Lớp phó thể dục lớp bốn hoang mang, sốc nặng với cảnh tượng trước mắt.
Cậu đang thấy cái gì thế?
Cái!! Quái!! Gì!! Vậy!!
Vài lon soda vị nho lăn xuống nền gạch men trắng. Phía trước là một cô gái mặc bộ đồ thể thao đeo cặp học sinh màu đen. Cô có dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen được buộc cao. Cô dùng hai tay ôm chặt lấy eo Bách Nhiên, đầu hơi cúi xuống, vùi vào trong vòng tay Bách Nhiên.
Lớp phó thể dục lớp bốn chỉ thấy phía sau cổ cô nên không biết cô là thần thánh phương nào.
Điều làm cậu sốc nhất là Bách Nhiên đang dựa lưng vào tường, trên mặt cậu không có biểu cảm gì, cũng không có ý đẩy cô bạn kia ra.
Hai người cứ ôm chặt nhau như vậy.
Lớp phó thể dục bị sốc trước bí mật chấn động này đến nỗi nhìn chằm chằm hai người họ rồi hóa đá, miệng há hốc không nói thành lời.
Cho đến khi một đôi mắt đen nheo lại, đuôi mắt người đó hơi nhếch lên liếc nhìn cậu, ánh mắt tuy có vẻ nhẹ nhàng nhưng cậu hiểu ý của ánh mắt ấy nên vội vàng đi ngang qua hai người như không có chuyện gì.
Nhưng vì tâm trí lớp phó thể dục lớp bốn vẫn chỉ chìm đắm trong bí mật không tưởng này nên suýt nữa cậu bị vấp vào lon nước ngọt.
Kiều Nam Gia cũng bị hành động của mình tự làm bản thân sang chấn tâm lý.
Cô cố dùng sức để kéo áo nép sát vào Bách Nhiên, sợ bị lớp phó thể dục lớp bốn thấy mặt mình. Vào giây phút đó, cô ngửi được một mùi hương mát lạnh dễ chịu giống như mùi muối của biển cùng hương thơm của cây cỏ.
Cô áp trán vào ngực đối phương, có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể cậu đang dần tăng lên.
Kiều Nam Gia nghe được tiếng tim đập thình thịch của Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia nghĩ rằng do cô quá căng thẳng nên tim đập mạnh, nghe rất vang dội. Mà dường như tiếng đó cũng phát ra từ trong lồng ngực Bách Nhiên vậy. Vào giây phút ấy, Kiều Nam Gia không rõ rằng tiếng tim đập thình thịch đó là của ai nữa.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy góc áo cậu, đầu ngón tay khẽ run lên.
Cô vừa sợ bị Bách Nhiên đẩy ra, vừa cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng.
Kiều Nam Gia không dám tưởng tượng về viễn cảnh Bách Nhiên tức giận rồi tác động vật lý lên mình. Cô từng nghe một truyền thuyết mà các bạn nữ truyền tai nhau về Bách Nhiên...
Ví dụ như cậu vô cùng sợ bẩn, rất ghét một bạn nữ nào đó chạm vào đồ đạc của mình...
Cô đã nghe được một câu chuyện hồi còn là học sinh lớp 10 rằng có một chị hoa khôi ở cấp ba giả vờ lạnh rồi lén mặc áo khoác của Bách Nhiên.
Bách Nhiên đã đến trước mặt chị gái đó.
Cuối cùng thì chị hoa khôi dịu dàng đáng yêu đó phải trả lại áo khoác cho cậu...
Và cái áo khoác đó đã kết thúc vòng đời của mình trong thùng rác.
Sau chuyện đó, chẳng ai dám làm chuyện như vậy nữa. Dù sao ai cũng ý thức được rằng mình chẳng xinh đẹp bằng chị hoa khôi kia, mặt cũng chẳng đủ dày để rước nhục vào thân.
Còn về "tấm gương" lao đầu vào trong vòng tay Bách Nhiên thì Kiều Nam Gia chưa từng được nghe kể.
Có lẽ cô là chiến binh đầu tiên hoàn thành cuộc tấn công liều chết này.
Kiều Nam Gia nhắm chặt mắt rồi nghĩ: Không phải tiếp theo Bách Nhiên sẽ ném cô vào trong thùng rác để cô khắc cốt ghi tâm ghi nhớ suốt đời đó chứ? Càng nghĩ, Kiều Nam Gia càng cảm thấy hợp lý, cô thầm hối hận vì hôm nay mình không mặc thần khí chống đánh.
Lúc không cần thì mặc mà lúc cần thì chả thấy đâu.
Trong thời khắc quan trọng này, Kiều Nam Gia không khỏi mất tập trung trong giây lát... Eo của Bách Nhiên còn nhỏ hơn cả Thư Ấu, chẳng có chút thịt thừa nào.
Cô không nhận ra rằng thắt lưng của Bách Nhiên giờ đã cứng đờ, cả người cậu không khác gì một tảng đá, chỉ có chóp tai đỏ bừng mới bộc lộ cảm xúc thật sự của cậu lúc này.
Bách Nhiên có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc Kiều Nam Gia.
Cậu đang cảm nhận được một cơ thể mềm mại đang ôm chặt lấy mình, khuôn mặt mềm mại và đôi tay thon thả của cô đang run rẩy như một con chim sẻ, hơi thở của cô phả vào ngực cậu, lớp vải trở nên nóng bỏng hơn.
"......"
Kiều Nam Gia nghe được tiếng bước chân đã đi xa, cô lo lắng cất giọng hỏi nhỏ: "Cậu ấy đi chưa?"
Đối phương im lặng vài giây, cậu nhìn hành lang không bóng người, bình tĩnh nói: "Vẫn chưa."
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, quả nhiên là vậy. Lớp phó thể dục của lớp bốn có tiếng là bà tám, nhất định cậu ấy muốn tìm xem người ôm là ai. Kiều Nam Gia không thể để cậu ta thành công!
Cô vùi đầu hồi hộp chờ đợi, thời gian trôi qua chậm như đã trôi qua cả thế kỷ. Mãi sau, câu trả lời chậm rãi của Bách Nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô: "Cậu ấy đi rồi."
Kiều Nam Gia như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời khỏi Bách Nhiên, ý chí sống mãnh liệt làm Kiều Nam Gia nhanh chóng xin lỗi: "Tớ xin lỗi, tớ sai rồi, giờ tớ đi thùng rác ngay đây!"
Bách Nhiên: "... Cậu đang nói cái gì thế?"
Kế hoạch tìm thùng rác thất bại.
Kiều Nam Gia nghĩ rằng Bách Nhiên sẽ cảnh cáo cô hoặc là tức giận. Nhưng không, mặt cậu vẫn trung thành với biểu cảm ngàn năm không đổi, cứ như vừa rồi bị một túi rác vừa thổi vào người thôi vậy.
Cậu nhặt mấy chai nước có ga lên, quay đầu nhìn Kiều Nam Gia đang sợ hãi không dám đi theo.
Biểu cảm Bách Nhiên không hề thay đổi: "Có đi không?" Chờ người khác đến hỏi thăm sao?
Kiều Nam Gia vội chạy theo.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì mình vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi. Có lẽ đó chỉ là chuyện không quan trọng với Bách Nhiên, cô không nên làm ầm ĩ lên.
Hai người lựa chọn không đề cập đến sự việc vừa rồi theo một thỏa thuận ngầm, rất giống với cách xử lý về sự việc Weibo.
Trong phòng chỉ có mỗi Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia tưởng sẽ có Chu Ngôn Quân cùng các bạn khác chơi game, không ngờ rằng trong phòng chỉ có hai người họ. Vì thế trong vô tình, sự xấu hổ tiếp tục lan rộng, Kiều Nam Gia hắng giọng nói: "Tớ mua nhiều nước quá... Cậu uống đi."
Bách Nhiên: "Ừ."
Cậu lại nghĩ đến hành lang không người, giả bộ bình tĩnh mở nắp chai, lại quên rằng nước có ga đã bị rơi xuống đất. Chi nghe có tiếng cạch, bọt trắng phun thẳng vào mặt cậu, bọt thừa thì đổ thẳng lên chiếc áo phông.
Bách Nhiên chớp mắt, bọt nước chảy từng giọt xuống khuôn mặt cậu.
Kiều Nam Gia cầm hai quyển sách vật lý trên tay: "....."
Sự im lặng kéo dài khắp không gian và thời gian.
Trái tim Kiều Nam Gia lạnh ngắt: "Có cần tớ lấy cái chết để xin lỗi không?"
Bây giờ thùng rác cũng không thể cứu rỗi quãng đời còn lại của cô được nữa rồi. Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã nhảy trên ranh giới của Bách Nhiên từ trên xuống dưới một góc 360 độ.
Đến thời điểm này mà cô vẫn chưa bị đập thì chắc cô là kỳ quan thứ tám luôn mất.
May là cô không cần lấy cái chết để xin lỗi, không cần nhảy vào thùng rác. Bách Nhiên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cũng giặt sạch chiếc áo thun trên người, vắt hết nước rồi mặc vào.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cậu mặc cái áo phông ướt sũng, ngọn tóc nhỏ đầy nước, cả người ướt đẫm, đường nét đẹp như tranh vẽ, cứ như một bức tranh. Cậu như đang tắm trong làn nước đầy màu sắc và hương thơm.
*E. Coli: Tự nhiên đoạn này tui thấy giống Sadako chui từ giếng lên á trời.:)))
... Tất nhiên cũng dễ bị cảm lạnh.
Kiều Nam Gia: "Hay thôi chúng ta không học nữa? Tớ sợ cậu bị cảm lạnh."
Bách Nhiên: "Không sao."
Kiều Nam Gia: "Hay là... Cậu mặc áo khoác của tớ đi."
Bách Nhiên: "Không cần."
Kiều Nam Gia muốn nói thêm gì đó nhưng cô bị ánh mắt chết chóc của Bách Nhiên dọa cho im bặt. Cô ngoan ngoãn mở sách ra, nhanh chóng giảng những kiến thức quan trọng của ngày hôm nay.
Hôm nay khí chất của Bách Nhiên khác hẳn.
Bình thường cậu vô cùng lạnh lùng, mang dáng vẻ mà người phàm không dám chạm phải. Nhưng hôm nay nhìn cậu cứ như là người dễ bắt nạt, trông yếu đuối làm trái tim người ta ngứa ngáy.
Kiều Nam Gia yên lặng niệm A Di Đà Phật một lần, không được trầm luân vào nhan sắc của cậu.
Sau khi giảng bài cho Bách Nhiên xong, Kiều Nam Gia không nhịn được, cô vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: "Lần sau chúng ta có thể chuyển đến nơi khác được không? Một chỗ an toàn mà người khác không nhìn thấy được ấy?"
Nếu chuyện hôm nay mà xảy ra thêm lần nào nữa, chắc cô sẽ bị đọa đến mức có bệnh tim mất.
Một chỗ khó tìm, người khác không nhìn thấy.
Kiều Nam Gia nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra.
Bách Nhiên đang cầm cặp sách thì dừng lại, cậu mang gương mặt vô cảm nhìn cô: "Được."
"Vậy thì chúng ta học bù ở đâu?"
Bách Nhiên nhẹ nhàng trả lời: "Nhà tôi."
Kiều Nam Gia: "Hả?!"
Điều đầu tiên mà Kiều Nam Gia nghĩ là: Cô đi một mình vào nhà bạn nam khác thì khác gì đưa dê vào miệng cọp? Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra cô đã gạt phăng đi.
Nghĩ đến gương mặt đẹp trai kia của Bách Nhiên, người thiệt là cậu chứ chẳng phải cô.
Bách Nhiên lại chêm thêm một câu: "Sữa Bò Ngọt ở đấy."
"Á!"
Vừa nói đến Sữa Bò Ngọt, Kiều Nam Gia lập tức bị dao động, cô đồng ý không chút do dự. Cô hỏi: "Nhà cậu ở đâu thế? Có xa không? Tớ đi đến đó bằng xe buýt được không?"
Bách Nhiên bỏ lại một câu: "Có xe."
Kiều Nam Gia vẫn chưa ý thức được nghĩa câu đó của Bách Nhiên.
Xong buổi học bù, mỗi người về hai phương trời khác nhau.
Kiều Nam Gia cảm thấy nhẹ nhõm khi không cần phải đến quán nét này nữa, thậm chí cô còn ngâm nga một bài hát.
Hôm sau.
Cả trường đều xôn xao bởi tin đồn Bách Nhiên đang hẹn hò với một bạn nữ nào đó, hai người còn ôm nhau trông vô cùng tình cảm. Nghe nói bạn gái của Bách Nhiên có dáng người cao mảnh khảnh, lại còn là cô gái xinh đẹp tuyệt trần, thích mặc quần áo thể thao màu đen, thích uống nước soda vị nho.
Chỉ trong một đêm, các bạn nữ đều thất tình, khóc đến nghẹn thở, cùng nhau than khóc khắp nơi. Cùng lúc đó, áo thể thao màu đen và Fanta hương nho gần như đã cháy hàng khắp trường.
Người liên quan là Bách Nhiên không xuất hiện ở trường và không thể xác nhận tin đồn đó có phải là thật hay không.
Theo phóng viên thường trú trú tại trường Chu Ngôn Quân thì Bách Nhiên đã bị ốm và phải nghỉ ở nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Nam Gia: Đã bảo sẽ cảm rồi...
Bách Nhiên: Im ngay!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT