Câu chuyện này tôi nghe bạn học kể lại. Một người (xin gọi là anh "K") bị thương do tai nạn ô tô, quyết định nghỉ ở nhà một tuần. K đã có gia đình, nhưng vợ anh cũng đi làm nên K chỉ một mình ở nhà cả ngày. Mấy ngày đầu tiên, K tận hưởng cảm giác tự do mới mẻ, nhưng chỉ đến ngày thứ ba là bắt đầu thấy chán. Anh vẫn phải ở nhà, vết thương không cho anh đi đâu cả.

Một hôm, tầm quá trưa, khi K đang ngồi xem TV thì chợt nghe thấy tiếng dậm chân mạnh và tiếng trẻ con ở tầng trên. Anh ta không chú ý đến những tiếng động đó lắm, mặc dù cũng tự hỏi không biết có phải là ngày nghỉ của lũ nhỏ không. Ngày hôm sau, K lại nghe thấy tiếng trẻ con, cũng vào tầm như ngày hôm trước. Nghe có vẻ nhà ấy có hai đứa. Chỗ K ở là một khu tập thể, nhưng vào ban ngày thường rất im ắng. Tiếng trẻ con, vì thế, vang vọng khắp khu. Tuy vậy, K không cảm thấy khó chịu mà lại thấy thích vì những tiếng động đó xua tan tĩnh lặng.

Ngày hôm sau, vừa buồn vừa lười không muốn làm bữa trưa, K đặt pizza. Phần pizza được đưa đến 30 phút sau đó, K ăn không hết, bỏ lại nguyên một cái. Bình thường thì K sẽ để dành cho vợ, nhưng sực nhớ đám nhỏ tầng trên và, muốn làm người tử tế, K quyết định mang pizza lên cho đám nhỏ.

K bấm chuông cửa dù không hề quen biết gia đình đó. Anh nghe thấy bên trong có động, nhưng không thấy ai trả lời. K bấm chuông lần nữa. Anh có cảm giác như có người đang nhìn anh từ lỗ cửa. "Ai đó?" - tiếng trả lời nho nhỏ vang lên đằng sau cánh cửa. K giải thích rằng nhà anh ở tầng dưới, anh còn một chiếc pizza thừa từ bữa trưa, không biết họ có muốn ăn không. Cánh cửa mở nhẹ. Trong phòng tối đến bất thường. Từ khe cửa khoảng 5cm, một người phụ nữ xuất hiện, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt. "Cảm ơn cậu, chúng tôi không cần", người phụ nữ lạnh lùng nói. Vì tối quá nên không thể nhìn rõ nét mặt chị ta lúc đó thế nào. K chợt cảm giác như mình đến không đúng chỗ, lẽ ra K không nên đến đây; nhưng anh cố giải thích rằng anh muốn cho lũ nhỏ pizza.

Một luồng gió thoảng âm ấm lùa qua cửa. K ngửi thấy mùi khó chịu. Ngay lập tức, khuôn mặt hai đứa trẻ xuất hiện, xếp thành hàng dọc phía dưới khuôn mặt người phụ nữ. Cánh cửa vẫn chỉ he hé mở. Ánh mắt vô hồn của hai đứa nhỏ nhìn K chằm chặp. Ba khuôn mặt xếp thành một đường thẳng.
"À... Vậy thì... Cám ơn cậu nhé." Người phụ nữ nói. Khi K đưa hộp pizza qua khe cửa, một cánh tay xuất hiện từ phía bên, chộp lấy cái hộp.

Ba khuôn mặt vẫn cứ nhìn K chằm chằm. "Cảm ơn cậu nhé..." anh lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ. K nhanh chóng rời khỏi đó. Anh bắt đầu thấy hoảng. Một góc trong đầu anh nhận ra rằng có cái gì đó rất không hợp lý. Khuôn mặt lũ trẻ đã gây ấn tượng mạnh trong trí óc K. Ba khuôn mặt... Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng K. Ba khuôn mặt... xếp thành một hàng... K rảo bước. Anh muốn rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Anh đợi mãi không thấy thang máy đến. Xếp thành một hàng... dọc... chồng lên nhau... Anh bấm đi bấm lại nhiều lần, nhưng thang máy mãi vẫn không đến. K quay ra đi cầu thang cứu hộ. Anh thấy đầu đau nhức, bắt đầu buồn nôn.

Ngay khi K mở cánh cửa nặng nề vào cầu thang cứu hộ, anh cảm giác có người theo dõi sau lưng. Quay đầu lại, K thoáng thấy, cách anh khoảng mười mét, ba khuôn mặt đó vẫn đang nhìn theo anh từ góc hành lang. Vẫn những khuôn mặt chỉ phô một nửa, vẫn những con mắt vô hồn nhìn chằm chằm như cũ. Ánh sáng ngày đông lạnh rọi sáng ba khuôn mặt.

K bắt đầu bán sống bán chết chạy xuống cầu thang. Mặc dù K rất chú ý đến sức khỏe, thường dùng cầu thang bộ chứ không đi thang máy, và có thể chạy một mạch lên bốn tầng một lúc, K có cảm giác như dù có chạy nhanh đến thế nào anh cũng không bao giờ xuống đến tầng một. Ba khuôn mặt xếp thành hàng, chồng lên nhau... không thể thế được... thế có nghĩa là... không có thân người... và vật kỳ lạ mình nhìn thấy đằng sau ba khuôn mặt đó là... tay... đang giữ lấy đầu...

K chạy đến cửa hàng bách hóa gần nhất, nhờ người gọi cảnh sát. Cảnh sát đến lục soát căn hộ, tìm thấy thi thể của ba mẹ con trong bồn tắm. Cả ba thi thể đều mất đầu.

Theo như cảnh sát điều tra, ba thi thể đã bị cắt đầu được ba ngày. Người bố, thủ phạm vụ trọng án, bị tìm thấy đang trốn trong tủ quần áo trong tình trạng thần trí bất thường. Y khẳng định rằng vợ con y vẫn còn sống. Mắt y đầy sự khiếp sợ, cảnh sát không điều tra được nguồn gốc nỗi sợ đó của y.

Nhưng K biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play