Cơ thể như rơi vào một hố đen vô cùng rộng lớn, không tìm được bất kì điểm tựa nào.
Đây là đâu?
Trong cơn tĩnh lặng, từng thanh âm vụn vặt bắt đầu xuất hiện, như tiếng kêu rè rè của một chiếc radio kiểu cũ.
Dần dần hóa thành tiếng nói, càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.
“Này, đừng ngủ nữa.”
Cánh tay bị ai đó đẩy.
“Dậy nhanh, Địa Trung Hải tới rồi kìa!”
Gì cơ…
Một tiếng “bịch” vang lên thật lớn.
Hứa Kỳ Sâm ngẩng phắt đầu, trước mặt là một cái bàn, có cánh tay chống trên mặt bàn.
“Ngủ say gớm nhỉ, cậu thử nhìn toàn bộ giảng đường xem, chỉ có một mình cậu quang minh chính đại nằm ngủ! Thấy có được không hả?” Chủ nhân của cánh tay kia không ngừng gõ các đốt ngón tay lên mặt bàn, Hứa Kỳ Sâm vừa tỉnh dậy đã bị tiếng bình bịch liên hồi càng khiến ù ù cạc cạc.
Như một con chuội trũi liên tục bị đập vào đầu.
(*) Trong game đập chuột trũi.
Nhìn thoáng một lượt xung quanh.
Đúng là giảng đường thật…
“Cậu vẫn còn mặt mũi nhìn ngó à!”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, cẩn thận quan sát người đang đứng trước mặt mình luôn miệng trách cứ… Là thầy giáo?
Đỉnh đầu ông hói trọc, xung quanh lưa thưa mấy sợi tóc, thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, đôi mắt bóng lưỡng nằm trong hốc mắt trũng sâu.
“Vẫn còn nhìn! Lát nữa tan tiết đến phòng làm việc của tôi, tôi thấy cậu có vẻ không muốn tốt nghiệp nữa rồi đấy.”
Lạ thật.
Lạ quá đi.
Không phải cậu vừa mới uống rượu trên sân thượng với Lâm Nhiên sao?
Cậu uống say, ý thức rời rạc, tại sao tự dưng lại chạy tới nơi này…
Hứa Kỳ Sâm quan sát xung quanh thật cẩn thận.
Đại não hỗn loạn đột nhiên trở nên rõ ràng.
Đây là thế giới mới chăng.
“Này, Diệp Hàm, đỉnh thật, dám ngủ ngay trong tiết của Địa Trung Hải, ghê đấy ghê đấy.” Một cậu trai đeo kính gọng đen ngồi bên cạnh huých tay cậu, cười trêu chọc.
Diệp Hàm?
Quen lắm…
0901: “Ngài Hứa, chắc là ngài chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.

Diệp Hàm là vai chính trong tiểu thuyết [Quy tắc nuôi dưỡng bạn trai cún] của ngài, cũng là nhân vật ngài sắm vai ở thế giới thứ hai.”
Âm thanh của 0901 thình lình bật ra từ đằng sau, Hứa Kỳ Sâm theo bản năng quay đầu lại, làm cô bạn ngồi sau đang xem phim trên điện thoại hoảng sợ.
Hứa Kỳ Sâm nhỏ giọng nói xin lỗi, chậm rãi quay lên, hỏi trong lòng: “Nhiệm vụ ở thế giới đầu tiên kết thúc rồi sao?”
0901: “Kết thúc rồi, nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ của ngài đều thành công xuất sắc.”
Vậy sao…
Hứa Kỳ Sâm hơi do dự, vẫn hỏi tiếp: “Vậy… Tôi ở thế giới kia, à không, ý tôi là Quý Mộng Trạch, với cả Lâm Nhiên nữa, bọn họ sẽ như thế nào?”
0901: “Ngài Hứa, ngài vẫn còn lưu luyến thế giới trước à?”
Sao lại có thể không cơ chứ?
Hứa Kỳ Sâm nhắm mắt lại, tưởng như còn nhìn thấy được bể bơi nằm trên sân thượng, và Lâm Nhiên vẫn còn ở bên người.
Loáng thoáng nghe thấy anh nói gì đó, nhưng dẫu có làm gì đi nữa, cũng chẳng tài nào nhớ ra được nội dung cụ thể.
Âm thanh của 0901 xuất hiện lần nữa, “Ngài Hứa, trước đây tôi chưa giải thích cho ngài cách thức vận hành của hệ thống, tôi nghĩ hiện tại cần phải nói cho rõ ràng.”
Hứa Kỳ Sâm hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải mấy thứ như kiểu Chủ Thần sao, tiểu thuyết đều viết như vậy cả.”
0901: “Cũng không phải, ngài Hứa, hệ thống này là kết quả của khoa học kĩ thuật, không phải huyền học.” Đương nhiên Hứa Kỳ Sâm nghe ra được đôi chút kiêu ngạo trong âm điệu trước giờ chưa từng mang theo sắc thái tình cảm nào.
0901: “Ngài đang đối thoại với tôi đây cũng không phải là chính ngài trong cuộc sống thực tại, tôi nghĩ không cần dài dòng về vấn đề này, hiện tại ngài đang là chủ thể ý thức của bản thân.”
Chủ thể ý thức?
0901: “Ngài cũng đã sử dụng cái chủ thể ý thức này trong khoảng thời gian thực hiện nhiệm vụ ở thế giới đầu tiên, khi ngài rời khỏi thế giới đó và bước sang một thế giới khác, tại thời điểm chuyển giao, chủ thể ý thức của ngài sẽ tiến thành phân chia, tạo thành một bản sao của ý thức giống y hệt như vậy.

Bản thể đó, ngoại trừ việc chỉ có thể tồn tại ở thế giới nguyên gốc ra, những thứ còn lại đều giống với chủ thể ý thức, cũng như sẽ có toàn bộ kí ức của chủ thể ý thức tại thế giới đó.

Tại thời điểm này, chủ thể ý thức của ngài đã tiến vào thế giới thứ hai, và cứ tiếp tục như vậy vào các thế giới sau.”
Hứa Kỳ Sâm là học sinh văn rõ đầu rõ đuôi, một lượng lý luận phân tích nhiều như vậy khiến dung lượng não của cậu không hề được giảm xóc, nghe mà cứ như lạc bước trong sương mù.
“Có thể nói một cách phổ thông hơn được không?”
0901 dừng lại một chút, nhưng chỉ một, hai giây ngừng đó thôi, Hứa Kỳ Sâm đã get được sự ghét bỏ ngập tràn.
0901: “Không biết ngài đã từng nghe qua lý luận về vũ trụ song song bao giờ chưa?”
Hứa Kỳ Sâm: “Từng nghe nói qua.”
0901: “Khái niệm này cũng tương tự như vậy.

Ngài có thể đã sống những cuộc đời hoàn toàn khác nhau trong nhiều vũ trụ song song, có thể tưởng tượng thế giới trước là một trong những thế giới song song ấy, và ở trong vũ trụ đó, tên của ngài là Quý Mộng Trạch, là người yêu của Lâm Nhiên.

Điểm nút trên sân thượng đã kết thúc với chủ thể ý thức của ngài rồi, nhưng vẫn chưa kết thúc với bản sao tách rời ra.

Người đó sẽ ở lại, ở bên cạnh Lâm Nhiên, tiếp tục cuộc đời của bọn họ.

Người đó chính là Hứa Kỳ Sâm ở thế giới song song.”
Hứa Kỳ Sâm hiểu rồi.
Giống như phân liệt, một Hứa Kỳ Sâm khác sở hữu ý thức bản thể tách ra khỏi người cậu, ở lại thế giới đó, tiếp tục yêu đương cùng Lâm Nhiên.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi cô quạnh.
Như thể có thứ gì đó của thuộc về mình bị đoạt đi.
“0901, tôi làm chủ thể ý thức trải qua nhiều thế giới như vậy, không có nơi nào có thể chủ động lựa chọn dừng chân lại, sống trọn một đời sao?”
0901 nghiêm túc trả lời: “Ngài Hứa, ngài là ý thức chủ thể, sau cùng vẫn sẽ trở về thực tại.

Trở thành Hứa Kỳ Sâm của thế giới hiện thực, mới là cuộc sống mà ngài trải qua hết kiếp người.”
Hứa Kỳ Sâm trầm mặc.
0901 nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như ngài cảm thấy khó lòng chấp nhận được, có thể tiến hành xử lý dữ liệu kí ức của thế giới trước, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến trình nhiệm vụ của ngài tại thế giới mới nữa.”
Hứa Kỳ Sâm lập tức chối từ.
Là một người trung dung đến tận xương tủy, đây là lần đầu tiên cậu nói ra chữ “không” nhanh chóng như vậy.

(*) Trung dung: Chủ trương của Nho giáo, không thiên về một bên nào, luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc.
“Tôi muốn giữ lại những kí ức này, kí ức của tôi ở thế giới nào cũng phải giữ lại.”
Dù sao bản thân cậu ở thế giới kia cũng có thể cùng Lâm Nhiên đi qua một đời, hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc.
Tiếng chuông tan học cắt đứt dòng suy nghĩ, cậu cúi đầu cất gọn sách vở trên bàn, vừa định đứng lên đã bị Địa Trung Hải cầm micro gọi lại.
“Diệp Hàm! Cậu ra đây cho tôi!”
Bạn học ở bên cạnh cười lăn cười bò, “Người anh em bảo trọng nhá.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, đeo cặp trên lưng đi tới trước bục giảng.
“Sững ra đó làm gì, ôm chồng bài tập này đến văn phòng đi.”
Hứa Kỳ Sâm yên lặng làm theo, đi đằng sau Địa Trung Hải, lê từng bước chân, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Đây là bộ tiểu thuyết mang sắc thái kì ảo do cậu viết nên.
Trước đây muốn viết truyện bối cảnh đại học, nhưng truyện vườn trường thường dễ bị nhàm chán.
Phải xây dựng thêm cái gì đó thật mới mẻ.
Vừa nghĩ đến thiết lập đó, Hứa Kỳ Sâm đã không khỏi rùng mình.
Thôi xong, lại tự đào hố chôn mình rồi.
Âm thanh của 0901 lại xuất hiện không đúng lúc lần thứ hai, “Đúng như ngài tưởng tượng đấy, ngài Hứa.”

Hứa Kỳ Sâm càng thêm tuyệt vọng.
Cuốn tiểu thuyết này được cài cắm thêm bối cảnh giả tưởng về yêu quái, là một chủng loài khác cùng tồn tại với loài người.

Bản thể của bọn họ là thực vật hoặc động vật, có thể ngụy trang dưới lớp vỏ của con người, tham gia sinh hoạt trong thế giới loài người.
Công trong truyện là con quái thú, nguyên hình là Chó chăn cừu Đức, còn thụ… cũng chính là người mà cậu sẽ nhập vai trong những tháng ngày tiếp theo – Diệp Hàm, là một nhân loại cực kì sợ chó.
Thôi xong.
0901: “Ngài Hứa, ngài có còn nhớ nguyên nhân thế giới này BE không?”
Hứa Kỳ Sâm hồi tưởng một chút, đúng rồi, bởi vì trong thiết lập cậu đặt ra, quái thú là quần thể dị biệt cần phải bị thanh trừng.
Vậy nên, công đã gặp phải nguy hiểm.
“Ngài phải đảm bảo được sự an toàn của công, nhất định phải sửa lại được kết cục tử vong của cậu ấy, đây chính là nhiệm vụ chính lần này dành cho ngài.”
Khó thế.
Sợ chó đến mức phát khóc, thế mà lại phải yêu đương với chó.
Mà yêu đương đã là gì, còn phải bảo vệ người ta nữa kìa.
Ai mới là công vậy không biết.
Hứa Kỳ Sâm đã trải qua một thế giới, hiểu rất rõ sức mạnh kinh khủng của hệ thống này trên phương diện hoàn trạng thiết lập.

Cậu nghĩ về phản ứng sinh lý sợ chó được cấy vào cơ thể mình, còn chưa nhìn thấy chó thật đã bắt đầu sợ.
Thành thật mà nói, vốn dĩ Hứa Kỳ Sâm không hề sợ chó, thậm chí còn thích chúng chút chút, mặc dù hiếm khi nào cậu thể hiện ra.
Cậu không khỏi nhớ tới trong nhà người nào đó, có nuôi một con chó thật bự.
Ngày nào đi học, đứng ở trạm dừng chờ giao thông công cộng cách một con đường, cậu cũng có thể nhìn thấy chú Golden Retriever nhà nuôi chạy xuống theo tiễn người.
Chờ được xoa đỉnh đầu, vuốt vuốt lưng, mới để chủ rời đi.

Cậu đứng phía đối diện, cầm hộp sữa bò nhạt nhẽo hút chậm rì rì, luôn luôn cảm thấy hâm mộ.
Không rõ là hâm mộ con chó kia, hay là hâm mộ người nữa.
“Diệp Hàm! Cậu đứng đơ người ra đấy làm gì, vào đây mau!”
Hứa Kỳ Sâm đột nhiên hoàn hồn.
“Dạ, vâng ạ.”
Diệp Hàm, hai mươi ba tuổi, sinh viên năm tư khoa máy tính của đại học Tây Minh, thành tích không có gì đặc biệt, tính cách không tồi, cũng khá cởi mở.
Nhớ lại thiết lập này, Hứa Kỳ Sâm bắt đầu rầu rĩ.
Trước đây Quý Mộng Trạch, mặc dù là minh tinh, nhưng ít nhiều gì tính tình cũng khá giống với cậu.

Thế nhưng sang thế giới này, cậu bắt buộc phải ngụy trang thành tính cách cởi mở của Diệp Hàm.
Đây là một thử thách cực kì gian khổ.
Đến gần phòng làm việc, đầu óc Hứa Kỳ Sâm vẫn không ngừng hồi tưởng lại cốt truyện và thiết lập mình đặt ra.
“Đặt bài tập chỗ này, đứng ra đây.”
Địa Trung Hải gầy còm khô quắt này là Lưu Vũ, chủ nhiệm khoa máy tính, chưa bao giờ coi sinh viên như con người.
Vừa đến thế giới này đã bị ông ta bắt chẹt, đúng là xui xẻo gõ cửa tận nhà.
“Cậu tự nói xem, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, thế mà từ sáng đến tối lên lớp chỉ có ngủ, đã chọn xong đề tài luận văn chưa? Đã viết mở đầu báo cáo chưa?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.
“Thế mà cậu còn ngủ không biết xấu hổ được, cậu muốn hoãn tốt nghiệp đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm tiếp tục lắc đầu.

“Cậu tự kiểm điểm lại cho tôi đi, không hiểu hàng ngày mấy sinh viên như các cậu nghĩ cái gì trong đầu nữa.” Lưu Vũ cầm cốc giữ nhiệt đứng dậy đi rót nước nóng, thổi hai lần rồi uống thật chậm rãi.
Hứa Kỳ Sâm cũng không chống đối, cúi đầu nhìn mũi chân mình, giả vờ tự kiểm điểm thật nghiêm túc và sâu sắc.
Tình tiết tiếp theo như thế nào?
Hình như chủ nhiệm Lưu bị lãnh đạo gọi đi họp.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của chủ nhiệm Lưu vang lên.

Ông đặt cốc giữ nhiệt xuống, húng hắng bằng âm giọng như chiêng vỡ, trưng ra khuôn mặt đầy nếp nhăn nhấc ống nói lên.
“Alo? À, được, ngay bây giờ luôn sao?”
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ.
“À được được, tôi đi ngay bây giờ đây, được, được, hẹn gặp lại.”

Ông ta cúp điện thoại, đứng dậy khỏi ghế làm việc, cầm bút máy gài vào túi âu phục, chuẩn bị rời đi, song lại liếc nhìn Hứa Kỳ Sâm.
“Giờ tôi phải đi họp.” Ông ta ho một tiếng, “Ở đây có rất nhiều tài liệu quan trọng, phải khóa cửa, cậu đi ra đi.”
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhõm thở ra.
Nhưng đồng thời, cũng lờ mờ cảm thấy hình như trong truyện không dễ dàng như vậy.
Địa Trung Hải khóa cửa lại, cất gọn chìa khóa, quay người nói với Hứa Kỳ Sâm, “Cậu đứng ngoài cửa cho tôi, suy nghĩ lại thật kĩ càng, tôi đi một lát rồi về.”
Không phải chứ…
Địa Trung Hải vừa đi chưa được vài bước đã lại quay đầu, “Tôi về mà không nhìn thấy cậu đâu thì cậu cứ liệu hồn với tôi.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài.
Một mình cậu đứng bên ngoài văn phòng chủ nhiệm, buồn chán như cây nấm sinh trưởng trên thân gỗ, chẳng thể đi đâu.
Cậu hơi tò mò, không biết hiện tại mình trông như thế nào.

Hứa Kỳ sâm dịch từng bước chân nhỏ từ cửa chính sang tới cửa sổ thủy tinh phòng chủ nhiệm, lùi về sau hai bước, chăm chú quan sát hình ảnh phản chiếu không rõ ràng trên cửa kính.
Nhìn không cao lắm, nhưng cũng không đến nỗi thấp.
Dù sao cũng không phải thiết lập idol mĩ nhan thịnh thế, giá trị nhan sắc đương nhiên không đạt được tới trình độ của Quý Mộng Trạch.
Nhưng mà… Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu, chăm chú nhìn đường nét mờ ảo trên tấm kính.
Vẫn rất đẹp.
Mặc áo ngắn tay màu đỏ tôn lên làn da trắng trẻo, đường nét khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt dài khẽ rũ xuống trông rất dễ gần.
Hứa Kỳ Sâm xoay người, dựa lưng vào vách tường.
Cũng đúng, mặc dù thành tích chẳng mấy nổi trội, nhưng Diệp Hàm cũng có thể coi là trai đẹp của khoa máy tính, độ nổi tiếng không hề tầm thường.
Có điều, một ngoại hình đẹp cũng chẳng thể nào khiến cậu vui vẻ hơn.
Lúc ở một mình, vẫn sẽ không kìm được mình nhớ về những chuyện ở thế giới trước.
Rồi lại không cam lòng.
“Ài, tôi đã bảo mấy cậu gọi thêm nhiều người nữa cơ mà, có tí chuyện như thế mà cũng không làm xong nữa là sao.”
Ồn ào thật.
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp tóc ngắn chừng bốn mươi tuổi, cầm điện thoại di động đứng ở trước cửa một căn phòng nào đó nghe điện thoại.

“Mấy người này làm sao mà đủ được! Các cậu tìm thêm vài nam sinh nữa tới đây, nhanh lên!”
Hứa Kỳ Sâm nheo mắt nhìn biển hiệu treo phía trên căn phòng kia.
Văn phòng tuyển sinh.
“Này! Bạn sinh viên kia, ra đây tôi nhờ một chút!”
Hứa Kỳ Sâm quay đầu ngó nghiêng, trên hành lang không còn ai khác.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đúng là em rồi đấy! Mau lại đây một chút!”
Người phụ nữ kia vẫy tay với cậu.
Dạ một tiếng, đi theo.
Người phụ nữ kia đưa cậu vào văn phòng tuyển sinh, trong đó còn ba nam sinh khác đang đứng.
“Một lát nữa các em đến quảng trường phía nam, di chuyển hết đống biển hiệu trưng bày này qua đó, ở bên đó sẽ có người nói cho biết phải xếp ở đâu, hiểu chưa?”
Mấy nam sinh uể oải gật đầu.
Hứa Kỳ Sâm cũng gật đầu theo, sau đó mở miệng nói nhỏ xíu, “Cái đó, cô ơi…”

Giảng viên nữ mập mạp quay sang, “Sao vậy?”
“Vừa rồi chủ nhiệm khoa em bảo em phải đứng ngoài phòng làm việc chờ ông ấy, ông ấy sẽ trở lại ngay ạ.” Hứa Kỳ Sâm lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Không việc gì, em không cần lo lắng chuyện này, tôi sẽ thông báo với chủ nhiệm khoa em sau.”
Lời của giảng viên đại học, không tin được một từ nào.
“Dạ.” Hứa kỳ Sâm đáp lại, đợi đến khi giảng viên nữ kia đi nghe điện thoại, mới lấy một tờ giấy trên bàn làm việc, viết nhanh mấy câu.
[Chủ nhiệm, cô ở phòng tuyển sinh gọi em đi khuân đồ.]
Có vẻ thiêu thiếu.
Lại viết thêm một câu.
[Em đã tự kiểm điểm thật nghiêm túc rồi ạ, cảm ơn chủ nhiệm đã dạy dỗ.]
Đợi đến lúc đi khuân đồ, Hứa Kỳ Sâm nhét tờ giấy vào một khe trống trên cửa phòng chủ nhiệm.
Hy vọng Địa Trung Hải đừng có gây khó dễ với cậu nữa.
Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hai nam sinh cùng nâng một tấm biển trưng bày, vừa tới cầu thang ở cuối hành lang, cậu nhóc đầu đinh có làn da màu lúa mạch khuân cùng cậu lập tức mở miệng: “Đàn anh Diệp Hàm, anh cũng bị bắt đi lính ạ.”
Người quen à?
Nhờ sự huấn luyện ở thế giới đầu tiên, Hứa Kỳ Sâm đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
“À… Anh bị chủ nhiệm khoa bắt tới nghe dạy dỗ, đúng lúc giáo viên ở phòng tuyển sinh bắt gặp, nên…”
“Xui thật.” Cậu nam sinh kia cười hì hì, “Chắc các anh là bận rộn lắm nhỉ, lần cuối cùng nhìn thấy anh là từ tận trận bóng rổ của trường rồi ấy.”
Trận bóng rổ.
Hứa Kỳ sâm chợt nhớ ra gì đó, rồi lại nhìn thoáng qua cậu bé này, mặc đồng phục đội Lakers, đi đôi giày bóng rổ màu huỳnh quang.
À, là đàn em năm ba ở trong đội bóng rổ, Trình Ngọc.
Tìm được thiết lập nhân vậy tương ứng, Hứa Kỳ Sâm nói chuyện tự tin hơn hẳn, “Đúng vậy, gần đây hơi bận, vừa phải lên lớp vừa phải thực tập, lại còn làm luận văn tốt nghiệp nữa, việc này chồng chất việc kia.”
“Nhanh quá đi mất.” Trình Ngọc vừa khiêng vừa nói: “Trước đây lúc em nhập học vẫn là đàn anh đi đón tân sinh viên.

Em còn nhớ rõ như in, anh là người dẫn em đến kí túc xá.”
Hứa Kỳ Sâm cười, thầm nghĩ đúng vậy, giờ đã lên năm tư đại học rồi mà vẫn còn bị phòng tuyển sinh bắt đi lính, thảm hết nói nổi.
Hai người vừa nói cười vừa khiêng biển trưng bày, thật ra cũng không đến nỗi quá nặng, nhưng đi đi lại lại, đường còn rất dài, khiêng bốn, năm lượt liên tiếp xuống, vẫn vất vả vô cùng.
Hơn nữa sức khỏe Hứa Kỳ Sâm vốn không tốt, điều kiện sinh lý của cậu sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới Diệp Hàm ở thế giới này.
Càng về cuối hạ, mặt trời chớm tháng chín càng muốn khoe khoang sự tồn tại của bản thân, vừa chói chang vừa gay gắt.
Sau lưng Hứa Kỳ Sâm ướt đẫm, dán sát vào da dẻ, cảm giác nhớp nháp bí mật không thể trừ khử được càng khiến cậu mệt rã rời.
Thật sự không còn sức lực nữa, chỉ có thể ngồi xuống cạnh biển trưng bày.
Đói quá.
Dạ dày trống rỗng như đục khoét một lỗ hổng, không khí rót tràn vào, ngược lại khiến người ta nôn nao muốn ói.

Liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là một rưỡi trưa.
Trình Ngọc ở bên cạnh nhìn Hứa Kỳ Sâm, chạy tới chỗ người phụ trách sắp xếp biển trưng bày, hỏi: “Khiêng xuống hết rồi thì đi được chưa ạ?”
“Ừ, cũng ổn rồi.”
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi lên ăn cơm.
Ai ngờ vị giảng viên nữ mập mạp kia lại chạy tới, “Di chuyển xong hết chưa? Ái chà vất vả rồi vất vả rồi, có một nhóm tân sinh viên vừa mới tới đấy, các cậu ra hỗ trợ tiếp đón một chút đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt không hề tình nguyện của đám người Trình Ngọc, vị giảng viên nữ tươi cười, “Không đông lắm đâu, tí là tiếp xong hết ấy mà, rồi lát nữa tôi mời mấy em đi ăn cơm.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, cứ ỡm ờ như vậy bị bố trí tới khu vực cổng nam để tiếp đón tân sinh viên.
Rõ ràng đã là sinh viên năm tư đại học rồi mà.
Hứa Kỳ Sâm chán ngán buồn bực đứng ở cửa nam, nhìn dòng sinh viên tới tới lui lui, chợt nhớ về khoảng thời gian mình cũng vừa bước chân vào đại học.
Âm thanh của 0901 nhảy ra, vẫn xuất quỷ nhập thần như cũ.
“Ngài Hứa, ban đầu ngài viết quyển tiểu thuyết này dựa trên nguyện vọng gì?”
Đúng vậy.
Vườn trường đại học căn bản không phải đề tài đứng đầu gì.
Ánh nắng mặt trời bị những chiếc lá sắc bén chia tách, từng vệt lốm đốm to to nhỏ nhỏ rơi trên gương mặt Hứa Kỳ Sâm, âm ấm.
Trong trí nhớ, hình như khi viết câu chuyện này, cậu đang học đại học, đây cũng là một tác phẩm ra đời rất sớm.
Nhưng mà cậu học ngành ngôn ngữ Trung.
Học khoa máy tính là một người khác.
“Đàn anh Diệp!”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, thấy Trình Ngọc đi tới.
“Cô Dương nói hai chúng ta phụ trách đưa tân sinh viên đến kí túc xá, một người phụ trách nam sinh một người phụ trách nữ sinh, anh muốn chọn bên nào?”
Mặc dù hỏi thì như vậy, nhưng dòng chữ [Em muốn phụ trách nữ sinh cơ xin anh đó đàn anh à] to đùng đã viết thật rõ ràng trên gương mặt Trình Ngọc.
Giúp người khác toại nguyện cũng là một đức tính tốt đẹp.

“Để anh tiếp đón nam sinh đi.”
“Vâng ạ!”
Theo như phân công, Hứa Kỳ Sâm đi tới chỗ tiếp đón tân sinh viên khoa máy tính ở cửa phía nam, vừa tới gần đã nghe thấy tiếng gọi đàn anh ríu rít, không kịp khớp xem người và mặt, Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể duy trì nụ cười, “Vất vả rồi, vất vả rồi.”
Vị giảng viên nữ kia không phóng đại, nhóm người này đúng là không nhiều cho lắm, chỉ có tám người.

Sau khi đợi một hồi thì đã có bảy người tới, vẫn còn thiếu một, nhưng cứ đợi mãi không phải là cách, Hứa Kỳ Sâm đành gọi một sinh viên năm hai tới nhờ dẫn hộ nhóm người này đến kí túc xá trước.
Còn một người nữa thôi, xong xuôi là đi ăn cơm được rồi.
Hứa Kỳ Sâm có một niềm tin tuyệt đối rằng chủ nhân nguyên bản của cơ thể này chắc chắn chưa bỏ gì vào bụng cả sáng nay, giờ đây cậu có cảm giác như đang trút nửa hơi cuối cùng.

Thấy cậu xuống tinh thần như vậy, cô bé bên cạnh bèn đưa cho một bình nước, Hứa Kỳ Sâm cười cười nhận lấy.
Nhưng nước cũng chẳng có tác dụng thực tế gì với cơn đói bụng cả.
Đã muộn lắm rồi, nhưng cậu là người lớn nhất ở đây, không thể đổ việc lên cho mấy cô cậu đàn em được, chỉ có thể bảo bọn họ đi ăn cơm trước, để mình ngồi lại đây chờ.
Hai giờ chiều tháng chín.
Cơn nóng nực oi nồng còn chưa chịu rời đi, quấn thật chặt lấy cơ thể sắp lả nhiệt đến nơi, không biết là ai vẫy vùng hấp hối.
Hứa Kỳ Sâm ngồi trên ghế, gục đầu xuống, tựa như cây hoa hồng nhỏ bị phơi nắng đến héo rũ cả đi.
Lấy chiếc điện thoại hiện tại đã thuộc về mình ra, nhìn thời gian, rồi lại mò lấy tai nghe trong túi cắm vào, bật phát ngẫu nhiên.
Là bài hát của một ban nhạc, trước nay chưa nghe bao giờ.
Giọng ca nữ chính vô cùng êm tai.
Hứa Kỳ Sâm khẽ khàng đá chân về phía trước, buồn tẻ nhẩm thầm trong lòng.
Đến đây nhanh lên.
Đến đây nhanh lên.
Tôi đã chờ cậu lâu lắm rồi.
Không đến là tôi bỏ đi thật đấy.
Tiếng bánh xe hãm phanh ma sát với mặt đất, trở thành thông báo trước khi xuất hiện.
Vừa đúng lúc, trong tai nghe phát ra lời hát này.
[Ai đó đón lấy tôi, bằng không tôi sẽ rơi xuống đến tận cùng.]
Tháo một bên tai nghe xuống, đôi ngày thể thao màu trắng dừng trước mặt mình.
Cuối cùng cũng tới.
Hứa Kỳ Sâm kết thúc sự chờ đợi, vui vẻ hẳn lên, hai chân lắc lư không ngừng chạm xuống mặt dất, đứng dậy.

Không biết vì đã phơi nắng quá lâu, hay do bị hạ đường huyết, đầu cậu choáng váng kinh khủng.
“Bạn học, ở khoa máy tính đúng không?”
Ngẩng đầu lên, tầm mắt cậu – bởi các triệu chứng chóng mặt – không khác gì kĩ thuật dựng phim, cảnh này đè chồng lên cảnh kia, hòa lẫn, loang lổ.
Ánh nắng rót tràn trong tầm mắt chẳng chút kiêng dè, tựa như tất cả mọi thứ cậu nhìn thấy đều phủ đầy một lớp lọc màu vàng nhạt.
Đặc biệt là dáng hình trước mắt.
Ánh sáng len lỏi phác họa đường nét của cậu, đầy đặn, ấm áp.
Đám mây bất quy tắc, áo phông rộng rãi màu đen.
Ngọn cây xanh um tươi tốt, quần bò phai màu lam nhạt.
Tựa như bức tranh sơn dầu.
Và cả khuôn mặt thực sự đẹp đến mức gian lận kia nữa.
“Đàn anh,” Hắn nở nụ cười.
Nếu bắt buộc phải tìm ra được một từ để miêu tả, chắc chắn không phải ấm áp, cũng không phải ánh nắng mặt trời.
Kiêu ngạo khó thuần? Miễn cưỡng thì cũng được.
“Trông anh có vẻ không có tinh thần lắm nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm hít sâu một hơi, cố gắng trưng ra một khuôn mặt có thể tạm gọi là tươi cười, lắc đầu, “Không sao, giờ anh đưa em đến kí túc xá nhé.” Nói rồi vươn tay định kéo vali giúp cậu, nhưng phát hiện ra không sử dụng nổi chút sức lực nào, không khỏi xấu hổ.
Đầu óc căng chặt, mặt đất bắt đầu quay cuồng đầy ác ý.
“À, nặng thật.” Hứa Kỳ Sâm lúng túng cười, trong lồng ngực cứ như nhét kín những bông, ngột ngạt tới nỗi không tài nào hô hấp, “Đúng rồi, em tên là gì? Sao lại đến muộn thế?”
Tầm mắt lúc sáng lúc tối, trên trán bắt đầu vã mồ hôi lạnh.
Nam sinh cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng trước mặt gần như chắn được hết ánh nắng mặt trời.
“Tài xế đi nhầm, đưa em đến khu phía Tây.” Giọng hắn vô cùng êm tai, cũng rất đỗi quen thuộc.
Nói đến đây, đường nét gương mặt hắn cũng khá là quen.
Hứa Kỳ Sâm muốn ngước lên nhìn.
Thế giới lại đột nhiên cúp điện.
Tầm mắt cậu tối sầm lại, cơ thể mất thăng bằng đổ về phía trước.
Ngoài dự liệu, cậu rơi đúng vào trong lồng ngực được sưởi ấm bởi ánh mắt trời.
Tất thảy ý thức đều tan rã tại chỗ.
Cậu trai đỡ lấy Hứa Kỳ Sâm chực ngã xuống, rất vừa vặn.
Nhìn thấy tay cậu vẫn còn cậy mạnh, nửa giữ lấy tay kéo valy, không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Đàn anh, em còn chưa nói xong mà.”
Người qua kẻ lại nơi con đường thuộc khuôn viên trường, bóng dáng hai sắc thái một đỏ một đen dính chặt lấy nhau, mặt đất phơi nắng nóng rực.
Một tay ôm gọn cậu trong lồng ngực, một tay tháo bên tai nghe còn đang buông thõng xuống, nhét vào tai mình.
Cúi đầu, ghé đến gần tai cậu.
“Em tên là, Mục Diêu.”
Khoảnh khắc ấy, lời hát chảy dọc trong tai nghe theo cơn gió mùa hạ ấm áp rót đầy trong ngực.
[Xin người hãy yêu tôi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play