“CUT! Cảnh này rất đạt.

Mọi người đi ăn đi, tối nay còn cảnh diễn ở trong khách sạn nữa.”
Những gì Hứa Kỳ Sâm đã thể hiện được nằm ngoài sức tưởng tượng của Trần An Bình, mặc dù cảnh diễn của cậu hơi khác so với những hiệu quả ông mong đợi, nhưng sự bình tĩnh và thờ ơ này dường như cũng có thể gây xúc động đặc biệt.
Từ đằng xa, ông dựng ngón tay cái với Hứa Kỳ Sâm, đối phương vừa đứng lên thì nhìn thấy, cúi người với ông.
Lâm Nhiên nhìn Hứa Kỳ Sâm: “Em có thiên phú lắm.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, tâm trạng vẫn còn hơi nặng nề.

Để có thể nhanh chóng nhập vào nhân vật, cậu đã đào lên rất nhiều cảm xúc tiêu cực vùi chôn sâu hút, tựa như mở chiếc hộp Pandora, trong một khoảng thời gian ngắn không biết phải làm gì để đóng lại.
Lâm Nhiên định nói gì đó, nhưng bị xen ngang bởi một giọng nói đột ngột.
“Mộng Trạch!”
Hứa Kỳ Sâm nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy mấy bóng người quen thuộc, là các thành viên trong nhóm cậu.

Bạch Dực vẫy tay với cậu, sau đó chỉ chỉ ra bên ngoài.
“Đến tham ban thật này.” Hứa Kỳ Sâm cười, “Em đi ra ngoài một chút trước nhé anh.”
Lâm Nhiên bỗng giữ cánh tay cậu lại: “Khoan đã…” Rồi anh chỉ vào chiếc áo sơ mi mở hờ hơn nửa của cậu.

“À phải rồi.” Hứa Kỳ Sâm bối rối, “Em suýt quên mất.” Vội vàng cài khuy áo xong mới đi ra ngoài, lúc ra chỉ nhìn thấy Bạch Dực và Thẩm Hoán, Hứa Kỳ Sâm hỏi: “Trưởng nhóm với Tưởng Lăng đâu?”
Bạch Dực đáp: “Hôm nay trưởng nhóm đến làm khách mời cho chương trình thực tế của Tưởng Lăng rồi.”
Thẩm Hoán dựa vào vách tường: “Sao thế, chỉ có mỗi hai bọn tớ nên đằng ấy chê không đủ à?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Làm gì có, các cậu đến đây là tớ đã vui lắm rồi.”
Bạch Dực kéo cánh tay cậu, “Đừng nói đến bọn họ vội, cậu đoán xem hôm nay bọn tớ mua cho cậu cái gì nào?” Còn không đợi Hứa Kỳ Sâm bắt đầu đoán, Thẩm Hoán đã trực tiếp công bố đáp án: “Tôm hùm đất.”
“Này Thẩm Hoán, cậu chán quá đi, vừa nãy đã nói là tạo bất ngờ cơ mà, chưa gì đã nói ra rồi!”
Hứa Kỳ Sâm cười, nói với Bạch Dực: “Tớ có thể giả vờ chưa nghe thấy…”
Bạch Dực trừng Thẩm Hoán một cái, rồi chạy đi xách con tôm hùm đất giấu trong đống đạo cụ của đoàn phim ra: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không nè ~”
Hứa Kỳ Sâm không nhịn được bật cười, phát hiện ánh mắt của Thẩm Hoán cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo mình, vừa cúi đầu kiểm tra, đối phương đã thẳng tay mở cổ áo ra.
“Vết hôn này…”
Hứa Kỳ Sâm: “À, cái này không phải thật đâu, là chị chuyên viên trang điểm vẽ đấy.”
Thẩm Hoán gật đầu, “Nhìn giống thật ghê.” Cậu ta đến gần hơn một chút, ghé khuôn mặt tràn ngập vẻ tò mò sát cổ cậu, ngón tay gần như chạm vào làn da mỏng vùng xương quai xanh, “Vậy nghĩa là có thể lau đi à?”
Hứa Kỳ Sâm còn chưa kịp trả lời, đã cảm nhận được một cánh tay khoác qua vai mình, bàn tay buông thõng đúng lúc chặn lại cánh tay Thẩm Hoán duỗi về phía cậu.
Nghiêng đầu, bắt gặp gương mặt tươi cười của Lâm Nhiên.

“Chào mọi người.”
Hứa Kỳ Sâm khó hiểu.

“0901, sao tôi cứ có cảm giác Lâm Nhiên cười thế này rất… đáng sợ nhỉ?”
0901: “Vậy sao? Tôi thấy nụ cười này rất thân thiện mà.”
“Lâm Nhiên?” Bạch Dực phấn khích tiến lên phía trước, “Thầy Lâm thầy Lâm, em thích phim của anh lắm ~ Woa ngoài đời thực đẹp trai quá đi, không hổ danh là gương mặt vàng của làng điện ảnh.

~”
Lâm Nhiên cười, vươn một bàn tay ra, “Chào em, Bạch Dực.

Tuổi của chúng ta cũng không hơn kém là bao, cứ gọi tôi là Lâm Nhiên được rồi.

Mấy ngày nay tôi toàn nghe đi nghe lại bài hát mới, rất êm tai.”
Bạch Dực đắm chìm trong bầu không khí lâng lâng vì được diễn viên mình yêu thích khích lệ, không còn tự kiểm soát được nữa.

Hứa Kỳ Sâm vẫy vẫy tay trước mặt, cậu ta mới lấy lại tinh thần: “À, bọn em có mua tôm hùm đất, ăn chung ăn chung đi!”
Hứa Kỳ Sâm nhìn hai chiếc thùng lớn đỏ rực, nói: “À… Lâm Nhiên không ăn được…”
“Tôi thích tôm hùm đất nhất đấy, vậy không khách sáo nữa nhé.” Lâm Nhiên xắn cổ tay áo lên, Hứa Kỳ Sâm nhìn anh bằng vẻ mặt [Anh chắc chưa?], Lâm Nhiên chỉ nhướng mày.
Mọi người ở trong phim trường đều xúm lại vây quanh, Bạch Dực nhiệt tình phân phát găng tay, “Mọi người đóng phim vất vả rồi, ăn nhiều lên chút, ăn nhiều lên chút nhé.”

Hứa Kỳ Sâm xé một miếng bỏ vào miệng, ăn rất cay, có lẽ Bạch Dực hoàn toàn đặt theo khẩu vị của cậu.
Cay như vậy sao mà Lâm Nhiên ăn được? Cậu nhìn sang người ngồi bên cạnh.
Ấy thế mà anh không hề có bất kì phản ứng nào, không hổ danh là ảnh đế, khả năng kiểm soát đúng là quá đỉnh.

Hứa Kỳ Sâm bật nắp lon nước uống, bình tĩnh đẩy tới trước mặt Lâm Nhiên, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng Bạch Dực.

Lâm Nhiên cầm lấy đồ uống, nghe Thẩm Hoán mở miệng.
“Bộ phim này của hai người còn quay bao lâu nữa?”
Hứa Kỳ Sâm bóc vỏ tôm rất nghiêm túc, “Chắc khoảng… Không tới một tháng nhỉ? Đạo diễn bảo nội dung phần diễn ở Thượng Hải khá liền mạch, cũng không có nhiều địa điểm, tương đối dễ quay.”
“Mọi người quay nhanh hơn tớ tưởng nhiều đấy.” Bạch Dực nhét tôm đầy trong miệng, “Tớ cứ nghĩ cậu sẽ NG liên tục ý, cuối cùng bị đạo diễn đuổi ra ngoài ha ha ha.”
Vẻ mặt Hứa Kỳ Sâm trái lại rất nghiêm túc: “Tớ cũng tưởng sẽ như vậy.”
Thẩm Hoán bật cười, “Bé Mộng Trạch, cậu đáng yêu quá đi.”
Bỗng nhiên, Lâm Nhiên mở miệng: “Em ấy rất có thiên phú,mặc dù hay bảo em ấy giống nhân vật Úc Ninh ở giai đoạn đầu, tính cách điềm tĩnh dịu dàng, nhưng giai đoạn sau lại có sự tương phản cực kì lớn, mang tính thử thách cao.

Em ấy rất chăm chỉ, học lời thoại còn thuộc hơn cả tôi, gần như không bao giờ quên lời trong lúc diễn, là một cộng sự rất chuyên nghiệp.”
Tự dưng được Lâm Nhiên khen ngợi, Hứa Kỳ Sâm không biết nói gì cho phải, trái lại là Bạch Dực, “Chà ~ Không ngờ được đấy, chắc Lâm Nhiên dẫn dắt cậu tận tình lắm nhỉ, trước đây tên này đóng phim cứ như mộng du ấy, làm thế nào cũng không lên trình được, đặc biệt là diễn cảnh tình cảm.~”
“Vậy sao?” Lâm Nhiên cong môi, “Tôi lại thấy những cảnh tình cảm của chúng ta mới quay suôn sẻ nhất cơ.”
Hứa Kỳ Sâm không nhìn Lâm Nhiên, cầm lon nước ban nãy đưa qua lên uống.
Thẩm Hoán nhìn động tác như thể một thói quen chẳng chút kiêng dè ấy của Hứa Kỳ Sâm, lái đề tài đi: “Quay một tháng nữa là Mộng Trạch về lại nhóm được rồi nhỉ.

Hôm qua công ty đã lên kế hoạch thảo luận về vấn đề album mới rồi đấy.”
“À đúng rồi, vừa nhắc trong cuộc họp hôm qua xong.” Bạch Dực cũng nói theo, “Chắc album mới còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian nữa cơ, chị Vân nói định comeback vào mùa thu, concept đại loại như kiểu thiếu niên mùa thu mang cảm giác chữa lành gì đó.

Đợi Mộng Trạch quay xong sẽ phải nhuộm màu tóc mới đấy, tớ bảo với chị cody(*) là muốn nhuộm màu đỏ, nhưng mà chị ấy nói màu tóc của cậu phải phối hợp với Thẩm Hoán, nhất quyết bắt tớ nhuộm tóc vàng, ghét thật.”
(*) Coordi: Là stylist, hỗ trợ việc thiết kế trang phục và tạo hình cho thần tượng.

Coordi là từ tiếng Hàn, trong raw là Cody, theo cách gọi ở Trung.
Dứt lời, Bạch Dực cắn đứt cả cái đuôi tôm như đang trút giận.
Hứa Kỳ Sâm khó hiểu: “Tại sao màu tóc của tớ lại phải phối hợp với Thẩm Hoán?”
Thẩm Hoán cười híp mắt, trả lời: “Bởi vì chúng ta là CP chính thức mà.”
Đúng vậy, là CP chính thức… Hứa Kỳ Sâm cảm tưởng như mình vừa nhảy xuống một cái hố, mà cái hố này lại do chính tay cậu đào.
Đương nghĩ linh tinh trong lòng, một bát tôm lột sẵn đuôi đặt ngay trước mắt, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, thấy anh vẫn đang nhìn đám người Bạch Dực, “Phải nhuộm tóc à? Tôi thấy em ấy để tóc đen vẫn đẹp nhất.”
“Vậy sao? Ai chà đằng nào Mộng Trạch cũng đẹp sẵn rồi mà, màu gì mà chẳng hold được.”
Lâm Nhiên tháo găng tay ra, dùng khăn giấy ướt tỉ mỉ lau tay.
“CP trong nhóm cũng thú vị lắm.”
“Nhưng mà, trong khoảng thời gian từ lúc quay phim đến khi phát hành, người mà em ấy cần đẩy CP chính thức…”
Cánh tay anh choàng qua vai Hứa Kỳ Sâm, khẽ mỉm cười.
“Nên là tôi chứ nhỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play