Du Nhiên ngồi bên cạnh giật giật môi cạn lời khi nghe Phạm di "bán con". Này là anh vô tình lại có thêm một đối thủ đáng gờm trên con đường lấy vợ. Kẻ mà đã được sự ủng hộ từ mẹ đẻ để giành người yêu: Lăng Ngạo Đình sao. Hắn cười cười:
- Phạm di lại vui đùa rồi. Lăng tam thiếu tuổi trẻ tài cao, mới 25 tuổi đã là thiếu tướng. Người ưu tú như vậy thì đào hoa rất nhiều đi.
Phạm Từ Định mỉm cười nhìn Du Nhiên, đáp:
- Du Nhiên cháu cũng đâu có kém. 27 tuổi đã là viện trưởng một bệnh viện lớn. Là bác sĩ trẻ nổi tiếng cả nước, Đông- Tây song y. Đào hoa chắc cũng vạn dặm.
Làm sao bà có thể không nhận ra Du Nhiên đang có ý theo đuổi Hiểu Linh chứ. Nhưng có hề gì, nữ nhân ưu tú, nhiều nam nhân theo đuổi là tất nhiên, đuổi mãi mà không dành được thì cộng thê cũng không tồi. Ân... trong đầu Phạm Từ Định đã đánh vang bàn tính bán con trai. Nếu con trai bà quá kém cỏi không thể ôm Hiểu Linh về nhà thì được cộng thê cũng là phương án tốt. Miễn người mua là Hiểu Linh thì phương án nào bà cũng ủng hộ. Rồi như không có chuyện gì, bà quay sang Hiểu Linh:
-Cứ quyết định vậy nhé. Hôm nào lão tam nhà ta về nghỉ phép, ta dẫn nó đi gặp cháu. Ta nhìn hai đứa rất đẹp đôi đâu.
Hiểu Linh dở khóc dở cười, không nghĩ mẹ của Lăng Ngạo Đình lại nhiệt tình như vậy. Này.. cô không muốn gánh thêm vai diễn nữ phụ nhan sắc xinh đẹp, gia thế hiển hách được mẹ nam chính vô cùng yêu thích. Rồi sau đó sự hiện diện của cô là nguyên nhân dẫn đến việc xích mích hiểu lầm giữa nam chính và nữ chính. Cố gắng tránh xa nam nữ chính Hiểu Linh còn làm chưa xong thì đâu có thể vướng vào nguy cơ lùm xùm khác được. Cô lễ phép từ chối:
- Cháu cảm ơn Phạm di yêu mến. Nhưng cháu nghĩ Phạm di không cần cố ý giới thiệu Lăng tam thiếu và cháu quen biết đâu ạ. Cháu cảm thấy rất thích câu: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Nên biết đâu tụi cháu sớm đã gặp nhau mà không biết, vòng tròn của giới này dường như cũng không lớn lắm.
Ân.. Lăng Ngạo Đình còn ở nhà cô 3 tháng trời đâu. Cô không tin con người kia hôm về nghỉ không nói qua chút về Cố gia. Nói theo cách này người ngoài sẽ thấy cô đang từ chối còn với bà Từ Định sẽ cảm thấy bọn họ thật sự có duyên mà không cố ý gán ghép nữa. Hiểu Linh thật sự thích câu nói kia, nhưng câu sau mới là câu khiến cô tâm đắc: Vô duyên đối diện bất tương phùng...
Bà Từ Định cười tủm tỉm, cũng không phản đối câu nói của Hiểu Linh. Ân.. hai đứa thật là có duyên. Có lẽ bà không nên can thiệp quá nhiều. Dù sao lão tam cũng đầy thủ đoạn.
(t/g: khụ... bà mẹ phũ nhất năm....)
Bà gật gù coi như đồng ý... cũng không nhắc tới chuyện kia nữa. Rồi bà làm bộ như nhớ ra chuyện gì, chợt nói
- Ban nãy, ta có nhìn thấy vài cô gái đứng nói chuyện với cháu. Họ là bạn cháu à, Hiểu Linh?
Hiểu Linh đáp:
- Dạ, vài người quen cũ qua lại hỏi thăm thôi ạ. Cháu cũng không muốn thân với bọn họ.
Nghe thấy có người lại tìm Hiểu Linh, Du Nhiên có chút nhíu mày. Khi cô vừa tình thì không hề thấy ai tới thăm. Hôm nay vừa thấy mối quan hệ của Hiểu Linh và Cố Thừa Minh rất tốt thì bắt đầu lân la trở lại sao. Thấy Hiểu Linh không có ý giải thích thêm, Du Nhiên đành nói:
- Những ai tìm em vậy? Bằng hữu mà khi em tỉnh lại không hề tới thăm hỏi em một lần thì đó đâu có thể gọi là bằng hữu. Gặp nạn mới biết lòng người. Sau đợt này cũng may em biết được bản chất của bọn họ mà sơ viễn đi thôi.
Hiểu Linh chỉ mỉm cười:
- Ừm. Em cũng nghĩ mình không đủ trình độ để làm bạn bè với họ. Quá mệt mỏi. Em lười.
Lúc này thì Phan Tuệ Tĩnh không nhịn được nữa phải phì cười, nói:
- Nào đâu có cô gái như em. Tự nhận mình háo sắc lại lười a. Em còn thói xấu nào nữa, kể luôn cho tỷ biết được không? Em còn ngây thơ, ngốc nghếch, dễ tin người??
Hiểu Linh lắc đầu:
- Em thông minh đủ dùng, đương nhiên cũng không ngây thơ, dễ tin người. Nhưng cái không tốt nhất là EQ thấp đã thế còn lười. Nên là sẽ không phải là một cô gái khéo léo, hiểu lòng người.
Tuệ Tĩnh cười, rút ra từ trong chiếc túi nhỏ xinh bên cạnh một chiếc name card đưa cho Hiểu Linh:
- Vừa vặn, tỷ là một người thẳng tính. Không quá kiên nhẫn giao tiếp với người có EQ cao. Nên làm bạn với tỷ nhé.
Hiểu Linh do dự định đưa tay ra nhận thì chợt Phan Tuệ Tĩnh rút tay lại:
- Không đúng. Name card của em đâu? Em lười như vậy, chỉ sợ tỷ đưa số điện thoại thì cả năm em cũng không liên lạc với tỷ.
Hiểu Linh dở khóc dở cười vì bị nắm thóp. Vốn cô định nhận card xong thì cũng cất đi mà thôi, không chủ động quan hệ với Lăng gia, nhưng ngay lập tức bị nhìn ra rồi. Cô đáp:
- Em chưa làm lại name card mới. Túi xách cũng đang gửi ở tủ quầy lễ tân vì ban nãy em khiêu vũ.
Phan Tuệ Tĩnh nhướn mày, tựa tiếu tựa phi nhìn Hiểu Linh:
- Nếu vậy em đọc số điện thoại của em đi.Đừng nói với tỷ là số điện thoại của mình mà em cũng không nhớ nhé. Em thông minh đủ dùng đấy.
Hiểu Linh bất đắc dĩ cười rồi suy nghĩ bản thân có phải sợ bóng sợ gió quá nhiều rồi không. Một con người thông minh xinh đẹp như Phan Tuệ Tĩnh tỷ muốn làm bạn với cô thì mắc mớ gì vì sợ liên quan đến nam chính mà cô phải từ chối. Cô cười:
- Tốt.. Số điện thoại của em là 034959xxxx... Còn may em đủ thông minh để nhớ được. Hi vọng là Tuệ Tĩnh tỷ cũng sẽ không quên.
Tuệ Tĩnh sửng sốt trong vài giây rồi nhận ra mình vừa bị chặt chém trở lại thì cười xòa, nháy mắt với Hiểu Linh:
- Em yên tâm.. trí nhớ của tỷ cũng tốt lắm.
Rồi đưa tấm card đang cầm ở tay cho Hiểu Linh. Mọi người vừa ăn vừa nói đông gia tây gia một chút. Sau đó lần lượt là Du Nhiên rời đi do cha anh gọi ra gặp mấy người trong ngành và hai mẹ con Phạm Di cũng trò chuyện với mấy vị phu nhân tới bàn ăn chào hỏi. Hiểu Linh thấy không có việc gì của mình thì né ra ngoài, chọn một ly vang đỏ rồi kiếm một góc vắng vẻ ngồi nhìn trời ngắm người. Vốn tưởng mình rảnh rang đến hết bữa tiệc là có thể trở về. Nhưng cô không nghĩ tới có một nam nhân đã dõi theo cô ngay từ khi đến cùng Thừa Minh. Giờ là lúc tốt nhất để trò chuyện với Hiểu Linh rồi.
Âu Dương Nhã Luân hôm nay tới bữa tiệc cùng với một nữ minh tinh đang nổi của AT Ent- công ty giải trí của Âu Dương gia được mẹ hắn thành lập, ban đầu chỉ với mục đích quản lý cho bà. Sau này khi thấy Nhã Luân có thiên phú điện ảnh thì dứt khoát làm lớn một chút, thu nạp và đào tạo thêm các minh tinh chỉ theo nghiệp diễn. Nhưng bản thân Trịnh Bá Chi, Âu Dương Minh và cả Âu Dương Nhã Luân đều là những người đam mê nghệ thuật nên việc quản lý, phát triển công ty đều thuê bên ngoài làm. Âu Dương gia chỉ đầu tư ban đầu, tham gia các dự án thấy hấp dẫn và đâu đó gặp được mầm non tốt thì kéo về AT Ent mà thôi. Vị nữ minh tinh lần này cũng là được đào về như vậy. Vừa đúng dịp bộ phim đang quay có một vai nhỏ của cô ấy nên được Nhã Luân chọn theo dự tiệc. Vừa lúc nâng cao danh tiếng cho Âu Dương gia, tăng độ lộ mặt của gà nhà và tránh gây hiểu lầm đào hoa không cần thiết. Một mũi tên ba con chim.
Nhưng khi Âu Dương Nhã Luân đang trò chuyện xã giao cùng vài vị phu nhân trẻ tuổi mê phim ảnh của hắn thì có mấy tiếng xì xào rất nhỏ ở bên cạnh bàn tán về vị tiểu thư Cố Hiểu Linh. Ánh mắt của bọn họ như có như không nhìn về một hướng làm hắn cũng tò mò nhìn theo. Và Âu Dương Nhã Luân nhận ra đây chẳng phải là vị tiểu thư lần trước gặp trong viện rồi để Bác Minh bế đi sao. Ấn tượng về cô gái này rất mạnh nên hắn nhớ rất rõ. Tuy rằng trang điểm và trang phục cầu kỳ hơn nhiều lần gặp trước nhưng thần thái lạnh nhạt đó lại không hề thay đổi. Và điều càng khiến Nhã Luân tò mò về người này là sau đó dù hỏi Bác Minh rất nhiều lần nhưng em trai hắn dứt khoát không hé răng nửa lời về lai lịch cô ấy. Đã thế còn trừng mắt, buông lời đe dọa hắn đừng có mà làm những chuyện thừa thãi. Hắn không cần biết cô là ai và cũng đừng mơ tưởng cô ấy. Giống hệt như mỗi lần hồi nhỏ Bác Minh cố gắng bảo vệ thứ yêu thích của đệ ấy.
Hôm nay tình cờ gặp ở đây, nghe vài vị phu nhân nói qua Nhã Luân hắn mới biết lai lịch người này. Khó trách lần đó cô gái này xuất hiện trong bệnh viện nhưng đi lại khó khăn như vậy. Khó trách Bác Minh lại quen biết.
Vừa thấy Hiểu Linh chỉ còn một mình, Âu Dương Nhã Luân liền muốn tiếp cận. Nhưng lần trước rõ ràng cô ấy biết hắn là ai, nhưng thái độ cư xử vẫn vô cùng lạnh nhạt và sau đó là khó chịu khi hắn đi theo sau một đoạn hành lang. Dường như Cố Hiểu Linh dựng lên toàn bộ gai nhọn để đẩy hắn ra xa vậy. Âu Dương Nhã Luân hắn còn chưa từng gặp và đắc tội cô lúc đó đi? Ngay cả Hoắc đạo cũng bị đối xử tương tự. Khi Bác Minh xuất hiện, cô ấy khá ngạc nhiên và thái độ cũng không quá thân thiện. Nhưng rốt cuộc Cố Hiểu Linh vẫn chấp nhận đi cùng đệ ấy. Có vẻ như Âu Dương Bác Minh sẽ tốt hơn Âu Dương Nhã Luân để tiếp cận cô gái này. Nhã Luân nhếch mép cười nham hiểm. Quay lại nhìn bạn nhảy đi cùng lại là gương mặt cùng nụ cười ôn hòa:
- Giang Nhã Phương, tôi qua bên kia gặp bạn cũ một lát. Em tùy ý nhé. Lát xong, tôi sẽ tìm em.
Giang Nhã Phương ngoan ngoãn đáp:
- Ân. Em biết rồi Âu Dương tiền bối.
Dặn dò xong, Âu Dương quay người rời đi... Thần thái dường như khác hẳn. Đôi mắt lạnh xuống, sắc lẹm, không còn ý cười ấm áp. Đôi môi hơi mím cùng đôi lông mày cau lại mang cảm giác khá nghiêm túc. Ngay cả cách bước đi cũng không ung dung nhàn nhã như phong cách của ảnh đế Âu Dương Nhã Luân nữa.
Hiểu Linh nhàm chán lắc lắc rượu trong ly, nhìn cái thứ sắc đỏ sậm ấy ánh lên mỗi khi tình cờ có tia sáng chiếu tới. Đây là ly thứ hai kể từ lúc cô rời bàn ăn. Ly đầu vì vị nó khá ngon nên cô đã một hơi cạn sạch. Ly này nên nhấm nháp lâu hơn. Rượu vang không phải thứ nào cũng nhẹ. Nhiều loại hậu lực rất mạnh, nếu vì vị ngon mà không chú ý uống nhiều chút thì bị say khi nào cũng không biết. Hiểu Linh cô xưa nay không cho phép bản thân mình say xỉn bên ngoài: vừa mất hình tượng vừa không thể bảo vệ chính mình. Đột nhiên, một bóng người cao lớn che mất ánh sáng của cô. Người đó nói có chút ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ:
- Hiểu Linh, em cũng ở đây sao? Thật tốt khi nhìn thấy em.
Hiểu Linh ngước nhìn người kia, nhận ra là ai thì chào hỏi lại:
- Âu Dương Bác Minh, chào anh. Anh cùng Âu dương gia tới dự tiệc sao.
Âu Dương Nhã Luân có chút nhếch mép cười, đáp:
- Ân.. anh tới thay mẹ anh.. anh có thể ngồi cùng em không?
Tuy là một câu hỏi, nhưng Nhã Luân đã lấy một ly rượu vang từ phục vụ rồi ngồi xuống sát bên cô. Hiểu Linh có chút nhíu mày, cảm giác không đúng. Nụ cười này... cách ứng xử này...
Nhã Luân nhấp ly rượu vừa nhìn Hiểu Linh đánh giá. Cô gái này khá kiệm lời và lạnh nhạt. Đôi mắt kia ban nãy nhìn hắn không có chút cảm xúc dư thừa. Có vẻ như em trai anh cũng không được yêu thích cho lắm. Nếu ở đây bây giờ là Bác Minh, chỉ sợ cả hai cứ thế im lặng suốt. Hắn nên mở đầu trò chuyện:
- Sức khỏe của em dạo này ổn chưa? Hôm nay em khiêu vũ thật sự rất xinh đẹp.
Vừa nói, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú Hiểu Linh mỉm cười. Hiểu Linh nghi hoặc nhìn lại người đối diện một lần nữa. Lần này cô nhìn rất kỹ, chăm chú tới mức người đối diện có chút bối rối, cười cười:
- Em nhìn anh như vậy anh sẽ ngại ngùng lắm đấy.
Khẳng định được suy nghĩ của mình, Hiểu Linh lạnh giọng:
- Âu Dương Nhã Luân, anh tại sao phải đóng vai Âu Dương Bác Minh?
Ngỡ ngàng trong vài giây, Âu Dương Nhã Luân cười nhẹ:
- Em không cần đùa vui vậy đâu. Tuy là song sinh, nhưng anh cũng không thích bị ai đó nhận nhầm thành anh trai mình.
Hiểu Linh tính toán đứng dậy, không cần thiết phải nói chuyện với con người này. Nếu là Âu Dương Bác Minh, cô còn có chút kiên nhẫn để tiếp tục.
Nhưng Âu Dương Nhã Luân đâu có thể để cô đi như vậy. Vốn chỉ muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa cô và Bác Minh. Thì bây giờ chỉ với 3 câu nói, cô ấy đã có thể nhận ra hắn đóng vai. Con người này làm sao có thể.