“Anh còn chưa trả lời thắc mắc của tôi đâu.” Cô bày ra vẻ trách móc nói.
Phó Thức Tắc: …
“Tôi cũng không.”
Nghe thấy đáp án này, Vân Ly mới thấy tâm trạng thoải mái hơn.
Hai người tựa vào nhau rất gần, lúc này Vân Ly mới ngửi thấy mùi rượu nồng
nặc trên người anh. Từ lúc vào cửa đến giờ anh cũng mới chỉ uống một ly
whisky nhỏ, chắc chắn trước lúc đến đây đã uống tương đối nhiều.
Thấy anh vẫn còn đang mải mê chơi xúc xắc, Vân Ly lại hỏi: “Anh chơi kiểu gì lạ thế?”
Phó Thức Tắc: “Bắt đầu bằng hai viên, sau khi lắc thì tăng theo cấp số nhân.”
“...”
Vân Ly không hiểu được thú vui hàn lâm của đám học sinh giỏi cho lắm, chỉ đành lẳng lặng ngồi một bên nhìn anh chơi.
Mãi một lúc sau bartender mới đưa menu đến trước mặt cô, cô thực sự không
thích loại rượu nồng độ quá cao như vừa rồi, lại nhìn một lượt những cái tên xa lạ hoa mỹ trên menu nghiền ngẫm một hồi.
Phân vân hồi lâu vẫn không chọn được đồ uống, Phó Thức Tắc đón lấy menu, đưa lại cho bartender nói: “Cho cô ấy soft drink(*).
(*) Nguyên văn là 软饮 tiếng trung có nghĩa là đồ uống nhẹ không cồn (ruǎn
xìng yǐnliào ). Soft drink dùng để chỉ các loại nước uống không cồn,
thành phần chính là nước, thường có vị ngọt (đường, si-rô, nước trái cây hoặc chất tạo ngọt) và hương liệu.
Vân Ly cũng bất ngờ vì Phó Thức Tắc có thể nhìn ra cô không muốn uống rượu.
Cân nhắc một lát, cô mới từ tốn nói lời cảm ơn.
Một ly soft drink nhanh chóng được pha xong, là một ly hỗn hợp nước ép trái cây, theo lý do ban đầu của cô, lúc này cô có thể trở về chỗ được rồi.
Vân Ly cầm ly đồ uống lên, ngoảnh đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào bàn
bọn họ đã thêm hai người lạ mặt. Bên trên còn đặt vài két bia, mấy người đang chơi xúc xắc cực hăng, người thua phải uống một mạch nửa cốc bia.
“...”
Cô lại quay về ngồi bên cạnh Phó Thức Tắc.
Rượu liên tục được phục vụ, Phó Thức Tắc cứ chơi xúc xắc mấy lần lại uống
cạn một ly, hệt như một cái động không đáy, hoàn toàn chẳng để tâm đến
người bên cạnh.
Vân Ly thấy tình hình không ổn cho lắm,
mà cô chú ý thấy, ban đầu Phó Thức Tắc lắc một lúc mười mấy viên, hiện
giờ chỉ lắc có sáu, bảy viên xúc xắc.
“Anh có nghĩ nên uống chậm lại một chút hay không?”
“Không sao.” Không rõ có phải vì hơi men mà anh nói nhiều hơn thường ngày một
chút, cũng thẳng thắn, dễ gần hơn: “Tâm trạng tôi đang không tốt.”
Vân Ly nuốt một ngụm nước bọt, nâng ly chạm cốc với anh.
“Vậy tôi uống cùng anh.”
Phó Thức Tắc nhìn cô, cũng cầm ly của mình lên, chạm nhẹ vào ly của cô một cái.
“Nếu anh đang không vui, vậy muốn tìm trò gì chơi giải sầu không?” Vân Ly sợ tâm tư mình quá lộ liễu, nhanh chóng nói tiếp: “Tôi gọi thêm những
người khác qua nhé, anh chờ một chút.”
Bất ngờ hơn là, Phó Thức Tắc lập tức sảng khoái “ừ” một tiếng.
Mấy người khác nhanh chóng xuống lầu, chọn ba chiếc điện thoại có màn hình
lớn nhất, tải game xuống. Đặng Sơ Kỳ vô cùng tinh ý, chủ động nói muốn
chung nhóm với Hạ Tung Thanh, bốn người còn lại bắt đầu rơi vào thế bí
trong việc chia nhóm.
Vân Ly cân nhắc một lát, cô không thân với Từ Thanh Tống, cho nên đại khái mình sẽ bị phân cùng nhóm với Phó Chính Sơ.
Trong lúc mọi người đang download trò chơi, cô ngồi xuống cạnh Phó Thức Tắc
thấp giọng thì thầm: “Kỳ Kỳ đã nhận cùng nhóm với Hạ Hạ, vậy lát nữa có
thể giúp tôi không cùng nhóm với Phó Chính Sơ không?”
Vân Ly cố gắng không để anh nhìn ra âm mưu muốn cùng nhóm với anh của mình. Chỉ có thể thầm xin lỗi Phó Chính Sơ, ép bản thân trợn mắt nói láo:
“Hình như Chính Sơ thích tôi...”
Phó Thức Tắc: …
Cô đã tỉ mỉ cân nhắc, nếu đưa ra lý do này, thì có thể danh chính ngôn
thuận giải thích được vì sao cô không uống đồ uống Phó Chính Sơ đưa,
cũng không muốn ngồi cạnh cậu ta ở bàn tròn mà chạy tới ngồi cùng Phó
Thức Tắc, còn có thể hợp lý hoá việc không muốn chung nhóm với Phó Chính Sơ.
Nhưng những lời này lại khiến vị “thiên tài” Phó Thức Tắc cảm thấy vừa lạ vừa vô lý.
Anh rất hiểu ông cháu nhà mình, chắc chắn cậu nhóc chưa từng có ý nghĩ gì
về phương diện này với Vân Ly, hơn nữa từ lớn đến bé Phó Chính Sơ chỉ
đắm đuối, mê mệt một cô gái duy nhất tên Tang Trĩ, yêu đến ngu muội, có
quen bao nhiêu bạn gái cũng không quên nổi cô nhóc nhà họ Tang.
Anh nhớ có mấy lần Phó Chính Sơ khen Vân Ly xinh đẹp, lần trước uống say
còn bổ nhào về phía cô, quả thực hành động này có hơi dễ gây hiểu lầm.
Phó Thức Tắc không hứng thú trò chuyện về mấy vấn đề ấu trĩ, nhảm nhí của
Phó Chính Sơ với Vân Ly, chỉ tự nhủ lúc nào về phải nhắc nhở cháu trai
hồn nhiên nhà mình chú ý lại hành vi bản thân.
Tải xong
trò chơi, cả nhóm đổi sang một cái bàn dài gần đó. Có hơn chục trò chơi
dành cho hai người trong phần mềm. Yêu cầu hai người đối mặt thao tác
trên cùng một giao diện màn hình. Đại đa số các trò đều khá đơn giản,
đơn cử như trò xem ai tính toán nhanh hơn.
Cả nhóm cùng
ngồi xuống, trùng hợp là Phó Chính Sơ lại ngồi đối diện Vân Ly. Nhưng
ngay lập tức Phó Thức Tắc đã đi tới đẩy đẩy vai cháu trai: “Dịch ra.”
Phó Chính Sơ không hiểu ông cậu bị chạm vào mạch gì, nhưng vừa rồi chơi xúc xắc thua phải uống hơi nhiều, cho nên hiện tại đầu óc chếnh choáng chỉ
có thể bị động tiếp nhận thông tin và hành động theo như một cái máy.
Cuối cùng thành Phó Thức Tắc ngồi đối diện Vân Ly, phải chăng vì rượu nên
ánh mắt anh không còn vẻ sắc lạnh, khó gần như thường ngày nữa, mà như
được phủ một màn hơi nước mỏng, anh gõ gõ lên màn hình điện thoại, khàn
khàn nói: “Bắt đầu.”
“...”
Vân Ly làm
theo, mở phần mềm trò chơi ra, màn hình được chia làm đôi, tương ứng với hai người tham gia, mỗi người thao tác một bên. Trò chơi đầu tiên là
tính toán.
Vào lúc trò chơi bắt đầu, Phó Thức Tắc cũng
đồng thời bật mode đồ sát. Phó Chính Sơ và Từ Thanh Tống bên cạnh đã có
hiện tượng mất bình tĩnh, đứng ngồi không yên. Thậm chí Phó Chính Sơ đã
hét lên “đậu xanh rau má” mấy lần.
Vân Ly bắt đầu hối hận khi cố sắp xếp để mình được ghép cặp với Phó Thức Tắc.
Có khi nào vừa mới chập chững những bước đầu trên con đường theo đuổi
người ta đã bị người ta xem như một đứa con gái ngốc nghếch, chậm chạp
rồi không?
Thành tích của cô không quá tốt, nhưng cũng
không đến nỗi kém. Mà cái này chẳng phải chỉ thử khả năng tính toán thôi sao? Tính toán đơn thuần cũng có thể phân chia đẳng cấp lớn thế à?
Chơi không được bao lâu, Phó Thức Tắc đã cho tay lên bàn, chống cằm, chỉ dùng một tay thao tác trên màn hình.
752+ 288=?
Vân Ly vừa nhập xong đáp án, thì màn hình bên kia đã tuyên bố người thắng cuộc. Chơi mười mấy ván mà cô chưa thắng được ván nào.
Tinh thần cô có chút suy sụp: “Anh không thể nhường tôi một chút được à?”
Phó Thức Tắc ngây người, vốn dĩ anh chàng đang trong trạng thái thong dong, thoải mái, khuôn mặt cực kỳ dửng dưng như thể người chơi chẳng phải
mình, lúc này sắc mặt khẽ đổi, tiếp sau đó mỗi ván anh đều đợi Vân Ly
chiến thắng mới thao tác tiếp.
Thắng mấy ván liên tiếp
nhưng Vân Ly lại không thấy thành tựu, ngược lại vô cùng nhục nhã, cô
nhăn mày nói với người con trai đang chậm rì rì ấn nút trên màn hình:
“Phó Thức Tắc, anh giữ lại cho tôi chút thể diện được không?”
“...”
Vòng chơi kết thúc đã là hơn một tiếng đồng hồ sau đó. Phó Chính Sơ hỏi Vân
Ly vừa rồi có phải có một cô nàng sexy chạy đến quyến rũ cậu út nhà cậu
ấy không.
Cô kể lại toàn bộ sự việc.
Phó
Chính Sơ đã uống khá nhiều, bĩu môi, lè nhè nói: "Không biết tự lượng
sức mình, tiền của cậu út chỉ dành cho con cháu trong nhà thôi. Hừ."
Ý thức được câu này nói chưa được bao quát cho lắm, cậu nhóc lại bổ sung: "À cho cả chị Ly Ly nữa."
Đặng Sơ Kỳ cảm thấy buồn cười, tếu táo hỏi: "Thế chị thì sao? Sao không bảo cả phần chị nữa? Kỳ thị à?"
Phó Chính Sơ nhìn Đặng Sơ Kỳ một cái, lại nhìn Vân Ly một cái, nghiêm túc nói: "Chị Ly Ly đẹp thật, nếu để tóc dài..."
Nói còn chưa dứt lời, một hạt đậu phộng từ đâu bắn tới đập thẳng vào trán cậu ta.
Còn chưa phân biệt được hướng tấn công của "kẻ địch" đã thấy một bàn tay
vươn tới xoa xoa đầu cậu ta, kèm theo giọng điệu hờ hững, lạnh lùng quen thuộc: "Tém tém lại tí đi ông tướng."
Nói xong, anh đứng dậy bảo mọi người cứ chơi tiếp còn mình bỏ ra cửa. Trên bàn, đồng chí
Phó Chính Sơ đã chính thức bỏ cuộc ngả vào ghế ngủ thiếp đi, Hạ Tung
Thanh với Đặng Sơ Kỳ tửu lượng tốt vẫn duy trì phong độ ngàn chén không
say, vừa uống vừa tâm sự, trao đổi chuyện công việc.
Ngồi chờ một lúc lâu vẫn không thấy Phó Thức Tắc trở về, Vân Ly lấy cớ đi toilet đứng dậy, chuồn ra cửa sau đi tìm anh.
Đầu thu, những cơn gió đêm se lạnh tản ra chiếm cứ toàn bộ những con phố
lớn phồn hoa cho đến những ngõ nhỏ hẻo lánh của Nam Vu. Mùi hoa quế
thoang thoảng len lỏi trong từng ngóc ngách thành phố, hòa vào không khí lành lạnh của buổi đêm.
Trên vỉa hè bóng người lưa thưa qua lại.
Vân Ly nắm chặt áo khoác, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người con trai mình đang tìm.
Cô ôm lấy khuỷu tay, đi về phía trước, hai bên đường là vô số những quán bar to nhỏ, lấp lánh ánh đèn neon chói mắt, rực rỡ.
Đi bộ đến mép cầu, lượn vài vòng, cô vẫn không tìm được người, chỗ này ngay cả một ngọn đèn đường cũng không có.
Do dự một lúc, Vân Ly vẫn xoay người kiên trì đi loanh quanh thêm một vòng.
"Vân Ly Ly."
Đi được mấy bước, chợt vọng đến giọng nói lạnh nhạt quen thuộc. Cô bình
tĩnh xoay người lại, nheo mắt mới thấy dưới gốc cây gần đó một chấm tàn
lửa đỏ hồng lờ mờ sáng.
Phó Thức Tắc từ chỗ tối đi ra.
Vân Ly nhìn mặt đất, mặc dù không nhìn rõ nhưng bên dưới có chùm tàn thuốc.
Không biết anh đã phát hiện ra cô khi nào, Vân Ly nghi hoặc mở miệng: "Anh vẫn luôn đứng ở đây sao?"
"Ừ."
Vân Ly không thể tin được: "Sao vừa rồi tôi không nhìn thấy anh nhỉ?"
Phó Thức Tắc không mặc áo khoác, trên người chỉ có độc một chiếc sơ mi mỏng nhưng dường như anh không cảm thấy lạnh.
Anh giẫm lên tàn thuốc, nhàn nhạt hỏi lại cô: "Cô đang tìm tôi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT