*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Quân Ngôn tức giận giơ tay
tát vào mặt cô một cái, khiến thân thể đang lung lay sắp đổ của cỏ lại ngã xuống mặt đất.
Khuôn mặt đau rát dữ dội, nhưng cũng không bằng sự tan nát đau đớn trong lòng.
Là ai đã nói muốn bảo vệ cô cả đời.

Là ai đã nói bản thân không thích Khương Như Nhân.

Là ai mới mấy ngày trước còn nói muốn cô đợi anh ta.
Cũng may là cô không đợi, cũng không dám chờ.

Đồng tử của Lục Quân Ngôn hơi co rút lại, nhưng nhìn thấy dáng chật vật không
chịu nổi của cô, vẫn không nhịn được mà căm hận nói: “Đừng nghĩ mọi người đều bẩn thỉu như cô.

Thiết kế này đúng là do Như Nhân ngày nào cũng thức đến nửa đêm làm ra.

Đúng vậy, cô ấy tuy học muộn, nhưng cô ấy có thiên phú, tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay đều là do cô gieo gió gặt bão, cô nên sớm quay đầu đi, đừng để mọi người đều chán ghét cô.”
Anh ta vừa nói xong thì lập tức ôm Khương Như Nhân đi đến chiếc Lamborghini.

Khi chiếc xe này lại một lần nữa chạy đi bỏ cô lại, cô nghĩ lúc này cô thật sự không còn chút tình cảm nào với Lục Quân Ngôn nữa.
Từ nay về sau sẽ không còn tình yêu nữa, chỉ có sự chán ghét, vô cùng chán ghét.
“Đáng thương quá đi.”
Lạc Giang cầm ỏ che mưa vừa nở nụ cười vừa bước tới: “Cô
chủ nhà họ Khương từng cao cao tại thượng bây giờ giống như một con chó rơi xuống nước vậy.”
Khương Khuynh Tâm đã kiệt sức nên không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đi thẳng về phía chiếc xe của mình.

Giọng nói của Lạc Giang truyền đến từ phía sau:
“Cô chú chắc chắn sẽ biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn họ vốn đã rất bất mãn với cô, hơn nữa còn cảm thấy rất đau lòng cho Như Nhân, sau này cô đừng nghĩ đến chuyện trở về nhà họ Khương nữa, sẽ không có ai hoan nghênh cô đâu.”
“Ầm” Khương Khuynh Tâm đóng sầm cửa lại, phóng xe đi khỏi đó.

Cô biết tất cả những gì Lạc Giang nói, nhưng điều đó không quan trọng, dù sao thì cuộc sống của cô cũng đã đủ tồi tệ rồi, dù sao thì cũng không có ai thực sự quan tâm đến cô, yêu thương cô.
Sáu giờ rưỡi tối.
Hoắc Hử tan làm trở về nhà.
Trước đây, cho dù Khương Khuynh Tâm rất bận rộn, nhưng trong nhà vẫn luôn bật đèn sáng, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi của thức ăn và cả
bóng dáng bận rộn trong bếp của cô.
Nhưng hôm nay căn phòng tối mờ.
Anh bật đèn lên, nhìn thấy Khương Khuynh Tâm đang cuộn tròn trên ghế sô pha, đầu tóc cô rối bù, đôi mắt đờ đẫn, trong ngực còn đang ôm Phạn Phạn, tựa cằm vào đầu Phạn Phạn, dáng vẻ vô hồn đầy chết chóc.
Từ trước đến nay cô luôn xuất hiện với dáng vẻ hoạt bát và tươi sáng trước mặt anh, hầu như chưa từng có lần nào giống hiện

tại, bây giờ bỗng nhiên biến thành thế này khiến anh có chút khó chịu vô cớ.
“Đấu thầu thất bại rồi à?”
Anh cởi áo khoác ném lên sô pha: “Chỉ là một lần thất bại thôi mà, không có gì to tát, cô vẫn còn trẻ…”
“Còn trẻ cho nên có thể bị người ta chơi đùa như con khỉ sao?”
Khương Khuynh Tâm đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mấy người các anh cao cao tại thượng, cho nên
chưa từng coi trọng cảm xúc của người khác phải không?”
Hoắc Hử hơi khó chịu, cho rằng tâm trạng của cô không tốt nên mới trút giận lên người mình:
“Với thái độ như thế này của cô thì thất bại là đáng đời.”
“Đúng vậy, tôi đã thất bại, mà điều tôi thất bại nhất chính là thực sự tin tường anh đó.”
Khương Khuynh Tâm khó chịu siết chặt nắm tay, mặc dù đã biết anh không yêu cô, nhưng tốt xấu gì cô vẫn là người vợ trên danh nghĩa của anh, vậy mà sau lưng
anh lại coi cô như một con khỉ để trêu đùa như vậy.
“Cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy.”
Hoắc Hử rất tức giận khi nghe những lời này của cô: “Nếu không phải tôi cho cô một cơ hội thì cô thậm chí còn không đủ tư cách để đấu thấu.

Nếu tôi biết cô có tính cách như thế này thì lúc đầu không nên quan tâm cô làm
gì”
“Cảm ơn anh, sau này cầu xin anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.”

Khương Khuynh Tâm nở một nụ cười mỉa mai rồi đứng lên, Phạn Phạn cũng nhảy xuống khỏi người cô, nhận thấy mâu thuẫn giữa hai chủ nhân, nó bất lực cào cào quần áo của cô.
Thái độ lạnh nhạt của cô không chỉ khiến Hoắc Hử rất tức giận mà còn rất thất vọng.
Vốn dĩ sau khi nhìn thấy tác phẩm của cô, anh còn cho rằng cô có chút tài năng.

Nhưng trên đời này có rất nhiều người tài giỏi, trên người có người, trên trời có trời, mới thất bại có một lần mà đã khiến cô hoàn toàn lộ
ra bộ mặt thật rôi.
Thành thật mà nói anh không thích những người như vậy.

“Nhớ kỹ những lời cô nói, sau này ngoài việc chăm sóc cho Phạn Phạn thì tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với cô nữa.

Cô cũng không cần phải nấu cơm cho tôi nữa, tôi sợ vừa nhìn thấy đã không muốn ăn.”
.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play