Thứ bảy, thư viện dần đông người hơn, trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng lật sách, tiếng gõ phím, tiếng bút viết trên giấy cùng tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.
Kiều Nam Gia chăm chú nghe câu chuyện mà các bạn xung quanh đang nói. Vào kì nghỉ hè, cuộc thi vật lý sẽ chia thành ba vòng gồm sơ khảo, vòng loại và cuối cùng là chung kết.
Cô chưa từng có dũng khí tham gia các cuộc thi dù cho cô Trần đã cổ vũ cô.
Lúc này, nghe mọi người thảo luận, Kiều Nam Gia không khỏi cảm thấy thấp thỏm. Nhiều khi không thể phủ nhận rằng môn vật lý chính là bộ môn yêu cầu tài năng bẩm sinh, mà cô chỉ có thể dùng sự chăm chỉ để bù vào những thiếu sót trong suy nghĩ của mình.
Cô sợ mình không thể gánh vác được trách nhiệm trong đội.
"......."
"Cậu có ổn không?" Bách Ngạn nhẹ nhàng hỏi.
Cậu để ý tới từng động tác của từng người, nhận thấy vẻ mặt Kiều Nam Gia khác lạ nên cậu nhẹ giọng hỏi cô trong lúc hai người còn lại đang trò chuyện hăng say.
Kiều Nam Gia ngước mắt, nhìn nụ cười dịu dàng của cậu, ngón tay cô không nhịn được nắm chặt lại.
"Không có gì đâu... Chỉ là tớ hơi sợ thôi."
"Sợ là chuyện bình thường mà."
Triệu Tử Viện nhân lúc hai người cúi đầu thấp giọng nói nhỏ thì cười hỏi: "Hai cậu đang làm gì đấy? Dám lén nói chuyện sau lưng bọn tớ à?"
"Không có gì." Bách Ngạn lắc đầu, mỉm cười, "Tớ chỉ nhớ tới lần đầu tớ đi thi, lo đến nỗi đầu trống không, chả viết được gì ấy."
"Hả? Cậu mà cũng có lúc như vậy sao?"
"Đúng rồi, lần đầu tiên tớ đi thi á, lo kinh khủng luôn. Mà khi tớ lo thì lại không thể tập trung được. Lúc nào tớ cũng phải nhìn thời gian vì sợ hết giờ đấy."
Tự dưng chủ đề chuyển sang cảm nhận lần đầu tiên khi đi thi, khi biết được đây là lần đầu tiên Kiều Nam Gia đi thi, ai cũng động viên cô, nói rằng điều quan trọng là tham gia và khuyên cô đừng nên quá căng thẳng.
Kiều Nam Gia rất cảm động khi nghe được lời an ủi của mọi người.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua Bách Ngạn đang ngồi bên cạnh chống cằm cười nhìn mọi người nói chuyện hăng say.
Bách Ngạn dịu dàng thật đó!
Không ngờ cậu lại sử dụng cách này để giúp cô bình tĩnh, làm sự lo lắng trong cô biến mất.
Kiều Nam Gia nhìn cậu rồi nở một nụ cười.
Bách Ngạn ngạc nhiên sau đó cậu cong môi nhìn cô.
Trong khi mọi người đang thảo luận, đột nhiên tất cả nghe thấy phía sau có vài tiếng hít hà rõ to. Thư viện vốn yên tĩnh bỗng chốc ồn ào, phần lớn là tiếng của các bạn nữ.
"Trời ơi, bạn nam đó đẹp trai quá!"
"Đó không phải là Bách Nhiên ở trường Nhất Trung sao?"
"Á á á tớ sắp chết rồi! Quà tặng từ trên trời rơi xuống à?"
Cuộc thảo luận đang ngày một hăng say, đột nhiên Kiều Nam Gia và các bạn còn lại ngoảnh đầu nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.
Sau đó.
Triệu Tử Viện kinh ngạc: "Trời đất, thế mà cũng có ngày Bách Nhiên tới thư viện hả?"
Một người chưa bao giờ làm bài thi đến thư viện, khả năng cậu đến đây học là thứ bị loại trù đầu tiên, có lẽ cậu vào đây để chơi điện thoại hoặc là ngủ.
Tâm điểm chú ý của mọi người là Bách Nhiên và Chu Ngôn Quân, một người mặt lạnh lùng, áp suất xung quanh lúc nào cũng vô cùng thấp, người còn lại thì bừng bừng sức sống, giơ tay nhấc chân thôi cũng bắn thính tứ tung rồi.
Hai người đi ngang qua đâu, các bạn nữ nơi đó đều đỏ mặt, ríu rít thảo luận xem họ sẽ ngồi ở đâu.
Mấy bạn trường Nhất Trung đã quen với cảnh này từ lâu rồi.
Dù sao thì màn trình diễn này cũng diễn ra nhiều lần ở căn tin trường Nhất Trung.
Hình như Chu Ngôn Quân đang tìm người, ánh mắt cậu nhìn đến đâu, các bạn nữ đều đỏ mặt tim đập bịch bịch đến đó. Các bạn đều có một ảo giác rằng đôi mắt đa tình đấy đang nhìn mình.
Đôi mắt radar của Chu Ngôn Quân quét đến chỗ Kiều Nam Gia đang ngồi, đột nhiên cậu dừng lại.
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Chu Ngôn Quân nheo nheo mắt lại, cậu lặng lẽ nhìn hai người Kiều Nam Gia và Bách Ngạn, sau đó bước tới, mỉm cười nhỏ giọng: "Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp các cậu ở đây."
Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ: Trùng hợp cái cứt ấy!
Tìm mãi ở tầng này mới tìm được mục tiêu. Nếu cậu mà đi vòng quanh tầng này hai lần như một thằng ngốc, chắc chắn Bách Nhiên sẽ là người từ chối đầu tiên chứ đừng nói đến những người khác.
Kiều Nam Gia chào lại cậu, cô chào cả Bách Nhiên theo bản năng.
Hôm qua Bách Nhiên tặng cô một hộp kẹo bơ cứng làm thiện cảm của cô đối với cậu tăng vùn vụt theo cấp số nhân, Kiều Nam Gia hiểu rõ cậu chính là người ngoài lạnh trong nóng, trái tim cậu dịu dàng như dòng nước suối mùa xuân.
Làm sao cô biết được dòng suối lúc này đã đông cứng thành băng, tâm trạng rơi thẳng xuống âm mấy chục độ?
Ánh mắt lạnh lùng của Bách Nhiên dừng trên người Kiều Nam Gia.
Tóc được chải chuốt cẩn thận.
Mặc váy hoa.
Đôi chân thon dài như ẩn như hiện.
Khoảng cách với Bách Ngạn gần đến nỗi hai người có thể tiện ôm nhau được luôn.
Khi đi ra ngoài với cậu thì cô mặc như xuống tầng vứt rác, tùy tiện đến mức làm người ta phải sốc nặng. Lúc ở cùng với Bách Ngạn thì lại chuẩn bị tỉ mỉ, chải chuốt cẩn thận, lại còn mặc cái váy bình thường cô rất ít mặc nữa chứ!
"........."
Bách Nhiên giận nghiến răng nghiến lợi.
Cậu có thể nói gì bây giờ?
Rất giỏi.
Hơ hơ.
Thật ra Kiều Nam Gia cũng bị oan. Khoảng cách lúc này của cô cùng Bách Ngạn không được coi là xa nhưng cũng chẳng phải là gần. Dù sao thì bàn bốn người rất lớn, cũng chẳng thể nào gần như Bách Nhiên miêu tả được.
Nhưng giờ phút này cô chưa ý thức được Bách Nhiên đang giận.
Kiều Nam Gia chào Bách Nhiên, mọi người đều im lặng, bầu không khí lập tức lạnh đi.
Bách Nhiên không nói lời nào.
Kiều Nam Gia cũng sững sờ tại chỗ, cô không hiểu ý Bách Nhiên.
Bầu không khí xấu hổ.
Bách Nhiên: (▼ Hung dữ ▼)
Kiều Nam Gia: ( ̄△ ̄;)
Chu Ngôn Quân tới cứu vãn tình hình kịp lúc, cậu kéo Bách Nhiên ngồi vào bàn trống bên trái sau đó nhìn mọi người cười nói: "Các cậu cứ tập trung học đi. Hôm nay chúng mình cùng cố gắng nhé!"
Những người khác chứng kiến sự im lặng khó xử này, nhưng đó là điều bình thường. Dù sao lúc nào ở trường Bách Nhiên cũng trưng bộ mặt lạnh này mà.
Triệu Tử Viện quay người lại, nói nhỏ: "Đùa nhau à? Từ bao giờ mà hai siêu sao trường chúng ta lại học vậy?"
Chu Ngôn Quan học kém nhưng cũng được coi là tàm tạm, dù sao tiếng Anh của cậu cũng tốt, gần như lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối. Còn Bách Nhiên thì bỏ tất cả các bài thi, từ khi vào trường đến giờ cũng gần hai năm rồi mà cậu chưa từng viết một chữ nào vào tất cả các bài thi lớn nhỏ.
Lần duy nhất trên bài thi có chữ viết làm thầy tổng phụ trách cảm động đến mức suýt nữa làm một bài diễn văn thể hiện cảm xúc.
Điều xấu hổ là sau khi ghép phách mới phát hiện bạn đó ghi nhầm số báo danh.
Bài thi của Bách Nhiên vẫn trắng trơn.
Nghe mọi người khó tin thảo luận về chuyện này, Kiều Nam Gia không khỏi mím môi. Không chỉ bắt đầu học mà Bách Nhiên đã học xong phần lớn kiến thức cơ bản, giờ cậu đã bắt đầu học lên cao hơn rồi.
Kiều Nam Gia chỉ không biết tại sao Bách Nhiên lại nhìn cô với ánh mắt ấy. Cứ như cô là một tội nhân vậy.
Ánh mắt Kiều Nam Gia nhìn thoáng qua Bách Ngạn. Cô chợt nhận ra: Không phải thấy cô và Bách Ngạn nên Bách Nhiên nhớ lại vụ tặng nhầm hoa hướng dương lần trước đó chứ?
"........" Cậu giận cô là phải.
Nhưng rõ ràng Kiều Nam Gia không ngờ được những suy đoán của mình sai hết.
Kiều Nam Gia lén nhìn Bách Nhiên, cậu lấy tài liệu môn vật lý mà Kiều Nam Gia đưa cho để giúp cậu ôn tập, chống cằm lật tài liệu.
Tốc độ lật của cậu vô cùng nhanh, lớp phó của lớp một là Dư Sâm nhìn nhìn, cậu không nhịn được phàn nàn: "Tốc độ lật này không khác gì người máy luôn đấy? Cậu ấy định vào đây làm màu à?"
Bách Ngạn cười lắc đầu: "Bách Nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở đây vì lý do này đâu."
"Ai biết được?"
Bách Nhiên đeo tai nghe lật sách, tuy rằng có một số bạn nữ muốn tới làm quen nhưng họ đều bị khí thế dọa người của cậu đuổi về.
Bách Nhiên ở đây, ban đầu Kiều Nam Gia còn hơi mất tập trung. Trong đầu cô giờ chỉ còn câu hỏi cậu đến thư viện làm gì, nếu vì muốn học thì sao không học ở nhà?
Bách Nhiên không phải người cần không khí học tập ở thư viện, cậu cũng không thích học cùng người khác.
Bách Nhiên vẫn chưa hết cảm, cậu mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ đen, tay áo rộng thùng thình màu trắng, sườn mặt đẹp đẽ, mi mắt cậu rũ xuống, vẻ mặt chăm chú đọc tài liệu bên dưới.
Kiều Nam Gia không khỏi cảm thấy tự hào.
Cô cũng có chút công trong việc này đó!
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Cuối cùng các bạn xung quanh Kiều Nam Gia cũng thu ánh mắt lại, tiếp tục thảo luận chuẩn bị cho cuộc thi. Cuộc thi được tổ chức trong kỳ nghỉ hè, tuy rằng có dính dáng đến bài thi chia lớp nhưng nhìn chung nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến họ.
Ba người họ có xác suất 100% ở lại lớp một. Chỉ có Kiều Nam Gia cần nỗ lực 200% cho kỳ thi.
"Gia Gia cậu yên tâm, nếu cậu tham gia cuộc thi này cậu cũng sẽ được cộng điểm. Cho dù cậu thi không tốt trong kỳ thi lần này, cậu vẫn sẽ vào lớp một vào kỳ sau thôi."
"Tại sao?"
Kiều Nam Gia kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin.
"Bách Ngạn không nói cho cậu biết sao?"
"À, đúng là tớ chưa nói thật."
Triệu Tử Viện nháy mắt trêu ghẹo: "Á à khó tin quá, bạn học Bách Ngạn đang âm thầm làm việc này để tăng thiện cảm sao."
Bách Ngạn không phản bác mà chỉ cười nhẹ; "Bị cậu phát hiện rồi. Nhưng mà không cần điểm cậu ấy cũng có thể vào lớp một."
Bách Ngạn tin tưởng khả năng của Kiều Nam Gia. Cậu luôn chú ý đến sự xuất sắc của Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia được khen đến đỏ cả mặt. Trông cô như một cây táo nhỏ vậy, đôi mắt hạnh chớp chớp.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô rất dễ thương.
Nhưng trong mắt người nào đó thì hình ảnh bây giờ lại như sau: Sau khi Bách Ngạn nói lời thân mật với Kiều Nam Gia thì Kiều Nam Gia thẹn thùng. Hai người liếc mắt đưa tình với nhau, không biết xấu hổ bắt tay nhau làm chuyện xấu...
Dư Sâm ngồi đối diện Kiều Nam Gia nhìn phía sau cô một cái rồi đột nhiên im lặng.
Kiều Nam Gia còn đang ngại ngùng thì nghe thấy giọng nói khàn khàn lạnh lạnh từ trên đầu mình: "Giảng đề giúp tôi."
Kiều Nam Gia ngạc nhiên: "Hả?"
Cô không chuẩn bị trước, bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Bách Nhiên. Mặt cậu chẳng hề thay đổi, trong tay còn cầm một đề thi. Trước mắt mọi người, cậu thản nhiên làm trò ra nói chuyện với Kiều Nam Gia.
"Không phải cậu kèm học cho Chu Ngôn Quân sao? Dạy tôi đi."
Cả nhóm lặng ngắt.
Chu Ngôn Quân ngồi bàn khác trợn mắt há mồm. Cậu không ngờ Bách Nhiên ghen lại dùng phương thức táo bạo như này!
Rất giống khi cậu chơi trò chơi, cậu trực tiếp đánh vào lãnh địa của đối thủ, không sợ những kẻ vây quanh, đã thế còn không dẫn theo trợ thủ đắc lực nhất là cậu. Lần gần nhất cậu giúp Chu Ngôn Quân lên cấp làm Chu Ngôn Quân sướng điên.
Rất táo bạo, rất thú vị, cậu biết mà! Chỉ cần kéo Bách Nhiên đến đây chắc chắn sẽ có cảnh tượng kinh thiên động địa xảy ra!
Lần đầu tiên trong đời cậu thấy Bách Nhiên ghen. Cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh bình giấm chua đổ rồi!
Tiếc rằng những người khác chưa nhận ra chỗ nào có vấn đề.
Dưới ánh mắt của mọi người, cổ họng Kiều Nam Gia khô khốc, run rẩy nhìn chỗ phát ra âm thanh. Cánh tay thon dài của Bách Nhiên chống vào lưng ghế của cô, một tay cậu chống lên mép bàn, gần như dùng tư thế ôm cô để bọc cô vào trong lòng ngực vậy.
Nhìn qua tư thế này khá mờ ám nhưng thực tế thì hai người cách nhau khá xa. Đương sự còn ngồi đọc đề thật, chẳng hề ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Trên mặt Bách Nhiên không có biểu cảm, cậu chỉ đứng im nhìn chằm chằm vào bàn... Ngón tay trắng nõn của Kiều Nam Gia đang cầm bút.
Cậu mất tập trung mấy giây, nghĩ thầm: Sao móng tay của Kiều Nam Gia lại dễ thương và hồng như thế, nó cứ ánh lên như vỏ sò vậy.
Bách Ngạn nhìn hai người đang không hề ý thức được động tác của mình hơi mờ ám, ý cười nơi khóe môi hơi nhạt đi. Cậu nói với Kiều Nam Gia đang chăm chú: "Hay để tớ giảng cho. Tớ cũng khá chắc nội dung này, bạn học Bách Nhiên có vấn đề gì cũng có thể hỏi tớ nhé!"
Ánh mắt Bách Nhiên đột nhiên dán chặt vào người Bách Ngạn.
Đôi mắt cậu nheo nheo lại rồi nhướng lên, bầu không khí đông cứng lại. Mặt Bách Nhiên không hề thay đổi, cậu nhìn chằm chằm Bách Nhiên rồi nói: "Không cần."
Hai người còn lại đều sợ run.
Không hiểu vì sao... Cảm giác như không khí có mùi thuốc súng? Hay do họ suy nghĩ nhiều thôi nhỉ?
Kiều Nam Gia đang đứng đầu sóng ngọn gió không dám ngẩng đầu lên. Cô vội đọc đề một lần.
Đây chính là nội dung gần nhất mà cô với cậu đang ôn. Bách Nhiên không tới làm khó cô mà cậu học thật. Không hiểu sao Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Quả nhiên là cô hiểu lầm thật. Sau đó cô nhỏ giọng giảng đề cho Bách Nhiên.
Bách Nhiên nhận được câu trả lời thì không dây dưa thêm nữa mà về chỗ của mình.
Quay đi ngoảnh lại, Kiều Nam Gia chẳng còn ấn tượng gì với chuyện vừa rồi. Chủ đề câu chuyện của nhóm lại chuyển sang việc học. Chỉ là mỗi lần cô định nói chuyện với Bách Ngạn thì Bách Nhiên lại ho "không đúng lúc" hai tiếng hoặc đi qua nhờ cô giảng đề hộ.
Kiều Nam Gia nhìn về phía Bách Nhiên theo bản năng thì sẽ nhận được ánh mắt chết chóc. Nó làm cô sợ run người, sau đó lại vội vàng ngồi hẳn hoi về chỗ mình.
Triệu Tử Viện ghen đến đỏ mắt: "Tớ cũng muốn giảng bài cho Bách Nhiên. Đây là động lực học tập của tớ đó hu hu hu hu!"
Kiều Nam Gia: "......"
Rõ ràng cô bị ép buộc! Thế mà mọi người lại không nhận ra!
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Trong lòng Kiều Nam Gia buồn bã, chỉ kém nước rơi nước mắt. Mãi mới có cơ hội ngồi chung với Bách Ngạn, thế mà giờ bị quấy rầy đến mức không thể tập trung được.
"Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, mọi người cố gắng lên nha."
"Nhất là Nam Gia." Cách xưng hô của Triệu Tử Viện với Kiều Nam Gia đã trở nên thân thiết hơn, "Kỳ sau chia lớp, nếu không có bạn cùng lớp nào vào chung thì cậu có thể ngồi cùng bàn với tớ."
Nói đến chuyện ngồi cùng bàn, đột nhiên Kiều Nam Gia nhớ ra ở lớp một có thể được tự do chọn bạn cùng bàn.
"......" Kiều Nam Gia nhìn về phía Bách Ngạn theo bản năng.
Nếu, nam thần...
Lúc này, bỗng nụ cười của Kiều Nam Gia đông cứng lại. Cô nhìn thấy rõ Bách Nhiên ngồi phía bên kia đang lạnh lùng nhìn cô một cái.
Đợi đã.
Nếu Bách Nhiên cũng vào lớp một...
Đột nhiên Kiều Nam Gia ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Mời bạn nghe câu hỏi: Nếu Bách Ngạn, Bách Nhiên cùng cô ở chung một lớp thì sẽ có chuyện gì xảy ra?
... Có lẽ kết cục sẽ giống như khi ta thổi mạnh vào đèn cồn* nhỉ?
*thổi mạnh vào đèn cồn: Đèn cồn thường có bấc hơi lớn và cồn bốc hơi rất mạnh nên lượng cồn được rút lên rất nhanh. Ngọn lửa sẽ cháy mạnh liệt và tỏa ra nhiệt lượng cao. Khi dùng hơi để thổi tắt nếu thổi quá mạnh thì bọt nước có thể bắn vào bấc đèn gây hiện tượng nổ lách tách, thậm chí cồn có thể văng vào mắt gây nguy hiểm. (Nguồn: vietchem.com.vn)
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Nam Gia:... Không biết hiểu sao tôi cứ thấy như tôi sắp toi rồi ấy!
Editor có lời muốn nói:
E. Coli: Dịch vụ mai táng hân hạnh đồng hành với bạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT