edit: Olwen

“Kế hoạch quay phim nhỏ” hoàn toàn do tối hôm qua Vương Thụ Trạch không biết xấu hổ đột nhiên nghĩ ra. Có tiền mua tiên cũng được, cậu lập tức thuê mấy người quay phim, trong đêm viết kịch bản, mượn cớ này, đương nhiên là vì muốn theo đuổi con gái nhà người ta.

Về phần Du Hàn với Bối Doanh Doanh…

Cậu lúc đó nghĩ ra chuyện tốt như thế, không bằng “Mua một tặng một”, nhân tiện chuẩn bị cho Du Hàn một cái, không phải là xong chuyện sao?

Giờ phút này nghe được nam sinh khẳng định, Vương Thụ Trạch vỗ ngực: “Không, em tự viết đấy.”

Nếu muốn nói đến tài tán gái, Vương Thụ Trạch là người lợi hại nhất trường Nhất Trung.

Viên Gia nhanh chóng cảm thấy không hợp lý, đi đến, hạ giọng hỏi: “Mẹ nó Vương Thụ Trạch không phải là mày làm chứ?”

“… Làm gì.”

“Mày đúng là cái đồ không biết xấu hổ, không từ thủ đoạn, còn đem tai họa cho cho anh Hàn!”

Cậu nhìn hai cô gái ngốc nghếch đang nghiêm túc ngồi trang điểm, sao bọn họ có thể hạ thủ được?

Vương Thụ Trạch nhéo tay cậu: “Mày con mẹ nó đừng có không ăn được thì đạp đổ, là do mày không có bạn gái, nếu mày có, tao cũng cho mày một kịch bản, mấu chốt là mày có sao? Có sao?”

Mãnh hổ Viên Gia rơi lê. jpg

Bên kia, Bối Doanh Doanh trang điểm xong, thì bị An An cầm tay, cô chu miệng: “Làm sao bây giờ, tớ căng thẳng quá, sợ không diễn được…”

Thật ra cô cũng rất lo lắng, sau khi hai người an ủi nhau một lúc, Bối Doanh Doanh đứng dậy tìm Du Hàn.

Mắt Du Hàn từ kịch bản nhìn lên, nhìn thấy cô đi về phía cậu, ngũ quan cô ngay ngắn, môi anh đào, mắt to trong, da trắng như thể vắt ra nước, lúc này trang điểm nhẹ, càng tăng thêm xinh đẹp, làm cho người ta phải thất thần.

Bối Doanh Doanh đến trước mặt cậu, thấy cậu nhìn mình chằm chằm, lại không nói gì, cô cúi đầu mắt run run: “Có… Có phải rất xấu không?”

Du Hàn lấy lại tinh thần, nghe nói như thế, cảm tháy có chút bất lực.

Cô là người đầu tiên cậu thấy đẹp mà còn không biết bản thân mình đẹp.

“Không có. Không xấu.”

Cô mím môi, chàng trai áo đen đến thúc giục: “Bạn nữ mau đến làm quen kịch bản một chút, chúng ta sẽ bắt đầu quay sớm thôi.”

Du Hàn đưa kịch bản cho cô, Bối Doanh Doanh vội vàng mở xem một lượt.

Xem xong thì bối rối.

Nắm tay, ôm, còn có cả hôn?

Đầu cô như sấm vang, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ ngạc nhiên, mặc dù có viết khi hôn chỉ lấy góc quay thôi, nhưng vẫn thật đáng sợ QAQ!!!

Chưa cả diễn, cô chỉ tưởng tượng cảnh kia trong đầu thôi, mặt đã bắt đầu phiếm hồng, thậm chí hồng đến tận tai.

Du Hàn nhìn cô, đem hết phản ứng của cô thu vào mắt, môi hơi nhếch lên, cầm kịch bản từ tay cô: “Nếu khó xử quá, chúng ta bảo với bọn họ một tiếng, không diễn nữa.”

Cô sửng sốt một chút, sau đó nhẹ lắc đầu: “Kệ đi…” Nếu bây giờ lật lọng, cũng không tốt lắm.

Chỉ là diễn thôi, chỉ là diễn thôi.

Cô tự an ủi bản thân.

Lúc này tổ đạo diễn đi đến, hỏi bọn họ có thể bắt đầu chưa, và bắt đầu trao đổi với họ về cảnh quay đầu tiên.

Hai người nắm tay nhau, vượt qua đám đông náo nhiệt, cùng nhau đi vào thành cổ, trên đường có thể thêm vai động tác tương tác nhỏ, mục đích chính là thể hiện ra vẻ đẹp của phố cổ. Vương Thụ Trạch với An An đi đến con đường khác, hai nhóm tách ra quay riêng.

Đạo diễn bảo bọn họ cứ thoải mái, cứ diễn tự nhiên, máy quay sẽ đi theo bọn họ.

“Chuẩn bị xong, chúng ta sẽ bắt đầu.”

Bên kia Vương Thụ Trạch dứt khoát nắm tay An An, bên này Bối Doanh Doanh cúi đầu, còn không biết nên bắt đầu như nào, chỉ thất Du Hàn đứng trước mặt cô, vươn tay về phía cô, giọng nói trầm thấp lưu luyến —

“Đưa tay cho tớ.”

Cô ngẩn ra, trong đầu diễn ra một trận sóng to gió lớn, vài giây sau cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay của cậu.

Sau đó bàn tay to lớn của nam sinh khép lại, đem bàn tay nhỏ bé của cô bao trong tay mình. Trong chốc lát, Bối Doanh Doanh cảm giác như có dòng điện truyền từ bàn tay ấm áp của cậu, truyền đến toàn thân cô, nhiệt độ trên mặt bỗng nhiên tăng lên.

Trời ơi cô cảm thấy mình bị sốt mất…

Cậu nắm tay cô, quay người, che giấu nụ cười trên miệng.

Bọn họ bắt đầu di dạo trong phố cổ, Du Hàn cầm tay cô, từ đầu đến cuối đều nắm chặt chưa từng buông tay, làm cho tay hai người đều tiết mồ hôi. Bối Doanh Doanh xấu hổ không biết nói gì, đi sau lưng cậu nửa bước, ngẩng đầu lén nhìn khuôn mặt tuấn tú như tượng tác của cậu, tim đập nhanh.

Như phát hiện ra sự bối rối trong lòng của cô, nam sinh đột nhiên quay đầu nhìn cô.

“Không cần căng thẳng.”

Cậu nhìn xung quanh, “Đừng căng thẳng, vẻ mặt trong máy quay sẽ không đạt, sẽ phải quay lại.”

“Ừ…”

Cô dần dần bình tĩnh lại, để cho mình chú tâm vào phong cảnh. Đi đến mấy chỗ có phong cảnh đẹp, cậu lấy điện thoại ra, đẩy cô về phía trước: “Đứng ở đó đi, tớ chụp cho cậu mấy tấm.”

“Không cần đâu?” Vì tính cách của mình, bình thường hay đi chơi cô đều không thích chụp ảnh lắm.

“Nghe lời.”

Cô không thể làm gì khác là nghe lời cậu, nhìn vào máy ảnh cười một cái, cậu chụp mấy tấm, đưa cho cô nhìn, Bối Doanh Doanh nhíu mày: “Sao cậu chụp kiểu gì mà chân tớ ngắn thế này qwq.”

Cậu cười nhạt, không nhịn được sờ đầu cô một cái: “Đây không phải sự thật sao?”

Cô trừng cậu: “Làm gì có, không được tớ muốn xóa ảnh…”

Cậu giơ điện thoại lên cao, lùi về sau, cô nhảy lên, muốn giật điện thoại, không ngờ suýt chút nữa đứng không vững, cả người nghiêng về phía cậu — —

Nam sinh ôm chặt eo cô, ôm cô vào lòng.

Mấy người quay phim xung quanh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười.

Mẹ nó cái này mà còn cần giúp à?

Ôm người trực tiếp đi đến cục dân chính kết hôn là được rồi!

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn cậu, đầu óc trống rỗng, nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của nam sinh:

“Đồ ngốc, suýt nữa thì ngã rồi.”

Cô xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ ửng lùi về phía sau: “Xin lỗi…”

Đạo diễn bước lên, nắm chặt hai tay, ho nhẹ hai tiếng: “Đoạn vừa rồi rất tốt! Phần đầu coi như qua, hai người nghỉ ngơi một chút đi.”

Du Hàn thấy bên cạnh có cửa hàng nhỏ bán hoa quả, liền hỏi cô muốn ăn gì không.

Không hiểu sao miệng lưỡi cô khô khốc, gật đầu, thế là Du Hàn đi đến: “Ông chủ, hộp dưa này bán như nào ạ?”

“Một hộp năm miếng.”

Cậu quét mã xong, cầm một hộp trở về, Bối Doanh Doanh ngồi trên ghế đá, nhìn thấy quả trong tay cậu, mặt mày vui vẻ: “Cảm ơn ~”

Sau khi cậu đưa cho cô thì cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này nhìn chàng trai áo đen đứng bên cạnh, nhàn nhạt hỏi:

“Cảnh tương tác kia đủ chưa?”

Chàng trai áo đen sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp: “Sao cậu lại có thể có suy nghĩ giống tôi thế! Tôi đang nghĩ nếu đoạn video vừa rồi mà biên tập, có lẽ không đủ dài, hay hai người thêm vài cảnh tương tác nữa nhé?”

Bối Doanh Doanh:??!

Du Hàn: “Thêm cái gì.”

“Ừm… Hai người đang ăn hoa quả, hay nam đút cho nữ ăn? Được chứ?”

Không đợi hai người đồng ý, chàng trai lập tức gọi mấy người công tác: “Tất cả các phòng ban chuẩn bị, chúng ta thêm một cảnh tương tác nữa! Hai người cứ ăn tự nhiên là được, giai đoạn hậu kỳ bọn tôi sẽ cắt một đoạn ngắn.”

Sau khi đạo diễn hô “action”, Du Hàn lấy dưa từ tay của Bối Doanh Doanh, lấy tăm cắm vào một miếng nhỏ, đưa tới miệng cô.

Mét ửng hồng trên mặt cô còn chưa kịp biến mất đã lại nổi lên.

Muốn mạng người mà…

Cô nhẹ nhàng há miệng, cắn, chậm rãi nhai, cậu cắn một miếng, sau đó cô cắn một miếng. Ai biết tốc độ nhai nuốt của cô không nhanh bằng tay của cậu, chẳng mấy chốc hai má của cô phồng lên, y như tiểu Hamster.

Cậu thầm cười trong lòng, định tiếp tục trêu cô, vừa đưa một miếng lên, nhưng tay cầm hộp hoa quả đột nhiên bị cô nắm.

Cô thở phì phò, trừng mắt nhìn cậu, ra hiệu bảo cậu dừng lại.

Ngón tay xanh nhạt của cô cố véo mạnh, mang theo một chút ngứa ngáy, yết hầu cậu lăn một vòng, nhịn không được, nắm ngược lại tay cô: “Lại ồn ào cái gì?”

Giọng nói của cậu rất bé, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, lọt vào tai, tai hồng lên.

Trong mắt người ngoài, hai người giống như đang liếc mắt đưa tình, ngọt đến ngây người.

Sắc mặt Bối Doanh Doanh đỏ hồng, nuốt miếng dưa trong miệng: “Cậu đừng cho tớ ăn nhanh như vậy…”

Cậu không nhịn được cười: “Tớ còn tưởng là cậu ăn được.”

Bối Doanh Doanh: “…”  Bắt nạt là miệng cô nhỏ.

Ăn xong dưa, đạo hiên hô ngừng, đi đến không nhịn được tán dương một phen: “Mẹ kiếp, tôi thấy hai người thật sự là người yêu, cái này là tự nhiên mà thành, đều không có chút diễn xuất nào! Không thì về sau tôi lại tìm hai người quay được không?”

Hai người: … …



Giữa trưa, hoạt động quay phim tạm ngừng, mấy người trước tiên tập hợp, dự định đi ăn. Lúc Du Hàn thấy Vương Thụ Trạch, thấy tâm trạng cậu hết sức sung mãn, vừa nhìn đã biết là bị con đũy tình yêu nhập.

Vương Thụ Trạch đến tìm Du Hàn, cười trộm: “Anh Hàn, anh định thưởng cho em cái gì.”

“Mày còn thiếu cái gì sao?” Du Hàn hỏi.

Vương Thụ Trạch nói đùa: “Em chỉ cần thành tích tốt với bạn gái, bây giờ có bạn gái rồi, muốn thành tích tốt thì làm gì bây giờ? Anh cho em bộ não siêu cấp của anh?”

“Tao đặt cho mày mười bộ đề ôn thi, được không?”

“… Thôi em xin.”

Vương Thụ Trạch nhìn cô gái đi phía trước, dùng khuỷu tay đụng vào ngực Du Hàn: “Nói xem một buổi sáng, hai người phát triển đến đâu rồi? Nếu không hài lòng với kịch bản, em có thể lén lút bảo tiểu Trương đổi.” Tiểu Trương chính là chàng trai áo đen.

“Không cần, rất tốt.” Du Hàn nhàn nhạt nói: “Nhanh quá sợ dọa cậu ấy.”

Dù sao loại chuyện như này, không quang minh chính đại, chỉ ỷ vào việc cô ngốc ngốc nghếch nghếch không phát hiện. Cậu không muốn làm cô mất tự nhiên, ngược lại sẽ phá hủy mối quan hệ của bọn họ.

Vương Thụ Trạch bội phục câu giơ ngón cái lên: “Sức nhẫn nại tốt thật.” Cậu đôi chủ đề: “Nhưng anh không thử chủ động thì làm sao biết được cậu ấy nghĩ gì về anh. Giống em, liền biết là An An nhất định có ý với em.” Nếu hôm nay không yêu cầu như vậy, bình thường cô sẽ không đồng ý.

Du Hàn nhìn bóng lưng cô, không nói gì.



Ăn trưa xong, Viên Gia bảo cậu sẽ chơi game rồi đợi ở quán cà phê, chứ không thèm đi theo bọn họ ăn cẩu lương. Vương Thụ Trạch đồng ý bảo hôm này sẽ mời cậu ăn một bữa, trong lòng Viên Gia mới thấy đỡ tổn thương.

Buổi chiều mặt trời đột nhiên trốn đi, trời chuyển từ nắng sang râm mát, sợ một lúc nữa sẽ mưa, mấy người quay phim lại bắt đầu. Lần này bọn họ đến bờ sông, hai người một nhóm, sẽ đi một chiếc thuyền nhỏ, bắt đầu chèo thuyền.

Thuyền đều có người chèo thuyền, kiểu dáng của thuyền vẫn giữ nguyên kiểu dáng cổ xưa, thon dài, Bối Doanh Doanh nhìn thuyền mà có chút sợ.

Du sao cô cũng không biết bơi, cũng không thể mặc áo phao vì quay phim.

Du Hàn bước lên thuyền, đưa tay về phía cô, thấy cô cau mày, cậu nói nhẹ nhàng: “Đừng sợ.”

Cô lấy dũng khí, bước lên thuyền. Hai người ngồi ở đầu thuyền, vị trí có thể nhìn được phong cảnh tốt nhất, người quay phim ngồi ở thuyền nhỏ bên cạnh.

Thuyền chèo rất ổn, cô dần dần bình tĩnh lại, những tháp cổ bên bờ sông, mặt nước gợn sóng, đẹp như tranh vẽ.

Nhưng một lúc sau, trời bắt đầu mưa phùn, tạo cho toàn bộ thành cổ có cảm giác mông lung, giống như khuôn mặt của cô được che bằng một tấm màn che.

“Trời mưa càng đẹp ~” cô nói, cảm giác như có thứ gì phủ lên người mình.

Cô quay đầu nhìn, thấy Du Hàn đã cởi áo khoác của mình ra: “Đừng để bị lạnh.”

“Ừm, cảm ơn…”

Cậu sửa sang quần áo của cô, tay đặt sau lưng cô, thấp giọng hỏi: “Còn nhớ kịch bản không?”

Cô giật mình, lập tức nhớ ra, chỗ này còn có cảnh hôn!!!

Thuyền bên cạnh lúc này cũng đến dần, tiểu Trương nói: “Phối hợp với mưa nhỏ, hiện tại phong cảnh cực kì đẹp. Hai người đã tìm thấy cảm giác để quay chưa?”

Mẹ bọn tôi không thể chờ!

Thuyền lùi về sau, để lại cô gái mặt lơ mơ, mười ngón tay không biết để như nào đan vào nhau.

Cái này sao quay…

Hôn…

Cô không biết, giờ phút này mặt cô đã đỏ hồng, lông mi dài chớp chớp, cơ thể Du Hàn tiến đến gần cô, mỉm cười: “Nhìn ra được, cậu sắp bị nấu chín rồi.”

Bối Doanh Doanh: Hu hu hu.

Góc máy hướng về phía Du Hàn, có nghĩa là cậu nắm quyền chủ động.

Cô rũ mắt không dám nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy cơ thể cậu hoàn toàn hướng về phía cô, nửa chặn máy quay, ôm cô vào lòng.

Sau đó, cậu đưa tay, nâng cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên. Cô đối mặt với đôi mắt đen của cậu, giọng nói trầm thấp của cậu rơi vào tai cô:

“Đừng căng thẳng, cứ coi như tớ là bạn trai cậu.”

Đầu cô ầm một tiếng, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng cười của cậu.

Cậu lại lần nữa lên tiếng: “Xin lỗi, tớ đoán —”

“Doanh Doanh chắc là chưa yêu đương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play