Tôi có một người cha dượng, nhưng ông ta luôn luôn căm ghét tôi. Khi mẹ tôi cưới ông ta và để ông ta vào sống trong nhà của chúng tôi, cuộc sống của tôi chẳng khác gì địa ngục. Ông ta luôn cố gắng tìm ra lỗi của tôi trong mọi việc tôi làm, luôn miệng chửi bới và hét tên của tôi. Đối với ông ta, tôi không bao giờ có thể làm đúng một việc gì đó.

Mọi sự việc hỗn loạn ở nhà bắt đầu ảnh hưởng tới cuộc sống ở trường của tôi. Tôi không thể tập trung vào việc học và điểm số của tôi bắt đầu tụt xuống. Tại bàn ăn tối, tôi đã rất lo sợ và vì thế, tôi không thể ăn được bất kì thứ gì. Dần dần, tôi bắt đầu xa lánh mọi người và không đi chơi với đám bạn của tôi nữa. Mọi thứ bắt đầu tồi tệ hơn. Tôi đã trở thành một bao cát để cha dượng trút mọi cơn tức giận. Ông ta bắt đầu đánh đập tôi vì những lý do rất nhỏ. Ông ta là một người đàn ông khỏe mạnh và tôi quá nhỏ bé để có thể chống lại ông ta. Mỗi cú đấm và đá của ông ta khiến tôi đau về cả mặt tinh thần lẫn thể xác. Không lâu sau đó, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc bệnh trầm cảm và họ bảo tôi nên bắt đầu dùng thuốc. Sau tất cả, mẹ tôi từ chối đứng ra can thiệp giúp tôi. Rõ ràng là bà ấy đã chọn người chồng mới cưới thay vì tôi. Điều đó đã khiến tôi tổn thương rất nhiều. Tôi đã từ bỏ hy vọng và cầu nguyện cho tới ngày tôi có thể chạy trốn khỏi nơi này.

Một ngày kia, tôi không thể chịu đựng nổi nữa và tôi đã chạy trốn khỏi căn nhà đó. Tôi đã đi rất xa, nhưng rồi cảnh sát vẫn tìm thấy tôi và đưa tôi về căn nhà đó. Khi họ đưa tôi về tới nhà, cha dượng của tôi đã đứng sẵn ở trước cửa chờ tôi. Ông ta đã rất tức giận. Khi cảnh sát rời khởi nhà tôi, cha dượng quay sang tôi và nói. "Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi đây à?"

Đêm hôm đó, ông ta đã đánh tôi hai lần. Tôi đã khóc một mình cho tới khi tôi ngủ thiếp đi. Sau đó, tình trạng bạo lực leo thang. Mỗi buổi tối khi ông ta đi làm về, tôi đã tránh gặp mặt ông ta nhưng có vẻ như nó chẳng có ích gì. Ông ta bắt đầu nghĩ ra hàng trăm lý do để có thể đánh tôi. Tôi không thể hiểu được làm thế nào một con người có thể trở nên xấu xa và tàn nhẫn đến mức đó. Có vẻ như việc đánh tôi đã trở thành một trò chơi đối với ông ta. Mỗi lần ông ta đánh tôi, tôi có thể thấy khuôn mặt ông ta biểu hiện sự thích thú cực độ. Dần dần, cơ thể của tôi đã bị bao phủ bởi những vết bầm tím.

Cuối cùng, ông ta đã đi quá xa. Vào một buổi tối, ông ta đã đánh tôi tệ đến mức tôi không thể cử động hay di chuyển được. Tôi chỉ có thể nằm trên sàn nhà và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi không biết rằng tôi đã bị nội thương. Mẹ tôi cầu xin ông ta đưa tôi đến bệnh viện nhưng ông ta đã phớt lờ mẹ tôi đi. Ông ta nói rằng tôi chỉ giả vờ ra vẻ đau đớn thôi. Trong đêm, tôi nằm trên sàn nhà, rên rỉ trong đau đớn và từ từ bất tỉnh. Sáng hôm sau, mẹ tôi kiểm tra tôi. Tuy nhiên, đã quá muộn. Tôi đã chết rồi.

Thời gian trôi qua...
Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua...

Đột nhiên, tôi thấy một ánh sáng.
Tôi nghe thấy một giọng nói, "Chúc mừng ông bà, đây là một bé trai khỏe mạnh!"
Tôi bắt đầu khóc.
Chậm rãi, tôi mở mắt ra.
Tôi thấy một người đàn ông và một phụ nữ đang nhìn tôi.
Họ nở một nụ cười rất rộng.
Người đàn ông cúi xuống và chạm vào má tôi.
Bằng một giọng nhẹ nhàng, ông nói, "Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể trốn thoát à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play