Mộ Dung Nghi cười nhạt, nhẹ lắc đầu.

"Lẽ nào không phải như vậy sao? Người như cô tôi gặp nhiều rồi. Nói những lời đáng tin, thì càng không đáng tin, cũng chẳng dám tin."

Nàng nhếch môi, ánh mắt co lại, sâu thẳm. Âu Dương Nghiên quả thực có chút hồ đồ, nàng là người như thế nào chẳng lẽ cô còn không biết. Là một con người lạnh lùng, hết sức lạnh lùng, thật khiến cho người khác cảm thấy tổn thương.

Nàng nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi bàn, đi đến chỗ một vài đối tác nữ cùng nói chuyện phiếm, tán gẫu, bàn công việc.

Âu Dương Nghiên vô tình bị những lời nói đó làm cho chạnh lòng, bất quá cảm thấy bản thân mình thật sự ngu ngốc, cũng hoang mang về bản thân nhiều hơn. Thật sự... cô có phải là cái loại người mà Mộ Dung Nghi đã nói không?

Không! Chắc chắn không phải như vậy rồi. Một đời cô ngông cuồng, đã từng lấy chuyện gϊếŧ người làm thú vui. Đôi khi có chút thất hứa, nhưng hoàn toàn là người đáng có thể tin cậy được.

Cái thứ cảm giác hụt hẫng như này là thế nào?Là do cô không dành được sự tin tưởng Mộ Dung Nghi sao?

Trông theo bóng lưng mảnh mai của ai kia, trong lòng lại có chút chua chát, có thể là cô ảo tưởng quá nhiều hay suy nghĩ quá phận. Âu Dương Nghiên vẫn ngồi đó, không vui, chỉ muốn mau thoát khỏi buổi tiệc. Chỉ cần ngồi ở đây, dù chỉ là một phút, một giây, cô căn bản không thể ngừng suy tưởng những điều xa vời.

Mộ Linh Hy tay ôm lấy tay Mộ Vũ, cùng ông chậm chạp tiến lên sàn. Xem ra buổi tiệc bây giờ mới thật sự bắt đầu. Phía dưới, những ánh mắt trông lên vây quanh lấy Mộ Linh Hy, song, không kèm theo những lời bàn tán ồn ào.

"Cô ấy là cháu gái thất lạc của Mộ lão gia sao?"

"Đúng đấy, trông có vẻ rất giống với con trai ông ta - Mộ Tuấn. Cô ấy xinh đẹp thật."

" Xinh thì có xinh nhưng mà... nào có bằng Mộ Dung Nghi?! Cô ấy đối với Viễn Thành này, mới là đẹp nhất."

"Đúng đấy, Mộ Linh Hy làm gì có cửa để so với Mộ Dung Nghi?!"

Những tiếng bàn tán rôm rả của mọi người, chung quy không phải là Mộ Linh Hy không nghe thấy. Chỉ là cô ta đang áp chế cảm xúc thật của bản thân vào bên trong, hảo hảo diễn tròn vai một đứa cháu gái ngoan hiền, dịu dàng.

Mộ Vũ lấy một hơi, vẻ mặt niềm nở, đầy phúc hậu.

"Hôm nay, cảm ơn mọi người đã đến buổi tiệc này để chung vui với tôi. Để Mộ Vũ tôi giới thiệu đứa cháu gái thất lạc trong hai mươi bốn năm qua. Đứa trẻ ấy là Mộ Linh Hy, hiện tại đang đứng kế bên tôi."

Những tràn pháo tay vang lên không ngớt. Mộ Linh Hy hai má đỏ ửng, khẽ khom người chào tất cả.

Trong lúc buổi tiệc diễn ra long trọng nhất, thần không hay, quỷ không biết lại có một người tiến vào trong Mộ Gia.

Hắn ta râu ria đầy mép, mái tóc rối bời. Thân hình thì nhếch nhác với bộ đồ cũ kỹ chẳng mấy chỉnh chu.

Trông thấy người đàn ông kia, cả Mộ Vũ và cả Mộ Dung Nghi đều bày tỏ một vẻ mặt hết sức bất ngờ, không chỉ vậy còn buôn phần chán ghét.

"Mộ Gia các người mở tiệc, lại chẳng thông báo cho Mộ Tuấn tôi lấy một lời. Các người như vậy có phải liền xem tôi là người ngoài không? Tôi cũng là người họ Mộ đấy."

Người đàn ông kia đứng trước mặt Mộ Vũ, vừa nói xong liền đưa chai rượu lên uống một hơi.

Hắn đích thị là Mộ Tuấn - người cha bội bạc trong trí nhớ của Mộ Dung Nghi đó sao? Quả thật chỉ là lời đồn, nhưng khi nhìn thấy ngoài đời thật cũng chẳng khá hơn là bao.

Người hắn nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt ửng đỏ. Hắn bất mãn cười một nụ cười trào phúng.

Mộ Vũ run run người, đến môi cũng mấp mái chẳng thể nói thành lời.

"Mày... mày... nghiệt súc... cái thằng phá gia chi tử nhà mày... Chẳng phải tao đã đuổi mày ra khỏi Mộ Gia rồi sao? Sao mày còn mặt mũi để đến đây?"

Ông lập bập thành tiếng, đôi mắt nheo lại, thiếu chút nữa là ném luôn micro vào đầu hắn.

"Bố, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, sao bố lại nhẫn tâm như thế?"

Mộ Tuấn nhếch môi, khẽ chuyển hướng. Liếc mắt thấy Mộ Dung Nghi cũng đang đứng gần đó. Đáng sợ hơn là đôi mắt hổ phách trầm ổn nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn dù có ngang tàn, nhưng cũng phải dè dặt lại một phần.

"Dung Nghi, sao con lại nhìn bố như vậy chứ? Con gái yêu, lại đây, để bố ôm con nào!"

Mộ Tuấn giở giọng cười biếи ŧɦái, hai tay giang ra cứ hướng về phía nàng mà thẳng tiến.

Cũng chẳng có chút động tĩnh gì, nàng vẫn đứng đó, vẫn không xê dịch nữa bước.

Cho đến khi hắn chỉ còn cách nàng vài bước chân, lúc ấy, nàng vô thức cười một nụ cười khó hiểu.

Một đội vệ sĩ áo đen, gồm cả chục tên từ đằng sau từ từ hiện ra rõ. Người nào người náy đều hết sức vạm vỡ, to cao gấp hai lần Mộ Vũ.

Một tên đứng ra, kéo cò súng, hướng về phía hắn mà chỉ thẳng vào.

"Xin hãy tránh xa Mộ tổng. Nếu không tôi sẽ bắn ông."

Mộ Tuấn khựng lại, và dường như hắn đang cười.

"Giỏi. Giỏi lắm. Các người thì giỏi rồi. Các người có vũ khí, tôi không có sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play