“A? Nga, hảo.”

Thẩm Miên nghe Tạ Kiều Ngữ nói mơ mơ màng màng xuống xe, nhưng nàng không đi tìm Dịch Niên, mà đứng tại chỗ nhìn Tạ Kiều Ngữ lái xe rời đi, lâm vào trầm tư.

Quả nhiên, khi nãy Tạ Kiều Ngữ phát hiện mình quên chị ấy, chuẩn bị rời khỏi cùng Dịch Niên. Thẩm Miên thở dài, nghĩ tới nghĩ lui nhớ lại nụ cười mơ hồ không rõ trên mặt Tạ Kiều Ngữ, nội tâm càng xác định Tạ Kiều Ngữ tức giận. Hơn nữa còn rất nghiêm trọng, nhất định phải hống tốt!

Thời điểm Thẩm Miên sững sờ, âm thanh Dịch Niên vang lên sau lưng: “Tiểu Miên, sao cậu xuống xe? Sao Tạ tiểu thư lại đi trước?”

Thẩm Miên xoay người nhìn Dịch Niên, cười mỉa một tiếng: “Chị Kiều Ngữ có việc đột xuất nên đi trước.” Thẩm Miên cảm thấy chuyện mình bị đuổi xuống xe rất mất mặt, nên tìm đại một lý do trả lời Dịch Niên.

Dịch Niên nhìn thoáng qua vị trí xe đậu vừa rồi, sau đó thu hồi tầm mắt: “Như vậy a, để mình đưa cậu về nhà. Vừa lúc đã lâu không gặp ba mẹ và hai anh của cậu.”

Thẩm Miên: “Được a!”

Dịch Niên hơi hơi mỉm cười, cùng Thẩm Miên quay lại xe mình: “Cậu với Tạ thiểu thư quen biết thế nào?”

Thẩm Miên nghe Dịch Niên hỏi chuyện, liền nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Tạ Kiều Ngữ, một mình ngồi trong góc, hoàn toàn cô độc so với đám người bận rộn giao tiếp.

“Quen biết trong một buổi tiệc.” Thẩm Miên cười nói: “Mình thấy chị Kiều Ngữ rất đẹp, lập tức muốn kết bạn với chị ấy.”

Dịch Niên gật đầu, do dự vài giây ra vẻ nhẹ nhàng: “Đúng rồi, cậu còn thích Lục Cảnh Thần không?”

Dịch Niên hỏi, Thẩm Miên mới nhớ tới, sau khi thích Lục Cảnh Thần, nàng liền nói với Dịch Niên chuyện này, cho dù có bất cứ ý tưởng nào cũng nói với hắn. Dịch Niên giống như radio tình cảm chuyên phục vụ cho Thẩm Miên, luôn luôn lắng nghe và đưa ra kiến nghị nàng nên làm như thế nào.

Sau khi Dịch Niên hỏi, tựa hồ cảm thấy có chỗ không thỏa đáng, tiếp tục bổ sung: “Ý mình, gần đây nghe nói hắn có vợ chưa cưới, nếu cậu…”

“Không.” Thẩm Miên lên tiếng đánh gãy lời Dịch Niên, quay đầu đối diện vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc của hắn: “Thích hắn là do còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ trưởng thành thẩm mỹ cũng thay đổi, làm sao còn thích một người xấu xí như vậy!”

“Xấu?” Lông mày Dịch Niên giương lên, bị lời Thẩm Miên làm giật mình.

“Cậu cảm thấy hắn đẹp? Nhưng Đại Niên, sao cậu lại biết Lục Cảnh Thần có vợ chưa cưới?” Kiếp trước nàng không có nhắc với Dịch Niên.

Dịch Niên ho hai tiếng: “Nghe ba mình nói, đột nhiên nhớ đến.”

Thẩm Miên gật đầu, tuy trong lòng còn nghi vấn, nhưng không tiếp tục truy hỏi.

Dịch Niên khởi động xe, lái xe về biệt thự Thẩm gia.

Tạ Kiều Ngữ vừa về đến nhà, nhân viên siêu thị cũng vừa đúng lúc giao hàng tới.

Sau mười phút, phòng khách vốn dĩ trống trải giờ đây chất đầy thùng giấy. Tạ Kiều Ngữ ngồi trên sô pha, tuy tầm mắt nhìn mấy thùng giấy nhưng bên trong trống rỗng, chứng tỏ cô đang xuất thần.

Từ khi biết Thẩm Miên giúp mình trong yến hội, lòng Tạ Kiều Ngữ luôn mang ơn nàng, cho nên thời điểm Thẩm Tri Hành mời Tạ Kiều Ngữ làm lão sư, cô không chút do dự lập tức đồng ý.

Khoảng thời gian chung đụng, Tạ Kiều Ngữ cho rằng bản thân đối với Thẩm Miên là tình bạn hận gặp nhau quá muộn, nên mới quan tâm ngày càng nhiều. Thẳng đến hôm nay, Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên từ bên cạnh mình chạy đến chỗ người khác, thậm chí chứng kiến nàng cùng Dịch Niên ôm nhau, biết hai người là thanh mai trúc mã, nội tâm chua xót nói cho cô biết, đây không phải tình bạn đơn thuần. Mà là một loại tình cảm khác, dục vọng chiếm hữu!

Khoảnh khắc biết rõ tình cảm dành cho Thẩm Miên, khi nàng xoay người lại, Tạ Kiều Ngữ không kiềm chế được nở nụ cười.

Nhìn thấy Dịch Niên đi sau lưng Thẩm Miên, lòng Tạ Kiều Ngữ vang lên tiếng chuông cảnh báo. Một hiện thực làm cô không thể không tự hỏi trong đầu: Thẩm Miên làm sao có thể thích mình?

Vấn đề này khiến Tạ Kiều Ngữ bối rối vô cùng, kế tiếp phát sinh chuyện gì cô cũng không chú ý quá nhiều, chỉ biết Thẩm Miên giới thiệu cô với Dịch Niên.

Quay lại xe, không gian nhỏ hẹp, hương vị ngọt ngào trên người Thẩm Miên trực tiếp bao lấy Tạ Kiều Ngữ, nhiễu loạn nội tâm vốn đang hỗn loạn vô cùng.

Nghe Thẩm Miên nói không ngừng chuyện giữa nàng và Dịch Niên, lòng Tạ Kiều Ngữ ghen tuông càng ngày càng nhiều, buột miệng muốn đuổi Thẩm Miên xuống xe. Sau khi Thẩm Miên bước xuống, Tạ Kiều Ngữ hối hận cũng không kịp, lái xe chạy trối chết.

Cô nhìn chìa khóa xe trong tay, không tiếng động cười nhạo bản thân. Nhiều năm như vậy, đây là lần đâu tiên chật vật thế này, cũng lần đầu biết tư vị ăn dấm chua.

Tạ Kiều Ngữ điều chỉnh tâm tình, đứng lên mở thùng giấy lấy đồ ra ngoài sắp xếp vào vị trí thích hợp với từng món.

Chờ mọi thứ đâu vào đó, Tạ Kiều Ngữ mới phát hiện còn thiếu hai cái nồi và một số vật dụng linh tinh, liên hệ siêu thị, siêu thị nói nhân viên đang trên đường giao tới.

Tắt điện thoại. Tạ Kiều Ngữ gấp mấy thùng giấy lại. Phòng khách mới vừa lộn xộn lung tung nhất thời trống vắng, biến hóa duy nhất là trên sô pha có thêm mấy cái gối dựa, trên bàn cũng có thêm vài cái ly, mà cái ly màu xanh mượt là đặc biệt bắt mắt nhất.

Ngay lúc Tạ Kiều Ngữ muốn đem ly đi cất thì thấy cái hộp đựng sợi dây chuyền khi nãy cô tặng cho Thẩm Miên. Màu sắc lấp lánh dưới ánh đèn lập lòa ngân quang. Tạ Kiều Ngữ cầm trong lòng bàn tay, tự hỏi vài giây rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn trà.

Chuông cửa vang lên, Tạ Kiều Ngữ tưởng nhân viên siêu thị đưa hàng đến. Nhưng vừa mở cửa thì thấy Thẩm Miên xách theo mấy túi đựng thức ăn đứng trước cửa, thời khắc nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ lập tức cười nói: “Chị Kiều Ngữ, không phải nói cùng nhau ăn lẩu sao? Kêu em xuống xe là sợ ăn xong em không giúp chị rửa chén sao?”

Tạ Kiều Ngữ buột miệng thốt ra: “Tiểu Miên?”

Tạ Kiều Ngữ không nghĩ Thẩm Miên sẽ tới nhà cô, vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao giải thích chuyện đuổi nàng xuống xe. Vậy mà giờ đây, Thẩm Miên chủ động tìm đến, lo lắng trong lòng được vui mừng thay thế, Tạ Kiều Ngữ sắp không khống được khóe miệng giương lên, nhưng vẫn cố gắng làm bộ mặt vô biểu tình nhìn nàng.

“Tiểu Miên, ôm…” Chăm chú nhìn người mới bị mình đuổi đi nhưng Tạ Kiều Ngữ còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Miên đánh gãy.

Thẩm Miên nghe Tạ Kiều Ngữ gọi nàng, biểu tình trên mặt đột biến, cau mày la lên: “Mau mau mau! Chị Kiều Ngữ cho em vào nhà, mấy cái túi này nặng quá muốn cắt đứt tay em rồi!” Vừa nói vừa nghiêng thân lách qua người Tạ Kiều Ngữ chen vào, tuy nói muốn bỏ túi xuống nhưng bộ dáng rõ ràng sợ Tạ Kiều Ngữ không cho nàng vô cửa.

Thẩm Miên tự biết mình là tên đầu sỏ gây tội chọc Tạ Kiều Ngữ không vui.

Sau khi Dịch Niên đưa Thẩm Miên về nhà, trái lo phải nghĩ, thừa dịp ba Thẩm mẹ Thẩm lôi kéo Dịch Niên nói chuyện phiếm, nàng kêu chú Lý lái xe chở ra chợ bán thức ăn, nhanh chóng mua một lượt lại để chú Lý chở tới tiểu khu nhà Tạ Kiều Ngữ.

Đặt túi xuống, Thẩm Miên lấy lòng nói: “Chị Kiều Ngữ, em tùy tiện mua mấy thứ, chị xem có thích hay không? Nếu không em nói chú Lý mua cái khác đem lại.”

“Đủ rồi!”

“Sao?”

“Quá nhiều sẽ ăn không hết.” Tạ Kiều Ngữ nhìn mấy túi, cô hoài nghi Thẩm Miên muốn dọn chợ bán thức ăn tới nhà mình.

Thẩm Miên thở dài một hơi, còn tưởng Tạ Kiều Ngữ kêu nàng đủ rồi không cần nói tiếp. Vỗ vỗ tay rồi cười cười: “Vậy được, em hỏi dì Vương, trước khi bỏ vào nồi mọi thứ phải sạch sẽ, em đi rửa rau trước đây.”

Nói xong Thẩm Miên tự giác cúi xuống cầm túi lên muốn đi vào phòng bếp nhưng giây tiếp theo trọng lượng trong tay không còn, sau đó nghe Tạ Kiều Ngữ nói: “Để tôi làm.”

Thẩm Miên đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tạ Kiều Ngữ, trong lòng nói thầm: Đây… Chắc không còn giận đúng không?

Đâu chỉ không còn tức giận, ở vị trí Thẩm Miên không nhìn thấy, Tạ Kiều Ngữ vụng trộm mỉm cười. Cảm giác vui sướng cùng kinh hỉ khi sủng vật tự mình tìm đến nhà.

Sau khi mươi phút, nồi lẩu sôi ùng ục ùng ục đặt trước mặt, Thẩm Miên gắp lát thịt cho vào. Không biết Tạ Kiều Ngữ đi đâu rồi, không có ở bàn cơm. Thẩm Miên hô lớn: “Chị Kiều Ngữ, thịt chín rồi, mau tới ăn.”

“Ân.”

Lúc này Thẩm Miên mới phát hiện, Tạ Kiều Ngữ ở ngoài phòng khách đi vào, trên tay còn cầm một cái hộp, vừa đi vừa mở ra đưa tới trước mặt nàng.

Tạ Kiều Ngữ ôn nhu nói: “Muốn đem cái này cho Tiểu Miên đeo vào.”

Thẩm Miên nhìn sợi dây chuyền số lượng có hạn trước mặt. Không ức chế được kích động, hai mắt sáng lên, nhưng vẫn ra vẻ rụt rè hỏi: “Chị Kiều Ngữ thật sự muốn tặng em sao?”

Thấy Thẩm Miên thích lại bày biểu tình làm bộ không cần, Tạ Kiều Ngữ cố nén cười, gật đầu: “Ân.”

Tạ Kiều Ngữ mở chốt dây chuyền, từ phía sau đeo cho Thẩm Miên, khi cài lại chốt, đầu ngón tay cọ xát với làn da non mịn của Thẩm Miên. Chờ hoàn thành xong, dây chuyền yên vị trên cổ nàng, ánh sáng trong mắt Tạ Kiều Ngữ càng trở nên kiên định hơn.

Thích hay không thích, bản thân Tạ Kiều Ngữ có thể định nghĩa được nhưng hết thảy còn phải do Thẩm Miên tự mình quyết định. Thời điểm Tạ Kiều Ngữ thu tay, đầu ngón tay theo bản năng mơn trớn sau cổ Thẩm Miên, cô nhìn chằm chằm sợi dây chuyền, thầm nghĩ: Trước tiên cứ như vậy đi, trói em ấy bên cạnh rồi từ từ thu tới tay.

Thẩm Miên vuốt ve dây chuyền trên cổ, vui mừng nói: “Chị Kiều Ngữ, chị đối với em thật tốt! Chị yên tâm! Chắc chắn em sẽ giúp chị thành công theo đuổi anh em! Cho dù anh ấy không đồng ý, em cũng trói lại đem tới giường chị…”

Thẩm Miên kích động nói một hơi mới ý thức mình để bại lộ ý nghĩ trong lòng, vội vàng che miệng xem như chưa nói cái gì.

Nhưng Tạ Kiều Ngữ làm sao bỏ qua, lên tiếng hỏi: “Em nói cái gì?”

Thẩm Miên cười hắc hắc, cầm đũa quấy nồi, nói sang chuyện khác: “Chị Kiều Ngữ, mau ngồi xuống, thịt chín lắm rồi.”

Thẩm Miên cảm nhận được cằm mình bị nắm lấy, người đó còn nhẹ nhàng xoay đầu nàng qua. Bốn mắt chạm nhau, nhìn Thẩm Miên chu chu miệng, Tạ Kiều Ngữ mới buông tay thấp giọng nói: “Không cần nói qua chuyện khác.”

Thấy thần sắc Tạ Kiều Ngữ nghiêm túc, Thẩm Miên bỏ đũa xuống bàn, ánh mắt lập lòe nói: “Ách, em nói nhất định sẽ giúp chị theo đuổi được anh em.”

Nói bản thân có tới hai người anh, Thẩm Miên tiếp tục bổ sung: “Không phải Thẩm Tu, mà là anh hai Thẩm Tri Hành.”

Tạ Kiều Ngữ không nói gì.

Nhìn sắc mặt Tạ Kiều Ngữ, phát hiện không có dấu hiệu tức giận, Thẩm Miên tiếp tục nói: “Chị Kiều Ngữ có phải rất tò mò tại sao em biết đúng không? Ha ha ha, thật ra rất dễ dàng phát hiện. Nếu không phải anh em xin chị, làm sao chị có thể làm lão sư của em.”

“Chị lợi hại như vậy làm lão sư của em không phải nhân tài không có đất động võ sao?” Thẩm Miên chọn đúng thời điểm vuốt mông ngựa.

“Chị Kiều Ngữ không cần thẹn thùng, em cũng rất thích chị, sau khi chị trở thành chị dâu em, chúng ta có thể bên nhau mỗi ngày.”

Mí mắt Tạ Kiều Ngữ kinh hoàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play