Người đến nghe có thể ngồi xuống, lịch sự mỉm cười với Chung Ý, ngồi xuống cạnh cậu.
“Tôi tên là Lưu Viễn San.” Lưu Viễn San lên tiếng giới thiệu bản thân với Chung Ý.
“Tôi tên là Chung Ý.” Thấy người này cũng không có ý xấu, Chung Ý lịch sự gật đầu.
“Cậu là người của tập đoàn Chung Thị?”
“Không phải, chỉ là giống họ mà thôi.”
Nghe được không phải là người Chung thị, Lưu Viễn San cũng không tỏ vẻ khinh thường.
“Vậy sao.” Nói xong tiếp tục chuyển sang chủ đề khác, hai người nói chuyện rất hợp nhau.
Bên này, Hải Trường Vũ đang bận rộn, quay đầu đã không thấy Chung Ý đâu, nhẹ nhàng từ chối một vị đang mời đưa rượu cho vị khách ở bên cạnh, nhìn bốn phía, vẫn không thấy cậu.
Người đâu? Đang định gọi điện thoại cho cậu, vừa vươn tay lấy điện thoại ra, ngẩng đầu đã thấy cậu đang ở góc đối diện.
Trên mặt Chung Ý treo một nụ cười ôn nhu, nghiêm túc nghe người bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu coi như trả lời.
Hải Trường Vũ thấy cậu như vậy, lập tức ghen tị, nói cái gì mà cười vui vẻ như vậy.
Hải Trường Vũ đang định đi qua, lại có người chặn anh lại. “Hải tổng, bản hợp đồng này vẫn chưa được ký, ngài xem xem ……”
“Ở đâu?” Làm gì có ai mang theo hợp đồng đến tiệc rượu, Hải Trường Vũ nhìn người vừa chặn mình, ánh mặt hơi trầm xuống.
Người vừa đến thấy sắc mặt anh ngày càng lạnh, cũng không hoảng sợ, quả nhiên Hải Trường Vũ rất lạnh lùng. Vốn dĩ định mượn chuyện công việc để nói chuyện với anh, nhưng mà nhìn biểu tình bây giờ của anh, rõ ràng là không muốn tiếp chuyện.
“Không…… Không có ……” Những bản thân định nói đều đột nhiên quên hết, người vừa đến lắp bắp kinh hãi nói.
Từ lúc sinh ra Hải Trường Vũ đã lạnh sẵn như vậy rồi, liếc nhìn cậu ta, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Chung Ý.
Hải Trường Vũ lạnh lùng như vậy? Nghĩ đến mắt vừa nãy của anh, cậu ta thầm thắp cho mình một nén hương trong lòng, trầm mặc đi đến chỗ nhiều người.
Lúc Hải Trường Vũ đến trong góc, lại không thấy Chung Ý ở đó.
“Người vừa nói chuyện với cậu đi đâu rồi?” Lưu Viễn San đứng bên cạnh vẫn còn ở đó, Hải Trường Ninh hỏi.
“Vừa rồi có người gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy nghe điện thoại xong liền đi rồi, hình như là có người tìm cậu ta.” Lưu Viên San nói.
“Cảm ơn.” Hải Trường Vũ đi về hướng lối ra. Đi ra ngoài. Nhưng lúc ra ngoài, lại không thấy người đâu cả.
Hải Trường Vũ cau mày, gọi điện thoại cho Chung Ý.
“Tút tút……” Không có người nghe, gọi thêm mấy cuộc vẫn không có người nghe, Hải Trường Vũ lo lắng, không xảy ra chuyện gì sao không nghe máy.
“Alo, Tiểu Lưu, đi tìm người tổ chức tiệc kiểm tra camera một chút, Chung Ý vừa mới đi ra ngoài, bây giờ lại không nghe điện thoại.” Thấy Chung Ý không nghe điện thoại, Hải Trường Vũ quay đầu gọi cho Tiểu Lưu, để cậu ta đi kiểm tra camera.
Thực sự lo lắng, Hải Trường Ninh đi quanh quanh tìm người, nhưng vẫn vô ích.
——Dải phân cách——
Chung Ý nghe điện thoại, “Chung tiên sinh, ở cửa có người tìm ngài.”
Cậu liếc nhìn Hải Trường Vũ một cái, phát hiện anh đang nói gì đó với một người, nghĩ sẽ về ngay, nên không muốn đi đến làm phiền anh, trực tiếp đi ra ngoài.
Ra đến cửa, đi ra được vài bước, thì phát hiện bên ngoài không có người, gọi lại vào số vừa nãy thì không có người nghe.
“Lạ thật.” Lẩm bẩm một câu, đang định quay người rời đi, lại bị người từ đằng sau trùm khăn bị đầu lại.
“Ai?” Trong sững sờ, Chung Ý mất đi ý thức.
Đợi đến lúc tỉnh lại, lờ mờ nghe được âm thanh có người đang nói chuyện.
“Lát nữa gọi điện bảo Hải Trường Vũ trực tiếp đến đây, nói là đã chuẩn bị phòng cho ngài.” Là giọng của một người đàn ông trung niên, vô cùng quen thuộc.
“Lỡ như anh ta không có hứng thú với đàn ông thì phải làm sao? Đây chính là đi sai hướng đó.” Người đàn ông bên cạnh ra sức thuyết phục ông ta.
“Không thể, tôi đã quan sát rất lâu rồi, hành vi của Hải Trường Vũ đối với tiểu thư ký này người thường không thể sánh được, nhưng mà hình như tiểu thư ký không có tình cảm với cậu ta, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền, đem người đưa đến tận giường.”
“Nhưng mà lỡ như……”
“Không có lỡ như, Hải Trường Vũ không có lý do, không thể nào khó chịu với tôi, lần này mà thành công, cậu ta có thể nhìn chúng ta một chút.”
Chung Ý dần dần hồi phục, bây giờ Chung Ý đã nhớ ra giọng của người đàn ông trung niên này rồi, đây không phải là Vương Ngũ Đức sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chung Ý vô cùng bất lực.
Đang định đứng dậy nói cho bọn họ biết Hải Trường Vũ không thích đàn ông, cũng không thích cậu, kết quả vừa đứng dậy, Vương Ngũ Đức đã phát hiện cậu tỉnh, sợ Chung Ý chạy mất, vì muốn giữ cậu lại, đành vươn tay vừa chạm vào vai cậu.
“Ông muốn làm gì?” Cửa đột nhiên bị mở ra, âm thanh giận dữ từ ngoài cửa truyền vào.
Hai mắt Hải Trường Vũ lập tức đỏ lên, Chung Ý ngồi trên giường, quần áo xộc xệch, hai mắt đỏ ửng, móng heo của Vương Ngũ Đức còn đang đặt trên vai cậu.
“Con mẹ mày——” Hải Trường Vũ lao lên, giống như mãnh thú mất đi lý trí, ném bàn tay của Vương Ngũ Đức xuống, đấm một cú lên mặt ông ta.
“Ôi trời!” Vương Ngũ Đức thống khổ rên rỉ.
“Cầm thú.” Hải Trường Vũ còn định đấm ông ta thêm mấy cái, lại bị người đứng bên cạnh ông ta ngăn lại.
“Hải tổng, không như ngài nghĩ đâu.” Cung phản xạ của Vương Ngũ Đức cũng không dài, đã kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng mở miệng giải thích. tytnovel.com App TYT tytnovel.com
“Hải Trường Vũ.” Chung Ý nhìn thấy Hải Trường Vũ vội vã xông đến chỗ Vương Ngũ Đức, cũng không kịp cản anh lại.
“Vậy ông nói, đang xảy ra chuyện gì?” Hải Trường Vũ vẫn chưa hết tức giận, chỉ đợi Vương Ngũ Đức nói sai cái gì một giây sau, anh sẽ lại xông lên đánh ông ta một trận.
Vương Ngũ Đức thật sự sợ, run rẩy nói ra sự thật.
“Sự thật là như vậy đó Hải tổng, vốn dĩ tôi muốn đem cậu ta tặng cho ngài……Không có suy nghĩ hôi của.”
Chung Ý người bất đắc dĩ trở thành món quà: “……”
“Vương tổng, tôi thấy hợp đồng này, chúng ta đừng bàn nữa, ngài cả ngày chỉ muốn đi đường ngang ngõ tắt, Hải thị chúng tôi không dám hợp tác với ngài.” Hải Trường Vũ nghe được lời này, tuy Vương tổng không có suy nghĩ bẩn thỉu với Chung Ý, nhưng mà anh vẫn rất tức giận.
Chung Ý là người mà mình ngay cả bàn tay cũng không dám chạm vào, cẩn thận chăm sóc, mà ông ta lại dám làm chuyện này với cậu.
“Tôi……” Vương Ngũ Đức còn muốn nói cái gì.
“Vương tổng, mời ra ngoài ạ.” Ngữ khí Tiểu Lưu hơi tức giận, thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi.
Vương Ngũ Đức còn có hàng trăm ngàn lời lời giải thích cần nói ra, nhưng Hải Trường Vũ lại không định cho ông ta cơ hội, ông ta chỉ đành trằm mặc rời đi.
“Tôi……” Tiểu Lưu cũng cùng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. Chung Ý vừa lên tiếng, nhưng lại không biết nói cái gì, lập tức bị dừng lại.
Vừa mới làm thư ký chưa bao lâu đã bị người ta đưa lên giường, hai người đưa mắt nhìn nhau, lúc này không nói lời nào.
“Sau này không được không nghe điện thoại của anh.” Hải Trường Vũ lên tiếng trước, làm vẻ mặt dữ dằn nói.
“Lần này cũng không phải do tôi cố ý.” Chung Ý nhỏ giọng phản bác.
“Anh rất lo lắng, Chung Ý.” Hải Trường Vũ đột nhiên rất nghiêm túc nói mấy lời này.
Lo lắng cái gì, lo lắng cậu bị người khác ức hiếp? Chung Ý có chút mờ mịt, nhớ lại hình ảnh mắt chuyển sang đỏ của Hải Trường Vũ, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, khóe miệng hơi nâng lên một chút, Chung Ý nhướng mắt nở nụ cười với Hải Trường Vũ: “Không sao đâu.”
Không biết bắt đầu từ đâu, mà bản thân càng nhìn càng cảm thấy Hải Trường Vũ thuận mắt.
App TYT & Cơm Cháy editor