Qua một phút, Thẩm Miên tự hỏi phải bắt đầu bằng đề tài gì đây, người bên kia liền đánh vỡ do dự của nàng.

[ Tiểu Miên? ]

[ Sao trễ rồi còn chưa ngủ? ]

Thẩm Miên nhận được nhanh chóng trả lời:

[ Đã chuẩn bị ngủ, muốn nói với chị một tiếng ngủ ngon thôi!”

Thời điểm rửa mặt, Thẩm Miên suy nghĩ như thế nào mà mình lại cố tình muốn tiếp xúc với Tạ Kiều Ngữ, ngoài trừ Lục Cảnh Thần đây là lần đầu tiên nàng chủ động.

Kiếp trước, khi Thẩm gia chưa xảy ra chuyện, hay hiện tại bây giờ, những người bên cạnh Thẩm Miên đều chủ động thân cận, căn bản nàng không thèm để ý, và cũng không cần vì giữ tình hữu nghị mà làm trái ý nghĩ của bản thân.

Suy nghĩ những bạn bè bên cạnh… Hiện tại cũng không thể nói là bạn bè, vì khi gia đình Thẩm Miên xảy ra chuyện, người thường xuyên cùng nàng ăn chơi gọi nhau chị chị em em, không ai tới nhìn nàng dù một lần.

Nên tạm thời nàng hình dung là quan hệ xã giao. Thường thường Thẩm Miên và những người đó sẽ đi mua sắm, chỉ biết mua mua mua, mở party, ra nước ngoài du lịch, còn không thì tới hộp đêm nhảy nhót…

Nhưng khi nghĩ đi cùng Tạ Kiều Ngữ, nàng không muốn làm những thứ này với cô mà điều đầu tiên Thẩm Miên muốn là thêm WeChat… Vừa vặn nàng không có WeChat của Tạ Kiều Ngữ. Nghĩ tới nghĩ lui, đành nhắn tin xin Thẩm Tri Hành, cho dù anh hai không có cũng sẽ tìm cách giúp nàng.

Sự thật chứng minh nàng suy nghĩ đúng!

Tạ Kiều Ngữ vẫn trả lời với tốc độ rất nhanh:

[ Hảo! Ngủ ngon! ]

Tạ Kiều Ngữ ngồi trước máy tính, trả lời tin nhắn xong liền động mí mắt nhìn thoáng qua màn hình, trên đó hiển thị rất nhiều số liệu. Cô mới tiếp nhận một đơn tử, nhưng đã ngồi hơn ba mươi phút vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết. Đang chuẩn bị thức trắng đêm để nghiên cứu thì nhận được đề nghị thêm bạn của Thẩm Miên.

Ngồi một lúc vẫn chưa thấy Thẩm Miên đáp lời, Tạ Kiều Ngữ suy đoán nàng ngủ rồi. Cô đứng dậy rót cho mình ly cà phê. Lần nữa trở lại chỗ ngồi, điện thoại liền phát ra ánh sáng màu xanh, chứng tỏ có tin nhắn.

Thẩm Miên gửi tin nhắn thoại, Tạ Kiều Ngữ vừa nhấp ngụm cà phê vừa click mở nghe. Điện thoại truyền đến giọng nói của nữ sinh mang theo ủ rủ: “Ngủ ngon ~ Tạ lão sư!”

Giọng nói kết thức, vừa vặn vị đắng của cà phê tan trong miệng, nhưng Tạ Kiều Ngữ lại cảm nhận được vị ngọt không rõ. Đột nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng, nhanh chóng bỏ ly xuống, ngón tay thuần thục lướt trên bàn phím.

Hai mươi phút trôi qua, nhiệm vụ thành công mỹ mãn, bấm nút gửi đi, Tạ Kiều Ngữ lập tức nhận được thù lao thông qua tin nhắn ngân hàng. Nhìn thoáng qua, số tiền cô nhận nhiều hơn mức thỏa thuận 50%. Hỏi rõ mới biết, do hoàn thành với tốc độ quá nhanh nên có thêm tiền thưởng.

Tạ Kiều Ngữ nhìn trương ngạch, khóe miệng khẽ nhếch. Đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, lại nhớ tới câu Thẩm Miên nói ‘Tạ lão sư’… Tạ Kiều Ngữ thầm nghĩ, đúng là một học sinh không tồi.

Cứ như vậy, ban ngày Tạ Kiều Ngữ sẽ dạy bù cho Thẩm Miên, buổi tối tham gia diễn đàn hội tụ hacker nhận đơn hàng. Cô không thiếu tiên, chỉ đơn thuần hưởng thụ cảm giác trương ngạch ngày càng nhiều, ngần ấy năm, tích góp cũng không ít.

Thời gian ở Tạ gia quá dài, nội tâm sắp bị Lý Hạ Di bức điên. Tạ Kiều Ngữ nghĩ, chờ ngày nào đó rảnh phải xuất ngoại du lịch giảm stress, thả lỏng bản thân.

Mấy ngày sau, buổi chiều 2 giờ, Tạ Kiều Ngữ vẫn tới Thẩm gia. Cô theo Vương Phượng lên lầu, nhưng vừa bước lên bậc, Vương Phượng đột ngột xoay người nói: “Tạ tiểu thư, thật ngượng ngùng. Hôm nay lão gia sử dụng thư phòng nên chúng ta tới phòng tiểu thư được chứ?”

Tạ Kiều Ngữ gật đầu.

Vương Phương còn nói thêm: “Bất quả chỉ hôm nay thôi, bạn của lão gia đến thăm không báo trước, chút nữa tôi sẽ bố trí phòng trống trên lầu 3 thành phòng học cho tiểu thư, ngày mai chúng ta có thể sử dụng.”

Hai người đi tới trước cửa phòng Thẩm Miên, Vương Phượng gõ hai tiếng, bên trong truyền ra âm thanh của Thẩm Miên kêu đợi một chút. Nhưng Vương Phượng lại sợ thất lễ khi để Tạ Kiều Ngữ đợi ngoài lối hành lang nên nói: “Tạ tiểu thư cứ vào đi, chắc tiểu thư đã chuẩn bị xong.”

Đẩy cửa phòng ngủ đi vào, trước hết ở đối diện phía xa là phòng tắm. Đi vào mấy bước ngay chỗ ngoặt để một cái giường cỡ lớn.

Một người đưa lưng về phía Tạ Kiều Ngữ quỳ trên giường, nửa thân dưới nàng mặc quần vận động thoải mái ôm hai chân mảnh khảnh. Nửa người trên…

Tạ Kiều Ngữ dừng bước không tiếp tục tiến lên.

Hai tay Thẩm Miên vòng ra sau, khá khó khăn vẫn không thể cài dây áo ngực, cái này là đồ mới, có hơi nhỏ một chút. Nàng nghĩ nỗ lực một tí cũng mặc được nhưng kết quả cố gắng hơn ba phút vẫn không có kết quả. Cũng may dì Vương tới.

Bởi vì dì Vương gõ cửa nên Thẩm Miên không hề nghĩ người tiến vào là người khác. Không thèm quay đầu lại liền nói: “Dì Vương mau giúp con, con không tự mình cài được.”

Thẩm Miên hoạt động nửa thân dưới, tấm lưng trơn bóng, mịn màng trực diện đập vào mắt người phía sau.

‘Dì Vương’ không đáp lời giống ngày thường, thậm chí bước chân tiến tới cũng nhẹ hơn rất nhiều. Chờ khi hai dây áo trong tay Thẩm Miên bị ‘Dì Vương’ đoạt lấy, tức thì cảm nhận được xúc cảm ấm áp, nàng động eo một cái hơi hơi thả lỏng.

‘Dì Vương’ cũng không biết sao lại thế này, cố gắng cài vài lần vẫn không được, ngón tay vô tình chạm vào da thịt trơn bóng, làm Thẩm Miên thấy ngứa nhè nhẹ.

Thẩm Miên tưởng mình thả lỏng người quá nên lập tức dựng thẳng người. Thuận tiện thấp giọng khuyên nhủ: “Dì Vương, dì đừng ngượng ngùng. Dì quên rồi sao? Con bị dì nhìn từ nhỏ đến lớn!”

Có lẽ nhắc tới vấn đề khi còn nhỏ, ‘Dì Vương’ nhanh chóng cài dây áo thành công. Cảm giác ấm áp và ngứa nhè nhẹ trên lưng cùng lúc biến mất.

Thẩm Miên cầm áo để trước mặt lên, vừa mặc vừa hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy ở ngoài cửa dì nói chuyện với ai vậy?”

Hình như nàng nghe tiếng gõ cửa sau đó nghe tiếng Vương Phượng nhưng không rõ nội dung. Không đợi ‘Dì Vương’ đáp lời, Thẩm Miên lại hỏi: “Có phải gần 2 giờ rồi không? Chị Kiều Ngữ tới chưa?”

Thẩm Miên ăn trưa xong, thay áo ngủ rồi đánh một giấc, sau khi tỉnh lại thì phát hiện gần đến giờ Tạ Kiều Ngữ tới. Cởi áo ngủ, bắt đầu đấu tranh cùng cái áo ngực mới. Nên không biết hiện tại mấy giờ rồi.

Khoảnh khắc Thẩm Miên muốn xoay người lấy điện thoại xem giờ thì nghe người phía sau mở miệng trả lời.

“Tới rồi!”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, Thẩm Miên quay qua vẫn duy trì tư thế ngồi trên giường, nhìn người trả lời với đôi mắt ngây dại.

“Chị… Chị Kiều Ngữ?”

Thẩm Miên thấy Tạ Kiều Ngữ gật gật đầu, xoẹt cái hai má ửng hồng: “Sao chị ở chỗ này? Dì Vương đâu?”

“Xuống lầu.” Tạ Kiều Ngữ nói tiếp: “Vốn dĩ tôi định ra ngoài, nhưng Tiểu Miên luôn gọi dì Vương, hơn nữa còn lên tiếng nhờ giúp đỡ… Cho nên…”

“A?… Nhưng không có sao!” Đều là nữ tử, nàng không quá để ý vấn đề này. Thẩm Miên chỉ để ý một việc, người tiến vào là Tạ Kiều Ngữ? Đã vậy nàng còn nhờ nữ chính giúp mình cài dây áo ngực?

“Mà sao chị không đến thư phòng?” Biết bản thân cần làm gì đó để giảm bớt xấu hổ, Thẩm Miên lên tiếng hỏi.

“Chú Thẩm ở thư phòng tiếp khách.”

“Như vậy a!”

“Ân! Dì Vương nói hôm nay chúng ta học trong phòng Tiểu Miên.” Tạ Kiều Ngữ nói tiếp: “Không biết hiện giờ tôi phải ngồi ở đâu?”

Thẩm Miên chỉ về hướng Bắc: “Bàn máy tính của em ở bên kia.”

“Tốt.” Tạ Kiều Ngữ gật đầu, bước qua bàn máy tính.

Chỉ để lại một người ngồi trên giường tự hỏi nhân sinh, giây tiếp theo xấu hổ vùi đầu vào chăn không nhúc nhích.

Tạ Kiều Ngữ quay đầu nhìn thấy Thẩm Miên úp mặt xuống giường, cuộn mình thành một đoàn, ý cười nơi khóe miệng ngày càng đậm. Người trên giường không động đậy, lông mi chớp động, nói: “Cái áo đó quá chặt có khả năng bị bung hay không?”

Nữ chính không hổ là nữ chính, nói một lời lập tức linh nghiệm ngay.

Nghe được âm thanh ‘Bang’ một tiếng, tuy không còn trói buộc, cả người thoải mái dễ chịu nhưng Thẩm Miên xấu hổ vô cùng, cuộn cả người trong chăn.

Không đợi nàng có thêm động tác, phía xa truyền tới tiếng cười vui vẻ. Thẩm Miên không biết làm sao để phá vỡ không khí, lại nghe Tạ Kiều Ngữ nói: “Tôi ra ngoài rót ly nước.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Miên mới chui khỏi chăn. Lần nữa xác nhận Tạ Kiều Ngữ đã ra ngoài, lập tức chân trần vọt vào phòng để quần áo. Nhanh tay đem cái áo ngực đầu sỏ ném vào sọt quần áo dơ, nàng đỏ mặt thay một cái khác.

Thẩm Miên thề từ nay về sau không bao giờ mua bất cứ thứ gì không thích hợp với mình.

Tạ Kiều Ngữ bưng ly nước bước vào lần nữa, thấy Thẩm Miên ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn trước bàn máy tính, cầm bút bi trong tay xoay vòng.

Khi Tạ Kiều Ngữ đặt ly nước xuống bàn, Thẩm Miên nắm chặt thân bút, cười cười nói: “Chị Kiều Ngữ, bài tập hôm qua chị yêu cầu, em đã hoàn thành tất cả.”

“Ân.”

Tạ Kiều Ngữ không nhìn ra khác thường trên mặt Thẩm Miên, cô biết nàng sợ mình nhắc lại chuyện vừa rồi, nên không nói gì thêm, nhẹ giọng ân một tiếng.

Tiếp theo ngồi xuống bên cạnh Thẩm Miên, cầm vở bài tập lên xem. Tạ Kiều Ngữ kiểm tra một lượt, gật gù nói: “Làm rất tốt.”

“Với tiến độ hiện tại, đại khái hai ngày nữa sẽ kết thúc quá trình học bù.”

“Thật vậy chăng?” Thẩm Miên nghe xong vui vẻ nói.

Nghĩ đến tin tức sáng nay dạo Weibo, lại nói: “Đúng lúc ba ngày nữa anh 3 đóng phim trở về, như vậy em có thể chơi với anh ấy mấy ngày.”

Tạ Kiều Ngữ không ngôn ngữ, Thẩm Miên cũng không cảm thấy xấu hổ, hỏi: “Tiếp theo chị Kiều Ngữ làm công việc gì?”

Trong tiểu thuyết không có phân đoạn Tạ Kiều Ngữ làm gia sư, nên Thẩm Miên không biết tiếp theo cô làm gì, tình tiết phát triển thế nào.

Đáy mắt Tạ Kiều Ngữ tỏa sáng, trả lời: “Bác sĩ!”

“Làm ở bệnh viện trước đó sao?”

Tạ Kiều Ngữ lắc đầu: “Làm bác sĩ riêng cho tổng tài tập đoàn Lục thị.” Mấy ngày trước cô đã ký hợp đồng với Lục Cảnh Thần.

Thẩm Miên nghe Tạ Kiều Ngữ trả lời, máu toàn thân dồn lên đại não. Đôi môi tím tái, hỏi: “Tại… Tại sao?” Nàng cứ nghĩ tình tiết đã thay đổi, vì cái gì mọi thứ lại quay về như cũ, giống như chưa phát sinh thay đổi gì. Tạ Kiều Ngữ vẫn làm bác sĩ riêng cho Lục Cảnh Thần?

Sau đó hai người sẽ khuynh tâm, rồi yêu nhau…

Cuối cùng Thẩm gia tan nhà nát cửa…

Nghĩ đến kết cục quyển tiểu thuyết, trong lúc nhất thời Thẩm Miên không thể tiếp nhận, áy náy từ đáy mắt tản ra.

Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên không thích hợp, đặt tay lên bả vai nàng, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Miên?”

Thẩm Miên lấy lại tinh thần: “Em không sao. Nghe chị Kiều Ngữ không còn tới đây dạy em học nên có chút khổ sở.”

Tạ Kiều Ngữ biết Thẩm Miên có điều giấu giếm, cười cười nói: “Chút nữa tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm chiều coi như bồi thường, thế nào?”

“Chắc em sẽ ăn sạch túi tiền của chị!” Thẩm Miên thu cảm xúc nơi đáy mắt, khôi phục thái độ bình thường nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play