Khương Khuynh Tâm không nói
nên lời, cô thừa nhận rằng trước đó cô có, nhưng vừa rồi quả thật cỏ chưa từng nghĩ.
“Tôi không có.”
Cô bĩu môi, gương mặt thanh thoát, trắng trẻo dịu dàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.
Hoắc Hử thu hồi ánh mắt, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt hoàn mỹ trở lại vẻ thờ ơ: “Tôi sẽ cho cô tiền, cô có thể thuê nhà ở bên ngoài.

Chúng ta ở chung với nhau không thích hợp.”
Đây là ý muốn đuổi cô ra ngoài.
Khương Khuynh Tâm vừa nghe đã nóng nảy: “Tại sao không phù hợp? Chúng ta đã kết hôn rồi, chuyện này hợp pháp và chính đáng.” Hoắc Hử chế nhạo: “Cô nên biết rõ lý do tại sao chúng ta kết hôn chứ nhỉ.”
Nghe vậy, Khương Khuynh Tâm cười quyến rũ nhìn anh ta, lộ ra một chút ngại ngùng: “Không phải tại quán bar tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Từ đó về sau, trái tim thiếu nữ sâu đậm dành cho anh.”
Hoắc Hử:
Làm thế nào mà đêm đó anh lại bị quỷ mê hoặc chứ.

Khương Khuynh Tâm đột nhiên nói: “Tôi biết, anh vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi đúng không? Tôi biết anh bị thua thiệt, cảm thấy không thoải mái là chuyện bình thường.”
Cô cắn đôi môi màu hồng, như thể đã hạ quyết tâm.

“Có gì ghê gớm đâu.

Tôi cho anh nhìn lại là được chứ gì.”
Sau khi nói xong, cô vươn tay cởi cúc áo pyjama trên cùng.
Hô hấp của Hoắc Hử ngưng trệ, cáu kỉnh đóng sầm cửa lại, lúc rời
đi còn nói: “Đồ không biết xấu hồ.”
Khương Khuynh Tâm nhìn xương quai xanh của mình, cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút buồn cười, cô còn chưa để lộ gì mà anh đã rời đi rồi.
Tuy tính tình hơi tệ nhưng anh vẫn là một chính nhân quân tử.

Những người đàn ông như vậy rất hiếm.
Nửa đêm, Khương Khuynh Tâm còn đang mê man chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng “meo meo” bên ngoài đánh thức.

Cô đứng dậy đi
ra ngoài, bật đèn lên, Phạn Phạn nằm vật ra gầm bàn, nôn thốc nôn tháo.

“Phạn Phạn.”
Khương Khuynh Tâm giật mình, vươn tay muốn ôm lấy, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Hử từ sau lưng truyền đến.

“Tránh sang một bên.”
Tay khựng lại trong không khí, Hoắc Hử bước tới ôm lấy Phạn Phạn.
Ồ’ dưới ánh đèn đường nét góc cạnh và sắc nét của anh lạnh
lùng không chút nhiệt độ, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm dưới mái tóc đen lười biếng lại ánh lên một tia sáng dịu dàng say đắm lòng người.
II
Nó sao rồi?
II
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của một chú mèo con đáng yêu như vậy, tay chân Khương Khuynh Tâm luống cuống.
“Cô nói xem?”
Hoắc Hử trừng mắt nhìn cô, ngọn lửa ẩn hiện trong mắt: “Nó là một con mèo, vậy mà lại cho nó ăn
mấy thứ đồ ăn vặt lộn xộn rác cười kia.

Cô nghĩ bụng nó có chịu được không?”
Khương Khuynh Tâm cảm thấy rất tội lỗi, trước đây cô từng nhìn thấy mèo hoang ở các quán ăn đêm, những con mèo hoang đó cái gì cũng ăn được, cô nghĩ mèo có chức năng tiêu hóa tốt.
“Tôi xin lỗi.”
“Nếu Phạn Phạn có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho cô.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play