Mao Đoàn Tử ngơ ngác nhìn nam nhân: “Ta…ta lấy cho ngươi?”

Bạch Kỳ như muốn nói, lại cau mày, ho kịch liệt, sắc mặt trắng bệch như tuyết. Mao Đoàn Tử nhìn dáng vẻ ốm yếu của hắn, tức khắc liền không quan tâm gì nữa, liền chạy đến bên hắn, duỗi chân trước trắng mềm ra sờ soạng cổ áo hắn, cổ áo vốn được đóng kín đã bị nới lỏng ra, cái cổ trắng ngần và trước ngực thấp thoáng lộ ra, Mao Đoàn Tử chỉ liếc qua, lờ mờ nhận ra trong quan niệm của Nhân tộc thì như vậy không ổn, lập tức xấu hổ nhìn. Nàng dơ móng vuốt lần mò cổ áo hắn, mò cả nửa ngày trời cũng không tìm thấy thứ gì giống như lọ thuốc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, biến thành Mao Đoàn Tử nhăn nhó. Bạch Kỳ không biết đã quay đầu lại từ lúc nào, đôi mắt đen và sâu của hắn dính chặt vào người nàng, mang theo ý cười không rõ.Mao Đoàn Tử cẩn thận sờ thêm lần nữa, suýt chút nữa sờ cả vào nội y, cực kỳ chắc chắn không có nên càng lo lắng: “Không tìm thấy, có phải nguơi không đem theo không.”

Bạch Kỳ cau mày: “Cũng có thể, ta quanh năm tu luyện, lần này ra ngoài hơi vội, nếu quên mang theo thì cũng có thể lắm.”

“Vậy làm sao bây giờ.” Mao Đoàn Tử ngồi trên mặt đất, sét đánh ngang tai nói: “Ngươi đang yếu như thế, không động đậy được, nếu ta kéo ngươi ra ngoài tìm người, có phải ngươi sẽ chết giữa đường luôn không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play