12/9/2014.
Tôi bắt đầu thử nhiều cách để kiểm tra file mp3 kia. Nó nặng một cách bất thường. Hầu hết những file nặng như vậy thì chăc chắn phải có âm thanh. Tôi thử kiểm tra tần số âm thanh nhưng không có gì cũng tương đương không có một âm thanh nào phát ra. Trích xuất file sang dạng nhị phân nhưng kết quả thu được như một dạng file rỗng. Vậy tại sao nó lại nặng bất thường như vậy?
Tôi cảm nhận như có thứ gì đang nhìn ngó tôi khi tôi đang cố tìm ra bí mật nào đó. Một sự xấu xa và đáng sợ chạy dọc sống lưng và chạm đến thắt lưng tôi. Như có một tiếng tách vang lên trong khoảng lặng bất chợt đó. Tiếng rít vang lên đều đều. Một yêu cầu làm tôi phút chốc quên đi mọi thứ. Như vô thức tôi những file nhạc đã down sẵn và thứ đó vào trong máy bố tôi. Đó là một dấu mốc định mệnh. Sự vô thức kia như một cái đưa tay của tử thần. Một nhát kéo dứt khoát.
Cạch!
13/9/2014.
Bố tôi đi vào Nghệ An bằng xe máy hết một ngày. Ông nhắn gửi vài câu và tôi chỉ nhớ là nói tôi ngủ sớm,...
Tôi không ngủ trong đêm đó. Tôi lục tìm những file creep và sắp sẵn. Có một điềm báo không hay sẽ xảy ra. Ánh sáng đủ để hé lộ qua khe cửa làm con rết đen tỉnh giấc. Nép qua khe cửa và rít lên...
Bố tôi mất một đêm để đi về từ Nghệ An, ngay trong đêm đó sự đáng sợ tăng lên. Vị độc tính của con rết đang ngấm dần vào máu ba tôi biến đổi ông. Những vết căn xé lên người tôi không bằng sự bóp nghẹt của độc tính lên khí quản của ông.
15/9/2014
Bố tôi nhốt mình trong phòng. Ông nghe nhạc. Khói thuốc đặc trong phòng. Ông tự nghe và hít những độc chất từ con rết kia thấm qua từng ngày...
17/9/2014
Ông chìm ngập trong một mớ hỗn độn. Sắc mặt ông tái đi. Không còn vẻ mặt khoẻ mạnh như trước nữa.
2 tháng sau ông mất vì bệnh ung thư...
(còn tiếp)