Ngày hôm sau vừa đi làm, Tiêu Chước đã đến quầy lễ tân hỏi về thiếu niên kia, đang đứng quầy là một người quen, Thái Cầm Cầm đích thân kiểm tra cho cậu: “Sáng nay anh ta đã trả phòng rồi.”

Tên đăng ký của thiếu niên kia là Lâm Thao, từ thời gian trả phòng, e là anh ta muốn chạy trốn khỏi nơi này nên đã hấp tấp trả phòng.

Tiêu Chước cũng không hề ngạc nhiên, chỉ là cậu có chút bực bội và bất đắc dĩ. Lần này chắc chắn Lâm Thao trốn cậu bỏ chạy mất rồi, vậy phải làm sao mới có thể lấy lại giấc mơ đó? Nếu lợn vô tình rơi vào tay Trịnh Kình, mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức.

Vì chuyện này, cả ngày đi làm tâm trạng của Tiêu Chước đều yên. Sau khi tan ca, cậu chạy vội đến Cục quản yêu, muốn nhờ Chúc Dư giúp cậu chú ý một chút, Chúc Dư luôn ở trong Cục quản yêu, yêu quái nào đã xuất hiện khẳng định sẽ nắm rõ hơn cậu.

Vừa bước vào Cục quản yêu, Tiêu Chước đang định liên lạc với Chúc Dư thì thấy bóng dáng anh ta lướt qua hành lang, cậu vội vàng đuổi theo.

Nhìn thấy Tiêu Chước, Chúc Dư rất ngạc nhiên, cười nói: “Cậu Tiêu, trùng hợp quá.”

Tiêu Chước nhìn quanh, không thấy ai phát hiện ra bọn họ, cậu vội vàng kéo Chúc Dư đi tới góc cầu thang: “Không trùng hợp, tôi đặc biệt đến đây tìm anh.”

Chúc Dư vô cùng bất ngờ, vội hỏi Tiêu Chước tìm anh có chuyện gì.

Tiêu Chước hỏi: “Anh biết lợn vòi ăn giấc mơ không?”

Chúc Dư gật đầu: “Biết, tôi có nhìn thấy anh ta một lần. Nhưng bây giờ rất hiếm gặp lợn vòi, được xếp vào loại động vật quý hiếm rồi, mấy năm nay tôi không gặp nữa —— cậu Tiêu, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Biết Chúc Dư có thể nhận ra lợn vòi, Tiêu Chước cảm thấy yên tâm, sau đó cậu nói nói cho anh ta tên và số chứng minh của lợn vòi ăn giấc mơ của cậu tối qua, nhờ Chúc Dư giúp cậu chú ý đến con lợn vòi này, nếu phát hiện tung tích, nhất định phải thông báo cho cậu trước.

Nói xong cậu còn nhấn mạnh: “Chỉ cần anh tự chú ý tới là được, đừng dùng đến tài nguyên công cộng, trọng điểm là không để cho những yêu quái khác phát hiện tôi đang tìm anh ta, đặc biệt là không để Trịnh Kình phát hiện…”

Một giọng nói quen thuộc đột ngột chen ngang: “Chuyện gì mà không thể để tôi phát hiện?”

Trịnh Kình mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be, quần tây đen và một chiếc áo khoác dài, làm tôn lên dáng người anh cao ráo của anh, đôi chân dài xuất hiện trước mặt Tiêu Chước.

Cậu liếc nhìn Chúc Dư, anh ta bị dọa đến mức run lên.

Tiêu Chước nháy mắt với Chúc Dư, bảo anh ta đi trước. Chúc Dư gật đầu cảm kích, không dám nhìn Trịnh Kình, anh ta đi vòng ra sau Tiêu Chước chuồn lẹ.

Góc cầu thang yên tĩnh, phía trên bậc thang là ô cửa sổ lớn nửa kín nửa hở, gió mát luồn qua khe trống thổi vào.

Mới tối hôm qua vừa xác định tâm ý, giờ nhìn thấy Trịnh Kình, Tiêu Chước vẫn còn hơi bồn chồn, nhịp tim cậu bắt đầu đập nhanh.

“Em nhờ Chúc Dư tìm lợn vòi ăn giấc mơ tối qua.” Tiêu Chước giải thích: “Anh ta ăn cắp giấc mơ của em. Em chỉ băn khoăn không biết đêm qua mình đã mơ gì. Em không cho anh biết là vì em sợ…”

“Sợ bị tôi phát hiện bí mật của em?” Trịnh Kình bỗng cất lời, sau đó anh bước tới, thu hẹp khoảng cách với Tiêu Chước.

Khi chỉ còn cách Tiêu Chước vài centimet, Trịnh Kình dừng lại. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt bối rối của Tiêu Chước, anh cười, trầm giọng hỏi: “Đêm qua, không phải em mơ thấy ăn thịt tôi đó chứ?”

Tim Tiêu Chước đập thình thịch, bất giác cảm thấy chột dạ, cậu nói thầm, đúng là nằm mơ thấy ăn thịt, nhưng giữa ăn và bị ăn, chênh lệch vẫn rất lớn đó. Một loại chỉ được ăn một lần, loại còn lại có thể ăn nhiều lần, lặp đi lặp lại luôn.

Trịnh Kình nhìn ra được câu trả lời từ biển hiện của Tiêu Chước: “Xem ra quả thật là lén ăn rồi.”

Anh đột nhiên hạ giọng, ánh mắt mơ hồ rơi vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tiêu Chước: “Vậy tôi cũng phải ăn lại.”

Trịnh Kình hơi cúi đầu, càng ngày càng gần môi Tiêu Chước, gần đến mức Tiêu Chước có thể nghe thấy tiếng thở của anh.

Gió tràn vào từ ngoài cửa sổ, tiếng ồn ào của đại sảnh bên cạnh dần dần tan biến, Tiêu Chước khẽ mở to mắt, giây phút này dường như cả thế giới đều bị nhấn nút tạm dừng. Trong con ngươi sâu thẳm của cậu và Trịnh Kình chỉ phản chiếu bóng hình của nhau.

Tiêu Chước căng thẳng đến mức ngừng thở. Nhưng khi hai người sắp chạm môi nhau, Trịnh Kình đột nhiên nghiêng đầu mổ nhẹ vào cổ cậu.

“Tôi tôi tôi… tôi còn có việc.” Trịnh Kình mổ xong lập tức quay lưng lại, mặt anh đỏ hồng, tim đập như trống, đầu óc choáng váng, lắp bắp nói: “…Tôi đi trước.”

Nói xong anh sợ Tiêu Chước giữ lại, không cho cậu cơ hội nói chuyện đã vội vàng sải bước rời đi, đáng sợ hơn là anh đang chạy trối chết.

Đội trưởng Trịnh đã độc thân hàng nghìn năm, đây là lần đầu tiên hôn yêu quái khác.

Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình đi xa, cậu đưa tay sờ lên cái cổ bị hôn, trong lòng bàn tay dường như có dòng điện xẹt qua. Cậu không khống chế được cười nhẹ, nghĩ đến nụ hôn chưa chạm môi ấy, lại cảm thấy hơi tiếc.

Đứng tại chỗ ổn định một lúc, cho đến khi mặt không còn quá nóng nữa, Tiêu Chước mới bước ra khỏi Cục quản yêu. Đang đứng bên lề đường chuẩn bị đón taxi, bên cạnh lại vang lên tiếng còi. Cậu theo âm thanh nhìn lại, phát hiện xe của Trịnh Kình đang đậu ở đó.

Tiêu Chước chỉnh sửa quần áo, hơi căng thẳng đi qua, qua cửa kính xe hỏi Trịnh Kình: “Không phải anh có việc phải rời đi trước sao?”

Trịnh Kình giả vờ bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được vẻ căng thẳng: “Xong rồi.”

“Nhanh như vậy?”

Trịnh Kình nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”

Tiêu Chước ngồi vào ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn thì một cây kẹo mút được đưa đến trước mặt cậu.

“Còn nhiều lắm, cứ ăn tuỳ thích.” Trịnh Kình hào phóng nói.

Tiêu Chước nhận lấy cây kẹo, sau khi mở giấy gói kẹo ra, cậu không ăn mà đưa lên môi Trịnh Kình: “Anh cũng ăn một cái đi, ngọt lắm.”

Trịnh Kình bối rối, tay lái suýt nữa mất kiểm soát. Anh vốn không ăn kẹo, nhưng ngay lúc này lại ma xui quỷ khiến mà mở miệng, ngậm lấy cây kẹo kia.

Vị ngọt ngào béo ngậy của kẹo que tan ra trên đầu lưỡi, có lẽ bởi vì do Tiêu Chước bóc ra nên Trịnh Kình không hề cảm thấy béo ngậy, ngay lập tức anh bị hương vị ngọt ngào bao trùm.

“Ngọt không?” Tiêu Chước hỏi.

Trịnh Kình quay đầu lại, nhìn Tiêu Chước thật sâu, nói: “Ngọt.” Cũng không biết là kẹo ngọt hay là Tiêu Chước ngọt.

Tiêu Chước vui vẻ cười, lúm đồng tiền trên má cậu như biết dụ dỗ người khác.

Không khí trong xe vô cùng vui vẻ, khi đi ngang qua một siêu thị lớn, Trịnh Kình hỏi: “Tối nay ăn lẩu không?”

Tiêu Chước không do dự, nhiệt tình nói: “Ăn!”

Khi bước ra khỏi siêu thị, trên tay họ là những túi thức ăn to tướng, tất cả đều được xếp trong cốp xe.

Lúc về đến nhà, màn đêm đã buông xuống, mặt đất chìm trong bóng tối. Đèn trong phòng khách sáng sủa, ngay lập tức xua tan đi bóng tối trong phòng.

Kim giờ đã chỉ đến tám giờ, Trịnh Kình bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, Tiêu Chước cũng vào bếp phụ giúp. Sau một thời gian dài rèn luyện, có Trịnh Kình ở bên cạnh hướng dẫn, cậu rất thuận lợi giúp đỡ, không có trở ngại gì nhiều.

Chốc lát, trên bàn đã bày đầy đủ loại nguyên liệu phong phú, có cả món mặn và món chay. Nồi lẩu của Trịnh Kình cũng đã sẵn sàng, mùi thơm toả ra, sau khi dọn ra, Tiêu Chước nóng lòng bỏ rất nhiều đồ ăn vào.

Nồi lẩu dành cho hai người không hề quạnh quẽ, phòng ăn được bao phủ bởi ánh đèn ấm áp, hơi nóng bốc lên từng đợt, không khí đặc biệt ấm áp tươi đẹp.

Trò chuyện một lúc, đột nhiên Trịnh Kình nhắc tới chợ yêu, anh nói mấy ngày sau chợ yêu mở cửa, hỏi Tiêu Chước có muốn đi một vòng hay không.

“Chợ yêu?” Tiêu Chước khó hiểu. Trước khi chìm vào giấc ngủ cậu chưa từng nghe tới chợ yêu.

Trịnh Kình giải thích: “Chợ yêu bắt đầu từ thời Đường, ban đầu chỉ là một nơi cố định để yêu tộc làm nơi giao dịch, về sau càng ngày càng nhiều yêu tộc tham gia, có vài yêu quái phát hiện ra cơ hội kinh doanh, bắt đầu mở quầy hàng, sau đó hàng năm chợ yêu sẽ mở cửa một lần, mỗi khi đến ngày này nơi nơi đều náo nhiệt. Trong chợ yêu có rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, cũng như nhiều đồ cổ quý hiếm hoặc di tích cổ…”

“Nhiều yêu quái vượt hàng nghìn dặm đến chợ yêu đều là vì Cổ Từ Trai. Chủ nhân của Cổ Từ Trai là một cụ rùa nghìn tuổi, giỏi bói toán hỏi quẻ, nghe nói rất thần thông, có thể bói ra quá khứ và tương lai, còn có thể bói ra may rủi. Ông ta chỉ mở cửa kinh doanh vào ngày chợ yêu mở cửa, có vô số yêu quái muốn tìm ông ta bói toán sự tài vận, hôn nhân…”

Tiêu Chước lập tức có hứng thú với Cổ Từ Trai này: “Thực sự linh như vậy?”

Trịnh Kình gật đầu: “Phàm là những yêu quái tìm ông ta bói toàn đều chẳng điều nào sai cả. Nhiều yêu quái thậm chí còn tránh được kiếp nạn nhờ bói toán đó.”

Tiêu Chước nghe xong trầm ngâm gật đầu, thầm nói nếu thật sự linh nghiệm như vậy, chẳng phải cậu cũng nên tìm lão rùa kia bói toàn một lần, hỏi xem phải chăng Trịnh Kình cũng thích cậu không sao?

“Được đấy.” Tiêu Chước đáp.

Trịnh Kình gật đầu ghi nhớ lại, anh gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của Tiêu Chước, anh rất vui vì đã thành công hẹn được với cậu.

Đồ ăn rất nhiều, họ ăn liên tục trong hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ăn sạch hết thức ăn.

Sau bữa ăn, Tiêu Chước dọn dẹp bát đĩa, Trịnh Kình cũng giúp đỡ, hai người phối hợp rất tốt, bầu không khí cũng đặc biệt hài hòa.

*

Kể từ khi phát hiện ra tâm ý của mình, số lần Tiêu Chước đến Cục quản yêu dần tăng lên, một chút việc nhỏ cậu cũng sẽ đích thân đi một chuyến, sau đó lấy cớ gặp Trịnh Kình, nhân tiện cùng anh về nhà.

Sau nhiều lần cùng đi cùng về, tin đồn Tư yêu đại nhân và đội trưởng Trịnh có mâu thuẫn ở Cục quản yêu đã tự sụp đổ.

Điều duy nhất khiến Tiêu Chước bất an là cho tới giờ cậu vẫn chưa tìm ra chút dấu vết nào của lợn vòi, cũng không biết đối phương đang trốn ở đâu.

Nếu để Trịnh Kình phát hiện ra anh ta rồi nhìn thấy giấc mơ dung tục kia của cậu, nhất định anh sẽ mất cảm tình với cậu, Tiêu Chước tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Ngày hôm đó, sau khi Tiêu Chước tan làm, cậu dẫn theo con tiểu yêu quái trùng hợp gặp phải trên đường đến Cục quản yêu. Tiểu yêu là một con thỏ yêu, trắng trắng mềm mềm rất dễ thương, nhưng khi Tiêu Chước gặp nhau thì thỏ yêu đang ăn trộm đồ của con người, đúng lúc bị cậu bắt lại.

Giao thỏ yêu cho nhân viên xong, Tiêu Chước đi thẳng vào thang máy, cậu định đi đến ký túc xá nhân viên tìm Chúc Dư hỏi tình hình, nhân tiện nhắc nhở anh ta theo sát một chút, chú ý đến con lợn vòi kia nhiều hơn.

Cậu đi vội nên không nghe thấy hai nhân viên đang thắc mắc tự hỏi.

“Gần đây Tư yêu đại nhân hơi siêng năng đến Cục quản yêu nhỉ.”

“Đúng vậy. Trước đây Tư yêu đại nhân không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng tiểu yêu ngài ấy bắt được gần đây đủ để lập thành vài bàn mạt chược luôn rồi.”

“Tuy nhiên nhờ phúc của Tư yêu đại nhân, gần đây Hải Thành đã yên tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi nhiều yêu quái biết Tư yêu đại nhân đích thân ra tay, cũng sợ hãi nên không dám tác quái nữa.”

“…”

Tiêu Chước không hề biết những gì mình tiện tay làm lại gây ra ảnh hưởng lớn như thế, sau khi đi thang máy đến ký túc xá nhân viên, cậu định tìm Chúc Dư, lại đúng lúc nhìn thấy Lục Ngô bước ra từ một thang máy khác.

Không lâu sau khi Lục Ngô ở lại Cục quản yêu, Chúc Dư đã làm thủ tục nhập học rồi gửi cậu ta đến trường. Dù sao thì bây giờ Lục Ngô cũng không lớn lắm, đến trường không chỉ có thể hiểu biết thêm về xã hội hiện tại, mà còn có thể học cách chung sống với loài người.

Ban đầu biết mình phải đi học, Lục Ngô rất là không tình nguyện, nhưng học mấy ngày, cậu ta đã tình nguyện đến không thể tình nguyện hơn.

Từ đó, cậu ta yêu thích việc học không thể dừng lại được, cậu ta quyết tâm thi vào lớp 1, dù còn cách mục tiêu rất xa nhưng nếu có ý chí chắc chắn sẽ làm được.

Nhìn thấy Tiêu Chước, ký ức bị cậu đánh cho tê người ngay lập tức hiện về trong tâm trí Lục Ngô, ánh mắt cậu ta trở nên cảnh giác: “Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Chước không trả lời cậu ta. Nhìn thấy Lục Ngô, cậu đột nhiên nhớ tới lương thực dự trữ mình nuôi trước kia.

“Cậu vẫn chưa phục hồi trí nhớ à?”

Lục Ngô khẽ cau mày, do dự: “Chưa. Nhưng gần đây tôi luôn nhìn thấy vài thứ, rất mơ hồ, giống như một lớp sương mù vậy. Đúng lúc tôi cũng muốn tìm anh. Không phải anh biết tôi sao? Anh kể về quá khứ đi, biết đâu tôi có thể nhớ ra được chút gì đó.”

Tiêu Chước theo bản năng muốn từ chối, cậu không nhiều kiên nhẫn để nói chuyện với Lục Ngô đến vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu nhận ra lời cậu ta nói có lý, có lẽ gợi lại quá khứ thực sự có thể giúp Lục Ngô khôi phục trí nhớ. Sau khi Lục Ngô hồi phục trí nhớ, Tiêu Chước cũng có thể biết manh mối về con rồng lương thực dự trữ mà cậu nuôi.

Kế hoạch ăn thịt rồng vẫn còn một tia hy vọng.

Vì vậy cậu đồng ý, cùng Lục Ngô bước vào ký túc xá.

“Trước kia cậu sống ở núi Côn Lôn, tính tình cứng nhắc không chút thú vị, mê tu luyện, tôi nhớ có một vài nữ yêu mù quáng thích cậu, đến tỏ tình với cậu, kết quả cậu lại nói với người ta phải đánh thắng cậu thì mới có thể ở bên cậu. Hahahaha, chuyện này làm chúng tôi cười suốt mấy năm, cho nên cậu độc thân là đáng đời.

“Một lần khác, cậu truy bắt Tướng Liễu, nhưng lại vô tình rơi vào bẫy của gã ta, bị rơi dịch nhầy Tướng Liễu nhổ ra, thối đến nỗi không một con yêu quái nào dám đến núi Côn Lôn suốt bao nhiêu ngày.”

“…”

Tiêu Chước càng nói, sắc mặt Lục Ngô càng đen, ánh mắt cậu ta đầy oán hận nhìn cậu, cuối cùng hỏi: “Anh đang giúp tôi hay đang nhân cơ hội móc mỉa tôi vậy?”

Tiêu Chước không cẩn thận nói thật: “Cả hai, hahahaha. Hồi đó cậu nhạt lắm, chẳng đáng yêu như bây giờ chút nào.”

Vừa nói, cậu vừa đưa tay sờ đầu Lục Ngô, lập tức bị Lục Ngô hất mạnh ra.

“Đừng keo kiệt như vậy, sờ một cái thì sao chứ.” Tiêu Chước cũng không cảm thấy khó chịu, cười híp mắt nói.

Lục Ngô bị cậu chọc giận, hừ một tiếng không thèm nói chuyện với cậu nữa, bắt đầu ra hiệu muốn đuổi khách, định đợi Tiêu Chước vừa rời đi thì khóa cửa.

Tiêu Chước đi tới cửa, đột nhiên cậu quay đầu nghiêm túc nói: “Trước khi núi Côn Lôn bị chìm tôi từng bảo cậu mang lượng lương thực dự trữ đi. Tôi đã nuôi con lương thực dự trữ này rất lâu rồi, nếu một ngày nào đó cậu nhớ ra điều gì phải ngay lập tức nói cho tôi biết.”

Lục Ngô nghe được lời này, sắc mặt ngay lập tức mờ mịt, đột nhiên hỏi: “Là một con rồng à?” Ngay cả bản thân cậu ta cũng không biết sao mình lại hỏi ra câu này.

Tiêu Chước ngạc nhiên: “Cậu nhớ hết rồi à? Cậu có nhớ sau đó xảy ra chuyện gì không? Anh ấy còn sống chứ? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

“Anh đừng một lúc hỏi quá nhiều như vậy chứ.” Lục Ngô nghe xong đau đầu: “Tôi không nhớ ra, chỉ là có hình ảnh chợt loé lên trong đầu tôi —— nhưng nói đi cũng phải nói lại,, không phải bên cạnh anh cũng có một con rồng rồi à? Anh chưa bao giờ nghi ngờ sao, có lẽ anh ta chính là lương thực dự trữ mà anh đã nuôi đó.”

Tiêu Chước ngạc nhiên, giống như bị sốc trước lời này, cậu bày ra khó tin, không cần suy nghĩ lập tức phủ nhận: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”

Lục Ngô tò mò hỏi lại: “Sao lại là không thể?”

Tiêu Chước không giải thích nhiều, tâm tư có chút rối rắm, cậu chỉ dặn Lục Ngô đừng nói nhảm trước mặt Trịnh Kình, sau đó nhanh chóng rời đi, quên cả việc đi tìm Chúc Dư.

Đi thang máy xuống sảnh lầu một, Tiêu Chước tình cờ gặp Trịnh Kình, hai người chào nhau, Tiêu Chước đi theo Trịnh Kình, định quá giang anh trở về biệt thự.

Dọc đường, cậu cẩn thận quan sát Trịnh Kình.

Lúc đầu không phải Tiêu Chước không nghĩ tới khả năng ấy, nhưng ánh mắt Trịnh Kình nhìn cậu rất xa lạ, tựa hồ hoàn toàn không quen biết cậu, nên cậu lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Hơn nữa khi toàn bộ núi Côn Lôn chìm xuống đáy biển, có lẽ lương thực dự trữ cậu nuôi đã dữ nhiều lành ít.

Bây giờ Lục Ngô nhắc nhở, Tiêu Chước lại do dự, dù sao chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Theo dòng suy nghĩ này, Tiêu Chước càng nghĩ càng hoảng. Lúc nuôi lương thực dự trữ, cậu thường bắt nạt đối phương, thường khiến anh ấy khóc, sau đó chạy đến mách với Canh Thần.

Nếu Trịnh Kình là lương thực dự trữ, nhất định sẽ rất hận cậu, hận cậu vô cùng.

Nếu vậy có khả năng tình yêu của cậu còn chưa bắt đầu, sẽ buộc phải tuyên bố kết thúc.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chước lại an ủi chính mình. Những điều này chỉ là suy đoán, không nên coi là thật. Sao Trịnh Kình có thể là lương thực dự trữ cậu nuôi chứ? Mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy, chắc chắn không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play