Hứa Kỳ Sâm bất ngờ không thôi, cậu nhìn Hạ Tri Hứa, “Cái này là bạn làm à?”
Hạ Tri Hứa gật đầu, đặt cốc nước xuống, “Cảm giác bạn rất thích 0901, nên là bạn cứ coi nó là Al quản gia của mình là được, có thể cấy vào cả điện thoại, cứ trực tiếp đối thoại bằng giọng nói với nó thôi.”
Nhìn Hứa Kỳ Sâm vui vẻ hết sức, Hạ Tri Hứa cười xoa gáy cậu: “Bạn thích 0901 lắm à?”
“Cũng không hẳn.”
Vừa dứt lời, Hứa Kỳ Sâm đã nghe 0901 đáp lời: “Ngài Hứa, ngài nói vậy làm tôi đau lòng kinh.”
Cậu cười, sửa miệng ngay, “Em với 0901 có tình hữu nghị cách mạng cực kì sâu sắc đấy.” Nói xong, Hứa Kỳ Sâm nhớ đến gì đó, “Bạn thật sự là quản trị viên hệ thống mà 0901 nói à?”
“Đúng vậy.” Hạ Tri Hứa thoải mái thừa nhận.
“Thế tức là em với 0901 nói gì bạn cũng nghe thấy hết?” Hứa Kỳ Sâm giận hết sức, véo eo Hạ Tri Hứa, “Thế thì chẳng công bằng tí nào!”
Hạ Tri Hứa cười ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, ôm vai cậu lấy lòng, “Anh nhớ bạn có nói chuyện gì riêng tư đâu? Mà có nói cũng không sao, trí nhớ anh cũng không tốt lắm.”
“Thế cũng vẫn không công bằng, em không nghe được hai người nói chuyện mà bạn lại nghe được lời em nói, hơn nữa tất cả quyền hạn của em trong hệ thống đều do bạn cấp cho, lúc nào cũng nợ điểm tích lũy, đồ thì bán đắt như thế…”
Thấy ông trời con nhà mình nói cái là không dừng được, càng nói càng giận, Hạ Tri Hứa vội vàng xin lỗi, “Vậy à, lần sau anh tuyệt đối sẽ không hack game nữa.” Hắn giơ tay phải lên thề với trời, sau đó ôm Hứa Kỳ Sâm, chỉ thiếu điều vẫy đuôi với cậu, “Mấy quyền hạn đó đều là giả thôi, ở nhà anh bạn mới là người quản lý, bạn học Tiểu Hứa của chúng ta luôn luôn được hưởng quyền hạn cấp cao nhất, thế nào?”
Nói hay hơn hát, Hứa Kỳ Sâm huých khuỷu tay vào Hạ Tri Hứa cợt nhả, cúi đầu mày mò chiếc máy tính của mình.
“Đừng nghịch nữa, muộn quá rồi, chúng ta đi ngủ đi.” Hạ Tri Hứa kéo cậu, “Đi, đi tắm rửa.”
Hứa Kỳ Sâm “hừ” hai tiếng, ngồi im, chuyển chương vừa viết xong vào trong máy tính của mình, “Bạn đi trước đi, đợi lát nữa em tắm.”
“Anh tắm nhanh lắm đấy, bạn đừng có nghịch lâu quá.” Hạ Tri Hứa xoa đầu Hứa Kỳ Sâm, sau đó vào phòng tắm.
Chuẩn bị xong hết những vấn đề về bản thảo, Hứa Kỳ Sâm quyết định thử nghiệm công năng của 0901, “0901, làm sao để cấy ghép cậu vào điện thoại?”
0901 trả lời, “Nếu ngài Hứa cần, tôi có thể chỉ ngài các thao tác.

Điện thoại của quản trị viên cũng là một trong các thiết bị của tôi, ngài có thể thử dùng điện thoại của cậu ấy trước để cảm nhận cụ thể các công năng.”
Nghe nó nói vậy, Hứa Kỳ Sâm cũng thấy đó là một ý kiến hay.

Cậu quay đầu, tìm thấy điện thoại của Hạ Tri Hứa trên sô pha.

Nhưng nhìn trộm điện thoại của người khác không phải một thói quen tốt, mặc dù khi nãy Hạ Tri Hứa bảo cậu có quyền hạn cao nhất trong cái nhà này, Hứa Kỳ Sâm vẫn quyết định báo cho hắn một tiếng trước đã.
Cậu đi tới cửa phòng tắm, “Tri Hứa! Em dùng điện thoại của bạn một lúc được không?’
Trong phòng tắm vang lên tiếng trả lời lẫn cùng tiếng nước chảy liên tục hỗn loạn, “Được, ở chỗ sô pha ấy.”
Nhận được sự đồng ý của Hạ Tri Hứa, Hứa Kỳ Sâm mới yên tâm.
“Nhưng mà tôi không biết mật khẩu.” Hứa Kỳ Sâm ngồi lại lên sô pha, lẩm bẩm.
0901 nhanh chóng trả lời, “Ngài Hứa, tất cả mật mã của quản trị viên đều là sinh nhật ngài.”
Rõ ràng là một câu trần thuật không có chút cảm xúc nào, Hứa Kỳ Sâm lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Cậu bấm sinh nhật mình vào điện thoại, nhanh chóng mở được khóa.
Trước đây cậu thường thấy người ta nói, nếu muốn quan sát xem một người có yêu bạn hay không, ngôn ngữ là con đường nông cạn nhất, tình yêu thực sự thường tỏa sáng trong những việc làm nhỏ bé không đáng kể.

Đối với cậu trong quá khứ, đó chẳng qua chỉ là câu triết lý tâm linh, nhưng giờ đây, có lẽ đó lại là một nguyên tắc xác đáng.
Từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của Hạ Tri Hứa đều liên quan đến cậu.
Chẳng ai có thể ngăn cản được tình cảm nồng nhiệt như thế.
Sau khi giải khóa điện thoại, 0901 nhắc Hứa Kỳ Sâm có thể đưa ra yêu cầu cho nó thông qua việc điều khiển điện thoại.

Mục đích ban đầu của Hứa Kỳ Sâm chỉ là muốn tìm hiểu công năng của hệ thống nhúng AL này chứ cũng chẳng tò mò bất cứ điều riêng tư nào của Hạ Tri Hứa, sau khi nghĩ ngợi, cậu nói với 0901, “Thế bật một bài hát trong điện thoại cậu ấy đi.”
Rất nhanh, phần mềm âm nhạc ở chiếc điện thoại trong tay được bật lên, 0901 hỏi: “Xin hỏi ngài muốn phát danh sách nhạc nào?”
Công năng này có vẻ có khuynh hướng giải phóng hai tay người dùng hơn, Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
Cậu cũng không biết nên nghe bài gì, “Thì… bật bài mà quản trị viên thường nghe nhất đi.” Nói xong, Hứa Kỳ Sâm ngửa đầu nằm trên sô pha, viết truyện trong thời gian dài khiến lưng cậu hơi đau mỏi, vừa lúc nằm nghỉ một lát.
0901 vâng theo chỉ thị của cậu, “Đang truyền phát [Lullaby] cho ngài.”
Lullaby?

Hứa Kỳ Sâm nhìn trần nhà, chớp mắt.
Ngày nào hắn cũng nghe bài hát này để đi vào giấc ngủ sao?
Cậu vốn tưởng sẽ được nghe một bản dương cầm dịu dàng chậm rãi, hoặc là một ca khúc trữ tình với giai điệu sầu muộn rung động lòng người, ấy vậy mà chẳng hiểu vì sao, đã bật được một lúc rồi mà Hứa Kỳ Sâm vẫn không nghe thấy tiếng gì.
“Sao âm thanh nhỏ thế?”
0901 đáp: “Đang tăng âm lượng cho ngài.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, hình như cậu nghe thấy một âm thanh gì đó rất lạ, như tiếng hít thở vậy – nhưng không giống tiếng hít thở, có vẻ sâu lắng và chậm rãi hơn.
Cậu cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh, tìm thấy bản nhạc đang được phát, đúng là tên Lullaby thật, nhưng không có bất cứ thông tin nào liên quan đến ca khúc, cũng không có ảnh bìa, như thể Hạ Tri Hứa tự mình tải lên app nhạc này vậy.
Cậu thoát khỏi giao diện phát nhạc, tìm thấy danh sách chứa bài hát này, bên trong chỉ có một bài hát nằm đơn độc.

Điều khiến cậu cảm thấy kì lạ là, tên bài hát là biểu tượng trái tim tan vỡ.
Vào lúc cậu đương đầy sự hoài nghi, Hạ Tri Hứa đã tắm xong ra khỏi phòng tắm, tay cầm một chiếc khăn lau tóc, “Anh tắm xong rồi, anh đặt đồ ngủ mới của bạn ở…”
Lời nói nửa chừng bỗng ngừng bặt, sắc mặt Hạ Tri Hứa thay đổi, hắn thẳng thừng nói với 0901: “Tắt ngay.”
Hứa Kỳ Sâm khó hiểu nhìn về phía Hạ Tri Hứa, “Sao thế?” Nhanh chóng nhận ra mình còn đang cầm điện thoại của Hạ Tri Hứa trong tay, cậu vội đưa điện thoại cho hắn, giải thích, “Em không xem trộm mấy cái tin nhắn các kiểu của bạn đâu, chỉ nghe nhạc một chút thôi.”
Vẻ mặt Hạ Tri Hứa là lạ, càng khiến Hứa Kỳ Sâm tò mò rốt cuộc bài Lullaby khó hiểu mà cậu vừa nghe khi nãy là gì.
“Đi tắm rửa nhanh đi.” Hạ Tri Hứa trốn tránh câu hỏi ấy, hắn cầm lấy điện thoại, Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm hắn, phát hiện ra vành tai ửng hồng.
Không biết có phải di chứng để lại vì vừa tắm rửa không.
Hứa Kỳ Sâm đứng lên, lấy khăn lông khô lau nước đọng lại trên tóc Hạ Tri Hứa, nhẹ nhàng hỏi, “Cái Lullaby kia là gì thế?”
Hàng mi cụp xuống của Hạ Tri Hứa khẽ run, “Không có gì.”
“Nói đi.” Hứa Kỳ Sâm lau tóc hắn, giọng nói mềm nhũn cả ra.
“Không có gì thật mà.”

Cứng miệng thật.

Hứa Kỳ Sâm thở dài, “Bạn không nói cho em, em đi hỏi 0901.”
“Bạn thử xem nó có dám không.”
Hứa Kỳ Sâm vờ tỏ ra bất mãn, ném chiếc khăn lông ướt nửa phần lên mặt hắn, “Thế mà bạn bảo cho em làm quản trị viên, điêu, có tí việc nhỏ thế này cũng không chịu kể cho em, sau này em không bao giờ tin bạn nữa.”
Cứng được ba giây, Hạ Tri Hứa chịu thua liền…
Ba.
Hai.
Một.
“Anh xin lỗi.” Đúng như suy nghĩ của Hứa Kỳ Sâm, Hạ Tri Hứa vươn tay kéo Hứa Kỳ Sâm đang giả vờ chực bỏ đi lại, “Không phải anh không muốn nói cho bạn, mà là, là…”
“Nếu bạn không muốn nói với em đến như thế thì thôi.” Hứa Kỳ Sâm hất tay hắn với biên độ rất nhỏ nhưng không văng hẳn ra, “Em đâu có ép uổng bạn.”
Thốt ra câu ấy, Hạ Tri Hứa vốn đã bị nắm chắc trong lòng bàn tay càng hết đường lui, đành ngả bài.
“Đó là tiếng hít thở lúc bạn ngủ hồi trước anh ghi âm lại.” Hắn thở dài cam chịu, “Vào giờ nghỉ trưa hồi lớp mười, anh lén lút ghi âm lại mà không nói với bạn, anh biết như thế là không đúng, nhưng mà, nhưng mà…”
Hắn không nói được nữa.
Hứa Kỳ Sâm vốn dĩ muốn chòng ghẹo hắn cũng ngẩn cả ra, cậu không ngờ đáp án sẽ là như thế.
Thì ra tiếng thở kia là của cậu.
Thế nên tên danh sách bài hát mới là biểu tượng trái tim tan vỡ.
Rõ ràng càng nghe càng nhớ, thế nhưng đêm nào mất ngủ cũng nghe đi nghe lại.

Sợ nghiện, nhưng không kìm nổi mình.
Dứt lời, cả hai cùng rơi vào im lặng.

Hạ Tri Hứa bối rối vì bị chọc thủng bí mật, Hứa Kỳ Sâm bất ngờ và ngại ngùng sau khi phát hiện ra bí mật, những cảm xúc phức tạp xen lẫn vào nhau, dường như ngưng tụ cả không khí trong phòng khách.
Hạ Tri Hứa rầu rĩ gãi mái tóc đã khô của mình, luống cuống giải thích, “Bạn thấy anh biến thái lắm đúng không? Thật ra, thật ra không phải hôm nào anh cũng nghe đâu… Chỉ có thỉnh thoảng, mấy lúc mất ngủ…”
Hứa Kỳ Sâm mím môi cười khẽ, “Thế à? Nhưng số liệu cho thấy trung bình mỗi ngày bạn phát nghe tám lần mà.”
Lại bị chọc thủng lần nữa, Hạ Tri Hứa thật sự không còn chỗ chôn.

Hắn định bao biện gì đó cho bản thân nữa, nhưng giờ phút này khả năng tổ chức ngôn ngữ đã mất hết rồi.

Nhìn dáng vẻ ấy của hắn, Hứa Kỳ Sâm tưởng như vừa quay về thời cấp ba, gặp lại Hạ Tri Hứa lúc nào cũng vội vàng và luống cuống mỗi khi đối diện với mình.
Cậu dẫm lên mu bàn chân Hạ Tri Hứa, vòng tay qua cổ hắn, rướn lên hôn môi Hạ Tri Hứa, nói rất dịu dàng, “Bạn thích em vậy cơ à?”
Khi nói câu ấy, Hứa Kỳ Sâm thong thả chớp mắt, khuôn mặt đẹp trai của Hạ Tri Hứa đong đầy trong con ngươi nhạt màu, đôi mắt cậu lúc nào cũng rướm hơi nước, lấp lánh ánh nước.
Tai Hạ Tri Hứa nóng gần chết.
Rõ ràng đã là người trưởng thành rồi, cũng đã đủ bình tĩnh để có thể nói ra rất nhiều câu trêu chọc khiến người trước mặt mặt đỏ bừng tim đập loạn, ấy vậy mà giờ phút này, khi cậu nắm lấy trái tim trong lòng bàn tay và chăm chú nhìn mình với vẻ mặt đáng yêu như thể muốn khoe khoang về chiến lợi phẩm, Hạ Tri Hứa không còn chút bản lĩnh nào, chỉ có thể nghẹn đứng chẳng thốt nổi nên lời y như một đứa trẻ con mười mấy tuổi.
Thấy hắn không nói gì mà hô hấp đột nhiên căng thẳng hơn với vẻ vất vả hết sức, Hứa Kỳ Sâm xoa vùng gáy cứng nhắc của Hạ Tri Hứa, hôn lên cằm hắn.
“Có em ở đây, bên cạnh bạn.” Đôi môi mềm mại của cậu cọ vào râu lún phún ngắn tẹo trên cằm Hạ Tri Hứa, “Sau này không phải nghe nữa, em là âm thanh 3D vờn quanh đây mà.”
Thấy Hạ Tri Hứa vẫn chẳng hé răng, Hứa Kỳ Sâm nắm lấy hai tay Hạ Tri Hứa vòng qua eo mình, cậu tiến đến trước mặt hắn, khe khẽ thủ thỉ, “Không muốn hôn à? Hôn em một cái đi.”
Em mèo con đòi được chủ nhân cưng nựng, bắn ra mũi tên mềm mại luôn luôn bách phát bách trúng.
Bàn tay ôm vòng qua eo cậu siết chặt, Hạ Tri Hứa cúi đầu hôn Hứa Kỳ Sâm.
Tình yêu mà hắn đã che giấu mười năm thực sự quá nhiều, nhiều đến mức không dám dễ dàng để Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy, sự rằng sự mê đắm quá tải ấy sẽ khiến cậu sợ, hắn chỉ ước sao có thể khóa tất cả những tình cảm quá đỗi nồng nhiệt ấy vào trong một tầng hầm tối om, không để cậu nhìn thấy những cuộc đấu tranh vùng vẫy đau khổ của mình trong quá khứ và tình yêu điên cuồng đương đặt chân trên bờ vực sụp đổ.
Hắn chỉ muốn cho cậu một bản thân hoàn toàn mới.
Nhưng hắn lại quên mất một điều rất đỗi đơn giản, thứ Hứa Kỳ Sâm muốn không phải một hắn mới tinh, mà là tất thảy con người hắn.
Từ quá khứ, đến hiện tại.

Từ trước đến nay, người cậu yêu luôn là một Hạ Tri Hứa hoàn chỉnh.
Vị bạc hà còn vương lại từ kem đánh răng xộc vào khoang miệng, cảm giác lạnh thấu và nóng rực va chạm vào nhau đánh mạnh lên trái tim Hứa Kỳ Sâm.

Cảm giác được yêu thương thật sự quá đẹp, đẹp đến mức không phân được rõ đâu là hư ảo đâu là hiện thực, giờ phút này, cậu chỉ muốn đạt được cảm giác chân thực hơn nữa từ những tiếp xúc giao hòa cảm quan kích thích hơn.
Nhận thấy Hứa Kỳ Sâm đã nhiệt tình quá mức, Hạ Tri Hứa đè vai cậu lại, trong khoảng trống giữa nụ hôn, hắn nhắc nhở: “Khoan đã, anh xả nước ấm sẵn cho bạn rồi, bạn…”
Cánh tay Hứa Kỳ Sâm vòng tới tai hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả lại dáng vành tai, khiến Hạ Tri Hứa ngưa ngứa, “Đúng vậy, suýt nữa thì quên mất chuyện tắm rửa.” Ngón tay cậu cọ vào chân tóc đã sắp khô của Hạ Tri Hứa, thủ thỉ bằng giọng nói như ngậm lấy bầu không khí ẩm ướt, “Em mệt quá à.”
“Bạn tắm giúp em đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play