Du Hàn vừa nói xong, không riêng gì Hứa Chi Hạo, mà ngay cả bầu không khí thoải mái và vui vẻ ban đầu của tất cả mọi người ở đây cũng chìm xuống.

Mọi người chứng kiến cuộc đối thoại đầy thuốc súng của hai người này, quay lại nhìn nhau, trong lòng đều giật mình.

Mẹ ơi, tình huống gì thế này?

Người đột nhiên xuất hiện này có quan hệ thế nào với Bối Doanh Doanh?

Sẽ không đánh nhau m chứ?

Khóe môi Hứa Chi Hạo đang nở nụ cười, sau khi nghe thấy câu này của Du hàn cùng hành động nắm tay Bối Doanh Doanh, nụ cười trên môi anh ta tắt hẳn. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Du Hàn, sự khinh miệt trong mắt anh ta cực kỳ rõ ràng.

"Tôi là anh của Doanh Doanh, tôi không thể đụng vào, chẳng lẽ —— một người giúp việc như cậu có thể đụng sao?"

Tất cả mọi người càng thêm sửng sốt.

Bối Doanh Doanh nhìn thấy bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của Du Hàn, quai hàm anh bạnh ra, gần như cơn tức giận sắp lên đến đỉnh điểm. Dường như chỉ cần một giây tiếp theo anh sẽ vung nắm đấm, cô lập tức nắm lấy tay Du Hàn, gằn từng chữ với Hứa Chi Hạo:

"Anh là anh ruột của tôi à? Anh họ chắc? Quan hệ của chúng ta thân thiết lắm sao? Anh có quyền gì mà hỏi tôi, hơn nữa còn đánh giá bạn của tôi. Hôm nay tôi và bạn đến đây chơi tiêu xài hết bao nhiêu, tự chúng tôi sẽ trả, cảm ơn ý tốt của anh."

Bối Doanh Doanh nhìn về phía Hứa Chi Hạo, cô tức giận đến độ hoa cả mắt, anh ta sững người, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người luôn ngoan ngoãn dịu dàng như Bối Doanh Doanh dùng thái độ này nói chuyện với mình.

Lúc này Vương Thụ Trạch bước lên phía trước, đứng bên cạnh bọn họ, nghiêng đầu liếc Hứa Chi Hạo, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

"Người anh em, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng hôm nay người nên giả vờ cool ngầu vẫn nên là tôi thì tốt hơn, anh thật sự cho rằng chúng tôi nghèo đến mức không trả được số tiền này sao? Cho dù chơi cả một đêm nay, tôi vẫn có tiền, nên phiền anh giơ cao đánh khẽ, đừng chen vào là tốt rồi?"

Vương Thụ Trạch đứng bên cạnh chứng kiến nãy giờ, hình như cái tên này là tình địch của Du Hàn, muốn dùng cách này để phô trương sự giàu có của bản thân, muốn làm bẽ mặt một học sinh chưa có khả năng tự chủ kinh tế như Du Hàn. Tên này đang quang minh chính đại bắt nạt anh Hàn, sao cậu ta có thể đứng nhìn nổi!

"..."

Hứa Chi Hạo không biết người đang nói chuyện này là tên "đầu trâu mặt ngựa" từ đâu ra. Anh ta nhíu mày, thu lại tức giận, khi ngẩng đầu lên đã quay lại với dáng vẻ hiền hòa lịch thiếp vốn có, dịu dàng nói với Bối Doanh Doanh:

"Đã như vậy, anh sẽ không nhúng tay vào nữa, Doanh Doanh cứ vui vẻ chơi, cần gì cứ gọi điện cho anh. Tối nay anh cũng ở đây, sáng mai anh đưa em về."

"... Không cần, bọn tôi có xe."

Hứa Chi Hạo chỉ đành gật đầu, không nói thêm gì nữa rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, mọi người yên lặng mấy giây, Tăng Đống lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ: "Anh Vương, em muốn đi tắm suối nước nóng, em không chờ được nữa rồi."

"Đúng đấy đúng đấy, nhanh lên, hôm nay tao buồn ngủ quá." Lạc Phàm cũng hùa theo.

Mọi người đều coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, khôi phục lại vẻ cười nói đùa giỡn như ban đầu, Bối Doanh Doanh lặng lẽ ngẩng đầu lên, cô thấy sắc mặt Du Hàn vẫn không tốt lắm, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên không nói gì.

Cô cúi xuống nhìn bàn tay vẫn đang nắm lại của anh. Mấy giây sau, cô vươn bàn tay trắng nõn của mình ra, chậm rãi nắm lấy tay anh.

Cách an ủi lặng lẽ này của cô khiến anh ngẩn người, anh cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô lúc này vẫn đang nhìn mình. Bên cạnh đôi môi hồng có hai má lúm đồng tiên nho nhỏ, anh dừng lại một chút chớp mắt nhìn cô, sau đó mở rộng bàn tay nắm ngược lại tay cô, tâm trạng của anh đã dần bình tĩnh trở lại.

Vừa rồi vào lúc đó nếu như không phải Bối Doanh Doanh ngăn anh lại, có khả năng anh sẽ thật sự đánh tên đó.

-

Sau khi Vương Thụ Trạch nói chuyện với người ở quầy lễ tân xong, có một nhân viên tiến lên, dẫn bọn họ đi vào trong.

Lúc đi vào trong, Tăng Đống kéo tay Lạc Phàm nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cái người kia nói anh Hàn là người giúp việc là ý gì?"

Lạc Phàm lắc đầu, hạ thấp giọng: "Tao cũng không biết..." Cậu ta khoác vai Tăng Đống, "Chuyện vừa rồi coi như chưa từng nghe thấy, cho dù thế này cũng đừng nhắc đến trước mặt anh Hàn."

"Điều này tất nhiên tao biết rồi."

Nhân viên giới thiệu về những hoạt động cơ bản của của câu lạc bộ, nơi này là câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp nhất thành phố T. Ở đây có suối nước nóng tự nhiên, bên trong có chứa các khoáng chất có vai trò tốt trong việc điều hòa cơ thể con người.

Tối nay bọn họ đặt suối nước nóng riêng cao cấp hơn một chút. Mỗi một phòng riêng đều có suối nước nóng ngoài trời riêng, trong đầu Bối Doanh Doanh còn đang nghĩ lát nữa ngâm suối nước nóng sẽ thoải mái đến mức nào, bất ngờ Vương Thụ Trạch đưa cho bọn họ một thẻ phòng.

"Cậu và anh Hàn, một phòng."

Bối Doanh Doanh:???

"Mình, tớ và Du Hàn..."

Vương Thụ Trạch vui vẻ, "Còn không thì sao, hai người một phòng, Tăng Đống với Lạc Phàm, Trịnh Hy với Kỷ Diệu, tớ với An An, còn lại tất nhiên là hai người các cậu, hay là cậu muốn để anh Hàn cùng nữ sinh khác ngâm cùng một chỗ?"

Bối Doanh Doanh: "..."

Cô và Du Hàn, hai người bọn họ ngâm cùng một suối nước nóng, còn ngủ chung một phòng.

Nhưng thế này có chút không ổn lắm.

Cô xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Ai ngờ Du Hàn đứng bên cạnh trực tiếp nhận lấy thẻ phòng, cực kỳ bình tĩnh: "Biết rồi."

Mọi người đều cười như mấy tên trộm, biết rồi thì tốt, biết rồi thì tốt.

Cuối cùng bọn họ đi tìm được phòng của mình, mọi người nói tạm biệt với nhau, sau đó cà thẻ phòng mở cửa đi vào.

Đẩy cửa bước vào, hành lang được lát bằng đá cẩm thạch trắng kéo dài vào trong, bước vào bên trong là một chiếc giường tròn lớn ở chính giữa, tấm thảm sẫm màu trải quanh giường, bên ngoài là cửa sổ kính sát đất, cửa sổ hướng ra suối nước nóng, nơi khiến cho lòng người mong chờ nhất.

Bên ngoài có sương mù như đang ở trong chốn thần tiên. Giữa đám sương mù là một cái hồ nước nóng rất lớn, hơi nóng bốc hơi nghi ngút. Bên cạnh có mấy cây trúc đuôi phụng trồng trên con đường lát đá cuội. Không gian riêng tư ở đây rất tốt, khách đến đây có thể ngắm trời đất khi tắm suối nước nóng bên ngoài, mà không bị ai nhìn thấy.

Cô đảo mắt một vòng quanh phòng, khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng là vì đơn độc ở cùng một phòng với Du Hàn khiến trái tim cô đang không ngừng đập loạn nhịp.

Anh cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, khẽ cười một tiếng, từ phía sau ôm lấy cô, hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô một cái.

"Doanh Doanh căng thẳng đến mức cả tai cũng đỏ lên rồi."

"Mình không có..." Cô bối rối cúi đầu xuống, hành động này khiến anh bật cười, "Còn chối?"

Cô không nói được lời phản bác nào, chưa kịp ngâm suối nước nóng cô đã cảm thấy choáng váng. Anh quay người cô lại để cô đối diện với anh, sau đó cằm cô bị anh nhéo một cái, bắt đầu tra khảo: "Tối nay tên đó đặc biệt đến gặp cậu?"

"Mình... mình cũng không biết, hôm qua mình có nói với anh ta muốn đi suối nước nóng. Không ngờ anh ta sẽ tìm tới, còn trùng hợp đụng phải nữa chứ." Cô buồn bực nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt đáng thương: "Xin lỗi cậu, mình biết cậu rất tức giận, lần sau mình đảm bảo cái gì cũng không nói với anh ta."

Hơn nữa hôm nay Hứa Chi Hạo còn một lần nữa sỉ nhục Du Hàn, lòng tự tôn của anh lớn như vậy, cũng là vì cô có mặt ở đây nên anh mới không so đo với anh ta.

Anh lắc đầu, vuốt ve gương mặt của cô, "Đồ ngốc, tôi không trách cậu, chuyện này không liên quan gì đến cậu." Anh gẩy chóp mũi của cô một cái, "Nhưng mà cách xa anh ta một chút, biết chưa?"

Cô mềm giọng dỗ dành anh: "Ừm, sau này nhìn thấy anh ta mình đều sẽ trốn ra thật xa."

Anh bật cười: "Sao hôm nay cái miệng nhỏ này lại ngọt như vậy nhỉ? Tôi muốn nếm thử..."

Anh cúi người muốn hôn cô, cô cười vui vẻ lùi về sau muốn tránh đi, nhưng lại bị anh ôm chặt.

Cuối cùng vẫn bị anh nếm thử _ (: з "∠) _.

Anh đưa ra kết luận: "Ừm, đúng là rất ngọt."

Cô đưa tay che đôi má ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh nhìn bể suối nước nóng ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi:

"Doanh Doanh muốn ngâm suối nước nóng chưa?"

-

Bối Doanh Doanh từ trong phòng thay quần áo đi ra, cô mặc váy Hán Phục màu hồng của khách sạn đã chuẩn bị trước, chất vải mịn màng nhẹ nhàng, lụa mỏng bao phủ lấy cơ thể xinh đẹp của cô.

Du Hàn ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu lên đã thấy cô đứng trước mặt mình. Gương mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, giờ phút này phối hợp thêm váy dài, tôn lên khí chất như tiên nữ của cô, anh phải dùng tất cả sức bình sinh của mình để kiềm chế xúc động muốn kéo cô vào trong lòng.

Cô bị ánh mắt nóng bỏng của anh thiêu đốt, cả gương mặt cô đỏ lên, trong đôi mắt xinh đẹp như có sóng nước di chuyển, "Không đẹp sao..."

"Đẹp lắm."

Anh đứng lên, bước đến gần cô.

"Tôi hối hận cùng ngâm trong một phòng với cậu rồi."

"... Hả?"

"Doanh Doanh đẹp như thế này, khiến cho tôi rất khó kiềm chế bản thân."

Cô bị những lời "trắng trợn" bất ngờ này của anh làm cho càng căng thẳng hơn. Cũng may anh không làm gì hết, nắm lấy tay cô mở cửa kính ra, đi đến hồ nước bên ngoài. Đây là hồ nước lộ thiên, lúc này lại là buổi tối cho nên có hơi lạnh một chút.

Ngón chân trắng nõn của cô thử nhiệt độ nước tạo thành những bọt nước nhỏ, sau khi cảm giác dần dần thích ứng với nhiệt độ nước, cô đi vào trong hồ, dòng nước nhẹ nhàng bao phủ nửa người của cô, xua tan đi rét lạnh.

Đầu ngón tay của cô huơ trong làn nước, mặt nước nổi lên gợn sóng lăn tăn, nhiệt độ ấm áp bao quanh khiến cả người cảm thấy rất thoải mái. Cô vui vẻ cong khóe môi lên.

Cô dựa vào bên thành hồ, anh ngồi xổm bên cạnh cô, cười hỏi: "Cảm thấy vẫn ổn chứ"

"Ừm, rất thoải mái."

Anh mỉm cười, "Cậu cứ yên tâm ngâm người ở đây, một lát nữa tôi sẽ quay lại."

Cô sửng sốt một chút, gật đầu: "Được..."

Anh quay người đi vào trong phòng, cô thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng lưng của anh. Cô ép bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, không dám nghĩ đến chuyện một lúc nữa sẽ xảy ra...

Cô nhặt chiếc giỏ tre đặt bên cạnh hồ, thả vào trong nước vài cánh hoa đào và cánh hoa hồng, hương thơm ngào ngạt của hoa bay lơ lửng trong không khí.

Cô nhắm mắt lại và yên lặng tận hưởng cảm giác thoải mái này, cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Cô nghiêng đầu nhìn lại, vào giây phút cô nhìn thấy Du Hàn, trong nháy mắt cô như muốn bùng nổ.

Anh quấn khăn tắm quanh hông, nửa trên để trần, vóc dáng rắn rỏi hiện rõ trong tầm mắt của cô, từng múi cơ vừa phải, không nói quá nhưng lúc này đã có thể nhìn ra dáng vẻ cường tráng mạnh mẽ của một người đàn ông thực thụ.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, rụt cổ vào trong nước.

Nhịp tim cô đập thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cứu mạng, cô không muốn ngâm nữa [QAQ].

Anh nhìn thấy biểu cảm nhỏ này của cô, im lặng cong môi, không nhanh không chậm đi vào trong hồ suối nước nóng.

Cô gái nhỏ phát hiện anh rất tôn trọng đi về phía đối diện cô, cách cô khoảng ba bốn mét, hóa ra cũng không ngâm quá gần nhau, cô không thể nhìn thấy cơ thể ngâm trong nước của anh.

Ấy?

Cô lập tức thả lỏng hơn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, anh mỉm cười mở miệng: "Như thế này có phải sẽ không căng thẳng như vậy nữa không?"

"À...Ừm." Cô xấu hổ, muốn nói sang chuyện khác, "Cậu có thấy dễ chịu không?"

"Ừm." Hai mắt anh khép hờ, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô thấy vậy yên lặng vuốt cánh hoa, không làm ồn đến anh.

Một lúc sau, anh mới lấy lại tinh thần, mở mắt ra, lúc này mới tỉ mỉ quan sát cô gái nhỏ đối diện, bởi vì ngâm mình trong suối nước nóng, hai má trắng nõn ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, giống như phủ thêm một lớp nước bóng.

Cô gái nhỏ đang tự mình vui đùa, hoàn toàn không để người bạn trai là anh vào trong mắt?

Sao anh có thể để như vậy được.

Vậy nên anh cất bước đi về phía cô.

Bối Doanh Doanh thấy anh đi về phía mình, cô bị dọa sợ dừng động tác trên tay lại, ngốc nghếch nhìn anh càng lúc càng đến gần, cuối cùng đứng lại trước mặt cô, sau đó một tay anh ôm lấy người cô, nâng cô lên, đặt bên cạnh hồ.

Cô vô thức vòng tay ôm lấy vai anh, khuôn mặt nhỏ đờ đẫn, đến cả nói cũng không lưu loát: "Cậu, cậu, sao cậu cũng lại đến..."

Anh khẽ nhéo má của cô một cái, giống như đang trừng phạt: "Cậu đã từng thấy cặp đôi yêu nhau nào đi tắm suối nước nóng mà cách xa như vậy chưa? Doanh Doanh chơi vui như vậy, quên cả tôi."

"Mình không quên..."

Anh chậm rãi ôm lấy cô vào trong ngực mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của cô.

Cô nỉ non một tiếng, chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn anh, dáng vẻ vừa đáng thương vừa mềm yếu này càng khiến anh muốn bắt nạt cô.

Tay anh hướng xuống dưới, ôm lấy cô sau đó quay người lại, anh không muốn để cô dựa vào tường lâu sẽ rất khó chịu.

Anh vươn tay gạt những sợi tóc ướt dính trên cổ cô, cười hỏi cô: "Có nóng không?"

"Có hơi..."

Suối nước nóng cộng thêm nhiệt độ của anh, cô cảm thấy bản thân sắp phát sốt rồi.

Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, cô ngẩng cổ lên, cảm nhận ngọn lửa bùng cháy lên mỗi nơi nụ hôn của anh lướt qua, cô bắt đầu thở gấp, cô cảm giác bản thân giống như một con cá bị mất nước.

Môi anh từ từ di chuyển lên, hôn lên cằm của cô, cô không nhịn được khẽ gọi tên anh: "Du Hàn..."

Anh dừng lại, thâm trầm chăm chú nhìn cô, hứng thú hỏi lại: "Hửm?"

"Cậu đừng hôn..."

Anh khẽ cười vài tiếng, anh giữ lấy gáy của cô, "Được thôi, đổi lại là cậu hôn tôi."

Cô gái nhỏ:???

Anh không ngừng dụ dỗ cô: "Xấu hổ cái gì, tôi là bạn trai của cậu mà."

Cô do dự mấy giây, Du Hàn thấy cô như vậy sợ khiến cô khó xử, anh đang định nói không cần đâu, nhưng không ngờ cô gái nhỏ lại mở miệng ngốc nghếch hỏi anh: "Hôn ở đâu đây?"

Mẹ kiếp.

Con mẹ nó thật sự muốn ——

Anh ôm chặt cô hơn một chút, khàn giọng hướng dẫn cô: "Giống như vừa rồi tôi hôn cậu."

Cô nhớ lại, mặt lại đỏ lên, cô mấp máy môi, đầu chầm chậm hướng lại gần cổ anh.

Bất chợt ——

Một nụ hôn rất nhẹ lướt qua cổ của anh.

Cảm giác giống như trong miệng đang ngậm một viên kẹo đường.

Khóe môi anh khẽ cong lên, "Vừa rồi tôi chỉ hôn một cái thôi sao?"

"..."

Sao người này lại quá đáng như vậy chứ hu hu hu.

Cô giống như một thành viên mới của trại huấn luyện, nghiêm túc làm theo lời anh hướng dẫn từng chút từng chút một. Mặc dù cô có chút ngây thơ thẹn thùng nhưng cũng đã đủ khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Anh thích nhất là dáng vẻ ngây thơ ngượng ngùng của cô.

Nhưng điều này, cô không cần biết, chỉ cần anh từng bước dạy cho cô là tốt rồi.

Trong đầu anh đang nghĩ đến những chuyện này, đột nhiên cảm giác tê dại từ cằm truyền đến, cảm giác như hàm răng cắn lên.

Anh cúi đầu, thấy cô bối rối nói, "Xin lỗi cậu..." Cô không cẩn thận cắn trúng cằm anh.

Ánh mắt anh tối sầm lại, cúi xuống bên tai cô nói: "Giống như vừa rồi... Tiếp tục."

Cô sửng sốt, ngay sau đó lập tức hiểu anh đang nói gì.

Cô chống tay lên ngực anh, lặp lại động tác vừa rồi, tim anh đập như trống bỏi, cô cảm thấy đầu mình đang lâng lâng.

Hầu kết của anh nhấp nhô, cho đến khi đột nhiên, sợi dây trong đầu anh cuối cùng cũng bị đứt. Anh cúi đầu mạnh mẽ chặn đôi môi của cô.

Nụ hôn vừa vồ vập vừa dịu dàng, giống như dòng nước trong suối nước nóng, dập dờn lên xuống.

Bối Doanh Doanh chỉ có thể ôm chặt lấy anh, mặc cho anh hành động, trong lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Anh phát hiện cơ thể anh khô nóng đến mức sắp không thể khống chế được cảm xúc, mới đành phải khó khăn dừng lại. Đầu anh tựa vào cổ của cô thở dốc, anh ôm lấy đầu cô, giọng khàn khàn.

"Sao lại nghe lời như vậy hả?"

Cô ngoan đến mức khiến cho anh không đành lòng "bắt nạt cô".

Cô chớp chớp đôi mắt mơ hồ nhìn anh, cười híp cả mắt lại, thì thào với anh: "Mình thích Du Hàn mà, tất nhiên muốn nghe lời Du Hàn rồi."

Anh mỉm cười, vuốt sống mũi của cô, "Thật là ngoan."

Cô vỗ đầu, nhíu mày: "Du Hàn, mình mình cảm thấy đầu có hơi choáng..."

Anh lập tức phản ứng lại, anh chỉ quan tâm đến bản thân mà quên mất cô đã ngâm suối nước nóng quá lâu. Anh áy náy, "Chờ một chút, tôi đi lấy áo choàng cho cậu."

Du Hàn vội vàng đứng lên, đi vào trong lòng, lập tức lấy ra một cái áo choàng đi ra.

Cô đứng dậy, anh nhanh chóng choàng áo lên người cô, ôm cô lên đi vào trong phòng.

Anh bế cô vào trong phòng tắm, để cô thay váy. Lúc cô thay xong đi ra, thấy anh cũng đã mặc quần áo xong.

Bối Doanh Doanh ngã xuống giường chầm chậm nằm nghỉ ngơi một lúc. Cô không còn thấy choáng nữa, anh ngồi xuống bên giường, hỏi cô: "Vậy tối nay còn muốn ngâm không?"

Cô lắc đầu.

"Vậy chuẩn bị một chút rồi đi nghỉ ngơi nhé?"

Anh thấy cô không phản ứng, cho là cô đồng ý, anh đứng dậy đang định rời đi, tay lại bị cô nắm lại.

Cô do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi anh: "À thì... Mình nghe Vương Thụ Trạch nói... Ở đây có tiệc đứng, có thể qua đó ăn một chút gì không?"

"Ừm, cậu muốn đi ăn à?"

Cô ngượng ngùng biểu thị rằng mình hơi đói.

Anh đồng ý, bảo cô mặc thêm áo khoác, sau đó hai người ra khỏi phòng. Anh tự nhiên nắm lấy tay của cô, đi tìm nhà hàng.

Hai người còn đang lo lắng đã trễ thế này nhà hàng không biết có mở hay không, ai ngờ lúc đi vào trong, bên trong khá đông khách, rất nhiều người buổi tối mới đến khu suối nước nóng, ngâm người xong ra ngoài tìm chút gì ăn.

Hai người chọn đồ ăn xong tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, cô hỏi anh: "Cậu không ăn à?"

"Cậu ăn đi, tôi nhìn cậu ăn."

Cô cúi đầu ăn một chút mì ý, anh cầm cái nĩa chọc một miếng táo đưa đến bên miệng của cô. Anh cứ như vậy đút cô ăn, chuyện ngây thơ trẻ con như vậy nhưng hai người lại làm rất vui vẻ.

Nhưng ở trong một căn phòng khác, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, bàn tay cầm điện thoại dán bên tai nắm chặt, dường như chỉ cần một giây sau anh ta sẽ bóp nát điện thoại.

"Cậu Hứa, cô Bối và Du Hàn lúc này đang ở trong nhà hàng ăn cơm, cử chỉ rất thân mật, nhìn giống như..."

Trợ lý dừng lại, bờ môi đang mím chặt của Hứa Chi Hạo hung ác phun ra bốn chữ: "Giống như thế nào?"

Trợ lý không rét mà run, "Giống như là, giống như là bạn trai bạn gái."

Cậu ta nói xong, Hứa Chi Hạo yên lặng mấy giây, trợ lý sợ tới mức không thể cầm chắc điện thoại, cậu ta nghe thấy giọng nói cực kỳ kiềm chế tức giận ở đầu dây bên kia:

"Hai người bọn họ đi ra từ cùng một phòng sao?"

"... Đúng ạ."

Hứa Chi Hạo cúp điện thoại, lúc này trên giường truyền đến giọng nói nũng nịu đầy quyến rũ, "Anh, xong chưa vậy?"

Người phụ nữ mặc váy mỏng gần như trong suốt đang quỳ trên giường, trong mắt hiện lên chút rụt rè. Cô ta thấy Hứa Chi Hạo im lặng, xuống giường đi qua, đột nhiên cô ta thấy Hứa Chi Hạo cầm ly rượu Whisky trên bàn, ném mạnh xuống đất.

"Choảng —— "

Cô ta sợ đến mức đứng im tại chỗ, trong mắt rơm rớm nước mắt, cả người run bần bật.

Đây là lần thứ ba Hứa Chi Hạo nổi giận tâm tình bất ổn trong tháng này.

Lần sau càng nghiêm trọng hơn lần trước.

"Anh ơi..."

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt lạnh tanh không hề có chút nhiệt độ nào, giống như anh ta đang nhìn vật trang trí trong phòng. Anh ra đứng dậy đi đến trước mặt cô ta, nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó ném cô ta lên giường.

Hứa Chi Hạo đè cả người mình lên người cô ta, thô bạo kéo váy của cô ta xuống, giọng nói âm trầm giống như ma quỷ:

"Đã có vậy mà không chờ được nữa rồi?"

Người phụ nữ kia run lên, lấy dũng khí ôm cổ anh ta, đưa môi đỏ của mình lên.

Đêm nay Hứa Chi Hạo không hề dịu dàng một chút nào, Kế Khê biết anh ta nhất định đang gặp một chuyện gì cực kỳ tức giận, mà cô ta không cần đoán cũng biết, là vì cô gái kia.

Sau khi anh ta điên cuồng phát tiết xong, nằm xuống bên cạnh cô ta, một lần rồi lại một lần chất vấn: "Em nói đi, vì sao em không thích anh? Vì sao em lại thích người khác, hả?"

Cô ta sửng sốt, cuối cùng không nhịn được nói: "Em không có, em thích anh..."

Kế Khê vừa nói xong, anh ta dừng lại quay sang nhìn cô ta, sau đó ánh mắt đột nhiên trở lại với dáng vẻ chán ghét cùng khinh thường, ngồi dậy đẩy cô ta sang một bên, lạnh lùng nói: "Cô cũng xứng sao?"

Một tia cảm xúc lướt qua đôi mắt của anh ta, không còn hứng thứ, quay người đi vào trong phòng tắm. Kế Khê ngã ra giường, giống như cô ta là món vật thay thế bị người ta dùng xong thì vứt đi, mặc cho hai dòng nước mắt tuôn rơi.

Năm nhất đại học cô ta gặp Hứa Chi Hạo. Cô ta yêu Hứa Chi Hạo ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ cần anh ta vẫy tay với cô ta một cái, cô ta lập tức sa vào vòng tay anh ta.

Cô ta vốn cho rằng Hứa Chi Hạo thích mình.

Dần dần cô ta mới phát hiện có điều gì đó không đúng lắm. Anh ta luôn muốn cô ta phải gọi anh ta là "anh Chi Hạo", mặc váy trắng, điềm đạm ít nói. Anh ta nói anh ta chỉ thích cô gái dịu dàng, nghe lời, vậy là cô ta giống như thú cưng nghe lời anh ta.

Nhưng cô ta cảm thấy mình luôn bị ngăn cách với Hứa Chi Hạo bởi một bức tường, ngay khi đến gần, cô ta sẽ chạm vào điểm giới hạn của anh ta và khiến anh ta tức giận.

Mãi về sau, cô ta vô tình nhìn thấy màn hình bảo vệ máy tính xách tay của anh ta, một cô gái mặc váy trắng, trong bức ảnh đó cô gái nở nụ cười rạng rỡ và ngây thơ, cô ta mới biết sự tồn tại của mình nực cười đến nhường nào.

Anh ta say khướt cả đêm, và khi anh ta ôm cô ta làm chuyện đó, anh ta chưa bao giờ dùng giọng điệu trân trọng và dịu dàng như vậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ ——

"Doanh Doanh."

Cô gái kia mới là bảo bối mà anh ta nâng niu trong lòng mình.

Bao nhiêu sự ảo tưởng bấy lâu nay của cô ta hoàn toàn sụp đổ.

-

Mà Hứa Chi Hạo cơ bản không hề hay biết bản thân anh ta sẽ thích Bối Doanh Doanh đến mức phát điên như hiện tại.

Anh ta nhớ lại ngày đó khi còn học lớp mười, anh ta về nhà, cầm máy ảnh DSL mới sửa xong đi ra vườn hoa ở sân sau.

"Thằng cháu trai Từ Hạo này sẽ không làm hỏng máy ảnh của mình thật đấy chứ." Anh ta lẩm bẩm, điều chỉnh lại ống kính, đứng tại chỗ chụp xung quanh, đến khi lần cuối cùng nghiêng người anh ta nhìn thấy một cô gái nhỏ đứng bên cạnh xích đu dưới cây đào.

Cô gái nhỏ mặc một cái váy trắng, có vài cánh hoa đào rơi xuống. Vào khoảnh khắc cô gái nhỏ nghe thấy bước chân của anh ta, quay người lại, đúng lúc anh ta bấm nút chụp.

Trong tấm ảnh, cô bé mặc váy trắng nhìn về phía anh, trên môi là nụ cười chưa kịp tắt, đẹp tựa như một bức tranh.

Anh sửng sốt, cô bé cũng ngây người, lúng túng lùi về sau một bước, rũ mắt xuống.

Anh rất nhanh đoán được, cô bé này là con gái nhỏ anh chưa bao giờ gặp của nhà họ Bối. Lúc này mẹ của cô và chị gái đang ở trong phòng khách nói chuyện với mẹ anh ta, chẳng biết vì sao cô bé lại chạy ra đây.

Hứa Chi Hạo đi đến trước mặt cô bé, hỏi: "Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"

"... Bối, Bối Doanh Doanh, em học lớp bảy rồi." Cô vặn các ngón tay vào nhau.

"Em là em gái của Bối Sơ Nhan à?"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

Ánh mắt của anh dừng trên người cô, "Mẹ và chị của em đang ở trong phòng khách, vì sao em lại ở đây?"

"Vì dì Dương nói ở đây có hoa đào rất đẹp, nên em đến nhìn một chút..."

Hứa Chi Hạo nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, khóe môi anh cong lên nở nụ cười, "Anh là Hứa Chi Hạo, là con trai thứ hai của dì Dương."

"Chào, chào anh."

Anh cúi người sờ đầu của cô, "Là anh Chi Hạo."

Cô ngoan ngoãn gọi lại một câu anh Chi Hạo. Trong lòng anh ta ngứa ngáy, anh ta không biết tên của mình có thể được gọi một cách ngọt ngào như vậy. Anh ta nhìn xích đu dây bên cạnh, hỏi cô có muốn ngồi một lúc không, cô bé thẹn thùng lắc đầu, chạy về phòng khách.

Từ khi đó, Bối Doanh Doanh ở trong lòng anh ta đã không giống những người khác. Mỗi lần anh ta nhìn thấy cô, cô đều rất yên tĩnh, ngoan ngoãn, nhưng khi anh ta lén đến tìm cô nói chuyện, cô sẽ nghiêm túc trả lời.

Anh ta vốn cho rằng đây là tình cảm anh trai đối với em gái, nhưng đến khi lớn hơn anh ta mới nhận ra, hàng đêm cô sẽ thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh ta.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta biết cảm giác thôi thúc kích thích của một người đàn ông dành cho một cô gái là gì.

Sau đó trong buổi tiệc mừng thọ của bố anh ta, khi đó anh ta đã học đại học, một lần nữa anh được gặp lại cô, anh ta mới xác định bản thân thực sự thích cô.

Nhưng bây giờ, anh ta yêu mà không có được.

Hứa Chi Hạo đứng dưới vòi hoa sen đang xả nước, trước mắt anh ta lần nữa hiện lên khuôn mặt tươi cười của Bối Doanh Doanh. Trong đầu anh ta chợt lóe lên một tia sáng trắng, anh ta nhắm mắt lại.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ anh ta đi ra ngoài, thấy trong phòng không có ai, trên bàn có một tờ giấy nhắn của Kế Khê: [Anh, em đi trước.]

Ánh mắt anh ta thoáng nhìn qua, anh ta thấy mảnh thủy tinh trên đất đã được dọn sạch sẽ.

-

Ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh tỉnh lại trong ngực của Du Hàn, tối hôm qua sau khi ăn bữa khuya xong, hai người trở về phòng. Hai người bọn họ bắt đầu chơi cờ ca rô rồi sau đó lại chơi trò tôi vẽ bạn đoán, cuối cùng chơi đến khi buồn ngủ.

Cô xoay người, phát hiện tư thế thân mật của hai người, đỏ mặt không dám động đậy, nhưng cũng đã đánh thức anh.

Anh mỉm cười, ôm cô sát lại mình, "Tỉnh rồi?"

"Chào buổi sáng, Du Hàn."

"Doanh Doanh, chào buổi sáng."

Hai người trò chuyện một lúc, không biết anh thì thầm gì bên tai cô khiến cô bật cười, chọc cô đến mức đỏ mặt đến tận mang tai mới bằng lòng rời giường. Hai người rửa mặt xong, thu dọn đồ dùng, trong nhóm chat Kỷ Diệu nói mọi người đang ở trong nhà hàng.

Bọn họ đi đến cửa nhà hàng, sau khi tìm thấy đám người Kỷ Diệu, để túi xuống, đi lấy đồ ăn.

Bối Doanh Doanh một mình đi đến một nơi vắng người lấy một miếng bánh kem. Đột nhiên có người nắm chặt tay cô. Cô quay đầu nhìn lại là Hứa Chi Hạo, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta kéo đến một nơi không người.

"Anh làm gì vậy..." Cô hất tay của anh ra.

Trên mặt Hứa Chi Hạo đầy vẻ dịu dàng, "Tối hôm qua Doanh Doanh ngủ ngon không?"

Cô cảm thấy bản thân thật sự không thể hiểu được người trước mặt, "Có liên quan gì đến anh sao?"

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, "Thật sự ngủ chung một phòng với Du Hàn sao?"

Cô sửng sốt, thấy anh ta bước lại gần cô thêm một bước, cúi người nhìn thẳng cô: "Nếu như Doanh Doanh không nghe lời, anh sẽ nói chuyện với dì Viên."

Bối Doanh Doanh sửng sốt, "Anh muốn thế nào..."

"Chăm chỉ học tập cho giỏi, cách xa nam sinh kia một chút, Doanh Doanh còn nhỏ, chưa hiểu được cái gì là tình yêu."

"Anh đang uy hiếp tôi sao?" Cô thẫn thờ nhìn anh ta.

"Doanh Doanh, anh Chi Hạo chỉ là sợ em bị tổn thương, bị lừa."

"Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi cũng không cần anh quan tâm."

Cô quay người muốn rời đi, lại bị anh ta gọi lại, "Nếu như anh thật sự nói ra thì sao? Em sẽ ghét anh sao?" Giọng anh ta khàn đặc, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Bước chân của cô dừng lại.

"Bây giờ tôi đã cực kỳ chán ghét anh."

Sau khi cô rời đi, Chi Hạo cúi đầu, nhếch miệng nở nụ cười tự giễu, trợ lý im lặng đi đến sau lưng anh ta:

"Cậu chủ, có cần xử lý tên Du Hàn kia không?"

"Tôi mà làm như vậy, Doanh Doanh sẽ thật sự hận tôi đến thấu xương thì phải làm sao bây giờ?"

Trợ lý nghe xong không hiểu lắm: "Cậu chủ, cậu..." Cậu ta nhìn một người cao ngạo như cậu chủ, sao lại vì một cô gái mà trở nên hèn mọn như thế này?

Hứa Chi Hạo quay người, vẻ mặt tĩnh mịch, giọng nói rất nhẹ.

"Đừng làm gì hết, đừng chọc em ấy không vui."

-

Sau Tết là kết thúc kỳ nghỉ đông, thời gian trôi càng lúc càng nhanh, mười lăm ngày qua đi, bắt đầu đến ngày quay lại trường.

Trong tháng đầu tiên sau khi bắt đầu quay lại học, việc học cũng không quá nặng nề. Sau kỳ thi tháng vào tháng Ba, mọi người bắt đầu chào đón cuộc thi văn nghệ của trường, đây là sự kiện long trọng nhất bên cạnh lễ kỷ niệm của trường.

Mỗi lớp đều phải tham gia một tiết mục, hợp xướng và khiêu vũ chiếm đa số trong những năm qua. Năm nay, Kỷ Diệu, với tư cách là cán bộ hoạt động của lớp, sau khi bàn bạc với các cán bộ khác trong lớp, cuối cùng dự định lớp bọn họ sẽ diễn một vở kịch.

Khi cuộc họp lớp được tổ chức, bọn họ quyết định đầu tiên là kịch bóng, sau đó là múa phụ họa và độc tấu của một bạn nữ, cuối cùng là đồng ca, vì điểm số phụ thuộc vào tỷ lệ tham gia nên cả lớp đều phải tham gia.

Một số diễn viên chính mọi người có thể tự do đăng ký. Tư Quỳ là tiểu nữ thần của lớp nên lựa chọn đơn ca, mấy người múa phụ họa là nhóm chị em của Tư Quỳ. Cuối cùng, Bối Doanh Doanh yên lặng lựa chọn tiết mục hợp xướng cuối cùng, cũng chỉ là đứng lộ mặt, cũng khá thoải mái.

Nhưng đến ngày luyện tập đầu tiên, cô thấy lớp trưởng phát cho mọi người một tờ giấy lời bài hát, tựa đề bài hát là "Lạc đường, đi tìm dấu vết."

Đây vốn chỉ là bài hát kết thúc của một bộ phim điện ảnh, năm ngoái không hiểu sao lại nổi tiếng. Sau khi nghe xong bài hát này, mọi người đều nhao nhao đồng ý, nhưng Bối Doanh Doanh lại ngây người ——

Lời bài hát này là do cô viết!

Tác giả: Nhiêu Doanh:???

Cô sắp nổi tiếng rồi sao?

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play