Âu Dương Nghiên mặc dù hoàn thành được nhiệm vụ, cũng lấy lại được thứ đã bỏ quên ở nhà của Mộ Dung Nghi. Suy cho cùng, tâm trạng của cô vẫn không thể vui lên được.
Cô thoáng nhớ lại cái dáng bộ mệt mỏi cùng khuôn mặt thờ ơ kia, tim thoáng chốc bóp lại, có hơi đau. Cơn buồn ngủ rất nhanh lại ập tới, cuốn theo cả một bầu trời suy nghĩ của cô vào cơn mơ.
Sáng hôm sau là một ngày trời nắng ấm, thời tiết phải nói rằng vô cùng trong lành. Mộ Dung Nghi hôm nay lại không có đi làm, nàng phải nghỉ phép một ngày để dành cho việc quan trọng hơn.
Cánh cổng to lớn của khung viên nhà Mộ Gia từ từ mở ra. Bên ngoài, một chiếc xe màu nâu nhạt chậm chạp tiến vào.
Chiếc Barapo đời đầu của Pháp, loại xe hiện nay chỉ còn có đúng ba chiếc trên thế giới.
Từ trên xe, một dáng vẻ nhanh nhẹn bước xuống, gương mặt thoáng qua nụ cười ôn hòa. Mái tóc đã ngã màu trắng theo năm tháng, song, tuổi đã độ thập thất trông lại có khí thế của nam tử hai mươi.
"Ông nội!"
Mộ Dung Nghi kính cẩn cúi đầu. Hai từ "ông nội" mà nàng vừa gọi... Vậy đây chẳng phải là Mộ Vũ sao?
"Nghi nhi... trông càng ngày càng xinh!"
Nàng khẽ cười, khá tự nhiên, và cũng không ràng buộc. Hoạt bát ôm lấy cánh tay của Mộ Vũ, nàng từng bước cùng ông vào nhà.
"Ông nội, chẳng phải ông đang đi du lịch à? Sao đột ngột lại trở về đây? Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng không?"
Mộ Dung Nghi có chút thắc mắc hỏi, đâu đó trong lời nói vẫn còn một vài phần không quen.
Với cái chất giọng khàn khàn của người cao tuổi, ẩn trong đó là một sự khó nói mà Mộ Vũ chẳng thể nói ngay bây giờ. Ông vẫn im lặng, như chờ đợi một thứ gì đó. Để bù đắp lại, ông cười nhàn nhạt.
Nàng dìu ông ngồi xuống ghế, cẩn thận gót cho ông một chén trà ấm. Miệng ông chóp chép nhâm nhi chén trà ấm mà lâu rồi vẫn chưa đụng.
Mộ Vũ nhìn nàng, nhìn rất lâu, tựa như có trăm vạn điều muốn nói. Nhưng tất cả, hết thảy chỉ đều gói gọn trong tiếng thở dài.
Mộ Dung Nghi khá nhạy cảm, nhìn thấy biểu hiện lạ thường của ông tất nhiên cũng có thể suy đoán ra được vài phần. Điều đó, ắt hẳn không phải là điều tốt.
"Ông nội, ông có chuyện gì cần nói với con phải không?"
Nàng trực tiếp hỏi vào vấn đề, trước giờ vẫn luôn thẳng thắng như vậy. Mộ Vũ thoáng chốc giật mình, nhưng rồi lại nở một nụ cười khó hiểu.
"Vẫn là không qua khỏi được con!"
Im lặng thêm một chút, ông mới nói tiếp.
"Cái này... phải nói đến bố của con."
"Ông ta... thì có liên quan gì?"
Mộ Dung Nghi nhíu đôi mày lại, vẻ mặt khó chịu, trông có chút khó coi.
"Năm ấy, trước khi cưới mẹ con. Mộ Tuấn đã cùng một người đàn bà khác có thêm một đứa con ngoài dã thú... Mãi cho đến bây giờ, ta mới nghe bố con nhắc đến..."
"Ông ấy luôn tồi tệ như vậy... Ha!"
Nàng nuốt vào trong một ít căm phẫn. Đối với nàng, Mộ Tuấn chính là người cha tồi tệ nhất trên thế gian này. Bởi vì sao ư? Bởi vì ông ta quá thấp hèn. Lúc nàng vừa lên tuổi mười tám, ngu ngốc bị ông ta ba lần bảy lượt dụ dỗ đi để gạ bán. Mỗi lần như vậy đều là do Mộ Vũ cứu nàng ra, có lần, thiếu điều là mất luôn sự trong sạch trong tay người đàn ông xa lạ.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng như là núi lửa, từng chút, từng chút một đều không thể kìm được sự uất hận.
Mộ Dung Nghi nhếch môi, tuy vậy, răng đã cắn chặt, khẽ mấp máy môi.
"Vì vậy... hôm nay... ông về đây chính là muốn..?"
"Ta muốn để con gặp mặt người chị này. Nó là chị gái ruột của con. Đều là dòng máu nhà họ Mộ... chuyện này..."
Mộ Vũ ấp úng, nói tiếp ra chỉ sợ nàng thêm đau lòng. Từ nhỏ nàng đã đáng thương đến gấp trăm, gấp ngàn lần người khác.
Nàng bật cười thành tiếng, nụ cười có chút chua chát, vươn vấn âm thanh của sự khinh bỉ cùng hòa lẫn bi thương.
"Chẳng lẽ ông muốn con chấp nhận người chị này sao?"
"Ông..."
"Được rồi... Con sao cũng được... Không cần để ý gì đến con đâu!"
Mộ Dung Nghi hít lấy một hơi thật sâu, nàng điểu chỉnh khuôn mặt cho thật bình thường. Tuy bên trong không được yên tĩnh, nhưng bên ngoài dám đảm bảo nàng bình chân như vại.
Người trợ lí của Mộ Vũ dắt vào một cô gái tuổi độ hai mươi ba, hai mươi bốn. Gương mặt có đôi nét giống Mộ Tuấn. Chỉ là so với Mộ Dung Nghi, vẫn còn kém xa.
Người con gái kia bận một chiếc váy hoa đỏ, trông có chút chói mắt, vừa gặp đã khiến nàng không thích.
"Nghi nhi. Đây là Linh Hy. Mộ Linh Hy, là chị gái cùng cha khác mẹ của con!"
Mộ Linh Hy tiến đến chỗ Mộ Dung Nghi, chìa đôi bàn tay của mình ra, miệng cười nhè nhẹ.
"Chào em! Từ đây về sau chúng ta là người một nhà rồi!"
Nàng không vui vẫn là không vui, thậm chí còn không thèm đụng vào tay con người đó. Nàng đây là sợ bị bẩn bởi những thứ không sạch sẽ. Tuy vậy, bên ngoài vẫn không có biểu lộ gì.
"Ừ!"
Một tiếng đáp lại nhanh gọn và xúc tích, kéo theo bao nhiêu sự chán ghét đặt vào con người đó. Cả nhà ba người, e là... từ nay khó mà hòa thuận được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT