Thẩm Miên nhìn thấy, người bước ra khỏi thang máy là Lục Cảnh Thần.

Quản lý Giả nhìn thấy Lục Cảnh Thần vẫn luôn thúc giục Thẩm Miên, nhất cử nhất động phải thực hiện theo cốt truyện, luôn xuất hiện trước mặt Lục Cảnh Thần.

Đi bên cạnh Lục Cảnh Thần còn có nhân viên phục vụ. Bọn họ đi thẳng tới chỗ Tạ Dương Tranh, hắn thấp giọng bên tai Tạ Dương Tranh, sau đó ông lập tức chạy ra ngoài.

Tạ Kiều Ngữ mới vừa bước tới cũng theo chân đi ra ngoài.

Nhìn Tạ Trị bị ném khỏi khách sạn, ý nghĩ trong lòng Tạ Kiều Ngữ càng thêm xác định: Nàng chính là Tiểu Miên.

Tạ Kiều Ngữ làm lơ tiếng gọi của Tạ Dương Tranh ở phía sau, cô phát ra tiếng cười khẽ, vén tóc xoay người lên lầu.

-

Lục Cảnh Thần ở trong lòng Thẩm Miên đã là người chết, cho nên nàng dựa theo chỉ thị của quản lý Giả tiếp cận Lục Cảnh Thần, nhưng tâm nàng không hề gợn sóng, thậm chí ánh mắt cũng lạnh băng như đang nhìn vật chết.

Căn bản quản lý Giả muốn nàng phải tràn ngập ái mộ, ẩn tình như nước.

“Thẩm tiểu thư…” Ngay lúc quản lý Giả muốn lên tiếng nhắc nhở Thẩm Miên chú ý ánh mắt, thì có người xuất hiện bên cạnh Thẩm Miên, nói chuyện với nàng, đánh gãy lời quản lý Giả.

“Tiểu Miên.” Tạ Kiều Ngữ ghé mắt nhìn Thẩm Miên gọi nàng.

Rốt cuộc thần sắc trong mắt cũng có cảm tình, chẳng qua vui vẻ chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền bị Thẩm Miên giấu đi.

Thanh âm bình đạm trả lời: “Tạ tiểu thư.”

Người trên đài cầm microphone cao lãnh giới thiệu, trong lúc vô tình liếc mắt thấy hai người, tầm mắt lập tức cố định.

Quản lý Giả thấy vậy kích động, nhắc nhở Thẩm Miên nắm cơ hội này chớp chớp mắt với Lục Cảnh Thần, hôn gió hấp dẫn chú ý của hắn, nhưng quản lý Giả còn chưa nói hết, Thẩm Miên đã xoay người rời đi.

Đơn giản vì Tạ Kiều Ngữ nói: “Tiểu Miên, xin lỗi vì quấy rầy em. Chị có chút phiền toái cần em giúp đỡ, có thể đi cùng chị chốc lát không?”

Tạ Kiều Ngữ nói xong liền xoay người rời đi, không cho Thẩm Miên có cơ hội từ chối.

Thẩm Miên nghĩ sẽ không nghe, không biết Tạ Kiều Ngữ nói gì đứng yên tại chỗ, nhưng dư quang thoáng thấy bóng dáng Tạ Kiều Ngữ rời đi.

Lúc này mới phát hiện đối phương đi không được tự nhiên, khập khiễng, hình như chân bị thương.

Thẩm Miên không thể tiếp tục đứng yên.

Trong nháy mắt Thẩm Miên quên hết băn khoăn cùng lời dặn dò của quản lý Giả, nàng dẫm giày cao gót vòng qua mọi người, chạy chậm tới bên người Tạ Kiều Ngữ.

Tạ Kiều Ngữ chỉ cảm thấy ấm áp nắm cánh tay mình, dừng sức muốn đỡ cô.

Tạ Kiều Ngữ chưa kịp nắm lại, âm thanh mang theo lo lắng vang bên tai: “Chân bị thương sao? Nghiêm trọng không? Em đưa chị đi bệnh viện.”

Một câu cuối không thể phản bác quan tâm dành cho đối phương.

Thẩm Miên lo lắng thân thể Tạ Kiều Ngữ, còn Tạ Kiều Ngữ nghe Thẩm Miên hỏi chuyện nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiếp xúc da thịt, hảo!

Tạ Kiều Ngữ nắm lại tay Thẩm Miên, nhẹ giọng nói: “Chỉ không cẩn thận một chút, không cần đi bệnh viện!”

Thẩm Miên không yên tâm: “Thật vậy?”

Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng, nâng tay chỉ phía sau Thẩm Miên hỏi: “Có thể đỡ chị qua bên kia một chút không?”

Thẩm Miên nhìn về hướng Tạ Kiều Ngữ chỉ, phát hiện chính là góc hai người ngồi khi nãy.

Thẩm Miên không nghĩ nhiều, giờ phút này nàng chỉ muốn biết chân Tạ Kiều Ngữ bị thương thế nào.

Gật đầu: “Hảo.”

Nói xong đỡ Tạ Kiều Ngữ đi qua.

Vừa đi Thẩm Miên vừa hỏi: “Như thế nào lại bị thương? Không cẩn thận chút nào.”

Thẩm Miên không chú ý tới, rõ ràng sự quan tâm không nên có nếu hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Tạ Kiều Ngữ cũng không để ý, tất cả quan tâm hiện giờ đều là nước hoa trên người Thẩm Miên. Mùi bơ nhàn nhạt, ngọt mà không ngán, nhẹ nhàng làm người ngửi một lần lại muốn được ngửi tiếp tục.

Nghe Thẩm Miên hỏi chuyện, Tạ Kiều Ngữ nhẹ nhàng cười, nói: “Vừa rồi ra khỏi thang máy không chú ý.”

Tạ Kiều Ngữ thật sự bị trật chân, không phải giả bộ.

Thẩm Miên đỡ Tạ Kiều Ngữ ngồi xuống sô pha, vừa mới chuẩn bị hỏi Tạ Kiều Ngữ tìm nàng làm cái gì, đã thấy Tạ Kiều Ngữ hơi hơi nâng chân bị thương lên.

Theo động tác, hai chân Tạ Kiều Ngữ giấu dưới làn váy dần dần bại lộ trong không khí.

Nhìn cổ chân có chút sưng đỏ, ngẩng đầu hỏi Thẩm Miên: “Có thể giúp chị nắn một chút không?”

Thời điểm Tạ Kiều Ngữ ngẩng đầu, Thẩm Miên lập tức thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều đặt trên đùi Tạ Kiều Ngữ, nên nàng không nghe Tạ Kiều Ngữ nói gì, nghi hoặc: “Sao?”

Tạ Kiều Ngữ rủ mắt, ách thanh âm nói: “Chị muốn xoa xoa chân.”

Thẩm Miên hiểu Tạ Kiều Ngữ muốn làm cái gì, nga một tiếng liền che trước người Tạ Kiều Ngữ. Đối mặt với cô.

Chân bị thương không quá nghiêm trọng, thời điểm ngồi xuống đã tốt hơn nhiều, nhưng Tạ Kiều Ngữ không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Tiểu Miên không quen biết cô, Tạ Kiều Ngữ chỉ đành dùng cách này tranh thủ đồng tình, sau đó chậm rãi thu phục.

Hiện tại Tạ Kiều Ngữ đơn thuần muốn quen thân với Thẩm Miên trước, cũng không có ý tưởng khác.

Nhưng hành vi cử chỉ của cô lại làm Thẩm Miên có cảm giác khác.

Tạ Kiều Ngữ đang dụ hoặc nàng!

Từ góc độ Thẩm Miên nhìn lại, đầu Tạ Kiều Ngữ hơi cúi xuống, tầng tóc đen rủ xuống cổ trắng nõn, độ dài vừa vặn che khuất cảnh xuân trước ngực.

Lúc này tay Tạ Kiều Ngữ nhẹ ấn cổ chân. Màu đỏ tấy phá lệ chói mắt Thẩm Miên.

Thẩm Miên kiềm chế xao động trong lòng, nuốt nước miếng, thân thể lui về sau một bước không dán tiếp tục nhìn.

Lục Cảnh Thần đã phát biểu xong, mọi người cũng bắt đầu tản đi.

Thân ảnh một người cao lớn tìm kiếm trong đám người, thấy Thẩm Miên đứng trong góc, nhanh chóng bước tới.

Thẩm Miên muốn dời lực chú ý vừa lúc nhìn thấy nam nhân.

Là Thẩm Tri Hành.

Thẩm Tri Hành không đến gần, dừng lại cách Thẩm Miên khoảng chừng năm bước chân, trầm giọng gọi: “Tiểu Miên.”

Thẩm Miên: “Anh hai!”

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Chốc nữa cùng anh về nhà.”

“Hảo.”

Thẩm Tri Hành không nói gì thêm, chỉ hạ mi nhìn phía sau Thẩm Miên, phát hiện người ngồi đó là nữ nhân mới yên tâm rời đi.

Nhìn Thẩm Tri Hành rời đi, không được mấy bước đã bị nhiều người vây quanh, Thẩm Miên ho khan một tiếng, xoay người lại.

Tạ Kiều Ngữ ngồi thẳng.

“Tốt chút nào không?” Thẩm Miên hỏi.

“Ân.” Tạ Kiều Ngữ gật đầu, đừa nghịch váy, lẩm bẩm: “Bất quá…”

Thẩm Miên: “Bất quá cái gì?”

Tạ Kiều Ngữ vén tóc, trong giọng nói mang theo thỉnh cầu: “Chân chị bị thương không thể chạy xe, em… Có thể đưa chị về nhà không?”

Ngữ khí đáng thương hề hề.

Thẩm Miên cúi dầu nhìn cổ chân Tạ Kiều Ngữ, vẫn còn sưng đỏ.

Lý trí nói nàng phải từ chối, quản lý Giả liên tục thúc giục nàng đi tìm Lục Cảnh Thần.

Nghĩ nghĩ tới nhiệm vụ phải làm, Thẩm Miên hít sâu một hơi, cự tuyệt: “Xin lỗi, em không biết lái xe.”

Một phút sau, có xe chạy đậu trước cửa khách sạn.

Thẩm Miên ngồi ghế phía sau liếc mắt nhìn tài xế, sau đó nhìn Tạ Kiều Ngữ ngồi bên cạnh.

Quản lý Giả: “Nữ chủ đã kêu người lái xe thay, sao cô còn đưa nữ chủ về?”

Nghe quản lý Giả hỏi chuyện, Thẩm Miên không nghĩ nhiều: “Nữ nhân bị thương sẽ không có cảm giác an toàn, dù sao cũng cần có người bên cạnh.”

Quản lý Giả không nói nữa, làm quản lý nhiều năm, trực giác cho hắn biết, giao cho Thẩm Miên nhiệm vụ này… Không có khả năng hoàn thành!

Đột nhiên hắn thấy tương lai tối tăm phía trước.

- -------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Kiều Ngữ: Mỹ nhân kế, hảo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play