Kỷ Tiệp dừng bước, chôn chân tại chỗ vài giây, sau khi trầm tư thì chậm rãi xoay người nhìn về phía sô pha.

Lúc này Tạ Kiều Ngữ đã tỉnh lại, lẩm bẩm muốn uống nước.

Thẩm Miên đứng dậy muốn đi lấy nước cho Tạ Kiều Ngữ nhưng thấy Kỷ Tiệp vẫn đứng nguyên ở cửa chưa rời đi, biểu tình trên mặt không được tốt lắm, nàng nghi hoặc hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Cô…” Kỷ Tiệp há miệng thở dốc. Hắn muốn hỏi quan hệ giữa Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ có phải như hắn nghĩ hay không? Nhưng lời đến bên miệng lại không thể xuất khẩu, chuyện đến quá đột ngột làm đầu ốc hắn hỗn loạn.

Thời điểm Kỷ Tiệp đang do dự, Thẩm Miên đã đi lấy nước ngồi bên cạnh Tạ Kiều Ngữ một tay ôm cô dựa vào người mình, một tay bưng ly nước từ từ uy vào miệng nhỏ cô.

Chờ Tạ Kiều Ngữ không còn lẩm bẩm, Thẩm Miên bỏ ly xuống bàn, nâng tay vuốt lưng cho cô. Trong suốt quá trình, Thẩm Miên thấy Kỷ Tiệp không hề nhúc nhích mà vẫn đứng ở đó nên nàng hỏi lần nữa làm sao vậy.

Kỷ Tiệp ho khan một tiếng, trong giọng nói có thêm sự mất tự nhiên: “Không có gì, muốn hỏi cần tôi hổ trợ gì không?”

Trong lòng Thẩm Miên nói Kỷ Tiệp không hổ là nam thứ ấm lòng người biết cách săn sóc như vậy. Ngay sau đó lắc đầu: “Không cần hổ trợ, tôi có thể tự mình làm.”

Kỷ Tiệp trầm thấp: “Vậy… Hẹn gặp lại.” Nhưng vừa bước khỏi cửa, tay nắm chặt vẫn không buông.

Chung quy vẫn không nhịn được tò mò Kỷ Tiệp xoay người gọi: “Thẩm tiểu thư…”

Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn Kỷ Tiệp.

Kỷ Tiệp nhìn thẳng vào mắt Thẩm Miên, uyển chuyển hỏi: “Quan hệ giữa em và Kiều Ngữ… Tốt như vậy từ khi nào?”

Thẩm Miên trả lời ngay lập tức: “Chúng ta vẫn luôn tốt thế này.”

“...”

Thẩm Miên thấy Kỷ Tiệp không lên tiếng nói chuyện, tức khắc hiểu hắn muốn hỏi cái gì.

“Anh muốn biết tại sao tôi ở trong nhà chị Kiều Ngữ phải không?”

Kỷ Tiệp gật đầu.

Thẩm Miên nghe người bên cạnh rầm rì gì đó, trong lòng đạt được sự thỏa mãn vô hình nên thời điểm trả lời Kỷ Tiệp cũng ôn nhu hơn rất nhiều: “Sinh nhật chị ấy, thân là bạn gái đương nhiên phải ở đây chuẩn bị cho chị ấy bất ngờ.”

Mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng nghe đương sự chính miệng thừa nhận, Kỷ Tiệp vẫn có chút không dám tin: “Bạn gái?”

“Đúng vậy! Tôi và chị Kiều Ngữ ở bên nhau, anh là bạn chị ấy, chẳng lẽ không nói với anh sao?”

Lần thứ hai Kỷ Tiệp nói rời đi nhưng không di chuyển, Thẩm Miên liền biết hắn mơ hồ đoán được gì đó nhưng ý nghĩ quá mức khiếp sợ nên không có mặt mũi hỏi thẳng vấn đề.

Nhìn Kỷ Tiệp vẫn đứng tại chỗ, Thẩm Miên không thể làm như không thấy, đành vì hắn giải thích nghi hoặc nhưng trên thực tế nàng đang tuyên thệ chủ quyền.

Mãi đến vài phút sau nhìn bóng dáng Kỷ Tiệp rời đi trong cô đơn, Thẩm Miên mới âm thầm sám hối: Xin lỗi tôi không cố ý làm tổn thương lòng anh nhưng ai kêu anh là tình địch của tôi? Vì phòng ngừa sau này có thêm nhiều tình địch giống anh, tôi đành phải xin lỗi.

Sau khi Kỷ Tiệp đi, Thẩm Miên pha ly nước mật ong đút cho Tạ Kiều Ngữ.

Uống được mấy hớp, Tạ Kiều Ngữ liền tỉnh trợn mắt há miệng, tuy hai mắt còn mông lung nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ người trước mặt là ai.

Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng hừ hừ gọi: “Miên Miên ~”

Lúc này đầu Tạ Kiều Ngữ dựa hẳn vào sô pha, Thẩm Miên đang cúi đầu loạng choạng với ly nước, nghe cô gọi lập tức ngẩng đầu nhìn người bên mặt, thấp giọng nói: “Em ở đây!”

Tạ Kiều Ngữ nhìn trái nhìn phải không nhận ra bản thân đang ở chỗ nào, âm thanh mang theo cảnh giác hỏi: “Đây là đâu?”

Thẩm Miên bị Tạ Kiều Ngữ say chọc cười, nhẹ trấn an: “Nhà của chị!”

“Úc ~” Tạ Kiều Ngữ cái hiểu cái không gật gật đầu.

Thẩm Miên thấy thế chuẩn bị uy Tạ Kiều Ngữ uống thêm chút nước mật ong, nhưng ly vừa tới bên miệng liền bị đẩy ra, lẩm bẩm: “Đây là gì?”

“Nước mật ong.”

“Nước?” Tạ Kiều Ngữ nhíu mày: “Chị không uống nước, chị muốn rượu!”

Thẩm Miên cúi đầu nhìn ly nước bị đẩy ra, tâm tư vừa động, lần nữa đưa ly đến bên miệng Tạ Kiều Ngữ, nhẹ giọng: “… Đây là rượu mật ong, chị nếm thử.”

Nghe không phải là nước, giây tiếp theo Tạ Kiều Ngữ hé miệng uống một hớp lớn.

Thẩm Miên cười trộm, hỏi: “Uống ngon không?”

Tạ Kiều Ngữ chép chép miệng trả lời: “Ngọt ngào!”

“Thật vậy chăng?”

Tạ Kiều Ngữ gật đầu thật mạnh: “Ân.”

Tạ Kiều Ngữ đoạt ly trong tay Thẩm Miên, từng ngụm từng ngum uống ‘Rượu’ mật ong, không cần phải uy Thẩm Miên chống đầu chăm chú nhìn Tạ Kiều Ngữ.

Thẩm Miên phát hiện, khi Tạ Kiều Ngữ say, có vẻ nàng hỏi gì cô sẽ trả lời cái đó. Vì muốn xác định ý nghĩ của mình, nàng dửng thẳng ngón tay trước mặt cô: “Đây là số mấy?”

Tạ Kiều Ngữ ngước mắt nhìn thoáng qua, trong lòng nhanh chóng xác định đáp án, chuyển tầm mắt qua Thẩm Miên: “1~”

Thẩm Miên thử lại lần nữa: “Còn thế này?”

“3~”

Thẩm Miên thu hồi ngón tay, đôi mắt tinh tinh lấp lánh, nàng chưa bao giờ nghĩ tới lúc Tạ Kiều Ngữ say lại đáng yêu như thế, không chỉ hỏi gì đáp nấy mà lúc nói chuyện còn duyên dáng gọi to, thậm chí nàng có thể cảm nhận sự gợn sóng ở cuối lời nói.

Chọc chọc gương mặt Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên lại hỏi thêm vài vấn đề, hướng dẫn từ từ: “Vậy nói thử em nghe, tại sao hôm nay uống nhiều rượu như vậy?”

Thẩm Miên rất tò mò Tạ Kiều Ngữ luôn là người biết kiềm chế bản thân, tại sao lại để mình say thành thế này. Không lẽ vì hôm nay là sinh nhật chị ấy? Cũng không phải, nội dung tiểu thuyết có ghi rõ Tạ Kiều Ngữ không bao giờ coi trọng sinh nhật của mình.

Lúc này Tạ Kiều Ngữ đã uống sạch ly nước, nghe Tạ Kiều Ngữ hỏi chuyện, trong đầu hiện lên vài hình ảnh rồi lạnh lùng hừ hừ: “Không vui.”

“Vậy…. Sao lại không vui?” Giác quan thứ sáu mách bảo chuyện Tạ Kiều Ngữ không vui có liên quan với nàng.

Tạ Kiều Ngữ nhấp môi: “Chị thấy!” Khi nói chuyện gương mặt xinh đẹp còn lộ ra biểu tình ủy khuất.

Cái này càng làm Thẩm Miên khó hiểu: Thấy cái gì?

Tạ Kiều Ngữ đưa ly rỗng cho Thẩm Miên, đầu dựa vào vai nàng, âm thanh tinh tế nói: “Em và Diệp tiểu thư ôm nhau.”

Thẩm Miên cầm cái ly, đầu óc hỗn độn: Ôm nhau? Khi nào?

Thẩm Miên cẩn thận nhớ lại cảnh ba người xuất hiện cùng lúc, rốt cuộc sau vài phút suy nghĩ nàng cũng hiểu cái gọi là ôm mà Tạ Kiều Ngữ nói là ý gì.

Đặt ly xuống bàn, Thẩm Miên nghiêng người nhẹ nhàng nâng đầu Tạ Kiều Ngữ lên, mặc kệ ngày mai tỉnh rượu cô có nhớ gì không vẫn kiên nhẫn giải thích: “Lúc ấy chị Tĩnh Di bị vấp chân, nên em đỡ, em và chị ấy không có ôm nhau.”

Nghe Thẩm Miên giải thích, Tạ Kiều Ngữ cũng không có biểu hiện vui vẻ mà nhấp miệng lẩm bẩm nói nhỏ: “Em nói Diệp tiểu thư rất có ý tứ… Còn nữa em đi dạo phố cũng không tìm chị…”

Thẩm Miên nhướn mày.

Cho nên đây là… Ghen tị? Không thể nào?

Thẩm Miên không xác định.

Sao Tạ Kiều Ngữ có thể ghen vì việc nhỏ thế này?

Tuy không tin nhưng Thẩm Miên vẫn nói đúng sự thật: “Em đi dạo vì muốn mua quà cho chị.”

Thẩm Miên lấy hộp quà trong túi ở phía sau: “Chị xem, em dùng tiền thưởng trong cuộc thi vừa rồi mua quà cho chị, bởi vì cuộc thi đó rất quan trọng với em, nó là sự bắt đầu và là cột móc để em từ biệt quá khứ mình từng chứng kiến, cho nên em muốn dùng tiền thưởng sẽ rất ý nghĩa…”

Thẩm Miên không nói thêm mà cúi xuống hôn hôn khóe miệng Tạ Kiều Ngữ. Bởi vì vừa uống nước mật ong nên môi Tạ Kiều Ngữ cũng rất ngọt ngào.

Thẩm Miên hôn thêm một cái: “Sinh nhật vui vẻ!”

Tạ Kiều Ngữ nhận quà Thẩm Miên đưa, nhìn chăm chú vài giây đột nhiên hỏi: “Chị có thể cầu nguyện không?”

Thẩm Miên cười: “Đương nhiên có thể.”

Tạ Kiều Ngữ ôm cánh tay Thẩm Miên, vùi đầu vào cổ nàng, nói ra nguyện vọng của mình: “Chị biết đôi khi chị quan tâm em không đủ, cho nên có một số việc em có thể đừng từ chối chị được không? Giống như đưa em tới trường, đưa em về nhà…”

“Mỗi lần muốn đưa em về đều bị em từ chối. Em nói sợ chị vất vả, sợ chị mệt nhưng những lý do này lại làm chị cảm thấy em không thích chị.”

Thẩm Miên nghe xong, ý thức được mình vô tình tạo gánh nặng cho Tạ Kiều Ngữ, tự nhiên cảm thấy cô uống say thế này cũng là việc khá tốt, có thể thẳng thắng nói rõ lòng mình với nàng.

Thẩm Miên đặt tay lên đỉnh đầu Tạ Kiều Ngữ, giống thường ngày cô hay xoa xoa đầu mình tựa như đứa trẻ nhỏ, ôn nhu nói: “Sao em có thể không thích chị được? Không để chị đưa về nhà là vì mỗi ngày chị làm việc rất bận, em muốn chị có thêm thời gian nghỉ ngơi chứ không phải lãng phí trên người em…”

Không chờ Thẩm Miên nói xong, Tạ Kiều Ngữ đã lên tiếng đánh gãy: “Em là của chị.”

Tay Thẩm Miên cứng đờ.

Tạ Kiều Ngữ tiếp tục nói: “Cho nên không phải lãng phí.”

Bị Tạ Kiều Ngữ say rượu nói ra câu chân ngôn cảm động, Thẩm Miên đang chuẩn bị phủng mặt cô trong lòng bàn tay, hung hăng hôn đôi môi đỏ mọng thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên phá hỏng không khí.

Thẩm Miên đành nhận cuộc gọi: “Anh?”

Thẩm Tri Hành: “Ân, em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà?”

Lúc này Thẩm Miên mới nhớ nàng chưa nói với người nhà tối nay ăn sinh nhật với Tạ Kiều Ngữ, liếc mắt nhìn người bên cạnh, nói: “Anh, anh nói với mẹ một tiếng, tối nay em không về.”

“Không về?” Bên này Thẩm Tri Hành dừng lại động tác chỉnh cà vạt.

“Ân, em ở nhà chị Kiều Ngữ. Chị ấy uống say, em phải ở lại chăm sóc.”

“Vậy em ngủ ở đâu?” Thẩm Tri Hành hỏi.

“?” Thẩm Miên: “Nhà chị Kiều Ngữ có phòng cho khách.”

Thẩm Tri Hành ừ một tiếng, hỏi tiếp: “Cần đưa đi bệnh viện không?”

Rõ ràng là lời nói quan tâm nhưng không biết vì cái gì Thẩm Miên lại cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ách một tiếng: “Không cần, chỉ uống say thôi, những mặc khác không có vấn đề.”

Lại hàn huyên thêm vài câu, Thẩm Miên tắt điện thoại, quay đầu liền thấy người vốn dĩ nên nhắm mắt lại lăng lăng nhìn điện thoại di động trong tay nàng.

“Làm sao vậy?” Thẩm Miên không hiểu sao Tạ Kiều Ngữ lại nhìn chằm chằm như vậy.

Thanh âm Tạ Kiều Ngữ căm giận: “Ai gọi?”

“Anh hai em…” Thẩm Miên sợ Tạ Kiều Ngữ không nhớ anh hai nàng là ai nên vội vàng bổ sung: “Thẩm Tri Hành.”

Tạ Kiều Ngữ nghe tên không có chữ ‘Diệp’ mới yên tâm dựa vào sô pha nhắm mắt lại.

“Chị Kiều Ngữ, em đỡ chị vào phòng ngủ tiếp.”

Tạ Kiều Ngữ gật gật đầu.

Thẩm Miên kéo Tạ Kiều Ngữ để cô dựa vào người mình, từ từ đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nhẹ giọng nói Tạ Kiều Ngữ cẩn thận từng bước.

Vừa để Tạ Kiều Ngữ nằm xuống, chuẩn bị cởi giày cho cô thì đột nhiên Tạ Kiều Ngữ ngồi thẳng dậy.

Không chờ Thẩm Miên hỏi cô muốn làm gì, đã nghe người nọ lẩm bẩm: “Trước khi ngủ phải rửa mặt ~”

“...”

Thẩm Miên đành đỡ Tạ Kiều Ngữ vào nhà vệ sinh. Nàng sợ cô té trong phòng tắm, ôn nhu nói với người đang chuẩn bị đánh răng: “Hôm nay có thể không tắm rửa không?”

“Người chị dơ, rất hôi.”

Thẩm Miên dán vào người Tạ Kiều Ngữ ngửi ngửi, có chút mùi rượu nhưng không khó ngửi, bởi vì mùi nước hoa trên người cô.

Thẩm Miên hạ giọng: “Rất thơm.”

“Vậy không cần tắm ~” Nói xong nhanh chóng nhét bàn chải đánh răng vào miệng.

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Rất khó tưởng tượng Tạ lão sư ngày hôm sau tỉnh lại như thế nào đối mặt với chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play