“Trời ạ, xấu hổ chết mất.” Cô lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ phải mất mặt như thế.
Bên trong chỗ dừng chân, Trương thị và tiểu nhị đang lý luận. Bên cửa còn có một đám quần chúng đang vây xem.
Thỉnh thoảng Trương thị còn chỉ ra bên ngoài, nói mình vất vả như thế nào, bên ngoài còn có người già đang ôm trẻ con chờ đợi. Chỗ dừng chân các người không thể lòng dạ hiểm độc như thế, vân vân.
Đừng nói cổ đại. Cho dù là hiện đại, một khi đã đặt khách sạn, dù cho chỉ ở có hai canh giờ, người ta cũng không thể nào hoàn tiền thuê phòng được.
Tuy nhiên, Trương thị này lại sống chết biểu hiện cái “Ta nghèo ta có lý” một cách vô cùng nhuần nhuyễn, đúng tình hợp lý.
Giang Thư Hàm ngại mất mặt, kêu cũng không được, chỉ có thể ôm Hoa Nhi quay lưng về phía mọi người, nhắm mắt làm ngơ.
Không bao lâu sau, tiểu nhị thật sự không chống đỡ nổi nữa, đành phải vào trong mời chưởng quầy ra chủ trì đại cục.
Chưởng quầy lo lắng Trương thị sẽ làm ồn ào khiến mình không thể kinh doanh được, rốt cuộc cũng cắn răng đồng ý hoàn một nửa số tiền.
Ra khỏi chỗ dừng chân, Trương thị giống như gà trống kiêu ngạo nói, “Nương, người xem, hoàn được tiền rồi này.”
Giang Thư Hàm thở dài. Là hoàn được 25 văn tiền, nhưng bọn họ phải đứng ở cửa tiệm người ta hứng gió lạnh lâu như vậy, bị người khác dùng ánh mắt xem thường thì tính sao đây?
Bỏ đi, cô cũng không muốn giảng đạo lý với Trương thị làm gì, mà nguyên chủ cũng không bảo cô phải dạy bọn họ cách xử sự làm người.
Liễu Đại Lang lén cho tức phụ một ánh mắt tán thưởng, Trương thị càng mỉm cười đắc ý.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Tới chỗ ở, tộc trưởng nhìn thấy một nhà bốn người trở về thì quan tâm hỏi, “Đứa trẻ thế nào rồi?”
Trương thị ôm Hoa Nhi đang ngủ say, mỉm cười trả lời, “Đã khá hơn nhiều rồi. Điền đại phu đã cho con bé uống thuốc, uống xong liền ngủ mất.”
Giang Thư Hàm nhìn về phía tộc trưởng, “Tộc trưởng, gần đây còn phòng trống cho thuê không?”
Ông ấy nhìn một nhà ba người, chỉ có một phòng chắc chắn sẽ chật, “Ta đi hỏi một chút.”
Chỉ trong chốc lát, ông ấy đã trở lại.
Chủ nhà vẫn còn một gian phòng trống, có thể cho thuê.
Bọn họ chỉ thuê hai ngày, giao 150 văn tiền là được.
Trương thị và Liễu Đại Lang ngại đắt, nhưng Giang Thư Hàm không nói hai lời giao tiền ngay.
Buổi tối, một nhà ba người Liễu Đại Lang qua bên kia nghỉ ngơi.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày thứ hai, tộc trưởng ra ngoài bái phỏng bằng hữu, Giang Thư Hàm tiếp tục ra ngoài mua đồ.
Rất nhanh trời đã sẩm tối, tộc trưởng và Giang Thư Hàm trở lại, theo chân bọn họ còn có đám người Liễu Tân.
Hơn một trăm người đứng chật cứng cả sân, thậm chí còn chặn cả con hẻm trước mặt.
Cũng may tộc trưởng đã sớm tìm chỗ ở cho bọn họ.
Tám hộ gia đình, mỗi nhà phái ra hai người chủ sự đến sân nhỏ mở họp.
Tám hộ này, ngoại trừ người nhà tộc trưởng, nhà Giang Thư Hàm, còn có nhà Điền đại phu, nhà đồ tể, nhà thợ săn, nhà bà mối Hoa, nhà thợ rèn và nhà Trần Hạt Tử.
Trừ bỏ Điền đại phu là Liễu Võ mời riêng tới, những người khác đều là thôn dân theo chân bọn họ, có quan hệ họ hàng với nhà tộc trưởng và nhà Giang Thư Hàm.
Giang Thư Hàm cũng bảo Liễu Nhị Lang dẫn một nhà đại bá đến đây. Đáng tiếc Liễu đại bá lại không tin lời cháu trai nói, làm sao cũng không chịu tới.
Tộc trưởng nói lại tình huống đơn giản một lần, nếu đã dìu già dắt trẻ tới, chứng tỏ mọi người đều tin tưởng ông ấy.
Tộc trưởng cũng không nói lời vô nghĩa, bảo bọn họ đi mua nhiều lương thực.
Vốn dĩ ông ấy còn định thuyết phục Phương huyện lệnh đóng cửa thành trước khi ôn dịch bùng phát, nhốt dịch bệnh bên ngoài An Chiếu. Đáng tiếc Phương huyện lệnh lại không tin tưởng ông ấy, vẫn mở rộng cửa thành, hàng ngày nhiều người ra ra vào vào như vậy. Chỉ cần có một người cảm nhiễm là có thể lây lan khắp nơi, hơn nữa lại không có thuốc trị. Nhiễm bệnh chỉ có thể chờ chết.
Bây giờ ông ấy đang đợi, chỉ cần Phương huyện lệnh xác định ôn dịch là thật, bọn họ sẽ lập tức trốn ra bên ngoài, thoát được càng xa càng tốt.
Mấy nhà nhận được chỉ thị, đi mua lương thực suốt đêm.
Liễu Đại Lang cũng muốn đi theo, bèn thương lượng với mẹ ruột, “Hoa Nhi bốc thuốc hết một lượng bạc, vẫn còn dư lại hơn một lượng nữa, nương, hay là để con đi mua thêm một ít nhé.”
Giang Thư Hàm đồng ý, bảo hắn ra ngoài một chuyến.
Chưa đợi bọn họ mua lương thực trở về, Liễu Võ đã từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo chạy về, “Cha, thật sự có ôn dịch.”
Một câu này giống như giọt nước rơi xuống chảo dầu, lập tức nổ tung.
Không đến ba ngày, Biểu tiểu thư vẫn chưa được chẩn đoán chính xác là nhiễm dịch chuột, nhưng hai nha dịch ra roi thúc ngựa đến Trần Lưu kia chỉ tốn hai ngày đã trở lại. Đúng là người nhà của Biểu tiểu thư đều đã chết. Bọn họ hỏi lang trung, căn bệnh này chưa từng xuất hiện. Đến nỗi có phải dịch chuột hay không cũng không thể chắc chắn, nhưng có thể xác định đây là một căn bệnh có thể lây lan.
Bên Trần Lưu đã chú ý tới, không ít người bắt đầu đốt ngải thảo. Toàn bộ Trần Lưu bị bao phủ trong sương khói.
Phương huyện lệnh biết được việc này thì lập tức hạ lệnh phong thành, chỉ cho phép ra không cho phép vào. Ông ta lo lắng dân chúng biết được chân tướng sẽ nháo nhào hoảng sợ, bèn hạ lệnh phong tỏa tin tức.
Sau đó ra lệnh cho nha dịch đi điều tra các thương nhân mới vào thành mấy ngày gần đây, giam tất cả bọn họ vào một chỗ.
Dân chúng còn cho rằng chắc những thương nhân này dính phải vụ gì rồi.
Về phần Liễu gia, không ai dám hoài nghi cảnh trong mơ của Giang Thư Hàm nữa. Đây là ông trời đặc biệt chiếu cố Liễu gia bọn họ nên mới báo mộng cho Giang thị. Nếu bọn họ không bắt lấy cơ hội này thì uổng phí lòng thương của ông trời rồi.
Mua lương thực xong, sáng sớm ngày hôm sau, hơn một trăm người từ tám hộ gia đình đánh xe bò xe ngựa rời khỏi huyện An Chiếu.
Mà đại đa số dân chúng trong thành vẫn như lọt vào trong sương mù, đứng ở hai bên đường xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Những người này đều cho rằng đoàn người Liễu gia là thương đội.
Cấp bậc ở cổ đại rất nghiêm ngặt, sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân rất thấp, bởi vậy đám quần chúng vây xem đều buông ra những lời vô cùng khinh miệt.
Liễu Nhị Lang tính tình nóng nảy, bị người chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy thì tức giận đến méo mặt.
Giang Thư Hàm ngồi trên xe ngựa, gõ vào lưng hắn, liên tục thúc giục hắn đi mau, “Đừng làm chậm trễ thời gian.”
Lúc này Liễu Nhị Lang mới chuyên tâm đánh xe ngựa, bỏ qua ánh mắt xem thường của người khác.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Đoàn người thuận lợi ra khỏi thành, chưa đi được bao lâu đã dừng lại, nguyên nhân là vì Giang Thư Hàm và tộc trưởng bất đồng về nơi định cư.
Tộc trưởng một lòng muốn đến Sa Giang tìm con trai cả. Lý do của ông ấy rất đơn giản, chỉ cần đến chỗ nào có binh có vũ khí là an toàn. Con của ông ấy là huyện lệnh, có lẽ bọn họ nên ở lại đây kiến công lập nghiệp.
Còn Giang Thư Hàm lại mặc kệ kiến công lập nghiệp, cô chỉ muốn giúp người nhà sống sót. Ở kiếp thứ hai của nguyên chủ, sau nhiều lần trải qua trăm ngàn cay đắng rốt cuộc cũng tới Sa Giang, cuộc sống yên ổn chưa được hai ngày đã chết.
Vương triều hiện tại đã tới thời kỳ cuối, ôn dịch chỉ là phụ, kế tiếp khắp nơi sẽ xuất hiện phản quân, toàn bộ Lương quốc đều loạn thành một nồi cháo, mà trước mặt phản quân, một trăm người bọn họ căn bản chỉ là một đám lắt nhắt không đáng kể.
Cho dù không gặp phải phản quân, nhưng đi đến nơi nào cũng sẽ bị thẩm tra kỹ càng, dù sao cũng từ phủ Thanh Châu đi ra, chắc chắn phải xác định trên người bọn họ không có ôn dịch mới thả bọn họ rời đi.
Ý của Giang Thư Hàm là lên núi ẩn cư, chờ loạn thế qua đi, bọn họ mới ra ngoài.
Núi ở Thanh Châu rất thấp, không phải nơi thích hợp để lẩn trốn, nhưng núi ở đất Thục lại rất nhiều, không chỉ dốc mà còn dễ thủ khó công. Chỉ cần bọn họ tìm một đỉnh núi rồi vào đó ẩn cư, cho dù triều đình có lục soát cả ngọn núi cũng không tìm ra.
Thấy hai người tranh cãi, mấy gia đình khác phải đi lên hoà giải.
Bà mối Hoa lựa lời nói, “Chúng ta ra chỗ khác thương lượng. Không thể làm loạn ở trên đường. Chuyện ôn dịch chính là chuyện liên quan đến mạng sống. Cứ đứng cãi nhau thì lộ ra ngoài mất.”
Giang Thư Hàm và tộc trưởng đều đồng ý. Tám hộ gia đình chia làm hai hàng đi lên phía trước, trên đường thương lượng xem rốt cuộc nên đi đâu mới tốt.
Giang Thư Hàm và tộc trưởng bất đồng ý kiến, ai cũng không thuyết phục được đối phương. Cuối cùng chỉ có thể biểu quyết.
Giang Thư Hàm chỉ có một phiếu bầu từ bà mối Hoa. Vì thứ nhất, hai người đều là quả phụ, bà ấy và nguyên chủ đều mong con cái bình an. Thứ hai, bà mối là người mê tín, biết Giang Thư Hàm có thể mơ thấy tướng công đã chết liền cho rằng cô là thần tiên hạ phàm, sau này nhất định sẽ gặp nhiều may mắn.
Những người khác lại cảm thấy đi Sa Giang mới tốt. Thứ nhất, bởi vì tộc trưởng là người kiến công lập nghiệp. Thứ hai, tộc trưởng là một tú tài. Mà người cổ đại lại vô cùng xem trọng công danh, có người như vậy dẫn đường thì những nha dịch kia sẽ không dám coi bọn họ như giặc cỏ, càng không dám tùy ý đánh chửi.
Bẩt kể Giang Thư Hàm có nói tình cảnh trong mộng đáng sợ như thế nào cũng không thể đả động được những người này.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng có thể dùng báo mộng khiến mọi người tin mình, nhưng không ngờ những người này lại tin tưởng quyền lực hơn.
Giang Thư Hàm có chút thất vọng, cô hỏi tộc trưởng, “Ta định tới đất Thục, chúng ta tách ra ở đâu?”
Tộc trưởng khuyên cũng khuyên rồi, nhưng thấy cô kiên định như vậy thì từ bỏ ý định, “Ra khỏi phủ Thanh Châu, đến huyện Trương Quan, bên đó có một ngã ba, chúng ta đi hướng Nam, các ngươi đi hướng Tây.”
Giang Thư Hàm gật đầu, “Về sau nếu có cơ hội gặp lại, mong các ngươi đều bình an không có chuyện gì.”
Nói ra thì hay đấy, nhưng Giang Thư Hàm vẫn chưa từ bỏ đâu. Nhà bà mối Hoa chỉ có ba người lao động khỏe mạnh, đứa con trai nhỏ nhất chỉ mới mười hai tuổi, chưa thể dùng được. Còn lại đều là phụ nữ và trẻ em, nếu thật sự gặp phải bọn cướp thì khó mà đối phó.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cô cần phải tạo mối quan hệ tốt với mọi người, cố gắng lừa dối thêm mấy người đi cùng mình.
Nguyên chủ không biết chữ, cũng không có công danh, cô định phát huy sở trường của chính mình để đả động đám người đó.
Sau khi nghĩ thông suốt, nụ cười trên môi Giang Thư Hàm không hề giảm đi.
Trước sau đều có dịch chuột, chỉ có thể nhân lúc trước khi ôn dịch ở Trần Lưu bùng phát mà chạy ra khỏi phủ Thanh Châu, bằng không những châu phủ khác mà chú ý tới, bọn họ có muốn vào thành cũng chẳng có ai chứa chấp.
Nhà Giang Thư Hàm có hai chiếc xe, mỗi chiếc xe đều chở theo bảy tám trăm cân lương thực, Giang Thư Hàm ôm Hoa Nhi ngồi trước xe ngựa. Xe bò phía sau chất đầy túi lương thực, quần áo, chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt.
Cô tính toán cẩn thận, những gia đình khác đều mua rất nhiều lương thực, nhưng lại không mua nhiều gia súc. Đồ đạc chất nhiều đến mức không thể ngồi được. Ngay cả trẻ con cũng phải xuống dưới đi bộ.
Giang Thư Hàm muốn giao hảo với nhà khác, bảo gia đình bà mối Hoa và hai đứa cháu nhỏ nhất nhà đồ tể lên xe.
Bà mối Hoa chọn đi theo Giang Thư Hàm, được cô giúp đỡ thì mỉm cười nói lời cảm tạ.
Giang Thư Hàm xua tay, “Chúng ta đi cùng một con đường mà. Có gì đâu.”
Đồ tể cũng đi tới cảm tạ cô.
Nhà bọn họ là đông người nhất, hắn sinh tổng cộng năm người con, ba người đã thành thân, cũng đã sinh một đống trẻ nhỏ. Đứa cháu nhỏ nhất mới được một tuổi. Thế nên đứa trẻ nhỏ như vậy nhất định không chịu nổi xóc nảy.
Thấy Giang Thư Hàm chủ động hỗ trợ, hắn tự nhiên cũng nhận tấm ân tình này.
Sở dĩ cô muốn giúp đồ tể là bởi vì quan hệ giữa hắn và nhà tộc trưởng khá xa, ngược lại so với nhà bọn họ thì chưa đến năm đời.
Vừa đi đã hết hai canh giờ. Trước đó bọn họ đã hấp bánh bao, lúc đói có thể bỏ ra ăn, khát thì cởi túi nước buộc trên bụng uống mấy ngụm giải khát.
Đáng để nhắc tới chính là, sau khi được Điền đại phu nhắc nhở, mọi người đều uống nước sôi để nguội.
Người cổ đại cũng rất có trí tuệ, người hiện đại kém cỏi như Giang Thư Hàm còn chẳng có cửa so với Điền đại phu.
Chuyện này khiến cô có một loại cảm giác thất bại.
Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ ra hai biện pháp, một là đi đường dài giống như hồng quân, dùng mảnh vải dài buộc ống quần lại.
Cô không phải bác sĩ, cũng không biết nguyên lý, nhưng hồng quân đều buộc như vậy, khẳng định là có đạo lý nào đó. Cho nên cô cũng làm như thế.
Thứ hai là dùng khăn trùm đầu mình lại.
Hai ngày nữa bọn họ mới đến địa giới Trần Lưu, phải đi đường vòng bên cạnh Trần Lưu. Nếu như gặp phải người bệnh từ Trần Lưu chạy ra, trùng hợp nhiễm bệnh cũng là một chuyện rất phiền toái.
Giang Thư Hàm khâu một chiếc khăn trùm đầu giản dị phiên bản cổ đại.
Ngoại trừ phần mắt sử dụng một lớp gạc mịn, tất cả các bộ phận khác đều được làm bằng ba lớp gạc mịn. Toàn bộ phần đầu được che kín mít.
Cô lại khâu bao tay, che hết toàn bộ làn da từ trên xuống dưới, không để lộ chỗ nào cho muỗi đốt.
Điền đại phu thấy một nhà bọn họ ăn mặc như thế thì có chút tò mò, lại gần xem xét.
《Chu Lễ》 và 《Nam Sử · Bản ký của Lương Võ Đế》 đều có ghi lại: Thi thể là vật dẫn của virus, xử lý tốt thi thể là có thể ngăn chặn ôn dịch lây lan.
Giang Thư Hàm che kín toàn bộ làn da khiến Điền đại phu không thể đoán ra dụng ý, “Ngươi đây là?”
“Ngoại trừ thi thể và chuột có thể lây nhiễm dịch bệnh thì muỗi, ruồi bọ, bướm, nhện, rết cũng vậy.”
Nguyên chủ không biết chữ, hai đứa con trai, con dâu và con gái đều có mắt như mù. Nếu nói mình đọc được trong sách thì không thực tế. Chỉ có thể dùng giấc mộng để giải thích.
Điền đại phu nửa tin nửa ngờ, Giang Thư Hàm cười nói, “Thà tin là có còn hơn không tin. Chỉ là đeo thêm tí vải vào bên trái bên phải mà thôi.”
Điền đại phu đột nhiên trợn to mắt, một lão thái thái ở nông thôn mà cũng có thể nói ra những lời như vậy. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Liễu Võ ở bên cạnh chỉ huy mọi người đi đường, nghe được lời này thì kinh ngạc nhìn Giang Thư Hàm, quay đầu nói chuyện này cho cha mình nghe.
Không bao lâu sau, những gia đình khác cũng bắt đầu khâu vá khăn trùm đầu.
Giang Thư Hàm thấy mọi người đều đội khăn trùm đầu, trên đùi cũng đeo thêm vải thì mỉm cười.
Trương thị bị lòng dạ hẹp hòi quấy phá, nhỏ giọng oán giận với cô, “Học chúng ta cũng chẳng thấy bọn họ biết ơn. Nương, tội gì phải nói cho bọn họ.”
Giang Thư Hàm hơi nhíu mày, “Mọi người đều là đồng bạn, dọc đường phải giúp đỡ lẫn nhau, con đừng tính toán chi li như vậy.”
Lúc trước so đo với chường quầy thì thôi đi, nhưng bây giờ đang là thời điểm quan trọng, Giang Thư Hàm không thể để vợ con trai cả kéo chân sau.
Trương thị thấy mẹ chồng khó chịu, đành phải ép xuống sự không cam lòng gật đầu đồng ý.
Đoàn người đi không biết mệt mỏi, ròng rã suốt hai ngày hai đêm. Mỗi ngày chỉ ngủ ba canh giờ, lúc cực kỳ mệt mỏi mới tùy tiện tìm một chỗ cỏ khô ngồi xuống, đến cả chiếu cũng không có, chỉ đắp chăn, mặc nguyên quần áo như vậy đi ngủ.
May mà ở đây không có núi, bằng không trên núi mà có sói hổ chạy xuống sẽ ngậm bọn họ tha đi.
Sau khi tỉnh lại, mọi người ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.
Những người khác đi đường vất vả thế nào Giang Thư Hàm không rõ, nhưng cô ngồi trên tay xe đẩy mông sắp hoá đá đến nơi rồi, đặc biệt khi đặt Hoa Nhi ngồi trên đùi, nơi đó cảm thấy khó chịu như bị những mũi kim dày đặc đâm vào vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT