So với trước đây, thì giờ lại nghiêng trời lệch đất.
Cô nhíu mày: "Ai bảo thay đổi? ”
"Ông chủ mới." Đinh Triệu nói, "Hai ngày nữa phải ngừng kinh doanh để sửa chửa lại, ông chủ mới sẽ đến nghiệm thu. ”
Sưởng Húc khép lại thực đơn, nhìn bầu trời xanh, lắc đầu: "Anh ta sẽ không đến. ”
"Cái gì?" Đinh Triệu không hiểu lắm.
Sưởng Húc rũ mắt xuống, nhìn Đinh Triệu hoang mang, thản nhiên mở miệng: "Ông chủ mới, ông ấy sẽ không đến. ”
"Chị quen ông chủ mới hả?" Đinh Triệu hỏi.
Sưởng Húc hời hợt nhếch khóe môi, không trả lời.
Nếu như nói cái tên đầu tiên khắc ở trong lòng cô là Bùi Hằng, thì cái thứ hai chính là Tịch Đan.
Người đàn ông có nước tuyết sông băng ẩn trong mắt.
Nhận được điện thoại của Sưởng Húc, Tịch Đan một chút cũng không ngoài ý muốn.
"Tại sao thay đổi thực đơn của em?"
Đó là câu đầu tiên của cô
Khóe môi Tịch Đan nhàn nhạt nhếch lên. Cô vĩnh viễn đều như vậy, mỗi một cuộc điện thoại gọi cho anh, câu đầu tiên đều là chất vấn lạnh lùng.
"Anh không nghĩ rằng những cái cũ có thể tồn tại cùng một lúc với những cái mới."
"Nhưng em không đồng ý cải cách hoàn toàn."
Tịch Đan tùy ý tựa vào bàn làm việc, hai chân thon dài đan xen, chậm rãi uống một ngụm cà phê, nói với đầu dây bên kia: "Sưởng Húc, em phải hiểu, nó không còn là cà phê của Bùi Hằng nữa, suy nghĩ lại xem. ”
Giọng nói của anh rất lạnh, giống như là một thanh băng nện vào lồng ngực, đâm mạnh gây đau đớn.
Hai đầu điện thoại im lặng với nhau trong chớp mắt.
Ngón trỏ của Tịch Đan vuốt ve ly cà phê, cuối cùng dừng lại ở rìa miệng cốc.
Đôi mắt lạnh lùng băng tuyết nhìn chằm chằm vào các tòa nhà kiến trúc bên ngoài cửa sổ sát đất, yết hầu chuyển động: "Nếu em thực sự không thích vậy em quyết định đi."
Đối với sự thỏa hiệp của anh, Sưởng Húc sớm đã thành thói quen. Cô luôn cứng rắn, không chịu nhượng bộ.
"Em chỉ quyết định chuyện thực đơn sao?" Cô hỏi.
Khóe môi Tịch Đan gợi lên một nụ cười lạnh châm chọc, thanh âm hoàn toàn lạnh lẽo: "Tất cả mọi thứ về suy nghĩ lại, đều do em quyết định. ”
Bên tai, giọng nói của ông biến mất.
Dư lại là vọng âm chói tai.
Sưởng Húc nhìn chằm chằm cuộc gọi bị cúp máy, nhấp môi.
"Chị Húc, nhà thiết kế tới rồi, muốn cùng chị nói chuyện trang trí một chút." Đinh Triệu ở trong sân hét lên.
Sưởng Húc do dự một chút, vẫn là đem điện thoại di động ném vào túi trước tạp dề denim, đi ra ngoài.
Vì Chung Như Hoàn, Bùi Hằng quyết định di cư sang Phần Lan nên chuyển nhượng cà phê.
Quán cà phê mang theo tất cả ký ức của cô và anh sẽ bị bán đi, đối với Sưởng Húc mà nói, như một tia sấm vào mùa hè tươi sáng.
Lý do duy nhất để Tịnh Đan tiếp quản cửa hàng này là vì Sưởng Húc.
Kỳ thật, anh cũng không thích quán cà phê không liên quan đến mình, nhưng nơi này từng chỗ đều có liên quan đến cô..
Nhưng không quan hệ gì với anh cả.
Muốn đem nơi này nghiêng trời lệch đất, muốn đem những ký ức kia chôn sâu trong quá khứ.
Nhưng Sưởng Húc Không muốn.
Anh một chút biện pháp cũng không có.
Giống như gió nổi mây bay, mưa tuyết phiêu sương, xuân hạ thu đông...
"Tịch tổng, mười giờ rưỡi ngài có một cuộc điện thoại hội nghị." Thư ký Nhậm Hàm tiến vào nhắc nhở.
Tịch Đan hai tay vòng ngực đứng trước cửa sổ sát đất, mặt mày lạnh nhạt rũ xuống, nhìn chằm chằm từng tòa nhà mọc lên dưới bầu trời.
Bóng lưng của anh có chút lạnh lùng, khiến Nhậm Hàm chùn bước.
"Hủy bỏ."
Ba chữ, giống như là bị tưới nước đá Bắc Cực, lạnh đến như vậy.
Nhậm Hàm gật đầu đồng ý, trong nháy mắt xoay người, không khỏi phỏng đoán: Hẳn là cùng Sưởng tiểu thư gọi điện thoại.
Loại phỏng đoán này là do kinh nghiệm nhiều lần, dù sao mỗi một lần ông chủ cùng Sưởng tiểu thư nói chuyện điện thoại xong, đều sẽ cự tuyệt tất cả công việc, sau đó một mình ở lại, không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Anh chỉ có một mình, làm cho người ta đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT