Thứ sáu, Kiều Nam Gia đang có một giấc ngủ ngon thì đột nhiên cô tỉnh dậy.
Cô mơ màng liếc nhìn thời gian. Mới hơn bảy giờ sáng. Gió nhẹ thổi qua làm tấm rèm bị nhấc lên một chút, lộ ra bầu trời trong suốt và xanh ngắt bên ngoài.
Kiều Nam Gia dụi mắt, cô cố làm mình tỉnh táo.
Cô cầm điện thoại mở Weibo theo bản năng, cô định gửi một tin nhắn chào buổi sáng ở phần tin nhắn riêng.
Ngay lúc Kiều Nam Gia chuẩn bị bấm gửi, ký ức ngày hôm qua giống như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu cô làm trái tim cô ớn lạnh.
Kiều Nam Gia: "......"
Cô run rẩy xóa dòng tin nhắn "Chào buổi sáng" rồi yên lặng rời khỏi Weibo.
Rời khỏi Weibo để bảo toàn tính mạng! Kế sách này rất ổn!
Có cắt đứt liên lạc qua Weibo hay không không còn quan trọng nữa rồi, Kiều Nam Gia bối rối rất lâu, cô cũng không dám làm liều. Cô bị buộc chung một chỗ với Bách Nhiên tận một tháng, nếu chẳng may lại làm gì để cậu giận, chắc cô chỉ còn nước chuyển trường.
Trong lòng Kiều Nam Gia hối hận đến rơi nước mắt.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì mà để mọi chuyện không để cứu vãn được như này?
Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại kêu lên một tiếng. Là tin nhắn của Bách Ngạn.
[Bách Ngạn: Tớ ít khi dùng Weibo, thỉnh thoảng tớ sẽ đăng nhập xem có bạn cũ nào liên hệ không. Cậu follow tớ cũng được, dạo gần đây thỉnh thoảng tớ cũng online.]
Kiều Nam Gia bấm vào liên kết mà cậu gửi. Màn hình nhảy đến giao diện Weibo.
Tên đăng nhập ở Weibo của Bách Ngạn là: Mộc Bạch Ngạn Quân.
Kiều Nam Gia: "......"
Sau khoảng thời gian yên tĩnh đến kỳ lạ. Cuối cùng Kiều Nam Gia cũng hiểu nguồn cơn mọi chuyện.
Kiều Nam Gia suýt ôm đầu khóc rống lên. Tất cả mọi chuyện là do cô!
Quay về thời gian một năm trước.
...
Trường trung học phổ thông Nhất Trung.
Tiết tự học buổi tối, phòng học sạch sẽ, yên tĩnh không một tiếng động.
Trường nằm ở trung tâm của thành phố, đa số học sinh của trường đều là học sinh ngoại trú, lên lớp 11 thì có một số học sinh ở ký túc tại trường, có một số khác thì thuê nhà trọ gần trường để tiện đi lại.
Tổng số học sinh trong những trường hợp này không lớn, nhà trường yêu cầu học sinh không phải là học sinh ngoại trú thì phải tham gia tiết tự học buổi tối, trừ khi có trường hợp đặc biệt mới được xin nghỉ phép.
Trong ký túc xá của trường có nhiều học sinh cuối cấp, mỗi lớp đều được một thầy cô chủ nhiệm trực tiếp trông, còn tất cả học sinh lớp 11 thì tập trung học hội trường gần cầu thang.
7:52 tối.
Chuông vào tiết tự học sắp reo, học sinh nhanh chóng đi vào trong phòng hội trường.
Trong đầu Kiều Nam Gia chỉ toàn suy nghĩ về bài toán, cô rửa sạch tay rồi vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô rẽ vào góc nhỏ, tự nhiên xuất hiện một bóng đen, Kiều Nam Gia va vào người đối diện và làm rơi điện thoại của người đó.
Kiều Nam Gia không ngừng xin lỗi, cô nhặt điện thoại lên thì đúng lúc màn hình điện thoại vẫn sáng, giao diện của Weibo hiện ra. Kiều Nam Gia đưa mắt nhìn chỗ khác theo bản năng rồi đưa điện thoại cho đối phương.
"Tớ xin lỗi cậu."
"Không sao đâu."
Cậu có dáng người cao gầy, dáng vẻ điển trai, trắng trẻo, đôi mắt biết cười cong lên thành một vòng cung rất đẹp. Cậu nhận lấy điện thoại, nhìn Kiều Nam Gia cười một cái rồi quay người vào nhà vệ sinh.
Kiều Nam Gia nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy, cô không khỏi sửng sốt.
Từ từ, không phải đó là Bách Ngạn học lớp 1 sao?
Cô lục lại trí nhớ của mình, trong đầu hiện ra trang Weibo hiện trên điện thoại, thời gian trôi qua quá nhanh nên Kiều Nam Gia không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng hình như trang chủ tên là Mộc Bạch... Mộc Bạch gì đó thì phải?
Làm fan cứng của Bách Ngạn từ hồi vào trường, tim Kiều Nam Gia đập bình bịch. Cô đột nhiên nảy ra ý tưởng vô cùng táo bạo.
Kiều Nam Gia chỉ nhớ rõ hai chữ Mộc Bạch.
Mộc Bạch, chẳng phải đó là họ của nam thần sao*, vậy khả năng cao đó chính là Weibo của nam thần, chỉ là mấy chữ đằng sau cô không thấy rõ.
*Mộc Bạch (木白): Họ Bách là 柏 nên nữ chính mới bảo đó là họ của nam thần mình
Weibo của Bách Ngạn?
Lý trí và con tim của Kiều Nam Gia lao vào cắn xé nhau không ngừng, cuối cùng cô vẫn quỳ gối trước hào quang ánh sáng của nam thần. Dù sao, đây cũng chính là Weibo của Bách Ngạn đó!
Kiều Nam Gia không thể kìm nén được tâm trạng đang kích động của mình, cô thử tìm tên đó, sau một thời gian tìm tòi nghiên cứu cô vẫn không tìm được thông tin nào hữu ích cả.
"......." Cô như đang kích động một cách vô vọng vậy.
Kiều Nam Gia chán nản thở dài, chẳng ôm hy vọng gì mà tùy tiện lướt xuống dưới, cho đến khi đến một bài đăng trên Weibo gần đây, đột nhiên Kiều Nam Gia dừng lại.
Một giờ trước, đối phương đăng một bài.
[Gà Teriyaki. Không ngon.]
Tên người dùng là: Mộc Bạch Phiền.
"......"
Như bị trúng giải thưởng lớn trị giá 10 triệu, Kiều Nam Gia quay cuồng, mất cảm giác. Đầu cô trống rỗng, cô không suy nghĩ mà bấm vào trang chủ của đối phương.
Một bài đăng khác trên Weibo là vào ba tháng trước.
[Phần thưởng mê hoặc của căn tin: Món nào cũng có rau thơm.]
Hình ảnh kèm theo chính là món cá diếc om được rắc rau mùi quá tươi.
Kiều Nam Gia chỉ cần liếc mắt cái là biết ngay đó là cái bàn ăn của trường mình. Và cá diếc om là món ăn mới ra mắt cuối học kỳ tại cửa sổ một tầng hai.
Thời gian, tên, địa điểm, thân phận đều trùng hợp.
Trên thế giới sao có nhiều chuyện trùng hợp thế được. Suy ra chắc chắn đây là Weibo của nam thần.
Trái tim cô run rẩy không kiểm soát nổi.
Weibo của nam thần đang ở ngay trước mắt, có nên theo dõi không?
Số người theo dõi không nhiều lắm, không có tương tác, có lẽ là tài khoản riêng tư nên cậu không muốn được nhiều người biết đến. Cô sợ học sinh đứng đầu ghét người khác soi vào chuyện riêng tư của cậu, lại sợ mình có một số hành động không đúng nên Kiều Nam Gia do dự một lúc lâu.
Sau lưng có tiếng bước chân và tiếng chuông vang lên, Kiều Nam Gia theo bản năng quay người lại, cô nhìn thấy Bách Ngạn.
Hai người nhìn nhau, Bách Ngạn mỉm cười gật đầu nhìn cô, có vẻ như cậu vẫn còn nhớ cô là ai.
Hai má Kiều Nam Gia đỏ bừng, cô vội quay đầu đi.
Cô đã có một quyết định to lớn chính là follow và giải thích mọi chuyện với nam thần bằng tin nhắn riêng.
Từ trước đến giờ Kiều Nam Gia rất muốn xin được phương thức liên hệ của Bách Ngạn, cô muốn thông qua cuộc sống hằng ngày của nam thần mà tự khích lệ bản thân mình cố gắng phấn đấu học tập, rồi một ngày nào đó cô cũng sẽ giống Bách Ngạn vậy hào quang tỏa sáng đầy mình.
Nếu đối phương tức giận, block cô hoặc bỏ những người theo dõi như cô, cô tuyệt đối sẽ không làm phiền.
Trái tim Kiều Nam Gia như được trang bị thêm máy bơm tăng tốc, đập bình bịch bình bịch liên tục, cô lo lắng, ngón tay thon dài cô run rẩy, dừng lại, rồi cuối cùng cô cũng ấn nút "Follow" trên màn hình một cách chân thành.
"Nam Gia, cậu đang làm gì vậy?"
Bỗng nhiên trong phòng học yên tĩnh vang lên một giọng nữ ngạc nhiên, âm thanh không lớn, thu hút ánh mắt của cô viên trong phòng.
Người nói chính là Ngô Ngọc, cô nàng tò mò nhìn Kiều Nam Gia một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi, không ngờ lại bị cô giáo phát hiện. Ngô Ngọc sợ đến mức im bặt, cô nàng vội cúi đầu, tranh thủ giấu điện thoại vào ngăn bàn.
Kiều Nam Gia ngồi bên cạnh cũng bị dọa sợ, cô cũng nhét điện thoại xuống bàn theo bản năng.
Sau khi chơi điện thoại chán chê Ngô Ngọc liếc nhìn Kiều Nam Gia run rẩy như thể cô bị mắc bệnh Parkinson, Ngô Ngọc sợ hãi đến mức sắp giơ tay ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng cho Kiều Nam Gia.
Cô chủ nhiệm ma quỷ vẫn chú ý từng hành động cử chỉ của hai người như cũ.
Ngô Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Nam Gia, cậu đang làm gì vậy, sao nhìn cậu kích động thế hả?"
Hai tay Kiều Nam Gia nắm chặt vào nhau, cô trả lời một cách chắc nịch: "Tớ, trúng xổ số rồi!"
Ngô Ngọc sợ ngây người: "Bao nhiêu tiền thế? Thế cậu có cần đi học nữa không?"
"Là vô giá nha."
"... Chẳng lẽ là vé số kiến thức?" Ngô Ngọc buồn bã, "Haizz, tớ chẳng biết nói gì nữa, làm tớ tò mò cả nửa ngày!"
Kiều Nam Gia cười cười nhưng không nói gì.
Trong hàng tỉ tấm vé số, chưa chắc đã có tấm có giải. Nhưng quá trình này luôn làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Lần đầu tiên cô mở phần tin nhắn nhắn tin cho nam thần. Cô suy nghĩ một cách cẩn thận, chờ đối phương trả lời.
[Xin chào bạn học Bách! Tớ là một học sinh lớp 11 bình thường...]
...
Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần.
Mọi chuyện cứ như đã được định sẵn vậy, một sự trùng hợp kỳ lạ đã xảy ra.
Quả nhiên do cô follow Weibo của nam thần với mục đích không chính đáng nên gặp quả báo.
Kiều Nam Gia vô cùng hối hận.
Tại sao cô lại tùy tiện theo dõi Weibo của người khác?
Hành vi này thật đáng xấu hổ!
Nếu cô nhớ không lầm, cô đã dành hàng trăm từ chỉ để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với Mộc Bạch Phiền. Mà hết lần này đến lần khác chỉ nói họ không nhắc tên đối phương, cho nên Bách Nhiên và cô đều không nghĩ rằng có cái gì đó sai sai ở đây.
"......"
Cô chỉ hy vọng một tháng này sẽ trôi qua thật nhanh, cấp ba cũng trôi qua thật nhanh nữa.
Kiều Nam Gia chỉ muốn trốn thoát khỏi những nghiệp chướng nặng nề do chính mình gây ra.
"Hu hu hu... QAQ."
Đúng lúc này, thông báo của điện thoại vang lên, Kiều Nam Gia tưởng là Bách Ngạn, mà không ngờ đó chính là tin nhắn từ "Mộc Bạch Phiền".
Cô đưa điện thoại ra xa một chút lấy lại sự bình tĩnh rồi mở phần tin nhắn.
Chỉ sau một ngày, thế mà "Mộc Bạch Phiền" lại chủ động gửi tin nhắn cho cô, đây là điều mà cô không thể tưởng tượng được.
Cô nhìn nội dung tin nhắn mà đối phương gửi cho mình, cô chỉ muốn thoát khỏi Weibo, gỡ cài đặt phần mềm, tắt máy rồi ném lên giường như chưa thấy gì.
[Mộc Bạch Phiền: Thứ hai bắt đầu học.]
Trong lòng Kiều Nam Gia đầy nước mắt. Cô chỉ muốn hỏi, cậu còn học toán tốt hơn tớ, học gì mà học nữa?
Chắc là cậu ấy sẽ không mượn cớ để "xử" cô luôn đâu nhỉ?
Kiều Nam Gia rùng mình, run tay gõ tìm kiếm:
"Thần khí chống lại tác động vật lý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT