Bối Sơ Nhan nhìn tờ giấy xét nghiệm.

Trong lòng đổ vỡ.

Sao mẹ lại…

Cô vô thức phủ nhận: “Không phải con…”

“Con còn định từ chối đúng không? Sáng nay con bảo cho thêm đường vào sữa của Doanh Doanh nhưng thực tế không phải đường mà là thuốc xổ. Bố hỏi lái xe, cậu ta nói tối thứ sáu đã chở con đến hiệu thuốc, con nói xem con mua cái gì? Biên lai đâu? Con có dám cho bố xem không?”

“Em gái con uống non nửa cốc thì bắt đầu tiêu chảy, mẹ con uống nửa già cốc nên trực tiếp đến bệnh viện, con nói xem con con bỏ nhiều thuốc xổ như vậy là để cho Doanh Doanh hoàn toàn không thể đến thi đấu, để cho con cầm giải quán quân có phải không?”

Bối Sơ Nhan bị mắng, sợ đến mức nước mắt ứa ra, lớn như này rồi, đây là lần đầu tiên Bối Hồng hung dữ với cô như thế.

Cho tới tay, bất kể là việc học hay những việc khác, cô chưa bao giờ để bố mẹ lo lắng, vì trước mặt bọn họ, cô đã hao tâm tổn trí để giữ vững hình tượng người chị ôn nhu thiện lương.

Nhưng hôm nay lớp da đã bị xé toạc, để lộ lòng dạ rắn rết bên trong.

Kế hoạch hoàn mỹ bị phá vỡ, tất cả thất bại đều do cô thêm một thìa đường với thuốc xổ.

Bối Hồng gõ bàn, từng câu từng chữ: “Từ nhỏ đến lớn bố dạy các con thế nào? Làm đến nơi đến chốn thì sẽ là của mình, không thể không cạnh tranh nhưng phải tử tế.” Ông quay đầu chỉ con gái đang ngồi: “Đây là em gái của con mà con cũng hãm hại được, vậy mà bình thường thì toàn nói yêu quý nó?”

Bối Sơ Nhan thút thít: “Bố, con chính là… con chính là trong lúc nhất thời hồ đồ, con sợ là nếu con không giành giải quán quân, hai người không thích con nữa…”

“Cho nên con cứ vậy mà hại em gái con? Đây chỉ là một cuộc thi biện luận con đã cho thuốc xổ, tương lai nếu là vị trí công việc có phải con định cho thuốc độc luôn phải không?”

Bối Hồng kịch liệt quở trách, đồng thời cũng nhìn Bối Doanh Doanh đang ngây người.

Thì ra bố mẹ đã biết chuyện… và Bối Hồng lại không hề thiên vị.

Bối Sơ Nhan rũ đầu, cắn môi đến không còn chút máu, khóc thảm hại.

Viên Man Hà đứng lên, đi đến, mắt cũng rưng rưng, Bối Sơ Nhan giữ chặt tay mẹ: “Mẹ, con thật sự không cố ý, mẹ phải tin con…”

Viên Man Hà nhíu mày: “Nhan Nhan, hôm nay suốt đường đi không có ai nói đến chuyện này, thật ra là bố với mẹ muốn con chủ động thừa nhận sai lầm, mẹ cho là con chỉ cho là con nhất thời có ý xấu thôi, sau đó sẽ hối hận, nhưng con lại định giấu diếm đến cùng làm mẹ rất thất vọng.”

Sáng nay ở bệnh viện phát hiện là bà uống thuốc xổ, nhận ra là việc làm của con gái lớn, bà ngây người.

Bà có thể mơ hồ nhận ra được đôi khi chị gái sẽ có chút thù địch với em gái, giữa chị em với nhau thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mâu thuẫn nhỏ có thể hiểu được, nhưng là lén lút thêm thuốc xổ vào trong sữa, nếu là người bình thường cũng sẽ không ác độc như vậy chứ đừng nói là chị em.

Bà thấy rất buồn, có phải bà đã không dạy Bối Sơ Nhan đúng cách.

Bối Sơ Nhan nghe giọng nói của bà, biết lúc này bố mẹ đang rất tức giận, cô hoảng hốt lau nước mắt, nói năng lộn xộn: “Bố mẹ, là lỗi của con, con cam đoan không có lần sau…”

Bối Hồng nhìn cô: “Xin lỗi bố mẹ là đủ?”

Cô nghe vậy, sửng sốt mấy giây, đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, kìm nén nước mắt, giọng nói vô cùng thành khẩn: “Là chị có lỗi với Doanh Doanh, chị… không nên làm như vậy, em có thể tha thứ cho chị không?”

Cô cho dù có chán ghét Bối Doanh Doanh thế nào thì giờ phút này cũng phải cúi đầu.

Bối Doanh Doanh đứng lên, ánh mắt nóng bỏng rơi vào mặt cô, đột nhiên nhắc đến một chuyện: “Sáng nay lúc hơn bốn giờ, là chị vào phòng em sao?”

Bối Sơ Nhan ngẩn người.

Viên Man Hà với Bối Hồng đồng thời nhìn đến, giờ phút này Bối Sơ Nhan cũng không dám nói dối, cúi đầu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Mới sáng sớm sao lại vào phòng em?”

Bối Sơ Nhan nhìn khuôn mặt vô tội của em gái, móng tay bấu chặt lòng bàn tay.

Bối Hồng đi đến “Con còn không nói mau, con vào phòng của em gái con làm gì! Nếu hôm nay chuyện này không giải quyết xong thì cũng đừng nghĩ đến việc kết thúc.”

Cô trầm mặc hai giây, nói ra toàn bộ: “Con… con cho vào cốc nước đầu giường Doanh Doanh… thuốc xổ…”

“Con!” Bối Hồng tức đến thở không ra hơi “Bố yêu thương con nhiều năm như thế, thế mà lại nuôi con trở thành một đứa độc ác như này!”

Bối Sơ Nhan muốn chắc chắn, nên cho thêm thuốc xổ vào cốc nước trong phòng cô, nhưng sáng nay Bối Doanh Doanh không uống nước đêm qua, trực tiếp đổ đi.

Viên Man Hà đi đến kéo cánh tay Bối Hồng “Đừng tức giận, hại thân thể ngồi xuống trước đã.”

Phòng riêng lần nữa trở nên im lặng, Bối Sơ Nhan nơm nớp lo sợ không dám nói thêm câu nào, mãi đến mấy phút sau, Bối Hồng lần nữa lên tiếng:

“Từ giờ trở đi, con hãy dốc hết sức vào học tập, cấm không tham gia các hoạt động khác, tháng này tiền tiêu vặt bị trừ một nửa, trừ tiền học thêm, con ngoan ngoãn ở yên trong nhà, đâu cũng không được đi. Nếu như em gái con lại đến bảo với bố là con có hành vi lén lút làm gì nó, thì tự con biết hậu quả là gì.”

“… Vâng ạ.”

Bối Sơ Nhan dù không cam lòng đến đâu, trừ việc gật đầu thì không còn cách nào khác.

Bối Hồng nhìn Bối Doanh Doanh, gọi cô qua, cô đi đến trước mặt ông thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của bố mình:

“Doanh Doanh, nến như chị của con lén lút gây phiền phức cho con, thì con cứ nói với bố. Nhưng bố không muốn vì chuyện này mà hai chị em các con ảnh hưởng đến tình cảm.”

Bối Doanh Doanh ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi ngồi xuống đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Bối Doanh Doanh ngồi ở giữa Viên Man Hà và Bối Hồng, một lúc sau hải sản được mang lên, hai bố mẹ ở hai bên gắp cho cô rất nhiều hải sản, Bối Sơ Nhan ở bên cạnh, nước mắt chỉ có thể nuốt ngược vào trong.

Hôm nay Bối Doanh Doanh vậy mà giáng cho cô một “cái tát” lớn như này.

Một lúc sau, điện thoại trong túi Bối Doanh Doanh vang lên, cô lấy ra, giọng nói của Vương Thụ Trạch vang lên:

“Doanh Doanh, có muốn đến không đấy! Bọn tớ đang ăn rồi! Tớ, Viên Gia, anh Hàn đều có, còn thiếu mỗi cậu thôi.”

Bối Doanh Doanh:???

Không phải đã nói để hôm khác liên hoan sao?

“Còn không phải tối nay không nhìn được sao? Doanh Doanh cậu nhớ đến đấy, khó lắm mới có một bữa, cậu không đến thì còn có ý nghĩa gì nữa.”

Vẻ mặt Bối Doanh Doanh bối rối, Viên Man Hà để ý hỏi cô có chuyện gì.

Mẹ cô nghe nói xong, rất thoải mái đồng ý: “Không sao con đi cùng bọn nó đi, NR liên hoan không phải con cũng là thành viên sao? Có thể đi, tối nay thư giãn một chút, chơi về muộn một chút cũng được.”

Bối Hồng cũng nói đi đi, thế là Bối Doanh Doanh hỏi địa chỉ và bảo sẽ đến.

Vương Thụ Trạch cúp điện thoại, xua xua tay, một mặt cầu khen ngợi nhìn Du Hàn: “Anh Hàn anh nhìn xem không phải là thành công rồi sao?”

“Ừ.”

“Anh không cho em cái gì để khen thưởng à?”

“Mày thiếu cái gì?”

Vương Thụ Trạch: “… Được rồi anh đừng mua cho em sách ôn thi.”

Cậu đắc ý gọi điện thoại cho An An, Viên Gia nhìn cậu buồn bực: “Mày đây là theo đuổi được rồi?”

“Chủ yếu là cậu ấy không chạy.”

“Anh Vương lợi hại ghê! An An ngoan như vậy không phải cũng bị anh cua được rồi, có phải anh có bí quyết gì không truyền cho em đi?”

Viên Gia hỏi xong, Du Hàn đang cúi đầu ăn, vẻ mặt cứng lại.

Vương Thụ Trạch được hỏi như vậy, sinh ra tự tin, cậu để đũa xuống, giọng nói nhàn nhã: “Nếu mày đã gọi tao một tiếng anh, hôm nay anh đây sẽ nói cho cậu biết cách để tán gái.”

“Ngài nói đi ngài nói đi.”

“Mày có biết tại sao bây giờ tiểu thuyết tình cảm thịnh hành thế không? Chính là vì những quyển sách này có thể thỏa mãn các thiếu nữ về bạn trai hoàn mỹ trong tưởng tượng. Mày phải sống giống như nam chính trong tiểu thuyết, đầu tiên — phải có một khuôn mặt đẹp trai, mặt đẹp thôi là đã thành công một nửa rồi. Cái này rất chính xác.” Vương Thụ Trạch quan sát Viên Gia một chút “Cậu… coi như được thông qua, giống như anh Hàn này, khuôn mặt tiêu chuẩn của nam chính.” Vương Thụ Trạch cười.

Không hiểu sao bị Du Hàn nói: “… Cút.”

Viên Gia: “Đừng nói nhảm, sau đó thì sao?”

“Thứ hai, phải hiểu rõ sở thích của cô ấy, bình thưởng hỏi cô ấy thích cái gì, thích ăn thích uống gì, tục ngữ nói tiểu tiết quyết định thành bại.”

“Tiếp tục.”

“Thứ ba… Lúc này nếu người ta không ghét mình, có thể hai người đã là bạn bè. Vậy cậu bắt đầu đối xử đặc biệt với cô ấy, ví dụ như rót nước đầy cốc cho cô ấy, chỉ mua bữa sáng cho cô ấy, để cô ấy cảm giác được cậu đối xử với cô ấy và những nữ sinh khác không giống nhau, lúc này cô ấy sẽ sinh ra ấn tượng tốt về cậu. Nhớ kĩ không được đứng núi này trông núi nọ, nếu bị phát hiện cậu sẽ chết thảm.”

“Nếu cậu cảm giác được đối phương cũng có chút cảm tình với mình, vậy thì tiếp tục thường xuyên tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau, mỗi lần đến một nơi, tình cảm của hai người sẽ ngày càng tốt.”

Viên Gia vui vẻ: “Không ngờ mày cũng biết được nhiều thứ đấy.”

“Chưa hết, lúc nào nên làm thì làm, thỉnh thoảng cũng phải lưu manh một tý, phải chủ động về mặt tình cảm, không được chờ con gái chủ động.”

“Lợi hại phết…”

Du Hàn bên kia vẫn ngồi ăn không biểu cảm gì.

Một lúc sau, cửa quán mở ra một cô gái đi vào, Viên Gia nhìn thấy vỗi vã vẫy tay: “Doanh Doanh, ở đây!”

Bối Doanh Doanh lập tức đi đến, Vương Thụ Trạch cười: “Đến đây, cậu ngồi cạnh anh Hàn đi, chị nhân viên ơi, giúp em lấy thêm một bộ bát đũa.”

Cô ngồi xuống, quay đầu mặt đối mặt với Du Hàn, cô cong môi, người kia đưa menu: “Muốn ăn gì thì gọi thêm.”

“Đúng đúng đúng, hôm nay anh Hàn nói anh ấy mời, Doanh Doanh cậu không thể không cho anh Hàn mặt mũi.”

“Được rồi…”

Cô lật menu để xem, Du Hàn thì ngồi bên cạnh nhìn cô, cô gái tóc đen môi đỏ, gò má trắng nõn dưới ánh đèn càng rạng rỡ hơn.

Bối Doanh Doanh dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên lần nữa đối mặt với ánh mắt sáng rực của cậu, tim cô lỡ một nhịp.

“Sao, sao thế?”

Nam sinh lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng “Cậu có thích súp dừa sầu riêng không? Có cần gọi một phần không?”

“Được…”

Sao cô có cảm giác Du Hàn có chút kì lạ?

Sau khi gọi thêm món xong, lúc này An An cũng đến, Vương Thụ Trạch kéo An An ngồi bên cạnh mình, hai người nhỏ giọng thì thầm không biết đang trộm thì thầm gì đó, nữ sinh đỏ mặt, nam sinh thì nở một nụ cười xấu xa.

“Mẹ nó hai người có thể đừng ở trước mặt người khác tán tỉnh nhau không?” Viên Gia tức giận.

“Vậy thì làm sao, không có bạn gái nên tức sao?”

“Mẹ kiếp, đừng có mà quá đáng!”

Hai người như cãi nhau như hai đứa trẻ con, sau khi món ăn lên, Vương Thụ Trạch kêu người phục vụ cho thêm mấy chai bia: “Nào nào nào, không say không về, ai cũng phải uống.”

Vương Thụ Trạch đang muốn rót vào cốc Bối Doanh Doanh thì bị Du Hàn ngăn lại: “Cậu ấy không được uống, dị ứng.”

Bối Doanh Doanh ngẩn người.

Hóa ra cậu ấy còn nhớ rõ.

“Vậy được, các cô gái thì dùng Hoàng Lão Cát* thay rượu. Nào, mấy người chúng ta cùng nâng ly, chúc mừng chúng ta thành công đánh bại đội Elk Girlss, thành công phản công!”

*Hoàng Lão Cát (王老吉) là một loại trà thảo mộc đóng lon của Trung Quốc.

“Cạn ly!”



Một buổi tối, ba nam sinh đều uống không ít, lúc ra khỏi quán đều có vẻ đã say.

“Anh Vương, chúng ta lại uống thêm một ly.”

“Nào nào nào em trai Viên!”

Bối Doanh Doanh với An An: “…”

Cuối cùng An An gọi cho hai người họ một chiếc xe, hỏi Du Hàn với Bối Doanh Doanh về như thế nào, nam sinh nhàn nhạt lên tiếng: “Tớ với cậu ấy thuận đường.”

“Vậy được rồi, bái bai nha.”

Một đám mỗi người một ngả, Bối Doanh Doanh và Du Hàn đang đi, cô ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Du Hàn… Cậu say à?”

Nam sinh gật đầu: “Một chút.”

“Ồ…”

Cậu khẽ cong môi, tay đặt lên đầu cô: “Lo tớ say sẽ bắt cóc cậu à?”

Mặt cô hơi biến sắc, hai bên tai hơi phiếm hồng, lập tức phủ nhận: “Không có…”

“Vậy hôm nay Doanh Doanh có trách nhiệm đưa tớ về nhà.”

“Ừ, taxi đến rồi ~” cô nhìn thấy xe, dắt ống tay áo Du Hàn, đi đến rìa đường.

Sau khi hai người lên xe, Du Hàn dựa vào ghế chợp mắt, thật ra tối nay cậu đã rất say, giờ cũng là đang cố gắng để không mất ý thức, dù sao cô vẫn còn đang bên cạnh, không thể làm cô sợ được.

Đi được hơn mười phút, xe dừng ở cổng khu biệt thự, hai người xuống xe.

Bối Doanh Doanh thấy cậu có chút mê man, tiến đến đỡ cậu, Du Hàn lại tránh khỏi tay cô, cô nghĩ là cậu không thích tiếp xúc cơ thể, không ngờ một giây sau cậu trực tiếp nắm lấy vai cô.

Cô nhất thời choáng váng, giọng nói trầm thấp của nam sinh rơi xuống: “Thế này sẽ chắc hơn một chút.”

Tay cậu đặt lên vai cô nóng rực, khoảng cách thân mật của hai người làm tim của Bối Doanh Doanh đập nhanh như hươu chạy loạn.

Cô xấu hổ cúi đầu, một lúc sau nghe thấy Du Hàn hỏi: “Bình thường cậu thích làm gì?”

Cô sửng sốt một chút: “Thích… nghe nhạc, vẽ tranh.”

“Vậy cậu thích ăn gì?”

Bối Doanh Doanh:???

Nhìn vẻ mặt thành thật của cậu, cô cũng đành nghiêm túc trả lời: “Ô mai, vải, socola…”

“Vậy cậu ghét ăn gì?”

“Gan lợn, mướp đắng…” Cô nói một tràng, càng lúc càng khó hiểu: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này?”

“Không có gì.” Cậu nhìn cô với đôi lông mày mềm mại, giọng nói nghiêm túc: “Tớ chỉ muốn biết nhiều hơn về cậu, Vương Thụ Trạch nói làm như thế rất dễ có được tình cảm của con gái.”

Bối Doanh Doanh lần nữa choáng váng.

Tình cảm? Dạng tình cảm nào?

Nội tâm cô không hiểu sao rung động, sau mấy giây thấy cậu trầm mặc, cô nhẹ giọng nói: “Vậy cậu cũng nói cho tớ biết, cậu thích gì?”

Cậu cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Chẳng lẽ cậu không biết tớ thích gì sao?”

Cô suy nghĩ sau đó lắc đầu.

Cậu thích gì sao cô lại biết?

Cậu đưa tay đang ôm vai cô xoa đầu cô: “Cậu ngốc quá.”

???

Người này say sao có thể quá đáng như vậy qwq…

Chậm rãi về đến nhà, mở cửa đi vào, phát hiện tầng một không có người, cô đành phải đỡ cậu về phòng.

Sau khi để cậu ngồi trên giường, cô chạy đi rót cho mỗi người một cốc nước, sau đó ngồi ở bên cạnh cậu, uống vài hớp để giải khát.

Cô uống xong, quay đầu thì thấy nam sinh cầm cốc nước nhìn cô chằm chằm.

“Lại… Sao thế?”

“Cậu uống nước trông rất đáng yêu.”

Bối Doanh Doanh:?!

Cô xấu hổ: “Tớ uống như bình thường thôi…” Sao lại đáng yêu?

“Cậu biết không, trên diễn đàn có rất nhiều người khen cậu, tớ cho cậu xem.” Dứt lời, cậu trực tiếp lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường, cô ngồi bên cạnh hoang mang, nhìn cậu chăm chú mở “Đội NR cố lên đặt gạch hóng”, tìm đến phần khen Bối Doanh Doanh, đọc từng câu:

“Doanh Bảo trận thi đấu cuối cùng hôm nay thật xinh đẹp đáng yêu, tôi còn thấy cô ấy vẫy tay cơ, a a a tôi có thể!”

Bối Doanh Doanh: “… …”

“Doanh Doanh đến từ đâu, một cô bé đáng yêu như thế, khi em cười có cảm giác như cả thế giới đều phát sáng ~”

Bối Doanh Doanh xấu hổ đến mức mặt đỏ lên trắng bạch, cô định cướp điện thoại của cậu “Cậu đừng đọc!”

Cậu trốn về sau, cô nhào về phía trước, hai người thuận thế ngã xuống giường.

Bốn mắt nhìn nhau, tim cô đập rộn lên, nam sinh đưa tay để sau gáy cô, xoa nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng.

“Điều bọn họ nói là sự thật.”

Cô thật sự rất đáng yêu khiến cho người ra không nỡ đẩy ra.

Cô lập tức ngồi dậy đứng lên, cúi đầu mặt đỏ hồng: “Tớ, tớ về trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi…”

Cô cảm giác nếu cứ ở đây, tim cô bị hỏng mất.

Cô quay người chưa đi được mấy bước, đột nhiên cảm giác cổ tay bị kéo, cả người bị xoay lại, nam sinh ôm eo cô, nâng cô lên rồi đi về phía trước, đặt cô trước cửa phòng, dán cơ thể nóng rực của cậu vào cô.

Cậu đưa tay lên khóa cửa bên cạnh eo cô, khóa trái cửa.

Cô hoàn toàn ngây người: “Du Hàn, cậu…”

Yết hầu nam sinh lăn một vòng, nhìn vào đôi mắt đen như đang nhuộm bởi lửa của cô: “Chạy cái gì, hả?”

Cô cúi đầu không dám nhìn cậu, mi mắt khẽ run, bàn tay bị ép đặt trên cánh tay đang giam cô của Du Hàn, cô cảm giác được đường cong cơ bắp của cậu.

Bàn tay từng đánh nhau không biết bao nhiêu lần, giờ lại dùng để khóa một cô gái trong ngực.

“Tớ không có chạy…” Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại như đang làm nũng, làm cho lòng người càng thêm ngứa.

Ánh mắt vừa rơi xuống, môi mỏng khẽ nhả ra thanh âm khàn khàn: “Nói dối —”

Sau đó cúi người, đôi môi dán lên vành tai cô: “Doanh Doanh không ngoan.”

Âm thanh này bên tai khiến pháo hoa trong đầu cô muốn nổ tung lên.

Cô biết là cậu uống say, muốn đẩy cậu ra nhưng nam sinh không hiểu sao càng dán chặt vào.

Hu hu hu…

Cảm giác cả người muốn bốc cháy.

“Doanh Doanh, đột nhiên tớ biết, cậu phải làm gì để cảm ơn tớ.”

Bỗng nhiên cậu cười một tiếng “Gần đây tớ mất ngủ tương đối nghiêm trọng.”

“?”

“Về sau mỗi khi trước khi đi ngủ cậu hát cho tớ nghe một bài được chứ?”

Cô ngơ ngẩm, khẽ nói: “Tớ không biết hát…”

Cô vừa nói xong, qua hai giây, đột nhiên một nụ hôn được đặt lên má cô.

Đôi môi lành lạnh của cậu mím vào.

Cô trừng to mắt.

“Nói dối, giọng nói Doanh Doanh ngọt như vậy…” Du Hàn thấp giọng mê hoặc “Hát gì cũng hay.”

“Rầm —”

Bối Doanh Doanh đóng cửa phòng ngủ lại, tựa ở trên tường, vỗ ngực, khôi phục trái tim đang đập nhanh của mình.

Từ phòng của Du Hàn đi ra, đầu cô choáng vãng, cảm thấy cơ thể không còn sức nặng, đi như trên mây.

Cô sờ má một cái, vừa rồi bị cậu hôn lên làm nóng như lửa đốt, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Câu kia của nam sinh “Giọng nói cậu ngọt như vậy”, còn có nụ hôn kia…

Hoa mắt chóng mặt.

Cô đi đến trước gương, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng trong gương, xấu hổ chạy lên giường, dùng chăn che lại, tâm trí đã quay trở lại căn phòng kia.

Hu hu hu sao Du Hàn đột nhiên hôn cô…

Cô lăn lộn trên giường, nức nở vài tiếng như một con mèo, cuối cùng phải ló đầu ra vì khó thở.

Cô nhìn trần nhà, buồn bực cắn môi.

Nhất định là do Du Hàn say.

Cậu ấy điên rồi.



Sáng hôm sau, Bối Doanh Doanh vào lớp, ngồi trên ghế, không thấy bóng dáng Du Hàn, trong ngăn bàn cũng không thấy cặp của cậu, chắc là cậu chưa đến.

Không hiểu sao cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Kỷ Diệu quay người lại, cười với cô nói: “Doanh Doanh, cậu hoàn toàn nổi tiếng ở khối mình.”

“Nổi tiếng?”

“Đúng thế, hôm qua có người đăng video thi biện luận của cậu lên diễn đàn, rất nhiều người xem hết xong bàn luận về cậu.”

“Bàn luận…” Cô bỗng thấy căng thẳng, nghĩ là mình lại bị mọi người bàn tán, nhưng hoàn toàn ngược lại “Mọi người đều khen cậu rất đẹp, rất rất thích cậu, còn gọi cậu là ‘Tiên nữ Doanh’, nam sinh thì càng không cần phải nói, có mấy người sáng sớm đã đến đây để xin phương thức liên lạc.”

Bối Doanh Doanh kinh ngạc, không phải cô chỉ tham gia thi biện luận thôi sao?

Kỷ Diệu chế nhạo “Bạn thân ái, cậu có thể tự nhận thức một chút về vẻ đẹp của bản thân hay không? Hơn nữa lần này người cậu đánh bại chính là hoa khôi giảng đường thực lực siêu mạnh, tất nhiên là khiến toàn trường bị sốc rồi.”

Lúc này mấy bạn học ngồi cạnh cửa sổ cùng nhau hét: “Doanh Doanh, có người tìm cậu!”

Cô quay đầu nhìn, mấy nam sinh cô không quen biết đứng ở cửa, Kỷ Diệu kích động: “Cậu xem đi đến rồi đây này!”

“…”

Cô đứng dậy đi ra ngoài, một nam sinh mặc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng đứng ở cửa, ngoại hình bình thường, đi cùng với một vài nam sinh nữa, giống như đến cùng để tăng thêm lòng dũng cảm.

“Xin chào, không biết cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Nam sinh ngại ngùng cười: “Bạn học Bối, cậu còn nhớ tớ không? Lần thi bán kết chúng ta PK ấy, tớ là người biện luận số ba đội Ngân Hà.”

Bối Doanh Doanh sửng sốt một chút, chậm rãi nhớ lại: “Ừ…”

Nam sinh đến gần cô thêm một bước, cười: “Hôm qua tớ cũng đến xem cậu thi đấu, rất hay, cho nên không nhịn được đến hỏi… Chúng ta có thể làm quen không?”

Cô bị hỏi như vậy thì sững sờ, thấy chỗ rẽ ở cầu thang có một bóng người đang đi đến.

Du Hàn một tay cầm cặp, một tay đút túi quần, cổ đồng phục áo sơ mi trắng hơi mở, mặt mày ủ rũ như vì ngủ không ngon. Cậu vô thức ngẩng đầu, thấy cảnh cô với một nam sinh xa lạ đứng đối mặt, sau đó cau mày.

Bối Doanh Doanh thấy cậu, trong đầu nhanh chóng hiện lên nụ hôn rơi lên má cô tối qua, nhất thời không dám nhìn cậu, muốn tìm cái hố chui xuống QAQ.

Sau đó cô thoáng thấy Du Hàn bước vào lớp.

Không tồi không tồi…

Mà nam sinh xa lạ thấy Bối Doanh Doanh đỏ mặt còn tưởng là vì mình, lập tức cười tươi hơn: “Không sao, đừng căng thẳng, tớ rất muốn làm bạn với cậu. Tớ là Từ Bằng, lớp 11-9…”

Nam sinh đột nhiên tự giới thiệu bản thân, cô còn chưa kịp ngắt lời cánh tay đã bị ai đó nắm chặt.

Quay đầu nhìn thì thấy Du Hàn đã quay lại đây từ lúc nào!

Toàn thân Du Hàn tỏa ra áp suất thấp, lạnh lùng nhìn Từ Bằng, ánh mắt hung ác nham hiểm mang theo địch ý: “Nói xong rồi?”

“Tôi —”

Du Hàn đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang đờ đẫn, sau đó lạnh lùng nói: “Nói chuyện xong rồi thì vào làm bài tập, cậu có biết cậu còn bao nhiêu đề không?”

Dứt lời cậu trực tiếp kéo cô vào lớp.

Từ Bằng: “…???”

Bối Doanh Doanh bị kéo về chỗ ngồi, Du Hàn ngồi xuống bên cạnh, cô nhìn cậu một cái, lập tức lén lút ngồi xa ra…

Nam sinh nhìn cô, thấy không hiểu sao mà mặt cô lại đỏ lên.

Lòng cậu trùng xuống.

Nói chuyện với nam sinh kia đã đỏ mặt?

Thời gian tiết đọc, cô cũng không để ý đến cậu, nam sinh thực sự không chịu được, thản nhiền kéo ghế ngồi gần cô.

“Bối Doanh Doanh.”

Cậu gọi nhưng đối phương không để ý.

“Bối Doanh Doanh.”

Lần thứ hai, cô ngừng tầm nhìn: “Ừm…”

“Sao cậu không để ý đến tớ.”

Bối Doanh Doanh:???

Mấy chuyện tối qua cậu quên hết rồi?

Cô chớp mắt, trầm giọng nói: “Tối hôm qua… cậu không nhớ gì à?”

Cậu ngừng lại, tối hôm qua? Nhớ gì?

“… Tớ làm gì à?” Sáng nay cậu tỉnh lại, đầu đau kinh khủng, chỉ nhớ mang máng tối qua là Bối Doanh Doanh đưa cậu về phòng.

Quả nhiên, quả nhiên là lưu manh QAQ!

Cô vừa giận vừa xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, không hiểu sao ngực khô nóng, không muốn để ý đến cậu.

Nam sinh thấy cảm xác của cô càng không nghĩ ra trong lòng hoảng loạn.

Tiết đọc kết thúc, Bối Doanh Doanh cầm cốc nước đi ra khỏi lớp, đi chưa được mấy bước thì phát hiện có người đi theo phía sau, cô quay đầu hóa ra là Du Hàn.

Cô không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, đi đến phòng nước không người, cô lấy nước, phát hiện nam sinh vẫn đứng sau lưng cô…

Lấy nước xong, cô nhing cậu: “Cậu… Cậu muốn làm gì.”

Nam sinh cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tớ nhớ ra rồi.”

Bối Doanh Doanh:???

Cậu nói giọng khàn khàn: “Tớ không cố ý hôn cậu đâu.”

Cậu không nói đến thì còn được, lúc này đột nhiên nhắc đến khiến cô càng thêm…

“Không sao…”

Cô đỏ mặt cúi đầu, nam sinh đột nhiên bổ sung thêm một câu: “Tớ cam đoan, về sau sẽ không bao giờ hôn cậu khi bản thân không tỉnh táo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play