Có một cái ghế đối diện góc giường tôi; chỉ là một cái ghế gỗ cũ với tấm đệm ngồi được dệt bằng rơm. Đó là nơi Cô ấy theo dõi tôi mỗi đêm.
Ban đầu nó làm tôi sợ; khi thức dậy và thấy cô ta đang ngồi trên ghế - nhìn chằm chằm vào tôi. Nên tôi lấy cái ghế ra khỏi phòng.
Nhưng khi xuất hiện tối đó, Cô rất giận. Các vết sẹo cô để lại cho tôi như một lời răn dạy tôi rằng không được khích cô nữa.
Tôi đưa cái ghế lại chỗ cũ và không đụng vào nó nữa.
Nhưng tối nào tôi cũng đột ngột thức dậy và thấy Cô, nhìn tôi. Tôi khó có thể nhìn mặt mũi cô trong bóng tối qua hình dáng của cô.
Cho dù cô không tạo ra tiếng động, tôi vẫn có thể cảm nhận cô ngồi đó. Nhìn tôi không chớp mắt với đôi mắt mở to.
Và Cô ấy cười.
Tên dịch giả: ronglun227
Nhóm dịch: Consternated Team