Trông thấy là Mã An, Lâm Quát ngược lại không hề căng thẳng, dù sao oan có đầu nợ có chủ, giết Mã An không phải cậu, nghĩ tới đây, Lâm Quát cứ thế nhìn thẳng Mã An, Mã An cũng nhìn cậu, nụ cười càng lúc càng lớn, kế đó vẫy tay với Lâm Quát.

Lâm Quát đứng tại chỗ không cử động, Mã An có vẻ hơi nóng lòng, cậu ta liều mạng vẫy gọi, theo động tác khiến toàn thân tràn ra dịch máu đỏ tươi.

Lâm Quát suy tính xong vẫn quyết định tới gần nhìn xem, vừa bước tới một bước, hai con chồn trốn dưới giường dè chừng nhón chân ra, có điều chi trước của chúng quá ngắn không thể níu Lâm Quát lại. Cậu cũng không chú ý tới động tác của chúng, từ bệ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Mã An thấy Lâm Quát rốt cuộc tiến đến, lại lộ ra một nụ cười. Kỳ thực nụ cười của cậu ta dễ nhìn, chỉ là người đã chết, nụ cười này liền phá lệ khiến người ta kinh sợ. Mã An dẫn Lâm Quát đến trước 'phần mộ' của mình thì dừng lại, sau đó ngồi xổm xuống gò đất bên cạnh, chỉ chỉ đám đất vàng nhô lên.

Lâm Quát nhìn xuống Mã An: "Bảo tôi đào lên?"

Mã An ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt chảy ra chất lỏng màu máu.

Lâm Quát mím môi, cậu đại khái hiểu ý Mã An, Mã An muốn cảm tạ cậu, cho nên muốn cậu dùng thi thể của mình cho thai cổ ăn.

Lâm Quát cũng ngồi xổm xuống, gió đêm thổi bay tóc mái cậu, trầm mặc một hồi lâu, Lâm Quát mới mở miệng: "Tôi không có ý định cho thai cổ ăn thịt người."

Mã An hé miệng rồi lại im lặng nghẹn ngào, đôi mắt chảy lệ máu nhỏ xuống nền đất vàng.

Lâm Quát vẫy đám chồn núp trong bóng tối, con mắt chúng lập là lập loè, mặc dù sợ Mã An nhưng lại cảm thấy hứng thú với thi thể chôn dưới hoàng thổ: "Bạn trai tôi ở thế giới của chúng, hắn cũng có cổ, nếu như...... nếu như cậu không ngại, tôi giao cậu cho chúng."

Mã An mờ mịt nhìn ánh huỳnh quang trong bóng tối, về sau nhẹ gật đầu.

Lâm Quát liền bắt tay vào đào đất, cậu xới tơi hoàng thổ, mùi tanh nồng đậm liền dẫn đám chồn ẩn núp ra, cậu nói: "Mang cho Thịnh Văn."

Đám chồn tất nhiên rất vui vẻ, hai con chồn trốn trong nhà sàn đều chạy ra, mỗi con đều tha một miếng thịt, nhìn thoáng qua Lâm Quát rồi nhảy vào trong đêm đen.

Lâm Quát chờ đám chồn chạy xa mới nói tiếp: "Cậu..." Lâm Quát không mấy hiểu cách an ủi người khác, nghĩ sẵn lời trong đầu xong mới lần nữa mở miệng: "Tôi sẽ báo thù cho cậu."

Mã An ôm đầu nghẹn ngào, Lâm Quát nhìn cậu ta, thân hình Mã An chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng hóa thành một làn khói hoàn toàn biến mất trong đêm, tiếng gió cũng đã ngừng, xung quanh lại khôi phục về vẻ tĩnh mịch, hệt như hết thảy đều chưa từng xảy ra.

Lâm Quát đứng dậy, quay trở về nhà sàn trại chủ sắp xếp cho cậu. Cậu tìm tới thai cổ trong góc, bóc mớ nắp chung cổ, ôm thai nhi từ trong chung ra.

Thai nhi do ăn cổ của Mã An, hiện tại đã lớn thêm một vòng, cơ thể cũng không còn trong suốt, nó cười vui vẻ nhìn Lâm Quát.

Lâm Quát xách thai nhi ra ngoài nhà sàn, kế đó nói với nó một câu, con ngươi thai nhi lập tức sáng lên. Cậu đặt nó xuống đất, thai nhi lập tức vắt chân lên cổ chạy.

Bình minh ngày thứ hai, A Vân liền tới nhà sàn.

A Kỳ và Hà Vũ Đình lập tức tiến vào trạng thái phòng bị, A Kỳ chạy ra sau lưng Lâm Quát, nhỏ giọng nói: "Thật sự là âm hồn bất tán mà."

Bốn tiếng 'âm hồn bất tán' khiến Lâm Quát nghĩ đến Mã An, nhất thời trong lòng hơi khó chịu, cậu quan sát A Vân, lúc này mới lấy ra ba thẻ bài trong túi hôm qua A Vân đưa cho cậu.

Cậu nhìn lướt qua, ba thẻ bài khác số nhau, đủ số 1-3.

A Vân đồng thời lấy bài của mình ra, gã cũng chỉ có ba tấm, chọn lấy một tấm rồi úp xuống mặt bàn gỗ, sau đó nhìn Lâm Quát khiêu khích.

Lâm Quát tùy ý rút một thẻ bài.

Hà Vũ Đình với A Kỳ liền đứng sau lưng Lâm Quát, Hà Vũ Đình quan sát vẻ mặt cậu, nhịn không được nhỏ giọng hỏi A Kỳ: "Anh A Kỳ, anh Lâm Quát có cách gì sao?"

A Kỳ ban đầu không lên tiếng, loại đánh cược này giống với trò búa bao kéo, muốn thắng chỉ có thể dựa vào may mắn. Anh ta thực sự không biết có thể có cách đối phó nào, nhưng đây là Lâm Quát, A Kỳ không dám nói chắc chắn, vì vậy cân nhắc mở miệng: "Nhìn cậu ấy rất trấn tĩnh, hẳn là có cách đó."

Hai người quan sát trận đánh cược không rời mắt.

A Vân nói: "Cậu lật bài trước hay tôi lật trước."

Lâm Quát nói: "Cùng lúc."

A Vân: "Được, ba giây sau chúng ta cùng lật."

Lâm Quát không lên tiếng, thầm đếm đến ba rồi lật mở bài của mình.

Cậu là '3', A Vân là '2', '3' ăn '2', ván này Lâm Quát chiến thắng liền lấy được '2' của A Vân. A Vân lại chẳng giận, phi thẻ bài tới, thẻ bài trượt trên mặt bàn rơi xuống dưới chân Lâm Quát.

A Vân nói: "Hi vọng vận khí của cậu sẽ luôn tốt như vậy."

Lâm Quát liếc mắt nhìn gã: "Cảm ơn, thua rồi còn chưa đi?"

A Vân cười: "Em gái chuẩn bị bữa sáng cho các cậu, tôi tính đợi rời đi cùng cô ấy, có vấn đề không?"

Lâm Quát đáp: "Anh là NPC mặt dày nhất tôi từng gặp."

A Kỳ gật đầu.

A Vân không chịu rời đi, Lâm Quát cũng chẳng thể đuổi người, vì vậy không để ý đến gã nữa, tự mình đi rửa mặt. Chờ cậu rửa mặt xong quay lại, 'em gái' trong miệng A Vân liền tới, không chỉ một 'em gái', mà là bốn cô 'em gái'.

A Kỳ thấy Lâm Quát vào trong nhà sàn rồi liền nói: "Tôi tên đầy đủ là Ngô Kỳ, đừng gọi A Kỳ, giờ tôi hơi ngán cái cách gọi 'A X' này rồi."

Hà Vũ Đình nghe vậy cười cười, chỉ là nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cô đã nhìn ra, bọn A Vân đến có chuẩn bị.

Nhóm em gái mang đến chính là bữa sáng bình thường của Miêu tộc, ba người bọn Lâm Quát không có khẩu vị gì, cố ăn cho xong.

Một em gái trong đó nói với Lâm Quát: "Người ngoại xứ, tôi muốn 'đoán bài' với anh."

Lâm Quát buông bát đũa quan sát người Chuyết Trại trong phòng, thong thả nói: "Xin lỗi, cô phải chờ thôi, tôi muốn 'đoán bài' với A Vân trước."

A Vân sửng sốt: "Tôi đã 'đoán' với cậu rồi!"

Lâm Quát không tỏ thái độ: "Ván trước đó là anh khiêu chiến tôi, hiện tại là tôi khiêu chiến anh."

A Vân rõ ràng không ngờ tới Lâm Quát sẽ nhắm tới mình, kế hoạch của gã là 'đoán' trước một ván với Lâm Quát, bất luận thắng thua với gã mà nói đều không ảnh hưởng gì, dù sao người muốn đoán bài với Lâm Quát đã sớm xếp thành hàng dài, gã lại chẳng tin Lâm Quát sẽ luôn có vận tốt mãi!

Lâm Quát nhìn A Vân, mất kiên nhẫn thúc giục: "Đoán hay không?"

A Vân nhất thời câm lặng, hiện tại trong tay gã chỉ còn hai thẻ bài, một quân '1' một quân '3', mà Lâm Quát cũng nắm rõ ngọn nguồn bài trong tay gã, phần thắng của gã rất nhỏ, nếu lại bại bởi Lâm Quát, cậu sẽ có thêm một thẻ bài.

Lâm Quát biết gã đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: "Vậy là, xem thường cổ thần?"

A Vân: "..."

Lần này hết cứu, A Vân không muốn lên cũng phải lên rồi.

Gã nắm chặt hai thẻ bài trong tay mình, con mắt lúc nhìn '1' lúc ngó '3', chốc chốc lại liếc Lâm Quát xem cậu đang cân nhắc thẻ bài nào, về sau quyết định rút ra một thẻ bài đặt lên bàn.

Chuyết Trại có cổ thần phù hộ, gã không tin người ngoại xứ trên địa bàn của mình có vận tốt như thế từ đầu đến cuối.

Lâm Quát cũng rút một thẻ bài để lên bàn, ngữ điệu nhạt nhẽo như nước sôi để nguội: "Quy định cũ."

Ba giây sau, hai người đồng thời lật bài.

A Vân là một quân '1' mà Lâm Quát là một quân '2'.

A Vân lập tức giậm chân: "Sao có thể!"

Lâm Quát bỏ quân '1' của A Vân vào trong túi, dùng ánh mắt nhìn kiến hôi liếc gã: "Đừng đoán suy nghĩ của tôi."

Sắc mặt A Vân tái nhợt.

Gã quả thực đã đoán suy nghĩ của Lâm Quát, gã đánh giá Lâm Quát là một người thông minh. Một ván đoán bài trước đó, Lâm Quát có được quân '2', do đó cậu có bốn thẻ bài, theo thứ tự là hai quân '2', '1' và '3' mỗi quân một.

Vì thẻ bài ngang nhau, thông thường mà nói đều sẽ ra quân '2' đầu tiên, như thế dù có thua thì trong tay vẫn còn giữ lại ba thẻ bài có số khác biệt. Nhưng người đoán bài với gã là Lâm Quát, cậu tuyệt đối không thể ra bài như vậy.

Cho nên A Vân suy đoán, Lâm Quát sẽ ra quân '1' hoặc '3', mà gã nghiêng về tỉ lệ Lâm Quát ra quân '1' cao hơn chút, bởi vì tình huống cậu không ra quân '2' muốn ăn thẻ bài còn lại của gã, chỉ có quân '1' có thể ăn '3' của gã.

A Vân vì phát hiện của mình mà hưng phấn không thôi, gã không cần ăn quân của Lâm Quát, chỉ cần là thế hoà với cậu, thiệt sẽ chỉ có Lâm Quát. Coi như cậu không ra quân '1' mà là quân '3', gã cũng không lỗ, bởi vì gã ra quân '1', '1' có thể ăn '3'.

Qua đó A Vân lựa chọn quân '1' trong tay mình.

Lâm Quát cau mày nhìn gã: "Thế thôi hả?"

Cơ mặt A Vân co rút, gã giống như nhìn thấy ánh mắt Lâm Quát tràn đầy khinh thường, vì muốn lấy lại thể diện, gã hung tợn trừng Lâm Quát. Lâm Quát lại chẳng chút e sợ gã, càng cố ý trước mặt A Vân, xoè năm thẻ bài trong tay ra xếp, xếp chán rồi lại chồng bài lên nhau, cậu không quan tâm bại tướng dưới tay mà hỏi tới nhóm em gái trong nhà sàn: "Ai muốn nộp bài tiếp?"

Nhóm em gái: "..."

Nhóm em gái có chút sợ, vừa rồi còn chủ động muốn đoán bài cùng Lâm Quát giờ liền đổi mục tiêu, nhắm vào Hà Vũ Đình đứng một bên: "Cô gái ngoại xứ, tôi muốn đoán bài với cô.". truyện ngôn tình

Hà Vũ Đình lập tức hít thở không thông, cô nhìn A Kỳ rồi lại nhìn Lâm Quát cầu cứu.

Lâm Quát làm khẩu hình: Đừng sợ.

Hà Vũ Đình hơi có lòng tin, cầm bài tiến lên.

Em gái cũng bày thẻ bài của mình ra, chọn đại một tấm úp xuống mặt bàn, Hà Vũ Đình chậm rãi nhắm mắt định chọn bừa một quân, Lâm Quát lại không đồng ý nói: "Nghĩ cẩn thận."

Hà Vũ Đình cảm giác cậu đang gửi ám hiệu, nhưng cô hoàn toàn không đoán được những lời này của cậu nghĩa là gì. Không chỉ Hà Vũ Đình, toàn bộ người Chuyết Trại trong nhà sàn đều cho rằng cậu đang hiến kế cho Hà Vũ Đình, em gái lúc đầu đã ra bài liền thu lại, một lần nữa chọn ra một quân để lên bàn.

Hà Vũ Đình dồn lực tập trung suy nghĩ, vẫn không thể nghĩ rõ ràng, đành phải âm thầm điểm binh điểm tướng chọn ra một thẻ bài để lên bàn.

Em gái đoán bài với Hà Vũ Đình nói: "Cô gái ngoại xứ mở bài trước hay để tôi mở bài trước."

Hà Vũ Đình học Lâm Quát nói: "Ba giây sau cùng mở."

Em gái gật đầu.

Hà Vũ Đình đọc thầm: 3, 2, 1...

Lật mở thẻ bài.

Em gái là quân '2', Hà Vũ Đình là quân '3'.

Hà Vũ Đình nhịn không được nhảy dựng lên: "A a a a thắng rồi!"

Lâm Quát thì nhàn nhạt hỏi: "Còn muốn nộp bài nữa không?"

Sắc mặt A Vân đen kịt, gã cho rằng Lâm Quát nhất định có cách nào đó thắng bài, nghĩ vậy bèn quảng lại một câu khó nghe rồi dẫn nhóm em gái rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, A Kỳ không chờ được nữa hỏi: "Lâm Quát, mau nói chuyện gì xảy ra đi. Cậu thắng NPC ngu ngốc kia thì khỏi cần giải thích, tôi quá là tò mò cậu làm thế nào để Hà Vũ Đình thắng!"

Lâm Quát giao bàn đánh bài cho Hà Vũ Đình, uyển chuyển nói: "Bởi vì Hà Vũ Đình không nghĩ nhiều như vậy."

A Kỳ liếc qua Hà Vũ Đình: "Ý cậu là cô ấy ngốc hử?"

"... Ừm." Lâm Quát tiết lộ: "Đoán bài giống với búa bao kéo nhưng vẫn có khác biệt, đây là trò chơi bằng số, tư duy vốn có trong con người '1' là nhỏ nhất cũng là vô dụng nhất, cho nên thông thường ra '1' sẽ tương đối an toàn, coi như bị ăn mất vẫn là tổn thất nhỏ nhất. Tôi nói lời này, chỉ là để đám người Chuyết Trại nghĩ nhiều mà thôi, về phần 'nghĩ cẩn thận', đây là ba từ, Hà Vũ Đình sẽ không suy tính sâu xa ý tứ bên trong, nhưng tôi cảm thấy cô ấy sẽ đếm."

Hà Vũ Đình kinh ngạc: "Anh Lâm Quát!"

Cô lập tức thao tác lại một lần, bỏ qua thẻ bài của em gái, ngón tay chỉ thẻ bài của mình: "Nghĩ, cẩn, thận."

Mỗi một từ, ngón tay cô liền chạm vào một thẻ bài, từ 'nghĩ' ứng với quân '1', từ 'cẩn' ứng với quân '2', từ cuối cùng vừa khéo là quân '3'.

A Kỳ kinh ngạc, sau đó bật cười: "Không nghĩ tới là thế này! Cậu được lắm đấy."

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play