Cục quản yêu ở các nơi đã tăng cường kiểm soát, những người tu chân trong nhân gian cũng nhao nhao hành động, bọn họ chung tay điều tra tung tích của con yêu quái kia, hoặc ngày đêm không xua đuổi tà ma cho những người bị ký sinh, điều này làm giảm bớt tỷ lệ tử vong, nhưng xét cho cùng không giải quyết vấn đề này tận gốc thì chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được sự ký sinh và lây lan của sương mù màu đen mà thôi, chứ không thể loại bỏ hoàn toàn được.
Vì chuyện này mà các đại diện của Cục quản yêu và giới tu chân ở nhân gian phải tiến hành mấy cuộc họp, tuy bên dưới không thiếu những phần tử cấp tiến nhưng những người có quyền lực có thể ngồi vào bàn họp còn phải đủ bình tĩnh, không bị châm ngòi ly gián, đều biết rõ việc khẩn cấp trước mắt là loại bỏ thế lực đứng sau kia, chứ không phải là đấu đá nội bộ, hai bên đều chịu tổn thất.
May là trải qua nỗ lực của tu sĩ trong giới tu chân và Cục quản yêu cho nên lúc này cuối cùng bọn họ cũng đã khống chế được tình hình.
Hiếm khi có được ngày nghỉ, Tiêu Chước và Trịnh Kình nằm trên giường, chẳng muốn nhúc nhích gì cả.
Ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ lách mình qua rèm cửa mà đi vào phòng. Tiêu Chước được Trịnh Kình ôm trong lòng, tối qua vận động quá độ, cơ thể vẫn còn rất mệt mỏi. Cậu trở mình, thò tay chọc Trịnh Kình, lười biếng mà oán trách một câu.
Trịnh Kình nghe vậy thì nở nụ cười, sau đó khẽ hôn lên đôi môi Tiêu Chước rồi xoa bóp eo cho cậu, dù đã cố gắng kìm nén nhưng khóe môi vẫn nhếch lên một cách đầy kiêu ngạo.
Tiêu Chước thu hết vào trong mắt, thầm than mong muốn chiến thắng của Trịnh Kình mạnh mẽ quá đi.
Mấy lần trước cậu cùng Trịnh Kình vận động đến tận khuya, vậy mà sáng hôm sau lại dậy đi là thì tinh thần vẫn phấn chấn như thường, vẻ mặt hồng hào.
Trịnh Kình vẫn luôn quan sát cậu, anh còn đặt một cái đệm mềm mại lên ghế cho cậu, thấy Tiêu Chước chẳng hề khó chịu chút nào thì vẻ mặt trở nên quái lạ ngay tức khắc: “Em không cảm thấy chuyện kia khó chịu sao?”
Lúc đó Tiêu Chước không nghĩ nhiều nên thuận miệng nói: “Không, yên tâm đi, em là đại yêu quái, mức độ này vẫn hoàn toàn không thành vấn đề.”
Sau đó Trịnh Kình lén đi trưng cầu ý kiến cư dân mạng về chuyện này thì nhận được kết luận từ cư dân mạng như sau: Vận động đến tận khuya nhưng hôm sau bạn trai vẫn dậy đi làm như bình thường mà chẳng hề có chút khó chịu nào hết? Vậy là thớt không được rồi đó!
Không được?!!
Trịnh Kình nghe vậy thì bị đả kích, cho nên tối hôm qua mới hung mãnh một cách bất thường như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Chước vậy. Cuối cùng anh cũng toại nguyện mà hồi sinh được sức mạnh của mình.
Tiêu Chước lờ mờ có thể đoán được suy nghĩ của Trịnh Kình, cậu không từ chối anh bởi vì thực sự rất sướng, nhưng phóng túng một cách trắng trợn như vậy một lần thì còn được chứ thêm vài lần nữa thì cậu thật sự không khỏi lo lắng cho cơ thể mình.
Lấy dương bổ âm cũng không phải là cách.
Trịnh Kình xoa eo cho Tiêu Chước, nhìn vết đỏ lớn trên cổ cậu thì cảm thấy hơi chột dạ, ho khan một tiếng rồi dịu dàng nói: “Tối qua anh…có hơi phóng túng rồi.”
Tiêu Chước hỏi: “Vậy mà là có hơi phóng túng hả?” Rõ ràng là phóng túng quá mức.
Trịnh Kình cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Em nhiệt tình như vậy, anh cũng không nỡ từ chối.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Vậy sau này, nếu em không muốn thì cứ nói với anh…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Tiêu Chước ngắt lời: “Không phải là em cũng không nhịn được à…”
Hai yêu quái rơi vào im lặng ngay lập tức, cuối cùng quyết định “chăm sóc” đối phương, hưởng thụ là quan trọng nhất, những chuyện khác thì sau này hẵng nói. Dẫu sao thì đều là lần đầu tiên nếm mùi sung sướng, ai mà nhịn được cơ chứ.
Tiêu Chước và Trịnh Kình dính lấy nhau trong chăn thật lâu, ôm nhau không muốn nhúc nhích, tâm trạng vui vẻ, mọi thứ đều yên lặng, hận không thể để thời gian ngừng lại ở đây.
Cuối cùng thì tiếng kêu ùng ục của bụng Tiêu Chước đã phá tan bầu không khí, Trịnh Kình ý thức được nên đút cho bạn trai ăn rồi, không thể để bạn trai bị đói được, thế là anh đứng dậy tắm rửa thay quần áo rồi xuống nhà nấu cơm, nấu xong thì lại lên lầu gọi Tiêu Chước.
Tiêu Chước sắp đi ngủ tiếp thì bị Trịnh Kình ôm dậy khỏi giường, tận tình phục vụ cậu mặc quần áo vào một cách tử tế.
Sau đó anh lại ngồi xổm bên mép giường, cầm lấy chân Tiêu Chước rồi đi giày cho cậu.
Tiêu Chước nghiêm túc nhìn Trịnh Kình, trong mắt tràn đầy yêu thương say đắm, đợi đến khi Trịnh Kình ngẩng đầu lên thì đưa tay ra ôm lấy bờ vai của anh, sau đó khẽ hôn anh một cái rồi cười hỏi: “Sao anh lại tốt như vậy chứ?”
Cậu sống mấy ngàn năm, không có con yêu quái nào đối xử tốt với cậu như vậy cả, nấu ăn cho cậu, tắm cho cậu, lại còn mặc quần áo cho cậu nữa.
Trịnh Tiểu Kình đúng là tốt quá đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sao cậu còn có thể cam lòng mà chia tay với đối phương được chứ?
“Chỉ tốt với em thôi.” Trịnh Kình cười nắm lấy tay Tiêu Chước: “Đi thôi, xuống lầu ăn cơm nào, anh có làm món cá hấp cho em đó.”
Sự thèm ăn của Tiêu Chước bị thu hút ngay lập tức, đến mức đi trước dắt Trịnh Kình đi xuống lầu luôn.
Ăn cơm trưa xong thì đã hơn hai giờ rồi, Trịnh Kình chủ động rửa chén, sau đó mở TV lên để cho Tiêu Chước ngồi đó xem TV, chẳng mấy chốc thì anh lại bưng một đĩa hoa quả đã cắt đến trước mặt Tiêu Chước.
Tiêu Chước ngồi trên sô pha xem TV, ăn hoa quả, quả quyết hạ quyết tâm nói: Chia cái gì mà chia, cậu nhất quyết không chia tay! Đến lúc đó cùng lắm thì cứ nhận sai xin lỗi Trịnh Kình, sau đó để anh đánh lại, Trịnh Tiểu Kình tốt như vậy chỉ có thể là của cậu mà thôi.
Trịnh Kình rửa bát xong quay lại, vừa liếc một cái đã nhìn ra Tiêu Chước đang giấu chuyện trong lòng, thế nên anh hỏi cậu đang nghĩ gì vậy.
Tâm trạng Tiêu Chước phức tạp, cuối cùng không nhịn được mà hỏi vòng vo: “A Kình, nếu em làm chuyện gì có lỗi với anh thì anh sẽ tha thứ cho em chứ?”
Trịnh Kình đột nhiên cảnh giác mà hỏi: “Em thích yêu quái khác à?”
Tiêu Chước cười khanh khách, kiên quyết phủ nhận mà nói: “Sao có thể, em chỉ thích anh thôi.”
“Anh cũng chỉ thích em thôi.” Trịnh Kình nghe Tiêu Chước nói vậy thì tâm trạng rất tốt, siết chặt ngón tay cậu rồi dịu dàng nói: “Chỉ cần em không thích yêu quái khác thì chuyện gì anh cũng có thể tha thứ cho em.”
“Thật sao?”
“Ừm.” Trịnh Kình nói xong thì phát hiện có gì đó không đúng, nên anh nghi ngờ hỏi: “Có phải em đang giấu anh chuyện gì không?”
Tiêu Chước trở nên xoắn xuýt ngay lập tức, cậu do dự không biết có nên nhân cơ hội này mà thẳng thắn với Trịnh Kình hay không, nếu cậu còn giấu nữa thì liệu sau này Trịnh Kình còn tin cậu nữa không?
Tiêu Chước nghĩ đến đây thì quyết định nói cho Trịnh Kình mọi chuyện, nhưng đang định nói thì điện thoại của Trịnh Kình lại đột nhiên đổ chuông.
Yêu quái đang gọi là Chúc Dư, có lẽ là chuyện cấp bách nên anh ta kêu một tiếng “Đội trưởng Trình”, không nói một câu dư thừa nào mà đi thẳng vào chủ đề: “Bạch Trạch đại nhân tỉnh rồi, bảo là muốn gặp anh và cậu Tiêu.”
Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn nhau một cái, cả hai đều rất là kinh ngạc, từ sau khi Bạch Trạch gặp Tiêu Chước thì vẫn luôn ngủ mê, theo ước tính trước đó thì phải mất ít nhất một trăm năm mới có thể tỉnh lại, nhưng đây mới chỉ vài tháng thôi mà Bạch Trạch đã tỉnh lại rồi?
Đây không phải là dấu hiệu tốt, Bạch Trạch có thể biết quá khứ rõ tương lai, có thể đánh thức ông ta thức giấc sớm như vậy, rất có thể ông ta đã thấy trước được tai họa đáng sợ gì đó.
Tiêu Chước nhớ lần trước Bạch Trạch xuất thế là lúc đại yêu thời kỳ Thượng Cổ lần lượt ngã xuống. Lúc đó Bạch Trạch đã đoán trước được rằng tai họa tru di tam tộc sẽ ập xuống yêu tộc, sau đó sự thật đã diễn ra như những gì ông ta nói. Những chuyện mà Bạch Trạch đoán trước chắc chắn sẽ trở thành sự thật.
Bọn họ đột nhiên quên mất mình vừa nói gì, nhanh chóng đứng dậy đi vào gara, Trịnh Kình lái xe đến Cục quản yêu với tốc độ nhanh nhất.
Thang máy dừng ở tầng bốn mươi tám, Trịnh Kình ra khỏi thang máy trước còn Tiêu Chước nối gót theo sau.
Sau một hồi gõ cửa, một giọng nói già nua truyền từ bên trong ra: “Vào đi.”
Lần trước Tiêu Chước gặp Bạch Trạch, tuy rằng đối phương râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, không hề lộ rõ vẻ già nua. Nhưng lúc này gặp lại lại khiến cậu không khỏi bị dọa sợ. Bạch Trạch ngồi trên ghế, khuôn mặt đầy nếp nhăn, khe rãnh ngang dọc, đôi mắt cũng đục ngầu như đã đến tuổi xế chiều.
Trịnh Kình là người chung sống lâu nhất với Bạch Trạch, thấy vậy thì kinh hãi ngay tức khắc, hỏi: “Có chuyện gì vậy.”
“Yêu quái có thể sống ngàn năm vạn năm nhưng cuối cùng đều có đại nạn, đừng quá lo lắng, chỉ là đại nạn đã đến mà thôi.” Bạch Trạch điềm đạm nói.
Trịnh Kình nhíu mày, rõ ràng là rất khó tiếp nhận: “Lúc trước ông nói mình còn hơn hai trăm năm, sao lại nhanh như vậy? Có phải… ông đã làm gì không?”
Bạch Trạch cũng không phủ nhận: “Đây cũng là lý do tôi bảo hai cậu đến đây. Tôi phải làm như vậy nếu không thì mọi thứ sẽ không kịp.”
Ông ta nói đến đây thì nhìn Tiêu Chước: “Lần trước gặp nhau, tôi đã nói rằng tôi đã thấy địa ngục trần gian. Lúc đó tôi vẫn không biết tại sao lại như vậy, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi.”
“Tôi tỉnh lại trước thời hạn vì nhìn thấy tất cả những cảnh tượng này, vì để biết rõ mà tôi đã hao phí một chút yêu lực. Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, nếu có thể ngăn chặn được kiếp nạn này thì sự hy sinh của tôi là xứng đáng.”
“Cậu còn nhớ Xi Vưu không?”
“Xi Vưu?” Tiêu Chước hỏi: “Ý ông là tất cả những chuyện này đều do Xi Vưu gây ra?”
Bạch Trạch gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc hiếm thấy: “Đúng là tôi có nhìn thấy gã ta trong địa ngục, nhưng rõ ràng năm đó Xi Vưu đã bị tôi giết và phong ấn…chẳng lẽ gã ta lại sống lại sao?”
Tiêu Chước nói: “Chuyện này không đơn giản. Ông phong ấn Xi Vưu ở đâu? Phái người đi một chuyến là biết ngay.”
Bạch Trạch nhìn Tiêu Chước, mãi mà không lên tiếng, vẻ mặt vừa chột dạ vừa hổ thẹn.
“Chẳng lẽ liên quan tới tôi sao?” Tiêu Chước nhướng mày.
“Lúc đó trên trời hạ lôi kiếp xuống, nhân gian như địa ngục, tôi giết được Xi Vưu nhưng người cũng bị thương rất nặng, thế nên không thể phong ấn hoàn toàn. Tôi sợ mình chưa kịp phong ấn thì gặp phải thiên kiếp, đúng lúc đó cậu lại rơi vào hôn mê do bị thương nặng nên…nên tôi đã tiện thể dùng cậu làm vật trung gian để phong ấn Xi Vưu.”
Giọng nói của Bạch Trạch vừa dứt thì xung quanh đột nhiên im lặng, Tiêu Chước cười như không cười nhìn ông ta, đột nhiên hiểu ra tại sao Chư Hoài lại đến núi Quy Long yết kiết Yêu chủ. Bạch Trạch dùng cậu là vật trung gian để phong ấn Xi Vưu, vậy thì khi cậu tỉnh lại, chẳng phải cũng là lúc Xi Vưu sống lại sao.
“Trách gì lúc đó phát hiện tôi đã tỉnh thì vẻ mặt của ông lại kỳ lạ như vậy.” Lúc đó Tiêu Chước vừa tỉnh lại, vì quá đói nên không nhìn kỹ xung quanh, chỉ nghĩ đến việc kiếm một con tiểu yêu quái để lấp đầy bụng mà thôi.
Bạch Trạch ngượng ngùng: “Thực sự là lúc đó tình thế cấp bách, đành buộc phải như vậy thôi.”
Tiêu Chước cũng lười tranh luận với ông ta, cậu biết trong mắt những thần thú này thì cậu luôn là hung thú, tiếng xấu rõ ràng, khó mà sửa đổi.
Chẳng qua là những chuyện đó cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, bây giờ cũng không cần phải níu lấy mà bàn chuyện phải trái nữa.
Bạch Trạch thở phào, đối với ông ta thì đại danh hống như sấm bên tai, lúc đó Canh Thần còn suýt chút nữa trúng kế của cậu. Về độ hung thì ai có thể hung hơn hống. Cho nên ông ta luôn kiêng kị với Tiêu Chước, sau khi nói rõ sự thật, ông ta còn tưởng Tiêu Chước sẽ nổi giận. Bây giờ trông thấy vẻ mặt của đối phương vẫn bình tĩnh như vậy khiến ông ta rất ngạc nhiên.
“Tiểu Kình, cậu đích thân đến núi Quy Long để kiểm tra đi.” Bạch Trạch nói.
Trịnh Kình gật gật đầu, đang định đợi Tiêu Chước cùng nhau đi thì thấy Bạch Trạch và Tiêu Chước đều đang nhìn anh, như kiểu đang hỏi, anh còn chưa đi sao?
“…” Trịnh Kình chỉ có thể rời đi trước.
Sau khi Trịnh Kình rời đi, Bạch Trạch đột nhiên do dự nói: “Quan hệ của cậu và Tiểu Kình có vẻ rất tốt nhỉ.”
“Đương nhiên.” Tiêu Chước nhìn Bạch Trạch, nhếch mép cười một cách gian ác: “Còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của ông, tôi mới có thể ăn anh ấy như mong muốn. Mùi vị của rồng thật sự là ngon tột cùng.”
Bạch Trạch cực kỳ thông minh, chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ra, nói rõ: “Hai người đang yêu nhau?”
Mặc dù đoán được nhưng ông ta vẫn vô cùng kinh ngạc, hống thích ăn rồng, vậy mà Tiêu Chước lại có thể kiềm chế bản tính mà ngủ với một con rồng mà không ăn thịt đối phương sao?
Tiêu Chước tắt nụ cười ngay lập tức, bĩu môi một cái rồi phê bình: “Nhạt nhẽo.”
“Tôi giờ đây đúng là phải lau mắt mà nhìn cậu mới được.” Bạch Trạch nói, chỉ riêng việc Tiêu Chước có thể kiềm chế bản tính cũng đã đủ để chứng minh rằng tâm tính của cậu cực tốt, tuyệt đối không phải một hung thú tàn ác vừa đụng phải rồng đã hoàn toàn mất khống chế như trước nữa.
Bạch Trạch nói xong lại hỏi: “Cậu vẫn còn chuyện muốn hỏi tôi phải không?”
“Ừm. Hai câu hỏi.” Tiêu Chước nói ngắn gọn: “Câu hỏi đầu tiên, sao năm đó ông lại cứu Trịnh Kình, lúc đó xảy ra chuyện gì vậy?”
Cậu vẫn luôn tò mò, rốt cuộc thì trên đường từ núi Côn Luân về núi Quy Long đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại mất trí nhớ.
Bạch Trạch nhớ lại: “Năm đó tôi vô tình phát hiện Xi Vưu sống lại rồi làm loạn ở nhân gian, vậy nên đã dốc toàn lực đánh chết đối phương. Sau đó cố gắng hết sức chạy tới Côn Luân, chuẩn bị tập hợp lực của thần thú để loại bỏ hoàn toàn, vậy mà lúc đi qua núi Quy Long thì Xi Vưu đột nhiên xảy ra dị động nên tôi đành phải dừng lại để tiến hành phong ấn gã ta tạm thời. Cũng ngay lúc đó thì tôi thấy một con rồng hối hả bay từ chân trời xa xôi tới, rõ ràng là một con Ấu Long, sừng rồng nho nhỏ, còn lâu mới có tư thế oai hùng như Ứng Long trưởng thành…”
“Lúc đó tôi tò mò, thiên đạo giáng trừng phạt xuống, lũ yêu không khỏi bận tránh tai họa và giảm bớt cảm giác tồn tại của mình chứ ai lại gióng trống khua chiêng bay trên trời như vậy, đố chẳng phải rõ ràng là mục tiêu sống sao chờ thiên đạo giáng lôi kiếp sao? Thế là tôi nhìn thêm vài lần, sau đó phát hiện Ấu Long có mục tiêu rõ ràng, là bay thẳng đến bên cạnh hống ở trên mặt đất…cũng chính là cậu.”
“Lúc đó cậu đã hôn mê, trên người đầy vết thương nhưng thiên đạo vẫn không buông tha cho cậu, chuẩn bị giáng cho một trận cuối cùng. Vào thời khắc quan trọng đó, là Ấu Long kia đột nhiên xuất hiện, không chút do dự mà bảo vệ cậu rồi mới cứu cậu một mạng.”
Cảnh tượng lúc đó cực kỳ chấn động, Ấu Long kia không hề chùn bước mà nhào tới hứng lấy lôi kiếp cuồn cuộn, không hề có một chút do dự nào, trông giống như kiểu từ bỏ mạng sống vậy.
Tiêu Chước nghe vậy thì sững sờ tại chỗ, không giấu được vẻ mặt khiếp sợ. Cậu vẫn luôn tự trách mình sao vẫn còn sống, sao vẫn không bị đánh chết, nhưng lại không thể ngờ được người cứu cậu lại là Trịnh Kình.
Nhưng sao có thể như vậy được? Sao có thể là Trịnh Kình? Năm đó cậu ức hiếp, trêu chọc đối phương, thậm chí còn ức hiếp anh đến mức bật khóc rất nhiều lần, không phải Trịnh Kình rất ghét cậu sao? Tại sao lại cứu cậu chứ?
Đột nhiên trong đầu Tiêu Chước lướt qua vô số cảnh tượng chung sống với A Cầu vào năm đó.
Trong khoảng thời gian Canh Thần sắp chết đưa đan yêu cho A Cầu tâm trạng Tiêu Chước rất tệ. Bởi vậy dù đã đồng ý với Canh Thần sẽ chăm sóc A Cầu nhưng cậu cũng không tốt với A Cầu. Cậu ngại A Cầu vướng víu nên bảo nó đi xa một chút, không quan tâm đến A Cầu, cũng không nói chuyện với nó.
Sau đó A Cầu chậm chạp không thể dung hợp được đan yêu, trong lúc tức giận Tiêu Chước đã ném A Cầu xuống vách đá với ý đồ mượn lần này mà giúp anh tìm được bí quyết. Lần đó A Cầu đã thành công quay lại nhưng cũng chỉ dung hợp được một phần mà thôi, vết thương của Tiêu Chước cũng là do lần đó bị A Cầu cắn.
Cắn mạnh như vậy, có thể tưởng tượng ra nó hận cậu đến nhường nào. Một thời gian dài sau đó, A Cầu đều không để ý tới cậu nữa.
Cho đến trước khi thiên lôi giáng xuống, khi đó Tiêu Chước nhận ra được đại nạn sắp đến gần, đặc biệt kính nhờ Lục Ngô đưa A Cầu vào núi Côn Luân Sơn lánh nạn, nhưng cậu không bao giờ ngờ được, sau khi A Cầu tỉnh lại thì nó lại bất chấp tất cả mà chạy về bên cậu.
“Vậy là ông đã phong ấn…trí nhớ của anh ấy sao?” Tiêu Chước khàn giọng hỏi.
Bạch Trạch lắc đầu: “Lúc đó nó…nghĩ là cậu đã chết rồi, nằm trên ngực cậu khóc lóc thương tâm, liên tục van xin cậu tỉnh lại, sau đó thì khóc đến mức ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì nó đã quên tất cả mọi chuyện rồi.”
“Có lẽ đối với nó, chỉ có quên đi tất cả những chuyện này mới có thể sống cho ra trò được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT