Lâm Chi - thực sự đang trong phòng vệ sinh run giọng, Lâm Quát nghe được tiếng mở khoá cửa vang lên, biết Lâm Chi định ra khỏi đó, cậu vội đè lấy tay nắm cửa: "Bọn em chờ đã."
"Lâm Quát!"
"Đừng gây rối." Câu nói này của Lâm Quát rốt cuộc khiến Lâm Chi bình tĩnh lại, giờ cậu mới ngước mắt nhìn 'Lâm Chi' phía trước, bỗng nhiên cậu rất muốn cảm ơn Trương Mộng Nam vì đã kể một câu chuyện tâm thần phân liệt, đến mức cậu nhìn thấy nữ quỷ cũng là hình dáng Lâm Chi.
Lúc đóng cửa quay đầu chỉ trong chớp mắt, hiện tại Lâm Quát mới phát hiện, không phải 'Lâm Chi' đang loay hoay với TV, mà là đang từ trong TV chui ra ngoài, đã chui ra quá nửa thân thể rồi.
Lâm Quát không nói hai lời vung ghế lên đánh tới hướng TV.
Rầm—
Vì nữ quỷ trong mắt Lâm Quát là hình dáng 'Lâm Chi', lúc xuống tay cậu còn lo lắng làm tổn thương người. Về sau mới biết, nữ quỷ Lâm Chi không hề sợ tấn công vật lý.
Nữ quỷ quả thực không ảnh hưởng bởi tấn công vật lý, hai tay ả chống lên kệ TV, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Lâm Quát, hai cánh tay trần quơ ra ngoài, ý muốn bóp cổ Lâm Quát, nhưng sau đó lại chẳng có động tĩnh gì là muốn tiếp tục bò ra ngoài.
Lâm Quát vẽ tranh cả một ngày, đầu óc đã nhanh nhạy hơn so với trước. Lửa nóng có thể ngăn cản cây hòe, vậy thì TV ở một mức độ nào đó cũng có thể ngăn cản nữ quỷ.
Từ đó Lâm Quát không định tiếp tục đập phá, nữ quỷ co rút trong TV, Lâm Quát nhân lúc này, mau lẹ nắm lấy tranh vẽ và giấy viết manh mối, chạy nhanh đến phòng vệ sinh đẩy cửa ra: "Đi mau."
Ba người từ phòng số 4 chạy ra, Lâm Chi vừa rời khỏi cửa đã nhìn thấy bé trai đang đập cửa phòng số 3, có lẽ bị động tĩnh bên này hấp dẫn, bé trai mặt không biểu cảm nhìn qua hướng bọn họ, Lâm Chi tức thì ngạt thở.
Nhưng bé trai chỉ nhìn thoáng qua bọn họ liền tiếp tục đâp cửa, dường như không có suy nghĩ muốn giết ba người, chỉ chăm chú vào công việc trước mắt. Búa sắt trong tay bé trai còn đọng máu, là của ai không cần nói cũng biết, theo từng tiếng đập của nó, đầu búa dính máu khảm cả vào trong cửa.
Lâm Quát lại đau đầu, những gì cậu thấy so với Lâm Chi và Giang Thăng thấy còn doạ người hơn, bé trai là ngoại hình của Lâm Chi, điều này khiến cậu lại liên tưởng tới Tà Thần dưới trạng thái Lâm Chi.
Lâm Quát hiểu rõ Lâm Chi trông vô tư lự vậy nhưng kỳ thật rất nhát gan, cậu gắng gượng để mình bình tĩnh lại, nắm lấy tay Lâm Chi, Lâm Chi nắm tay Giang Thăng, ba người vọt tới lầu bốn biệt thự, vào gian phòng số 13.
Tới nơi, ba người đều không còn sức lực.
Sắc mặt Lâm Chi tái nhợt, từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh phòng số 4, cô nhóc nhìn thấy nữ quỷ cố gắng leo ra từ trong TV, lúc rời khỏi phòng số 4 lại nhìn thấy bé trai phản xã hội phản nhân cách như trong tưởng tượng, lòng dạ Lâm Chi phát lạnh.
Lâm Chi với tay: "Ca, em muốn ôm anh chút."
Lâm Quát kìm nén cơ thể khó chịu, tỏ ra thoải mái nói: "Chi Chi đừng sợ, ca ở đây, muốn ôm thì ôm."
Lâm Chi nhào tới ôm chặt Lâm Quát, lúc này cô nhóc chẳng chê anh mình gầy, cả người rúc trong ngực cậu thấp giọng nghẹn ngào.
Lâm Quát khẽ xoa đầu Lâm Chi, khi thấy một 'Lâm Chi' khác dùng cặp mắt ngập nước nhìn mình, cậu cũng ôm lấy Giang Thăng.
Gánh trách nhiệm trên vai, Lâm Quát tự nhủ rằng mình không có vấn đề gì cả, cậu buông hai đứa nhóc ra, đi tới nhấc TV đáp thẳng xuống lầu, sau đó đi tới gần cửa.
Lâm Quát áp sát cạnh cửa, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không tính là yên tĩnh, có người gào to: "Cứu mạng với, có quỷ!!!"
Tiếng kêu thảm thiết không hề ngừng lại, chỉ là cách hai tầng lầu âm thanh suy yếu, không đủ để khiến người ta tê dại da đầu. Lâm Chi Giang Thăng hiển nhiên cũng nghe được, hai người toát cả mồ hôi. Lâm Quát vẫn đứng cạnh cửa chờ đợi một hồi, thời gian trôi qua tiếng kêu thảm thiết yếu dần, cảm nhận được ban đêm cũng dần trở về tĩnh lặng, Lâm Quát mới quay người.
Trên tay vẫn đang nắm tranh chân dung và tờ giấy tổng kết manh mối, Lâm Quát để tranh vẽ qua bên, kế đó tìm bút nhanh chóng viết vào giấy manh mối.
Trước tiên cậu xem lại manh mối trong mục [Manh mối cần nghiệm chứng]:
Con mèo có thấy người kể chuyện thông qua con mắt thứ ba hay không
Hồi sáng, Lâm Quát có che mắt con mèo, nhưng chuyện của Đoàn Lỗi số 2 và Nghiêm Kiệt số 8 vẫn bị hiện thực hoá.
Như vậy [Manh mối cần nghiệm chứng] chỉ còn 'Tên con mèo có phải manh mối phá cục mấu chốt của phó bản hay không'.
Lâm Quát suy ngẫm, dời manh mối này đến [Vấn đề chưa có đáp án], sau đó lại thêm nội dung mới vào mục [Manh mối cần nghiệm chứng], như vậy nội dung trên giấy gồm:
Manh mối chắc chắn:
1: Vật bị hiện thực hoá sẽ tấn công người, mục tiêu bất định.
2: 'Điểm thời gian' là thời gian sống sót của hiện thực hoá
3: Điểm nhân số là điểm hiện thực hoá giết người
4: Hiện thực hoá sẽ chọn vật lợi hại nhất (khó giải, đáng sợ) trong câu chuyện
5: Cho điểm không ảnh hưởng độ mạnh yếu của hiện thực hóa
6: Hiện thực hóa có thể bị phá hủy (dựa theo nhược điểm)
Manh mối cần nghiệm chứng:
1: Mèo có dùng tai nghe được người kể chuyện, sau đó hiện thực hoá hay không
2: Chuyện bị hiện thực hoá có giết người theo trình tự số hiệu hay không
3: Rời khỏi phòng liệu có thể trốn tránh hiện thực hóa tấn công
4: Số người hiện thực hoá giết mỗi đêm
Vấn đề chưa có đáp án:
1: Điều kiện hiện thực hoá lựa chọn mục tiêu tấn công (vì sao Lâm Quát bị 'trầm cảm' chọn trúng)
2: Vì sao Lâm Quát có điểm thời gian
3: Ý nghĩa số hiệu
4: Tên con mèo có phải manh mối phá cục mấu chốt của phó bản hay không
5: Nữ quỷ theo lời Nghiêm Kiệt là khó giải, vì sao phá hỏng TV có thể cản trở hành động của nữ quỷ
Lâm Chi rốt cuộc bình tĩnh lại, thấy Lâm Quát đang tập trung suy nghĩ, cô nhóc cũng liếc qua xem, hỏi: "Ca, làm sao có dòng thứ hai với ba trong mục 'Manh mối cần nghiệm chứng' vậy? Là vì bé trai phản nhân cách phản xã hội kia không có hứng thú với tụi mình sao?"
Lâm Quát đáp "ừm", không chỉ vậy, lúc cậu đứng bên cửa nghe thấy có người kêu cứu, nguyên văn là 'Cứu mạng với, có quỷ", giọng là của nữ. Trong 13 người, nữ sinh chỉ có ba, Lâm Chi, Trương Mộng Nam, còn lại là người đổ xúc xắc ra số '5'.
Nếu bé trai tấn công số 5, số 5 sẽ không hô 'có quỷ', chỉ có thể là nữ quỷ bò ra từ TV chuyển sang phòng kế tiếp, mà phòng đó chính là phòng số 5.
Lâm Quát nói: "Sáng mai sẽ biết, ngủ đi."
Lâm Chi lắc đầu: "Em ngủ không được." Cô nhóc quả thực không dám ngủ.
Lâm Quát hiểu nhưng không nói ra, trong mắt cả hai 'Lâm Chi' đều khó giấu bất an và căng thẳng, Lâm Quát nghĩ nói: "Vậy thì cùng xem lại manh mối."
"Vâng!" Hai người đồng thanh, cầu còn chẳng được muốn chuyển rời lực chú ý, Lâm Chi hết sức hưng phấn: "Bắt đầu từ đâu nhỉ, bé trai phản nhân cách phản xã hội kia thế mà giống hệt như em tưởng tượng!"
Lâm Quát khá bất ngờ lặp lại: "Giống hệt… như em tưởng tượng?"
Lâm Chi gật gật đầu: "Đúng thế, sao vậy? Ca, em phát hiện ra điểm mù gì à?"
Lâm Quát vừa định mở miệng, ý nghĩ trong đầu kia đã vụt mất, loại suy đoán thông suốt đột ngột này vốn khó nắm giữ được, thêm nữa phản ứng lẫn tư duy cậu đều bị ảnh hưởng, lại cố nhớ lại suy đoán này, so ra còn khó khăn hơn cả mò kim đáy biển.
Lâm Quát biết rõ mò kim đáy biển mất công sức thế nào, cậu không đắn đo điểm này lâu, ngược lại tầm mắt rơi xuống giấy, vạch bút viết thêm ở dòng số sáu trong mục [Manh mối chắc chắn]: Hiện thực hóa có thể bị phá hủy dựa theo nhược điểm, phân tích nhược điểm của chúng.
Lâm Quát vốn tưởng hai đứa nhóc sẽ triển khai thảo luận xoay quanh 'bé trai' và 'Sadako', nhưng phản ứng đầu tiên của Lâm Chi và Giang Thăng lại là làm sao giải quyết trầm cảm hiện thực hoá ảnh hưởng đến Lâm Quát.
Ánh mắt Lâm Quát chớp động, mấp máy môi.
Lâm Chi ngây ngô nở nụ cười: "Ca, cảm động rồi phải không."
Lâm Quát: "... Không phải."
Lâm Chi tỏ thái độ 'em biết thừa anh ngại thành thật', những cũng không bóc trần, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Trong chuyện của Trương Mộng Nam, nhân vật chính bà mẹ là trầm cảm sau sinh kèm cả tầm thần phân liệt… trầm cảm sau sinh, điều đó chứng tỏ không phải bẩm sinh." Con gái luôn rất nhạy cảm, Lâm Chi thở dài cảm khái nói: "Nếu như người chồng của nhân vật bà mẹ đối xử thật tốt với vợ khi bà ấy mang thai, cho bà ấy đầy đủ cảm giác an toàn, nói xem sao bà ấy lại trầm cảm được? Trong mắt em, người phụ nữ gả cho người đàn ông, từ tinh hoa tri thức biến thành bà chủ gia đình, người đàn ông ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, người phụ nữ phải chăm sóc gia đình, trong mắt rất nhiều người chính là phụ nữ phải dựa vào đàn ông nuôi, không có tiền đồ, kỳ thực đôi khi phụ nữ kiếm tiền bên ngoài còn mệt nhọc hơn."
Nói xong, Lâm Chi cười cười nhìn Lâm Quát: "Ca, em đặc biệt rất hiểu anh! Cảm ơn ca ca nuôi dưỡng em đến lớn như vậy, em quyết định đời này sẽ không lấy chồng, cả đời ở lại bên cạnh anh."
Lâm Quát: "... Ừm."
Lâm Chi sad: "Ca, anh ghét bỏ em hả? Tại sao không nói thẳng với em! Có chị dâu quên em gái! Em gái không lấy chồng không được hả? Em gái còn có thể chăm sóc bảo bảo thay các anh, em gái cam đoan coi bảo bảo của ca ca như bảo bảo của mình."
Lâm Quát trốn tránh ánh mắt Lâm Chi: "... E là không có cơ hội ấy."
Lâm Chi thoáng ngạc nhiên, lần này thực sự có hơi thương cảm: "Ca, có phải vì nuôi lớn em, khiến anh không mong đợi với việc nuôi bảo bảo. Ca, coi như em nợ anh, kiếp sau em…"
"Không phải." Lâm Quát mau chóng giải thích, thấy Lâm Chi cúi đầu thì lòng mềm nhũn: "Là… không thể sinh con."
Lâm Chi khựng lại, biết Lâm Quát không phải người sẽ nói đùa, liền hỏi: "Ớ? Là anh không thể… hay là chị dâu không thể?"
Hai tai Lâm Quát đỏ bừng: "Đều không thể."
Lâm Chi: "Không sao đâu ca! Nhận nuôi cũng ổn nhé, nếu vẫn không được, sau này em sinh hai đứa bé, em một đứa cho các anh một đứa."
Lâm Quát chọt chọt đầu cô nhóc: Trong này toàn là thứ gì vậy?"
Lâm Chi: "Hắc hắc, anh em cuối cùng cũng cười rồi."
Lâm Chi vỗ tay, Giang Thăng bên cạnh cũng vỗ tay.
Lâm Quát mau chóng bỏ qua đề tài này, nhưng không thể không thừa nhận, lo lắng trong lòng cậu vơi đi rất nhiều, nếu cho cậu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ gánh vác trách nhiệm anh trai nuôi lớn Lâm Chi.
Chủ đề chuyển từ trầm cảm sang bé trai biến thái và nữ quỷ, Lâm Quát ghi hết ra nhược điểm có thể của hiện thực hoá mà Lâm Chi và Giang Thăng nghĩ tới, Lâm Chi cứ không ngừng tâng bốc Lâm Quát, bảo chữ ca ca thật đẹp các thứ, tâng bốc một hồi mới bàn tới trọng điểm: "Sau đó thì sao?"
Lâm Quát: "Nói sau."
Chờ trời sáng hơn kiểm chứng được manh mối rồi, như vậy cậu liền muốn bắt đầu nếm thử quyền chủ động nắm giữ phó bản.
Bình minh ngày hôm sau, do muốn nghiệm chứng manh mối, Lâm Quát không để Lâm Chi đi lấy cơm, ba người cố ý đi thật sớm, từ phòng lầu bốn xuống lầu hai, muốn nhìn xem đêm qua lưu lại manh mối gì.
Không nghĩ tới ông lão còn dậy sớm hơn cả bọn họ, mọi phòng đều thu dọn sạch sẽ, thời điểm trông thấy ba người mỉm cười nói: "Ba vị khách, buổi sáng tốt lành. Còn một tiếng trước khi đến bữa sáng, nếu các bạn không muốn chờ đợi, vậy mời tới phòng khách nhìn tình hình điểm số thử xem."
Hết cách, ba người đành phải tới phòng khách, Lâm Chi hơi tức giận: "Phòng số 2, 3 và 5 đều trống không, bọn họ chắc hẳn gặp bất trắc, giờ vui nhất là Nghiêm Kiệt rồi, cứ nghĩ anh ta không màng sống chết của người khác đi kể loại chuyện kia, em chỉ hận không thể tát cho hai cái."
Lâm Quát nói: "Đừng chọc vào anh ta."
Nghiêm Kiệt bụng dạ nham hiểm, Lâm Chi không phải đối thủ của anh ta. Trầm cảm hiện giờ đã chuyển biến tốt hơn, nhưng dù sao cậu vẫn chịu ảnh hưởng, kéo theo tư duy không tường tận, loại tình huống này cố gắng hạn chế đối địch mới an toàn.
Lâm Chi nói: "Em bốc phét chút xíu, mạnh miệng làm vua mà, cũng chẳng phải ngày một ngày hai."
Dứt lời, cô nhóc phát hiện Lâm Quát không để ý tới mình, sợ mình khiến Lâm Quát tức giận bức bối, Lâm Chi vừa định nói thêm, Lâm Quát duỗi tay chỉ tới màn hình trong phòng khách.
"Chi Chi, em có điểm nhân số." Lâm Quát nói.
Trên màn hình:
Họ tên: Lâm Chi
Số hiệu: [1]
Điểm thời gian: 6
Điểm nhân số: 20
Điểm kể chuyện: 15
Tổng điểm: 41
Xếp hạng: 2
~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT