“Cậu ấy là chú nhỏ của cậu thật à?”
Hạ Tri Hứa xốc cổ áo của mình lên để lộ ra thẻ tên của mình với sao đỏ kỉ luật ngoài cổng trường, bất đắc dĩ nói, “Cụ tớ về già có thêm một đứa con, là ông họ của tớ, trạc tuổi bố tớ, xét theo vai vế thì đúng là tớ phải gọi cậu ta bằng chú.”
Hứa Kỳ Sâm không kìm được bật cười, Hạ Tri Hứa vội vàng giải thích, “Cậu ta sinh vào mùa đông, tớ còn lớn hơn cậu ta nửa năm đó.”
“Vậy không phải lúc ăn tết cậu sẽ siêu khổ sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Tri Hứa cau mày, “Tết năm nào tớ cũng phải chúc tết cậu ta, người lớn thích trêu tớ lắm.” Hạ Tri Hứa bắt chước điệu bộ của cô dì chú bác, “Cháu mau gọi chú nhỏ đi, chúc chú nhỏ năm mới vui vẻ, không nói thì không cho tiền mừng tuổi đâu nhé.”
Hứa Kỳ Sâm càng cười vui vẻ hơn, Hạ Tri Hứa thở dài, “Từ nhỏ đến lớn bọn tớ đã bị cậu ta bắt nạt rồi.”
“Bọn tớ?”
“Cậu ta, tớ với Trần Phóng học cùng tiểu học, Hạ Tập Thanh ỷ vào vẻ ngoài ngoan ngoãn của mình để giả vờ giả vịt trước mặt người lớn, thế nên ngày nào Trần Phóng cũng bị cậu ta bắt nạt, tìm giáo viên để mách cũng chẳng ai tin.”
Chính Hạ Tri Hứa cũng không kìm được tiếng cười bật ra, “Tớ nhớ hồi năm lớp ba ở tiểu học, Trần Phóng lấy bộ màu sáp dầu của cậu ta dùng xong lại làm cho lộn tùng phèo hết cả lên, lòng trả thù của Hạ Tập Thanh cao lắm, nhưng lúc đó thì cậu ta không nói gì cả.

Sau đó có một hôm nọ, vào giờ nghỉ trưa, nhân lúc Trần Phóng đang ngủ, cậu ta đào một đống giun nhỏ bỏ đầy trong hộp bút Trần Phóng, phải chục con cơ.”
Đôi mắt Hạ Tri Hứa cong cong, hắn lộ ra chiếc răng nanh, “Nghe bảo cậu ta phải canh ngày mưa đi bắt giun, đợi suốt một tuần lận.”
“Trần Phóng thảm ghê.” Hứa Kỳ Sâm vừa xuống cầu thang vừa tưởng tượng đến cảnh tượng khi ấy.
“Đúng đó.” Hạ Tri Hứa cười nói, “Với cả từ nhỏ đến lớn, mấy cô bạn mà Trần Phóng từng thích toàn hoặc là đi thích Hạ Tập Thanh, hoặc là thích…”
Hắn một ngừng bặt.

Hứa Kỳ Sâm đi trước quay đầu lại, độ cao của một bậc thang khiến tầm mắt hai người song song.
“Thích ai?”
Mỗi khi con ngươi màu hổ phách kia chăm chú nhìn, sẽ luôn có một cảm giác mơ màng không có tiêu cự, đôi mắt Hạ Tri Hứa hấp háy.
“Không ai cả.” Hạ Tri Hứa tiến thêm một bước tới bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, “Nói chung là cái đồ xui xẻo kia sợ Hạ Tập Thanh từ nhỏ rồi, Hạ Tập Thanh biết vẽ tranh, hồi nhỏ toàn vẽ mấy thứ rõ ghê rõ sợ để dọa cậu ta.”
Hứa Kỳ Sâm cười nói, “Ra lá gan của Trần Phóng nhỏ vậy.”
Hai người tới tầng bốn, Hạ Tri Hứa rẽ vào phòng học, song hắn bỗng dừng bước, quay người lại hỏi, “Sắp nghỉ rồi, kì nghỉ hè này cậu có dự định gì chưa?”
“Ừm… Chắc là ở nhà ngủ với đọc sách thôi.” Hứa Kỳ Sâm ngáp rất nhỏ nhẹ, “Dạo này toàn ngủ không đủ giấc, có hôm đi học mà mệt rã rời ra.”
Hạ Tri Hứa đực mặt ra nhìn dáng vẻ Hứa Kỳ Sâm mơ màng ngáp ngủ, ngây ngẩn cả người.
Đáng yêu quá đi.
“Cậu sao thế?”
“Không sao.” Hạ Tri Hứa sực tỉnh, từ “đáng yêu” vốn không phải dùng để miêu tả mấy bạn nam, hắn xoay người, “Tớ vào lớp đây.” Dứt lời, hắn nhanh chân bước vào phòng học.
Lạ thật.

Hứa Kỳ Sâm ngáp lần nữa, một mình đi lên tầng năm.

Vừa mới vào lớp học, cậu đã thấy Hạ Tập Thanh đang ghé vào bàn ngủ.
Lại nói, hai người này đều rất thích ngủ.

Hứa Kỳ Sâm thầm nghĩ, không phải cậu bị hai người họ lây nhiễm đấy chứ?
Đi tới cạnh chỗ ngồi, Hứa Kỳ Sâm vỗ vai đối phương.

Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên, tờ giấy dính cả vào mặt, cậu ta lơ mơ gỡ tờ giấy xuống, nhường đường cho Hứa Kỳ Sâm.
“Cậu đến sớm vậy à.” Hứa Kỳ Sâm lấy một hộp sữa nguyên chất từ bên hông cặp, cắm ống hút vào rồi đưa tới miệng.
Hạ Tập Thanh đứng lên vươn vai, “Tớ không về nhà.” Cậu ta lấy một tờ giấy trong ngăn bàn đưa cho Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm chậm chạp nhận lấy tờ giấy đó, lật qua xem, không ngờ là một bức tranh màu nước với tông màu nhạt, trên giấy vẽ một người ngồi bên cửa sổ cúi đầu đọc sách.
Cậu cẩn thận quan sát mấy lượt, “Người này…”
“Là cậu đó.” Hạ Tập Thanh tu một ngụm nước rồi lại đóng nắp bình, “Cho cậu.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Kỳ Sâm nhận được một bức tranh người khác vẽ tặng, cậu không kìm được niềm vui, song cũng không khỏi nghi hoặc, “Sao cậu lại vẽ tôi?”
“Còn tại sao được nữa, vì tôi thích cậu đấy.”
Hứa Kỳ Sâm sửng sốt mở to hai mắt, thấy cậu nghiêm túc như vậy, Hạ Tập Thanh cười híp cả mắt trước câu trêu chọc thành công, “Trêu cậu thôi.

Tôi không thích cậu theo kiểu đó.”
“Trưa nay ở lớp chẳng có việc gì làm nên rảnh tay vẽ một tấm.”
Mặc dù cậu ta đã khiêm tốn thêm vào hai chữ “rảnh tay”, song bức tranh này thực sự rất đẹp, nét vẽ tinh tế, màu sắc dịu dàng, ngay cả bóng đổ cũng rất khéo, như thể đối phương tận mắt nhìn thấy cậu ngồi ở đây để vẽ nên vậy.
“Cảm ơn cậu.” Hứa Kỳ Sâm cẩn thận kẹp món quà này vào trong sách của mình, “Nhưng cậu nghiêm túc ghê, còn tô màu nước nữa.”

“Vì cậu hợp với màu nước.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn sang Hạ Tập Thanh, đối phương lấy một quyển sách bài tập toán trong ngăn bàn ra, mở miệng giải thích dù còn không ngẩng đầu lên, “Mỗi người có một khí chất khác nhau, nếu muốn làm nổi bật phong cách của một người trên giấy vẽ thì phải vận dụng nhiều kĩ thuật tái hiện khác nhau.

Khí chất của cậu giống như nước, nhẹ nhàng, khiến người ta thấy thoải mái, vì vậy dùng màu nước là hợp nhất.”
Mặc dù không hiểu biết về hội họa lắm nhưng cách lý luận này vẫn khiến cậu cảm thấy rất thú vị.

Trong đầu bỗng xuất hiện một gương mặt tươi cười vô cùng xán lạn, Hứa Kỳ Sâm do dự hỏi: “Thế Hạ Tri Hứa thì sao?”
“Ý cậu là cháu trai tôi ấy hả.” Nhắc đến cái tên này, Hạ Tập Thanh lại cười hai mắt cong cong, trả lời ngay mà không buồn suy nghĩ, “Cậu ta thì phác họa thôi là được.”
“Phác họa?”
“Ừ, bản thân sắc thái con người cậu ta đã đủ rực rỡ rồi, có dùng màu gì cũng không thể vẽ nên.

Đường nét góc cạnh, tỉ lệ chính xác, phác họa bằng bút chì là hợp nhất.”
Nghe Hạ Tập Thanh nói, khóe môi Hứa Kỳ Sâm vô thức cong lên.
Đúng vậy, nếu mỗi người vốn dĩ đều là một bức tranh thì chắc hẳn, Hạ Tri Hứa sẽ là bức mang sắc thái tràn trề và nồng nhiệt nhất.
Sau tiết hai buổi chiều là tập thể dục cho mắt, Hứa Kỳ Sâm buồn ngủ gần chết, bạn cùng bàn cậu đã ngủ suốt nửa tiết chính trị.

Cuối cùng, cậu cũng không gượng nổi nữa, ngay khi tiếng chuông vang lên, cậu lập tức trùm áo khoác đồng phục lên rồi nằm bò ra bàn.
Mùa hè, máy lạnh phả khắp phòng học, áo khoác đồng phục lành lạnh, tổ hợp của những điều kiện ấy tương đương với một giấc ngủ siêu thoải mái.
Đang ngồi trong lớp tập thể dục bảo vệ mắt, Hạ Tri Hứa bị giáo viên toán gọi ra ngoài, “Bê chồng này đến lớp (7) giúp thầy với.”
Ban đầu Hạ Tri Hứa hơi ngại chạy việc, nhưng nghĩ đến chuyện lớp (7) và lớp (4) cùng nằm trên tầng năm, hắn lập tức vui vẻ đồng ý.
Lớp (13) ở ngoài cùng bên trái tầng bốn, hắn đến gần cầu thang, lớp (4) nằm thứ hai đếm ngược từ bên tay phải trên tầng năm, lớp (7) ở giữa tầng năm, gần cầu thang bên trái hơn.

Hạ Tri Hứa bê một chồng sách dày ụ, cố tình đi tới ngoài cùng bên phải tầng bốn, sau đó leo cầu thang lên tầng năm, như vậy thì có thể đi ngang qua lớp (4), ngó xem giờ Hứa Kỳ Sâm đang làm gì.
Thời tiết tháng sáu cực kì nóng nực, lớp nào cũng bật điều hòa nên đóng kín cửa sổ, lúc đi ngang qua cửa lớp (4), bước chân Hạ Tri Hứa chậm lại, tần suất nhịp tim thì tăng cao.
Hắn mím môi, vờ như chỉ vô tình đi ngang qua, liếc mắt vào trong ô cửa sổ thứ hai, phát hiện ra Hứa Kỳ Sâm đang ghé vào bàn ngủ ngon lành.
Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Hứa Kỳ Sâm nghiêng nửa mặt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trời chiếu lên mặt cậu qua tấm kính thủy tinh, khắc họa rõ đến từng sợi lông tơ nhỏ xíu.

Cậu rụt cằm và miệng vào trong cổ áo khoác đồng phục, gối cánh tay dưới nửa mặt bên, trông như một chú thỏ con bé bỏng ngoan ngoãn bị nhốt trong tủ kính thủy tinh.
Hắn còn thấy một hộp sữa bò đang cắm chiếc ống hút đã bị cắn bẹp để trước đầu cậu, nhìn cũng biết là chưa uống hết.
Nếu vươn tay ra thì sẽ đánh đổ mất.
Hạ Tri Hứa nghĩ, ấy vậy mà trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến cái cảnh Hứa Kỳ Sâm bất cẩn đụng đổ hộp sữa sau khi ngủ dậy.
Chất lỏng màu trắng nhỏ giọt từ trên mái tóc nâu sẫm màu của cậu.
Vẻ mặt thơ ngây mơ màng.
Nghĩ cái gì vậy hả! Một người tí hon chính trực trong đầu Hạ Tri Hứa vội vã lao ra, quơ quơ cánh tay nhỏ xua tan mấy hình ảnh kì quặc đó.
Hồi hồn trở lại, thấy có mấy nữ sinh trong lớp (4) đang nhìn mình, Hạ Tri Hứa hơi mất tự nhiên, hắn cố tỏ ra thật mình tĩnh bê đống sách bài tập trong tay đi tới lớp (7).
Chuyển giao bài tập toán cho cán sự môn toán lớp (7) xong, Hạ Tri Hứa xuống tầng, vừa khéo gặp Trần Phóng mới đi ra từ nhà vệ sinh.

Hai người đứng nói chuyện với nhau ngoài hành lang một lúc, chẳng tới mấy phút, hắn nghe lớp phó vệ sinh trong lớp đang gào tên mình.
Hạ Tri Hứa đứng ngoài cửa phòng học: “Có chuyện gì vậy lớp phó vệ sinh của tôi ơi?”
“Hôm nay cậu trực nhật lại không lau sàn.” Lớp phó vệ sinh đi tới, giao cây lau nhà cho hắn, “Đi giặt cây lau nhà ngay.”
Hạ Tri Hứa cố ý thở dài thườn thượt, “Biết —— rồi —— ạ ——”
Trần Phóng đứng dựa ngoài hành lang nhắc nhở, “Vòi nước trong phòng rửa mặt tầng bọn mình hỏng rồi, nước lênh láng khắp sàn, mày xuống tầng ba hoặc lên tầng năm giặt đi.”
“Được rồi.” Hạ Tri Hứa cầm cây lau nhà đi lên tầng năm theo thói quen, hắn vào phòng rửa mặt cuối dãy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một dáng người gầy gầy đứng rửa mặt trước vòi nước trong phòng rửa mặt, cúi nửa người xuống hòng thò đầu xuống dưới vòi nước.
“Này! Làm thế bị cảm đấy!” Hạ Tri Hứa vội vàng đi tới nắm lấy bả vai Hứa Kỳ Sâm, kéo cậu ra đối mặt với mình.
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, thấy Hạ Tri Hứa, sự ngẩn ngơ trên gương mặt cậu vơi đi phần nào.

Trên tóc và nửa bên mặt cậu dính toàn sữa bò, hai má ửng hồng, chất lỏng màu trắng chảy dọc xuống dưới theo sợi tóc thành một đường chảy thật dài trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, cứ mải trượt xuống qua trán, mí mắt, khuôn mặt, khóe môi.
Nơi đầu cằm còn đọng một vệt sữa nhỏ muốn rơi xuống mà chưa được.
Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác nói, “Tớ bất cẩn làm đổ sữa bò.”
Hạ Tri Hứa nào có ngờ được rằng suy đoán lung tung khi nhìn thấy cậu ngủ của mình lại trở thành sự thật.
Phụt.
Không nín được.

Buông cánh tay đang giữ cậu ra, Hạ Tri Hứa ôm bụng cười phá lên.
Hứa Kỳ Sâm còn hơi ngẩn người, cậu làm lơ điệu cười trêu chọc của hắn, tự mình đi tới bên cạnh vòi nước, hai tay vốc nước tưới lên mái tóc lem nhem bẩn, tóc với mặt thì còn ổn, chứ áo sơ mi đồng phục thì chỉ toàn là vết sữa, cậu đành phải xối nước lên quần áo cố gắng làm mờ đi phần nào dấu vết của sữa bò.
Hạ Tri Hứa đứng bên cạnh giặt cây lau nhà, ánh mắt rơi trên người cậu chẳng biết cố ý hay vô tình.
Sơ mi trắng xối nước xong thì trong suốt, loáng thoáng để lộ dáng ngực thiếu niên.
Tự nhiên môi khô khốc, hắn không kìm được mong muốn liếm môi.
“Hứa Kỳ Sâm, cậu đợi tớ chút.” Hạ Tri Hứa bỗng nhét cây lau nhà trong tay mình vào tay đối phương, “Đừng đi đâu, ở đây chờ tớ, tớ quay lại ngay.” Nói xong, hắn rời khỏi phòng rửa mặt, đi vào nhà vệ sinh nam bên cạnh đó.
Không dưng bị nhét một cây lau nhà vào tay, Hứa kỳ Sâm nhìn cây lau nhà ướt sũng đang nhỏ nước rồi lại nhìn bản thân mình ướt sũng đang nhỏ nước, đầu óc vẫn còn lơ mơ.
Chẳng mấy chốc, Hạ Tri Hứa đã ra, hắn đưa chiếc áo sơ mi trắng trong tay cho Hứa Kỳ Sâm, “Cậu thay bộ này đi.” Thấy Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác không nhận, Hạ Tri Hứa tiến lại gần, nhét mạnh áo cho cậu, “Bộ trên người cậu không mặc được đâu.”
Hứa Kỳ Sâm ngước mắt nhìn đối phương, Hạ Tri Hứa mặc áo khoác đồng phục, nhưng khi nãy lúc hắn cúi xuống, cậu không nhìn thấy cổ áo sơ mi của hắn mà chạm mắt thẳng với vùng xương quai xanh.
Bên trong người kia không mặc gì.
Nhận thức được điều này, Hứa Kỳ Sâm tỉnh táo lại ngay lập tức.

Hai người đều gượng gạo, ánh nắng mùa hạ xuyên vào trong phòng rửa mặt qua cánh cửa kính, chiếu lên vành tai cậu nóng đến phát hoảng.
Cậu nắm chặt áo sơ mi trong tay, không muốn mặc lắm, “Trời nóng lắm, cậu mặc áo khoác thì…”
“Không sao, đằng nào cũng bật điều hòa liên tục mà, tớ còn sợ lạnh ấy chứ.” Hạ Tri Hứa cười giục, “Cậu mau vào nhà vệ sinh thay đi.”
Nói xong, hắn lấy lại cây lau nhà của mình trong tay Hứa Kỳ Sâm, nhanh chóng rời khỏi phòng rửa mặt, bước chân vội như thể sợ chỉ chậm một bước nữa thôi, Hứa Kỳ Sâm sẽ đuổi theo trả lại áo sơ mi.

Mãi đến khi tới cửa lớp và quay đầu lại không nhìn thấy ai nữa, Hạ Tri Hứa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Giặt cây lau nhà mà cũng phải mất cả thế kỉ.” Trần Phóng ngồi trong lớp trêu hắn, “Đúng là cậu chủ nhỏ có khác.”
Hạ Tri Hứa trợn mắt nhìn cậu ta, cảm thấy phòng học nóng nực khủng khiếp, hắn phe phẩy cổ áo, nhíu mày hỏi, “Ai tắt điều hòa đấy, không phải mới nãy còn đang mở à?”
“Đừng nhắc đến nữa, nãy lớp trưởng mới đến kêu cả đám bọn mình toàn mặc áo khoác bật điều hòa làm lãng phí tài nguyên quốc gia, bắt phải tắt hết, không cho mở nữa.”
Thật sự là quá tuyệt vọng rồi.
“Tri Hứa, đi lau sàn nhanh lên, sắp vào giờ rồi.”
Hạ Tri Hứa không có gió điều hòa lại còn chỉ có thể mặc áo khoác đồng phục thực sự không còn lưu luyến gì với cuộc sống nữa, lau sàn rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Nóng quá.
Hắn xắn hai tay áo khoác đồng phục lên, vặn nắp bình nước tu một ngụm thật to.
Thấy hắn còn mặc áo khoác, bạn cùng bàn không nhịn được hỏi, “Này, Hạ Tri Hứa, cậu không nóng à?”
Không nóng mới là lạ.
“Ừ, không nóng.”
“Thật á? Tôi sắp nóng chết rồi đây.”
Tôi cũng thế…
“Tôi đang cảm, sợ lạnh.”
“Nhưng giờ đang là tháng sáu mà.”
“Mau làm bài tập của cậu đi, ồn chết đi được.”
Vật vã mãi mới chờ được đến tiết cuối cùng của buổi chiều, học sinh trong lớp ùa ra như ong vỡ tổ, Hạ Tri Hứa cũng theo Trần Phóng tới căn tin.

Hai người bưng khay gọi đồ, Trần Phóng cứ mải lải nhải bên tai hắn về dự định cho kì nghỉ của mình, Hạ Tri Hứa nghe câu được câu mất, đảo mắt xung quanh tìm chỗ ngồi trống, không ngờ vô tình bắt gặp hai bóng người quen thuộc.
“Này này này mày đi đâu đấy?” Theo hướng Hạ Tri Hứa, Trần Phóng cũng nhìn thấy hai người kia, “Không phải chứ, mày muốn ăn cơm chung với Hạ Tập Thanh á…” Đành chịu thôi, dù có không muốn, Trần Phóng vẫn đi theo sau Hạ Tri Hứa.
Hạ Tri Hứa bê khay thức ăn, trong lòng muộn phiền như bị ai đấm cho một cú.
Đi một đoạn đường dài như thế, Hứa Kỳ Sâm thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn lấy một giây.
Dù chỉ cần ngẩng đầu lên thôi là có thể thấy hắn đang đi về phía cậu.
Không biết thằng nhóc Hạ Tập Thanh đang kể chuyện cười gì mà Hứa Kỳ Sâm cắn đũa mê mẩn nghe, đáy mắt đong đầy ý cười.
Hạ Tri Hứa nhìn mà chói cả mắt, đến dạ dày cũng quặn thắt lại theo.
Cái đồ bạc bẽo cạn tình.
Đang nghe Hạ Tập Thanh kể lại chuyện hồi còn nhỏ của Hạ Tri Hứa sinh động như thật, bỗng ruỳnh một tiếng, Hứa Kỳ Sâm sợ hãi ngẩng đầu lên, chỗ ngồi trống không bên cạnh xuất hiện thêm một khay thức ăn, mặt bàn vẫn còn rung lên vì chiếc khay vừa bị đập xuống, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tri Hứa mặt mũi sầm sì.
“Cậu, cậu đến rồi à.”
Hạ Tri Hứa phát hiện ra kể từ sau khi chia lớp, câu đầu tiên Hứa Kỳ Sâm nói với hắn luôn luôn là câu này.
“Làm sao, căn tin lớn thế này, tớ không được đến à?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Kỳ Sâm thấy Hạ Tri Hứa nói chuyện bằng giọng điệu này, cậu hơi sợ, nhất thời không biết trả lời sao.

Trần Phóng bị bỏ rơi phía sau đành phải cắn răng ngồi bên cạnh Hạ Tập Thanh, Hạ Tập Thanh ngậm đậu cô ve trong miệng, bật cười, “Ai đầu độc cho cháu trai lớn nhà tôi thế này, nói đi cho chú nhỏ vui nào.”
“Biến.”
Hạ Tập Thanh cười rất chính trực, “Nói chuyện có lý tí đi, chỗ này tao chiếm trước, có biến thì cũng chẳng phải là tao biến.”
Nhìn sắc mặt Hạ Tri Hứa lại càng tệ thêm, Trần Phóng lập tức hòa giải, “Ô kìa ăn cơm, ăn cơm đi, đừng ồn ào nữa nào.”
“Phải, ăn cơm ~ Ăn cơm ~” Thấy Hứa Kỳ Sâm không nói gì, Hạ Tập Thanh gắp cánh gà trong bát mình vào bát cậu, “Ăn nhiều lên đi, cậu xem cậu gầy chưa kìa.”
Giọng điệu thân thiết đến mức kì quặc, Hứa Kỳ Sâm nghi hoặc nhìn Hạ Tập Thanh, “Cái này…” Còn chưa kịp gắp trả lại cho đối phương, miếng cánh gà đáng thương đã bị Hạ Tri Hứa ngồi bên cạnh gắp lên ném lại vào khay của Hạ Tập Thanh, “Cậu ấy không ăn cánh gà.” Nói xong, hắn gắp hết thịt thăn chua ngọt trong bát mình cho Hứa Kỳ Sâm, “Ăn cái này đi, cho cậu ăn hết.”
Hứa Kỳ Sâm khó hiểu nhìn khay thức ăn của mình, cảm giác mọi người xung quanh đều rất lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
Hạ Tập Thanh là cái đồ không biết xấu hổ, cậu ta thò tay gắp một miếng thịt thăn chua ngọt trong khay của Hứa Kỳ Sâm, sau đó nhét thẳng vào miệng mặc kệ sự ngăn cản của Hạ Tri Hứa, còn cố tình nhai cho hắn xem.
“Sao mày mặt dày thế.” Hạ Tri Hứa nhíu mày nhìn Hạ Tập Thanh.
Hạ Tập Thanh nuốt thức ăn trong miệng xuống, cũng nhíu mày, “Ui chao, chua quá, chua chết đi được, bỏ bao nhiêu dấm vào đây thế này.

Sâm Sâm, cậu đừng có ăn.”
Sâm Sâm?
Sâm Sâm???
Hai người thân thiết với nhau như vậy từ bao giờ thế?
Hai mắt Hạ Tri Hứa sắp bốc lửa tới nơi, chỉ ước sao có thể hất tung cả cái bàn này lên.

Hạ Tập Thanh nhịn cười đau cả bụng, kêu “Ui chao” mấy tiếng, “Sâm Sâm, cậu ăn nhanh lên đi, bụng tôi khó chịu quá, ăn xong cậu xuống phòng y tế với tôi nhé.”
“Ừm.”
Ừm?
Ừm??
Tâm trạng Hạ Tri Hứa sụp đổ hoàn toàn, hắn to đùng sống sờ sờ ra ngay bên cạnh đây mà, coi hắn là người chết đấy à? Sao cứ làm như không nhìn thấy hắn vậy?
Trần Phóng nãy giờ cẩn thận quan sát trận chiến bỗng nhìn thấy thẻ tên lấp ló dưới cổ áo sơ mi của Hứa Kỳ Sâm lộ ra một chữ “Hạ”.
Sao lại là Hạ… Không phải là Hứa Kỳ Sâm sao?
Cậu ta khó hiểu, không kìm được mà hỏi, “Hứa Kỳ Sâm, cậu, cậu mặc áo sơ mi của Hạ Tập Thanh à?”
—— Bộp!
Ngọn núi lửa nhỏ trong tim bạn học Hạ Tri Hứa cuối cùng cũng phun trào.
“Của tao, là áo sơ mi của tao!”
Ba người còn lại trên bàn ăn đều ngừng đũa lại.
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ lạ.
Chỉ giây lát sau, Hạ Tập Thanh bật cười ngửa cả người ra sau, Trần Phóng đần cả mặt, Hứa Kỳ Sâm cúi đầu yên lặng ăn một miếng vụn cà rốt, không hé răng.
Thấy Hứa Kỳ Sâm không nói gì, Hạ Tri Hứa vừa tức vừa buồn, quyết định không ăn nữa, bưng khay đứng dậy luôn.

Thấy hắn đi, Hứa Kỳ Sâm mở miệng định gọi lại, nhưng đối phương đã tức tối rời khỏi căn tin rồi.
Hạ Tập Thanh cười chảy cả nước mắt, “Thì ra thân thế thực sự của hoàng tử bé giả vờ tươi cười nhà chúng ta là cá nóc cơ à, thú vị quá đi ha ha ha.”
Hứa kỳ Sâm cúi đầu bẻ cổ áo sơ mi, bấy giờ mới phát hiện ra mình thay áo vội quá nên quên đổi thẻ tên, cậu kéo cổ áo che đi thẻ tên nhỏ kia.

Hạ Tập Thanh không hỏi tại sao cậu lại mặc áo của Hạ Tri Hứa, Hứa Kỳ Sâm cũng không nhắc đến chuyện này.

Cơm nước xong xuôi, lúc ra khỏi căn tin, Hứa Kỳ Sâm mua một nắm cơm đút trong túi, hai người cùng đi lên tầng bốn, cậu hơi dừng bước do dự.
Hạ Tập Thanh đút tay trong túi, dựa vào tay vịn cầu thang, lười biếng mở miệng, “Cậu muốn đi thì đi đi.”
Hứa Kỳ Sâm quay đầu nhìn Hạ Tập Thanh, cảm thấy con người này thật đáng sợ, suy nghĩ của cậu bị đối phương nhìn thấu rồi.
“Không phải, tớ tự mua cho mình.” Nói xong, Hứa Kỳ Sâm lên thẳng tầng năm, Hạ Tập Thanh đi theo sau, cố ý thở một hơi thật dài, sau đó lại nở nụ cười.
Cuối cùng tiết tự học buổi tối cũng bật điều hòa, Hạ Tri Hứa vùi đầu làm toán không ngơi nghỉ, cũng không ngẩng đầu lên lấy một phút, bạn cùng bàn nhìn thôi cũng thấy sợ, “Này, học sinh giỏi, cậu cũng phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi chứ.”
Hạ Tri Hứa không đáp, bây giờ chỉ cần rảnh ra một chút thôi, trong đầu hắn sẽ ngập tràn hình ảnh Hạ Tập Thanh trêu ghẹo Hứa Kỳ Sâm.
Hắn còn chưa tùy tiện khoác vai Hứa Kỳ Sâm bao giờ.
Cũng chưa từng gọi cậu bằng xưng hô nào thân mật hơn ba chữ [Hứa Kỳ Sâm].
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, đối với Hạ Tri Hứa, sự khó chịu này là một loại cảm xúc lạ lẫm mà đáng sợ, áp đảo cả khả năng kiểm soát của hắn, nuốt chửng lý trí của hắn chỉ trong vài giây, biến hắn thành một con người đáng ghét dễ giận hờn đến cùng cực.
Tại sao lại như vậy?
Hạ Tri Hứa nhớ lại hồi Tết, Hạ Tập Thanh đến nhà hắn chơi, nhất quyết đòi giành con robot mới với hắn, lúc đó hắn cũng cực kì tức giận, nhưng cũng chỉ giận mà thôi, không buồn lòng như bây giờ.
Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm bài tập đã tính ra được một nửa trên bản nháp, những kí hiệu đại số lộn xộn trên mặt giấy nhảy nhót trước mắt hắn thành những chấm sáng nhỏ bé, cuối cùng trở thành nụ cười nhẹ nhàng của Hứa Kỳ Sâm.
Đúng vậy, robot sẽ không cười với Hạ Tập Thanh, nhưng người kia thì có.
Tại sao cậu lại phải cười với người khác?
Nếu cả đời này chỉ cười với mỗi mình thì tốt biết bao.
Hạ Tri Hứa thình lình điếng người trước suy nghĩ của chính mình, nhất là ba chữ cả – đời – này, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ gắn liền ai đó với “cả đời” của mình, chuyện này quá kì lạ.
Mãi đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Hạ Tri Hứa vẫn chưa thể hiểu nổi rốt cuộc là mình bị làm sao.
Vừa ra khỏi cửa lớp, hắn đã gặp Hứa Kỳ Sâm đứng ở góc rẽ cầu thang.

Cậu đeo cặp dựa người vào tường, thấy Hạ Tri Hứa, mắt cậu sáng lên, miệng hơi hé ra nhưng lại không nói gì.
Hạ Tri Hứa cũng muốn nói nhưng thôi, trong mười mấy giây ngắn ngủi, đầu óc hắn đã tuôn ra rất nhiều câu mở đầu, nhưng hắn gạch bỏ tất cả, chỉ khẽ nói, “Đi thôi.”

Hai người một trước một sau xuống tầng, đám học sinh đi ngang qua bên cạnh đang bàn luận về đủ thứ đề tài, phần lớn là chuyện sắp đến kì nghỉ rồi.

Ban đầu Hạ Tri Hứa cũng muốn thảo luận với Hứa Kỳ Sâm chuyện đó, nhưng giờ phút này, hắn lại không sao mở miệng.
Chỉ nhìn cậu thôi cũng cảm tưởng như có một viên đá chặn trong lòng.
Nhưng nếu không nhìn thấy cậu thì sẽ cảm giác như bị chặn hai, à không, mười viên.
Hạ Tri Hứa rất buồn, chẳng lẽ hắn không mở miệng nói chuyện thì Hứa Kỳ Sâm cũng sẽ không nói gì sao? Tại sao lúc ở cạnh Hạ Tập Thanh thì có nhiều chuyện để nói thế, lại còn có thể cười thoải mái như vậy nữa chứ?
Vừa mới trách cứ Hứa Kỳ Sâm hai câu trong đầu, hắn đã lại nhanh chóng tự phản bác mình, sao hắn lại có thể nghĩ như vậy được chứ? Cậu muốn làm bạn với ai là chuyện của cậu cơ mà.
Hắn thì dựa vào đâu mà tra hỏi.
Vả lại lấy tư cách gì để giận đây?
Phiền chết đi được.
Sao chỉ kết bạn thôi mà cũng khó khăn vậy cơ chứ.
Hứa Kỳ Sâm đi theo sau Hạ Tri Hứa, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Tay cậu siết chặt nắm cơm đã nguội ngắt trong túi áo, đến khi tới trạm xe bus rồi vẫn chưa gom đủ can đảm để mở miệng.
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Hạ Tri Hứa ngày hôm nay, cậu vừa khó hiểu vừa thấy nghi hoặc.
Trong mắt cậu, Hạ Tri Hứa chưa từng nổi giận bao giờ.
Chuyến xe bus sau giờ tự học buổi tối lúc nào cũng chen chúc lạ thường, Hứa Kỳ Sâm bước lên xe chậm hơn Hạ Tri Hứa một bước bị đám học sinh đẩy tít xuống cuối, hai người đứng cách nhau bởi vài người khác.

Xe rung chuyển rồi khởi động, đi qua hai trạm, học sinh cũng dần xuống xe, vị trí giữa hai người mới lại để trống.
Hứa Kỳ Sâm định nhân lúc này tới đứng bên cạnh Hạ Tri Hứa, nào ngờ vừa đi được một bước, tài xế đã lại khởi động xe, cả người đột ngột nghiêng về phía trước, cậu cứ ngỡ sẽ ngã nhào ra sàn, ấy vậy mà lại rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Thấy Hứa Kỳ Sâm ngã về phía này, trái tim Hạ Tri Hứa nhảy lên thình thịch, hắn còn chưa kịp nhận thức được đã tiến lên hai bước đón lấy cậu, ôm chặt cậu đỡ lên.
Trên người Hứa Kỳ Sâm có mùi sữa bò thoang thoảng, chắc bởi vì hộp sữa bò đã đổ lên người cậu hồi ban ngày.

Đầu cậu tựa vào ngực Hạ Tri Hứa, càng khiến trái tim hắn khó chịu hơn.
“Tớ xin lỗi…” Giọng Hứa Kỳ Sâm nghe rầu rĩ, cậu bám vững lấy cánh tay Hạ Tri Hứa, rời khỏi vòng ôm của đối phương.
“Bám lấy cái này đi.” Hạ Tri Hứa nắm cổ tay cậu, dẫn cậu tới trước một cây cột bên cạnh mình.
Hứa Kỳ Sâm vòng cánh tay qua thân cột, đầu tiên là cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Tri Hứa, sau đó im ỉm lấy nắm cơm trong túi mình ra.
Cậu định bóc vỏ cho Hạ Tri Hứa ăn, nhưng cậu không biết bóc cơm nắm, người ta bóc bao bì ra thì được một miếng cơm nắm được bọc rong biển hoàn chỉnh, còn cậu vừa mới bóc ra, cơm nắm đã rơi vãi.
Nhìn “nắm cơm” mà cơm là cơm còn rong biển là rong biển này, trong lòng Hứa Kỳ Sâm chỉ toàn là cảm giác thất bại, cậu ngẩng đầu lên định nhìn Hạ Tri Hứa, nào ngờ phát hiện ra đối phương đang nhìn cậu.
“Cái này cho tớ à?”
“À…” Hứa Kỳ Sâm bọc giấy gói nilon lại tùm lum, “Đừng ăn, nguội quá rồi, với cả cũng rơi vãi…”
Hạ Tri Hứa nắm lấy tay cầm bằng một tay, tay còn lại đoạt lấy nắm cơm đã chẳng còn hình dạng trong tay cậu, cắn một miếng, “Tớ đói chết rồi, cảm ơn nhé.”
Ăn hết nắm cơm, hai người cũng đến trạm.
Ánh đèn đường kéo bóng Hạ Tri Hứa đổ dài, Hứa Kỳ Sâm lần lượt giẫm lên bóng đen đó, giẫm từ đầu đến bàn chân, đến khi đứng bên cạnh người kia rồi, cậu vẫn không kìm được câu hỏi, “Sao hôm nay cậu lại giận?”
“Tớ không giận.” Hạ Tri Hứa thẳng thừng phủ nhận.
“Cậu có giận.” Giọng điệu phản bác của Hứa Kỳ Sâm nghe bình tĩnh như câu trần thuật, cậu lại đưa ra một câu nghi vấn, “Hạ Tập Thanh tốt mà, sao cậu…”
“Cậu ta không tốt.”
Tớ không chịu được việc cậu nói cậu ta tốt.
“…Nhưng mà tớ thấy cậu ấy tốt lắm, giống như kiểu tớ thấy Trần Phóng cũng rất tốt ấy.” Hứa Kỳ Sâm giải thích.
Cuối cùng Hạ Tri Hứa cũng dừng chân, quay đầu lại, “Nên là, cậu cũng thấy cậu ta tốt như cách cậu thấy tớ tốt à?”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người.
Cậu không đoán được rằng cuối cùng câu hỏi lại bị thay thành một câu hỏi khác tương đương như thế.
Đương nhiên đáp án thì không giống nhau, cậu tự hiểu rõ điều này.

Nhưng mà nếu cậu nói thật, Hạ Tri Hứa sẽ lại hỏi thêm những câu hỏi kiểu gì nữa?
Vì vậy cậu lựa chọn việc lảng tránh, không muốn để lộ sự chột dạ của mình.
“Trước khi tan học tớ đã thay áo cậu ra rồi.” Hứa Kỳ Sâm kéo khóa cặp sách, chiếc áo vốn được gấp gọn gàng đã hơi nhăn, cậu lấy ra đưa cho Hạ Tri Hứa, “Cảm ơn cậu, tớ đi đây.”
Như lâm bệnh nặng, đầu óc không tỉnh táo, lục phủ ngũ tạng thắt lấy nhau, Hạ Tri Hứa lê chân về nhà, tắm rửa xong lên giường nằm, cặp và chiếc áo sơ mi kia đặt bên mép giường, hắn thò tay ra, chạm phải thẻ tên trên áo sơ mi.
Đêm hè, hương thơm của loài hoa nào đó chẳng hay tên ngập tràn trong không khí, hun choáng váng cả đầu.

Hạ Tri Hứa nghiêng người nằm trên giường, ngây ra nhìn chiếc áo sơ mi trắng đáng ra hắn đã phải đem bỏ vào máy giặt từ nãy, một lúc lâu sau, hắn cầm chiếc áo lên áp vào mặt mình.
Mùi sữa lẫn với một mùi hương nào đó thật nhạt nhòa, có thể là mùi sữa tắm trên cơ thể, ngọt ngấy đến mức khiến trái tim Hạ Tri Hứa đập loạn nhịp như trúng phải thứ độc gì, tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội, ngay cả hít thở cũng chẳng xuôi.
Ánh đèn trong phòng chiếu xuyên qua áo sơ mi trắng, phủ trên mắt hắn.
Bệnh nặng quá, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.

Phòng rửa mặt hồi chiều, khuôn mặt dính sữa bò, mái tóc ướt sũng dính bết lên mặt, áo sơ mi trong suốt phân nửa, và cả ngực trái loáng thoáng lộ ra.
Tối hôm ấy, Hạ Tri Hứa và chiếc áo sơ mi trắng này.
Tạo ra một giấc mơ chẳng thể kể lại với bất kì ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play