“Thầy Thiệu ơi, thầy quên cầm túi!”
Giọng trẻ con non nớt vang lên sau lưng, bàn tay đặt trên lốp xe lăn của thanh niên phía trước hơi dừng lại, y quay đầu nhìn về phía sau, đứa trẻ kia ôm túi vải bố của y chạy tới.
Đứa trẻ nhỏ tuổi luôn ngây thơ và hoạt bát, quãng đường vài bước dần dần giảm bớt trong bước chân nhẹ nhàng của đứa trẻ, cuối cùng đến trước mặt Thiệu Ninh.
Y khẽ cười một tiếng, vuốt mái tóc rối vì chạy của đứa trẻ: “Bách Bách, không được chạy, đây là đường cái.”
Vẻ mặt Bách Bách hơi thẹn thùng, em thở hổn hển, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt túi của Thiệu Ninh lên đùi y: “Lần sau em sẽ chú ý!”
Nói đoạn, cô bé lại bắt đầu trách Thiệu Ninh: “Lúc nào thầy cũng quên túi của mình, hôm qua là Hoan Hoan đưa cho thầy, hôm nay là em…”
Động tác vuốt tóc cô bé của Thiệu Ninh dừng lại, y giả vờ thoải mái, giả vờ như vô tình rụt tay về, sau đó hai tay chậm rãi nắm lại: “Ừ, lần sau thầy sẽ chú ý, cảm ơn Bách Bách của chúng ta đã đưa cho thầy, lần sau thầy mang kẹo cho em nhé?”
“Dạ!”
Nhìn bóng lưng Bách Bách đi xa, nụ cười của Thiệu Ninh từ từ nhạt đi, cho đến khi bóng dáng của Bách Bách biến mất khỏi tầm nhìn, y mới thở ra một hơi, im lặng nhìn chằm chằm đôi giày vải bị bung keo ở trên chân.
Bắt đầu từ tháng trước, Thiệu Ninh đã phát hiện trí nhớ của mình ngày càng kém, mất tập trung vài giây sẽ quên mất mình định làm gì, thậm chí khi ra ngoài làm việc, đến địa điểm nhưng lại quên mất mình muốn đến làm gì. Rõ ràng đã nhớ những nội dung trong giáo án giảng bài, nhưng khi lên lớp lại không nhớ gì nữa cả.
Một thời gian sau phải đến bệnh viện khám xem.
Vẻ mặt của Thiệu Ninh vẫn bình tĩnh, nhưng khi lấy điện thoại ra xem số dư vẫn không khỏi có cảm giác thất bại.
Quần áo trên người y đã giặt đến mức ố vàng, từ sau khi liên tục không tìm được việc làm, y đã không còn nhiều tiền tiết kiệm để tiếp tục tiêu xài nữa. Bố mẹ đã già, tất nhiên y sẽ không để cho bố mẹ chăm sóc mình, chị gái cũng đã có gia đình, y đến nhà chị gái ở thì không thể chấp nhận được, vì vậy Thiệu Ninh tiếp tục ở lại Bắc Kinh.
Mới đầu, Thiệu Ninh luôn cho rằng mình vẫn có thể tìm được một công việc tốt, dù sao y cũng có sẵn trình độ, nhưng y đã sai. Một người gãy chân sống dựa vào xe lăn, cuộc sống của mình cũng rất bất tiện, có công ty nào sẽ nhận y chứ?
Chưa kể trong hồ sơ của mình còn bị ghi tội vài lần vì tự ý xông vào nhà dân, tiết lộ cơ mật của công ty, theo đuổi những công việc vẻ vang sẽ khó hơn.
(Iskye muốn nói: tôi không có ý nói rằng những người đi đứng không thuận tiện vì sự cố hoặc bẩm sinh là không tốt, miêu tả trong truyện chỉ nhằm vào Thiệu Ninh, mỗi người trên đời này đều đáng quý, đều đáng được yêu.)
Bốn năm qua, y đã đi phỏng vấn vô số công ty, từ doanh nghiệp cỡ lớn đến công ty tư nhân, từ nhân viên công ty đến giáo viên, tất cả đều bị từ chối không ngoại lệ. Cuối cùng quanh đi quẩn lại, tìm được công việc bán thời gian cho một cơ sở giáo dục, một tháng kiếm được ba nghìn năm trăm tệ.
Trừ đi tiền thuê nhà hai nghìn tệ một tháng, lại thêm vài trăm tệ tiền điện nước, số tiền còn lại đã rất ít, tính tình kén ăn cũng dần dần lắng xuống trong mấy năm này.
Tiết kiệm thêm vậy, đợi ăn tết xong lại đến bệnh viện.
Thiệu Ninh về nhà, một ổ nhỏ chưa đến ba mươi mét vuông được y dọn dẹp sạch tinh, chủ nhà lo lắng cho chân của y, cố ý sắp xếp cho Thiệu Ninh trong căn phòng ở tầng một, giảm bớt cho y rất nhiều phiền phức.
“Ục ục ục” tiếng nước sôi vang lên trong bếp cỡ nhỏ bên cạnh hành lang, Thiệu Ninh chống gậy chậm rãi đi vào bếp.
Y dùng dây vải buộc chân mình vào cây cột bên cạnh bàn, ngón tay vì ma sát mà trở nên thô ráp nhanh nhẹn cắt một túi mì sợi, ước chừng khoảng một bát sau đó nhanh chóng thả xuống. Một loạt động tác này gọn gàng như thể đã làm vô số lần, rất rõ ràng, những năm gần đây y đều sống như vậy.
“Hai tệ một túi mì sợi, một tuần ăn ba lần, gạo năm mươi tệ một túi có thể ăn một tháng, lát nữa đi mua vài túi dưa muối…” Y vừa chậm rãi ăn mì với dưa muối vừa ghi lại cơm nước và chi phí trong một tháng tiếp theo: “Cháu gái sắp sinh nhật rồi… phải mua cho con bé món quà, tạm thời không mua gạo nữa…”
“Theo tin tức, Iskye và Từ thị đã chính sức sáp nhập thành XuIAO… hai người ở hiện trường buổi họp báo…”
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của MC trong TV cắt ngang suy nghĩ của Thiệu Ninh, bàn tay cầm đũa của y dừng lại, gần như là MC vừa dứt lời thì y ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.
Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông không còn sự lạnh lẽo trước kia, bộ âu phục vừa khít phác họa ra thân hình cao gầy của hắn, chiếc nhẫn hình con rắn trên ngón giữa phản chiếu tia sáng chói mắt dưới khúc xạ của ánh mặt trời.
Tiêu Miễn bên cạnh hắn mặc một bộ âu phục tối màu do cùng một nhà thiết kế với hắn làm, vị thái tử trung tâm của giới kinh doanh này lại cam tâm làm nhân vật phụ trước mặt Từ Bính Khu, thân hình cao lớn sánh vai tiến lên cùng Từ Bính Khu, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người Từ Bính Khu lại dịu dàng mang theo tình yêu không hề che giấu.
Thiệu Ninh cố chấp nhìn chằm chằm Từ Bính Khu trên màn hình, tựa như có thể xuyên qua màn hình đi đến trước mặt Từ Bính Khu. Mì trong bát đã dính cục vào nhau, Thiệu Ninh cúi đầu xuống máy móc trộn mì, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống theo hàm dưới gầy gò của y, tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba…
Không thể làm mì tách ra từng sợi được nữa, Thiệu Ninh dứt khoát gắp cả miếng to lên ăn, nước mắt đắng chát hòa lẫn với dưa muối chua mặn, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại. Y gần như đang ép bản thân tiếp tục ăn cơm, dường như làm vậy là có thể chứng minh mình không đau lòng, mình vẫn có thể sống tốt.
Bình thường đều sống như thế mà, nhưng bữa cơm hôm nay có vẻ rất khó nuốt.
Công việc, gia đình, bây giờ y không có gì cả
Bính Khu ơi.
Là báo ứng à?
Từ Bính Khu tỉnh dậy trên giường, Tiêu Miễn ở cửa như là đoán chắc hắn sẽ tỉnh dậy vào giờ này, anh cầm khăn đi tới.
Ánh mắt anh thâm trầm, yêu thương nóng rực ẩn sâu trong đáy mắt, khi Từ Bính Khu đang từ từ tỉnh táo lại anh đã hôn lên môi hắn trước. Từ Bính Khu chớp mắt mấy cái, mặc cho Tiêu Miễn cẩn thận lấy khăn lau mặt giúp hắn.
“Không ngủ thêm lúc nữa à?”
“Đói quá.” Từ Bính Khu khẽ vỗ lên cánh tay Tiêu Miễn, ra hiệu hắn phải thay quần áo, đối phương vẫn đứng bất động tại chỗ, hơi cúi nửa người về phía Từ Bính Khu, chỉ chỉ khóe môi rách da của mình như khiêu khích, giọng nói trầm thấp và từ tính: “Nhìn đi, em làm đấy.”
“Chậc, tối qua vẫn chưa ăn đủ à? Sáng sớm đã dẫn lửa.”
Tiêu Miễn cười ngượng ngùng một tiếng, đứng thẳng người đi ra ngoài: “Ăn một lần sao đủ? Nhưng… ra ăn cơm trước đã.”
Từ Bính Khu nhìn hai chân đi đường vẫn đang run rẩy của anh, khẽ cười một tiếng: “Ừ.”
Trên TV đang phát một tin tức: “Một thanh niên đã rơi xuống nước vào khoảng hai giờ sáng, được một công nhân vệ sinh phát hiện khi đang quét dọn đường sáng nay. Căn cứ vào số liệu, khi còn sống thanh niên là giáo viên của một cơ sở giáo dục, đi đứng bất tiện… Động cơ tự tử không rõ…”
…
“Cho nên, anh Thiệu Ninh đã qua đời đúng không?”
“Có lẽ vậy.”
“Vâng, được rồi anh Từ, hôm nay cảm ơn anh đã đặc biệt nhận phỏng vấn của tôi.”
“Khách sáo rồi.”
Người đàn ông trước mặt khẽ cười một tiếng, phong cảnh cả quán cà phê đều tối lại bởi ngũ quan xinh đẹp kia, anh ta đi về phía cửa, gần như là vừa đến cửa, Tiêu Miễn đã kéo cửa ra giúp anh ta, nắm tay anh ta đi về phía trước. Tôi sắp xếp lại ghi chép trong tay, mỉm cười nhìn bóng lưng họ đi xa.
Họ thực sự tồn tại trên thế giới này.
Tôi tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp được Hạ Tuân cầm tay Hạ Diệp đến ăn món tráng miệng ở NARui, cũng sẽ đến quán bar của Chu Nham gọi một ly nước chanh, trên sân thượng là Trần Yếm và Chu Nham ôm hôn nhìn nhau. Có lẽ trong tương lai tôi có thể nhìn thấy Diêu Úc cẩn thận đắp chăn lông cho Trình Quyện trên máy bay, còn gặp được Từ Bính Khu và Tiêu Miễn đang ăn cơm cùng nhau ở HL.
“Cút ra xa”, “Dựa vào đâu”, “Biết xấu hổ không”, “Vết bầm” là câu chuyện của họ, kết thúc trong sách chỉ là quá khứ của họ, tương lai của họ vừa mới bắt đầu.
Vậy đó.
***
Lời tác giả:
Như vậy hệ liệt ngắn theo đuổi chồng đến đây là kết thúc toàn bộ, cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ hơn năm tháng, chúng ta gặp nhau ở “Tiên nhân”!
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT