Trịnh Kình lập tức giẫm phanh xe, bởi vì quán tính mà ôtô đi lên phía trước một đoạn mới dừng lại.
Hai người xuống xe, nhìn thấy cách xe không xa có thi thể máu me be bét. Là một con chim khổng lồ, giống như chim hạc, một chân, mỏ trắng, lông chim đỏ như ngọn lửa, cả người nó đẫm máu, hai mắt nhắm chặt, đã không còn thở.
“Tất Phương.” Tiêu Chước nói.
Trịnh Kình gật đầu, cảm thấy khó hiểu: “Tất Phương sinh sống cách Hải Thành rất xa, vì sao cách ngàn dặm xa xôi lại xuất hiện ở nơi đây, còn lực kiệt rơi xuống.”
“Trên người nó có vết thương.” Tiêu Chước chỉ vào mấy nơi lông chim bị tước tới tận gốc của Tất Phương, phía dưới là những vết thương lòi cả xương cốt, có thể nhìn ra vết thương vô cùng nặng.
Anh chắc chắn: “Tất Phương đang chạy trối chết.”
Tất Phương là chim thần, nhiều năm qua vẫn thoát li ẩn cư, sinh sống ở vùng núi sâu ít người lui tới. Dù thực lực không sánh được với yêu thú thời Thượng Cổ, nhưng sở trường của Tất Phương là bay lượn trên bầu trời, kẻ có thể làm tổn thương đến bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trịnh Kình trở nên nghiêm nghị, anh nhìn thương thế của Tất Phương, dường như nó dưới tình huống không hề có sức phản kháng mà bị thương. Những đại yêu mà anh biết chưa từng kết thù với Tất Phương, cho dù có cũng không đến mức tới mức độ không chết không ngừng, lẽ nào lại có đại yêu xuất hiện?
Nếu thật sự như thế, thủ đoạn của đại yêu này hung tàn như vậy, e rằng cũng không phải loại lương thiện hiền lành gì.
Trịnh Kình gọi điện thoại tới Cục quản yêu phái người đến xử lý thủ tục, hai người ở lại không bao lâu lái xe rời đi. Chiếc xe bị đập lõm đỉnh cũng coi như tai bay vạ gió, cũng may xe hôm nay anh lái là một chiếc có nhãn hiệu thông thường, vừa không nạm kim cương cũng không dát bảo thạch, nên cũng không có gì phải đau lòng.
Suốt đường đi Tiêu Chước vẫn nhìn trộm Trịnh Kình, cậu quan sát sắc mặt của anh, hi vọng chuyện vừa đột ngột xảy ra có thể khiến cho Trịnh Kình quên đi những lời trêu chọc của cậu.
Nhưng Trịnh Kình lại ấn tượng sâu sắc, hiển nhiên anh không thể quên được, nhớ tới những dòng tin nhắn đó anh tức giận, xấu hổ không thôi: “Cậu…”
Thái độ Tiêu Chước nhận lỗi rất chân thành, không chờ Trịnh Kình nói xong đã thành thật kiểm điểm nói: “Tôi sai rồi, ta không nên xâm phạm đời tư của anh, nói chuyện này cho Chúc Hưu An biết, còn cười nhạo anh. Tôi thực sự không ngờ anh lại sợ quỷ. Lại nói, nếu anh sợ quỷ sao còn lựa chọn phim kinh dị?”
Trịnh Kình cảm thấy mặt mũi bản thân đã bị vứt ra tận ngoài dải ngân hà rồi, anh nhất nói: “Không phải tôi sợ quỷ! Cũng không phải chưa từng thấy quỷ, là do âm nhạc khủng bố vang lên đột ngột nên tôi giật mình mà thôi.”
Anh nói xong, nghiêm túc nhìn Tiêu Chước: “Cậu tuyệt đối không được phép nói với bất kỳ ai, đặc biệt là những yêu quái trong Cục quản yêu. Từ bây giờ hãy quên chuyện này đi, xem nó như chưa từng xảy ra.”
Tiêu Chước gật đầu nói được, lại cố gắng nhịn cười. Sao trước đây cậu lại không phát hiện ra, Trịnh Kình còn có một mặt đáng yêu như thế chứ.
Hai người lái xe trở về biệt thự, cũng không để chuyện Tất Phương ở trong lòng.
Lại không ngờ từ ngày đó trở đi, các nơi liên tục xảy ra chuyện yêu quái bị ăn thịt, hiện trường chỉ để lại ít di vật và vết máu, có thể nói thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.
Sau khi tin tức truyền đi, đám yêu quái đều cảm thấy hoảng sợ, đặt cho hung thủ một cái tên “cuồng ma ăn yêu”, gọi tắt là “ăn ma”. Cũng cầu xin Cục quản yêu có thể sớm ngày bắt được “Ăn ma” này, để tránh khỏi càng nhiều yêu quái bị hại.
Để giải quyết việc này, Cục quản yêu Hải thành và Cục quản yêu các nơi khác triển khai hội nghị qua video, trao đổi các thông tin liên quan đến con “Ăn ma” này.
Tiêu Chước cũng có mặt. Điều khiến các yêu không nghĩ đến là yêu quái bị giết hại ở các nơi nhiều hơn so với tưởng tượng.
Đầu tiên là thành phố Y, có ba con yêu quái bị giết hại, hai con bị mất tích, mà có khả năng rất cao đã bị giết hại. Thành phố B, yêu quái bị giết hại: bốn con, mất tích ba con, sau đó còn có một vài thành thị khác cũng có yêu quái liên tiếp bị giết hại.
Nếu nối các địa điểm xảy ra sự kiện thành một đường, có thể thu được một tuyến đường rõ ràng. Từ thành phố Y đến thành phố Z, “ăn ma” này vừa đi vừa ăn, một con yêu quái cũng không bỏ qua, tất cả đều bị thứ này nuốt vào trong bụng.
Càng đáng sợ chính là cho tới tận bây giờ, camera theo dõi không thu được hình dạng của “Ăn ma” này. Phàm là yêu quái đã từng thấy ăn ma đều đã chết, không ai biết xuất thân, mục đích của tên “cuồng ma ăn yêu” này.
Đương nhiên bọn họ có khuynh hướng nghiêng về giả thiết con “cuồng ma ăn yêu” này không có mục đích giết hại yêu quái rõ ràng, giống như một con yêu quái đần độn ngu ngốc, chỉ dựa vào bản năng để ăn yêu quái, nếu là như vậy, sự việc càng trở nên khó giải quyết.
Chúc Dư quan sát đường quỹ tích, anh ta lo lắng nói: “Dựa theo đường quỹ tích, con “cuồng ma ăn yêu” này sẽ nhanh đến Hải Thành đúng không?”
Đây không phải là một tin tức tốt.
Thao Thiết ngồi ở bên cạnh Chúc Dư, nghe ra sự sợ hãi trong câu nói của Tiêu Chước, bỗng anh ta cười gằn một tiếng, ngông cuồng ngạo mạn nói: “Đến thì thật tốt. Tên đó dám đến, tôi sẽ khiến tên đó có đi mà không có về.”
Chúc Dư nghe tiếng Thao Thiết cười gằn,lại không dám phản bác, yên lặng nâng ghế lên muốn dịch dịch sang bên cạnh.
Vậy mà mới nâng lên, mới phát hiện Thao Thiết dùng chân móc lấy chân ghế, liếc xéo anh ta, vẻ mặt khiêu khích: cậu ngon thì dịch nữa đi.
Chúc Dư giận lên tới đỉnh đầu, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể không cam lòng mà đặt ghế xuống.
Tiêu Chước và Thao Thiết có cái nhìn nhất trí: “Ăn ma này xuất hiện cũng tốt, trực tiếp giải quyết là được. Chỉ sợ tên đó muốn lẩn trốn, không dám xuất hiện, cũng không thể lật tung Hải Thành lên để tìm.”
“Không cần tìm.” Trịnh Kình vừa nhận cuộc điện thoại, sau khi cúp điện thoại nói: “Vừa nhận được tin báo, biệt thự ở Thành Tây nghi ngờ có “cuồng ma ăn yêu” xuất hiện. Điện thoại đồ đột ngột cắt đứt, bây giờ đang tra xem gọi tới từ đâu.”
Anh vừa nói xong, yêu quái trong phòng hội nghị nhất thời trở nên căng thẳng.
Trịnh Kình nhìn về phía Thao Thiết: “Anh đi xem đi.” Ngừng lại trong giây lát, nói thêm: “Chúc Dư cũng đi cùng.”
Chúc Dư nhìn Trịnh Kình, mặt anh ta tràn đầy vẻ không tình nguyện, mở miệng muốn từ chối.
Lời còn chưa nói xong đã bị Trịnh Kình chặn lại: “Theo Thao Thiết, nhìn nhiều học hỏi nhiều.”
Chúc Dư cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể không tình nguyện mà đi theo Thao Thiết. Trong lúc đó di động anh ta rung lên, nhận được địa chỉ chính xác Trịnh Kình gửi qua.
Sau khi Thao Thiết và Chúc Dư rời đi, không bao lâu sau hội nghị video cũng kết thúc, các phân cục khác cũng không có tin tức gì hữu dụng. “Cuồng ma ăn yêu” xuất quỷ nhập thần, chờ đến khi bị mọi người phát hiện cũng đã chậm, muốn bắt được kẻ đó thật không dễ dàng.
Nhưng không ngờ, sau đó Cục quản yêu nhận được vài cuộc điện thoại cảnh báo, nói nghi ngờ “cuồng ma ăn yêu” xuất hiện, cầu cứu Cục quản yêu.
Bởi vậy các yêu quái trong đội đặc chiến liên tiếp bị phái ra ngoài, ngay cả Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh cũng không ngoại lệ.
Trịnh Kình và Tiêu Chước ngồi trực ở Cục quản yêu, đợi tin tức bọn họ.
*
Phạm vi của biệt thự ở Thành Tây rất lớn, nơi đây gần ngoại ô, cách khu đô thị hơi xa, khu vực xanh hóa của biệt thự được xây dựng rất tốt, xung quanh yên tĩnh, là nơi ở lý tưởng của đám yêu quái. Chỉ là giá cả đắt đỏ, yêu quái bình thường không thể mua nổi.
Chúc Dư lái xe, lúc cùng Thao Thiết đến biệt thự Thành Tây, màn đêm đã lặng yên buông xuống.
Sau khi xuống xe, hai người men theo từng căn biệt thự, tìm căn biệt thự mà yêu quái báo án.
Những mỗi căn đều có sân vườn, hoa viên và bể bơi ở phía trước, cây xanh bao quanh, dòng suối uốn lượn.
Đáy mắt Chúc Dư tràn đầy hâm mộ, không nhịn được mà cảm khái một câu: “Không biết khi nào tôi mới có thể mua nổi căn biệt thự này.”
Anh ta cảm khái xong nghĩ lại tiền lương mỗi tháng của mình, nghĩ tới giá cả của căn biệt thự, lại không nhịn được sự chua xót trong lòng. Anh ta âm thầm nói vẫn nên ở ký túc xá của nhân viên đi, thực ra cũng rất tốt.
Thao Thiết nhìn Chúc Dư một cái, nhớ kỹ lời của anh ta trong lòng, cũng không nói thêm cái gì.
Bọn họ không trì hoãn thêm, dựa theo số nhà trên cổng đi tìm, rất nhanh tìm tới biệt thự người báo án ở.
Bên trong biệt thự đèn đuốc tắt ngóm, tối đen như mực, lộ ra vài phần âm u lạnh lẽo.
Chúc Dư bước lên gõ gõ cửa, bên trong không hề có chút phản ứng nào.
Hai người quay qua nhìn nhau, chợt ăn ý mà nhảy vào bên trong biệt thự. Biệt thự có ba tầng, diện tích khổng lồ, các loại hoa cỏ trong hoa viên cũng sinh trưởng rất tốt, hiển nhiên mỗi ngày đều có người quản lý.
Cửa phòng khách lầu một mở toang, bên trong đen kịt đưa tay không thấy năm ngón, Chúc Dư sợ hãi vội vàng lùi tới phía sau Thao Thiết. Thao Thiết cũng không nhiều lời, đi vào phòng khách trước, bậc công tắc đèn trên tường lên.
Nháy mắt đèn thủy tinh treo trên trần nhà sáng lên, sự u ám dần biết mất, bố cục cả phòng khách hiện ra hết trong tầm mắt.
Đồng thời đập vào mắt là vài bộ thi thể sói yêu bị sát hại, cả người đẫm máu, tứ chi vặn vẹo nằm trên trên đất.
Thi thể sói yêu có lớn có nhỏ, thoạt nhìn giống như người một nhà, cũng không biết hung thủ rốt cuộc là ai, lại ra tay một cách ngoan độc tàn ác như vậy.
“Có phải là “cuồng ma ăn yêu” không?” Chúc Dư vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh: “Bởi vì chúng ta đến kịp, tên đó chưa kịp ăn thi thể.”
Thao Thiết nói: “Hung thủ thừa nước đục thả câu, e là đang muốn giá họa cho “cuồng ma ăn yêu”.”
Chúc Dư đi qua kiểm tra lại vài cỗ thi thể, quay đầu nói: “Yêu Đan không còn.”
Thao Thiết gật gật đầu: “Có thể hung thủ vẫn đang trốn ở biệt thự, trước tiên lục soát xung quanh đã.”
Anh ta nói xong chuẩn bị đi lên lầu, Chúc Dư một mình ở lại lầu một luôn cảm thấy không an toàn, bản năng muốn cùng đi theo, đi được nửa bước chân đột nhiên ngừng lại, nhớ tới chuyện Thao Thiết ăn anh ta, lại cảm thấy mất hết thể diện.
Để không bị Thao Thiết coi thường mình, Chúc Dư căng da đầu xoay người lại đi xuống lầu, giả vờ trấn định nói: “Được, vậy anh đi kiểm tra lầu hai, lầu ba, tôi kiểm tra lầu một và sân vườn trước nhà.”
Thao Thiết nghe vậy quay đầu thâm sâu nhìn Chúc Dư, dường như anh ta không ngờ Chúc Dư lại dám một mình đi kiểm tra, lạnh lùng nói: “Cậu không sợ đụng phải hung thủ?”
“Nào có khéo như vậy?” Chúc Dư cố gắng cứu vãn hình tượng, lại hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: “Tôi cũng không yếu ớt như vậy, anh đừng quá coi thường tôi chứ.”
So với rất nhiều tiểu yêu quái, quả thật Chúc Dư không yếu, chỉ là bên cạnh anh ta đều là đại yêu, hơn nữa lá gan cũng nhỏ một chút, mới làm nổi bật hình ảnh vô dụng của anh ta lên.
Thao Thiết “à” một tiếng, sau đó xoay người lên lầu.
Hai người phân ra hành động, Chúc Dư kiên quyết nói, nhưng lúc hành động một mình lại bắt đầu sợ hãi, hung thủ không tốn chút sức lực nào đã có thể giết chết vài con sói yêu, chắc chắn rất lợi hại.
Nhưng lời đã nói ra rồi, cũng không thể tự đánh vào mặt mình, Chúc Dư căng thẳng bắt đầu kiểm tra từng phòng một. Đầu tiên là nhà bếp sau đó tới nhà kho, sau đó anh ta đẩy cánh cửa nhà vệ sinh lầu một.
Bên trong nhà vệ sinh rất rộng rãi,…sâu bên trong là bồn cầu, trên bồn rửa tay là một tấm gương lớn, sàn nhà dưới chân được lát gạch màu trắng, được lau dọn rất sạch sẽ sáng bóng, tới mức có thể soi gương.
Chúc Dư nhìn xung quanh một vòng không phát hiện có nguy hiểm, cảm giác lòng bàn tay mình chảy mồ hôi, anh ta đi tới bồn rửa tay, thuận tiện nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc, cố gắng tỏ ra thua người không thua trận, dù cho không đánh thắng được Thao Thiết, cũng tuyệt không thể để anh ta coi thường.
Lúc quay người đi ra phòng vệ sinh, Chúc Dư cúi đầu liếc nhìn sàn nhà. Ngay khoảnh khắc này, động tác của anh ta trong nháy mắt cứng đờ, một luồng khí lạnh từ chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Chúc Dư không dám ngẩng đầu lên, nhưng nhìn qua sàn nhà sáng bóng, anh ta nhìn thấy rõ ràng, lúc này ngay trần nhà trên đỉnh đầu mình có một con yêu quái bò úp sấp có động tác quỷ dị.
Hai tay hai chân của con yêu quái kia bám chặt lấy trần nhà, cái đầu cũng lủng lẳng nhìn xuống, hai mắt nó lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Chúc Dư.
Chúc Dư vẫn không ngẩng đầu lên nhìn, nghĩ đến chuyện từ khi mình bước vào luôn trong tầm ngắm của yêu quái, bỗng nhiên da đầu tê dại.
Anh ta bỗng nhiên lùi lại, đồng thời đưa tay ra, hai dây leo màu xanh bỗng nhiên tập kích về phía yêu quái kia, quấn quanh đối phương, dùng sức kéo từ trên trần nhà xuống.
“Những sói yêu kia là do mày giết?” Chúc Dư cúi đầu nhìn nữ yêu có vẻ ngoài diễm lệ, lạnh lùng hỏi.
Nữ yêu nở nụ cười xinh đẹp, lại không lên tiếng trả lời, bỗng nhiên dùng sức tránh thoát dây leo quấn quanh mình, bóng người quỷ mị nhanh chóng tập kích Chúc Dư.
Chúc Dư kinh ngạc, không ngờ nữ yêu này còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, hai người giao thủ vài chiêu, Chúc Dư dần dần đấu không lại.
Nữ yêu thấy Chúc Dư lộ ra sơ hở, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt, ả áp sát đưa tay muốn bóp gãy cổ họng Chúc Dư.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thao Thiết kịp thời chạy tới, từ phía sau kéo tóc nữ yêu lại, sau đó túm lấy tóc cô ta sau đó dùng sức đá tới, mạnh mẽ đạp nữ yêu trốn bên trong túi da ra ngoài.
Chúc Dư kinh ngạc nhìn, mới phát hiện ra đây là một con Bạch Cốt yêu, khoác lên một tấm da người có nhan sắc diễm lệ, khó trách vừa rồi anh ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
“Sống nhiều năm như vậy, ngay cả một con Bạch Cốt yêu cũng không đánh được?” Thao Thiết nhíu mày nhìn Chúc Dư, nói: “Trịnh Kình nói đúng, cậu cần học tập nhiều hơn.”
Chúc Dư không phục, tức giận nói: “Nếu nó chỉ là con Bạch Cốt yêu thông thường, chắc chắn không vấn đề, nhưng con Bạch Cốt yêu này đã ăn rất nhiều yêu đan của yêu quái, yêu lực tăng lên, tôi không đánh được cũng rất bình thường.”
“Ngụy biện.” Thao Thiết liếc mắt thấy Bạch Cốt yêu muốn nhân cơ hội chạy trốn, đột nhiên anh ta biến ra sợi dây thừng, trói chặt con Bạch Cốt yêu này lại.
Chúc Dư gọi điện cho Trịnh Kình báo cáo chuyện xảy ra bên này, chuyện còn lại sẽ có yêu quái hậu cần qua đây xử lý.
Sau khi cúp điện thoại, Chúc Dư nhớ tới chuyện vừa xảy ra, nếu không có Thao Thiết kịp chạy tới, chắc chắn anh ta đã gặp nguy hiểm, vì thế nói với Thao Thiết: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn.”
Bởi vì những khúc mắc với Thao Thiết trước kia, lời cảm ơn này của Chúc Dư nghe có vẻ không cam tâm tình nguyện.
Thao Thiết liếc nhìn Chúc Dư, nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, lời ít ý nhiều mà nói: “Cậu không thể chết được.”
Nghĩa bóng chính là, cậu chết thì tôi ăn cái gì.
Chút cảm động nho nhỏ trong lòng Chúc Dư trong khoảng khắc chợt hóa thành bọt nước, không biết là nên vui mừng hay bất hạnh.
Sau đó bọn họ cũng không ở lại biệt thự lâu mà mang theo Bạch Cốt yêu trở về Cục quản yêu.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh cũng vừa đến đường Vị Danh.
Đường Vị Danh là một con ngõ nhỏ, hai bên đều là những tòa nhà lụp xụp cũ nát, ở khu vực giáp ranh với thành thị.
Bởi vì cách đó không xa là một nghĩa địa rộng lớn, dân cư sinh sống ở gần đây cũng không nhiều, bên trong ngõ nhỏ tối đen, chỉ có một ngọn đèn nhn đang chớp chớp lóe lóe, đến buổi tối, những người ở đây đều không thích ra ngoài.
Đứng ở ngay đầu đường Vị Danh là có thể nhìn tới tận cuối con hẻm, hai người cũng không phát hiện ra hơi thở và dấu tích của yêu quái.
Sắc mặt Hồ Uyển Uyển khó coi: “Có thể là đã đến chậm.”
Lê Hoa Thanh nói: “Trước hết xem tình hình đã.”
Hai người từ đầu hẻm chậm rãi bước đi vào bên trong, sau khi đi tới giữa đường, nhìn thấy trên mặt đất có một bãi máu đỏ tươi, bốc mùi máu tanh nồng đậm. Lê Hoa Thanh ngồi xổm xuống sờ soạng, phát hiện máu còn chưa đông lại, chứng tỏ “cuồng ma ăn yêu” vẫn chưa đi xa.
Phát hiện được điều này, hai người đột nhiên cảnh giác, hai lưng áp vào nhau, cẩn thận quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên, không khí xung quanh có sự dao động mạnh mẽ, ẩn chứa hơi thở nguy hiểm. Hồ Uyển Uyển nheo mắt, nhìn thấy một đám sương mù màu đen lướt qua từ giữa không trung.
“Cẩn thận!” Cô ta lập tức nói.
Đám sương mù màu đen kia có kích cỡ khổng lồ, căn bản không nhìn thấy bên trong là cái gì, hơn nữa tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh.
Trong nháy mắt Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh hóa thành nguyên hình.
Hồ ly chín đuôi toàn thân trắng như tuyết, chín cái đuôi thể lộ ra vẻ cao quý thần thánh. Cô ta quay đầu liếc nhìn Lê Hoa Thanh, cho dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng theo bản năng vẫn sợ hãi muốn cách xa anh ta một chút.
Sau khi Lê Thanh hóa thành nguyên hình, hình dạng giống như loài heo, răng nanh mọc ra rất dài, bốn chân lại có móng vuốt, nhọn hoắt sắc bén, cực kì nguy hiểm.
So với hồ ly chín đuôi, hình dạng của anh ta quả thật hơi xấu xí. Không thể sánh được với cái thần thú khác có nguyên hình uy mãnh cao to.
Lại nói tới, trước đây Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh kết thù cũng là vì việc này, bởi vì thuở nhỏ Hồ Uyển Uyển bị một con heo rừng đá nên vẫn luôn rất sợ heo. Dù cho lai lịch của Lê Hoa Thanh cũng không phải là heo, chỉ là thoạt nhìn hơi giống mà thôi, cô ta cũng không thoát được bóng ma thời ấu thơ.
Từ lần đầu tiên hóa thành nguyên hình đã bị Hồ Uyển Uyển ghét bỏ, sau đó Lê Hoa Thanh không hóa nguyên hình trước mặt Hồ Uyển Uyển nữa, mà vô cùng thù dai mà kiếm chuyện với Hồ Uyển Uyển khắp nơi.
Hồ Uyển Uyển động đậy, nhưng cuối cùng cũng không đi xa, dù sao cũng chuẩn bị đấu với kẻ địch mạnh, giữ mạng mới là chuyện quan trọng.
Lê Hoa Thanh vẫn chú ý tới phản ứng của Hồ Uyển Uyển, bởi vì căng thẳng mà cơ thể anh ta căng chặt, phản ứng vi diệu của Hồ Uyển Uyển cũng bị anh ta nhìn thấy, anh ta không khỏi hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Nếu không phải bây giờ có chung kẻ địch, e rằng một giây sau hai người đã lao vào đánh nhau rồi.
Sương mù chợt ẩn chợt hiện, xoay quanh hai người như đang thăm dò.
Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh không dám thả lỏng một giây nào, sau đó đám sương đen này đột nhiên ập tới bọn họ.
Trong nháy mắt sương mù ập tới, một luồng áp lực mạnh mẽ lập tức xông tới, xông thẳng tới chỗ Hồ Uyển Uyển. Hồ Uyển Uyển nhanh chóng sử dụng yêu lực chống lại, trong khoảnh khắc sương mù bị đánh tan, cô ta bị đánh bay ra ngoài đập xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Lê Hoa Thanh theo sát phía sau, móng vuốt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đi thẳng vào đám sương mù. Dường như anh ta cảm nhận được chính mình bắt được thứ gì, nhưng không chưa kịp phản ứng lại, một giây sau đã bị sương đen đánh bay ra ngoài.
Ở trước mặt đám sương mù này, bọn họ không hề có sức lực chống trả. Trong khoảnh khắc hai yêu nhận thức được điều này, yêu quái ẩn núp trong đám sương mù đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Lê Hoa Thanh nhanh chóng quyết định không truy đuổi “cuồng ma ăn yêu”, nhân cơ hội đám sương mù chưa nhào tới, nhanh chóng ném Hồ Uyển Uyển lên trên lưng bỏ chạy.
Đám sương mù bám chặt lấy họ, tốc độ rất nhanh, uy áp cường đại của đại yêu đè ép khiến bọn họ khó lòng chống đỡ.
Hồ Uyển Uyển nằm nhoài trên lưng của Lê Hoa Thanh, quay đầu nhìn lại, cả người đều bị sợ hãi bao trùm. Lúc này, bọn họ cách cái chết chỉ trong gang tấc, thực sự chỉ vẻn vẹn một sợi tơ.
Một giây sau, Lê Hoa Thanh đào đất, mang theo cô thuận lợi chui vào trong lòng đất, hai người thoát cái chết trong khoảnh khắc.
Báo rất giỏi đào đất, tốc độ đi trong lòng đất vô cùng nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn khi chạy trên mặt đất. Đám sương mù này không thể vào trong đất, chỉ có thể bỏ cuộc.
Thấy đã được an toàn, báo đã đào về phía trước rất xa, lúc này mới tìm một nơi không có người chui lên từ mặt đất. Cũng may mặc dù hai người đều bị trọng thương, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi chui từ dưới đất lên, Lê Hoa Thanh lập tức cho gọi điện cho Đội trưởng Trịnh nói rõ tình huống.
Cúp điện thoại, hai yêu cuối cùng cũng thả lỏng ra một hơi, nhưng nỗi sợ hãi khi đối mặt với đám sương mù vẫn còn ám ảnh trong lòng.
Trịnh Kình và Tiêu Chước nhanh chóng chạy tới đường Vị Danh, nhưng không phát hiện tung tích của đám sương mù.
Trong không khí vẫn còn phảng phất yêu khí nhàn nhạt. Sắc mặt Trịnh Kình nghiêm túc, hỏi Tiêu Chước đang đứng ở bên cạnh: “Cậu cảm nhận được điều gì không?”
“Một luồng hơi thở rất quen thuộc.” Tiêu Chước ngừng lại trong giây lát, bổ sung: “Cũng rất đáng sợ.”
Có thể khiến cậu dùng hai từ đáng sợ để hình dung, đủ thấy bên trong đám sương mù có thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ, khó mà đối phó.
Trịnh Kình gật đầu, anh cũng có cảm giác giống như Tiêu Chước: “Đi về trước đã.”
Nhìn tình hình này, trước khi bọn họ tới đám sương mù đã rời đi rồi, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
“Cuồng ma ăn yêu” đã khiến cho chúng yêu hoảng sợ, bây giờ ngay cả Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh cũng bị trọng thương, nhưng ngay cả hình dạng của Đám sương mù như thế nào cũng không biết, nhất thời khiến cho chúng yêu cảm thấy như trên đầu bao phủ một bóng ma tử vong.
Đương nhiên đối với đám người Tiêu Chước mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì quá to lớn.
Ban đầu mọi người tưởng rằng đám sương mù sẽ liên tục gây án, quấy phá đến mức Hải Thành không được an ổn. Không ngờ từ ngày hôm đó, đám sương mù lại mất tăm mất tích, chưa xuất hiện lại.
Còn quan hệ giữa Chúc Dư và Thao Thiết, dường như qua trận đụng độ Bạch Cốt yêu mà tốt hơn nhiều, ít nhất Chúc Dư không còn quá sợ hãi Thao Thiết như trước, không còn vừa nhìn thấy anh ta đã co quắp chạy trốn.
Thậm chí, khi tỉ mỉ hồi tưởng lại lai lịch của Thao Thiết, Chúc Dư còn cảm thấy đồng tình.
Cẩn thận ngẫm lại, Thao Thiết trời sinh tham ăn, mà ăn như thế nào cũng không thấy no, đó không phải là lỗi của anh ta. Chúc Dư liên tưởng đến bản thân, nếu như anh ta không ăn no, chắc chắn sẽ rất tuyệt vọng, rất thống khổ.
Ngay lập tức anh ta nhớ lại vẻ mặt đêm đó của Thao Thiết khi ăn lá của anh ta, như sống bao nhiêu năm, lần đầu tiên được ăn cơm no, nhất thời càng cảm thấy Thao Thiết thật đáng thương.
Chúc Dư chỉ tổn thất vài cọng lá vàng sắp rụng, lại có thể khiến cho Thao Thiết ăn no, anh ta còn có thêm một tầng đảm bảo an toàn, việc này cũng không thiệt thòi gì.
Sa khi Chúc Dư nghĩ thông suốt, ánh mắt nhìn Thao Thiết trở nên hiền hòa ấm áp, khiến cho Thao Thiết khó hiểu.
Hôm nay ở Cục quản yêu Chúc Dư vừa vặn gặp Tiêu Chước, đã lâu như vậy còn chưa biết tên của Thao Thiết, nghĩ Tiêu Chước kiến thức rộng tãi, anh ta âm thầm lén lút đi hỏi cậu.
Tiêu Chước vừa nghe đã cảm thấy kinh ngạc: “Tên của Thao Thiết? Sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
Chúc Dư nói: “Chỉ là cảm thấy gọi thẳng Thao Thiết không quá lịch sự, hơn nữa rất nhiều yêu quái có thành kiến đối với Thao Thiết, gọi bằng tên có lẽ sẽ tốt hơn.”
Tiêu Chước nhớ tới trước đây, mỗi lần Chúc Dư nhìn thấy Thao Thiết hận không thể cách anh ta năm mét, bây giờ lại chủ động hỏi thăm chuyện của Thao Thiết, cậu cảm thấy khó lòng tưởng tượng.
Nhưng Tiêu Chước cũng không suy nghĩ nhiều, lắc đầu nói: “Không biết, tôi với anh ta không thân thiết, hơn nữa Thao Thiết vẫn luôn một mình, chuyện này anh tự đi hỏi Thao Thiết.”
“À.” Chúc Dư gật đầu, ban đêm nổi lên dũng khí gõ cửa phòng sát vách, hỏi Thao Thiết vấn đề này.
Thao Thiết không ngờ Chúc Dư lại hỏi chuyện này, sửng sốt một chút anh ta mới nói: “Đã quên. Bởi vì trời sinh tham ăn, không nghĩ đến gì khác ngoài thức ăn, tôi cũng không được gia tộc coi trọng. Huống hồ tên gọi là gì cũng không quan trọng.”
Chúc Dư nghe vậy bỗng cảm thấy Thao Thiết thật đáng thương, vốn dĩ đã rất thảm rồi, còn bị cha không đau mẹ không thương.
Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: “Vậy tôi đặt tên giúp anh nhé?”
“Cậu?” Thao Thiết bỗng nhiên quay đầu qua, đôi mắt nhìn chăm chú Chúc Dư.
Ánh mắt Thao Thiết hung hăng đáng sợ, nhất thời Chúc Dư cảm thấy lúng túng, lùi về sau mấy bước nói: “Tôi… tôi nói giỡn, nếu anh không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói gì. Tôi đi trước.”
Chúc Dư nói xong xoay người chuẩn bị đi, bỗng nghe thấy Thao Thiết trầm giọng nói: “Có thể.”
Chúc Dư kinh ngạc quay đầu, hoài nghi không phải mình nghe nhầm chứ, một lát sau anh ta phản ứng lại, vui mừng cười hỏi: “Tên tôi đã nghĩ ra rồi, là tôi đã suy nghĩ rất lâu cảm thấy.. thích hợp nhất với anh. gọi là Đào An được không? “Đào” có phát âm giống Thao. “An” vì hy vọng sau này anh có thể bình an yên ổn, không còn trôi dạt khắp nơi nữa.”
Thao Thiết nhìn sâu vào mắt Chúc Dư, ánh mắt anh ta phức tạp.
Anh ta đơn độc phiêu bạt nhiều năm, bởi vì tham ăn, rất nhiều yêu quái đều sợ hãi, cũng không dám tiếp cận anh ta.
Nhưng trong thời gian ngắn tiếp xúc với Chúc Dư, anh ta lại có thêm rất nhiều cảm giác kỳ lạ. Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ăn no như thế nào, cũng là lần đầu tiên có tên họ để được mọi người nhớ lấy.
Đào An im lặng trong giây lát, cảm xúc thay đổi liên tục, trên khuôn mặt vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
Một lát sau mới trầm giọng nói một chữ “Được”.
Chúc Dư nghe vậy thấy rất không hài lòng: “Tôi nói nhiều như vậy, anh đáp lại một từ? Không còn lời nào muốn nói sao?”
Đào An nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Có.”
Chúc Dư tràn đầy mong đợi.
Anh ta nghe thấy Đào An mang ánh mắt nóng bỏng nói: “Tôi đói.”
Chúc Dư: “…” Anh ta thật sự là một cái máy nghiền thức ăn vô tình tàn nhẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT