Lăng Hạo Ninh trở lại Cố gia đã tầm 9h tối. Sau một ngày ăn chơi, quậy phá hai ông anh, bán manh làm nũng ăn vạ các kiểu với ba vị trưởng bối, Lăng lão đã gật đầu tổ chức sinh nhật lớn một lần. Dù gì thì lần này cũng là đại thọ 90, mời rộng một chút cũng không có gì quá khoa trương, nhân dịp để Hạo Ninh thể hiện thân phận Lăng Ngạo Đình trước mặt Hiểu Linh. Nhưng Hạo Ninh quên mất một việc. Nếu như Hiểu Linh ở trọ tại một trong mấy căn chung cư của Lăng gia, thì chẳng phải người nhà họ Lăng sẽ có cơ hội tiếp xúc và tìm hiểu về cô trước khi đại thọ diễn ra sao. Lúc này cả Hiểu Linh và Thừa Minh đang ở thư phòng cùng Cố ba. Cố Bỉnh Phát hôm nay không ăn cơm tối ở nhà, nhưng vừa về liền phân phó gọi cả hai có việc.

Trong thư phòng, Cố Bỉnh Phát ngồi sau bàn làm việc còn hai anh em thì đứng trước mặt ông chờ nghe phân phó. Phân cảnh này.. sao giống ở công ty chứ không phải của một gia đình. Cố ba đặt tấm thiệp mời lên bàn, nói:

- Hôm nay Du gia gửi thiệp mời qua Tổng bộ. 30/4 này bên đó tổ chức tiệc đấu giá quyên góp từ thiện thường niên. Hôm đó cả hai đi dự tiệc đi. Thừa Minh mang bức tranh Mẹ và em bé đang ngủ của Mai Trung Thứ sang bên đó trước để đấu giá dưới danh nghĩa Cố gia quyên góp. Hiểu Linh, hôm đó là lần đầu tiên xuất hiện trở lại trong giới thượng lưu, liệu mà ăn mặc trang điểm cho tử tế, đừng có làm mất mặt Cố gia. Sáng mai, một chuyên gia lễ nghi sẽ tới dạy lại cách đi đứng, uống rượu, chào hỏi. Còn đây là danh sách và lý lịch của một số người và gia tộc Cố gia không thể đắc tội và muốn làm thân.

Vừa nói, ông vừa đặt lên bàn một tập hồ sơ. Thừa Minh liếc nhìn qua Hiểu Linh một cái rất nhanh rồi tiến lên cầm lấy cả thư mời và tập hồ sơ kia. Hắn đáp lại:

- Chúng con biết rồi, thưa ba. Ba còn dặn gì không?

Nhìn cái thái độ dửng dưng không hợp tác, không chống đối của Hiểu Linh làm Cố Bỉnh Phát muốn đau tim vì tức giận, phẩy phẩy tay cho hai anh em ra ngoài.

Cả hai sóng vai rời đi. Thừa Minh cũng không về phòng luôn mà theo chân Hiểu Linh sang phòng cô. Thấy cô ấy không nói gì, lại nghĩ tâm trạng Hiểu Linh không tốt. Trước đó hắn không biết mối quan hệ cha con của hai người như thế nào. Nhưng từ khi Hiểu Linh tỉnh lại, chưa một lần hắn nghe lời hỏi thăm nhẹ nhàng từ ông ấy dành cho cô. Trước kia có Diệp di, hẳn là cô ấy không đau khổ như bây giờ. Thừa Minh nhẹ giọng nói:

- Nếu không muốn tham gia, đến hôm đó anh bảo em cáo ốm là được. Dù sao em mới xuất viện không lâu, cũng không phải dịp lễ quan trọng gì, sẽ không ai nói được gì em cả.

Hiểu Linh lắc đầu, đáp:

- Em hứa với anh Du Nhiên hôm đó sẽ tham dự rồi. Mà tham dự cũng tốt, lâu rồi chưa đi mấy tiệc rượu như vậy, em đi một cái không quá trang trọng như dịp này cũng vừa lúc làm quen trở lại.

Nghe tới cô đồng ý đi dự tiệc vì Du Nhiên, bàn tay Thừa Minh vô thức nắm lại:

- Em đồng ý đi vì Du Nhiên. Anh ta mời em làm bạn nhảy?

Hiểu Linh cười:

- Không, chỉ là mời tham gia mà thôi. Anh đưa em danh sách kia đi. Em nhớ mặt người không tốt lắm. Cũng nên nghiên cứu kỹ nếu không lại thất lễ. Cũng may ba suy nghĩ chu đáo mời chuyên gia lễ nghi, em đang lo mình sẽ lúng túng trong dự tiệc đây. Có điều, em không biết khiêu vũ, chắc phải tìm hiểu nơi nào dạy nhảy cấp tốc thôi.

Thừa Minh nhếch miệng cười:

- Cần tìm đâu xa. Anh dạy em hai điệu slow waltz và slow foxtrot là đủ dùng rồi. Hai điệu nhảy này chậm, lại thường dùng trong mấy buổi tiệc nhẹ này. Còn trang phục dạ hội để chủ nhật này chúng ta cùng đi đặt làm. Đằng nào cuối tuần sau cũng mới dùng, vừa lúc anh cũng cần.

Hiểu Linh do dự, hỏi:

- Như vậy được không? Anh bận như vậy còn dành thời gian dạy em nhảy. Không quá mệt mỏi đi.

Thừa Minh cười. Hắn đang vui vẻ còn không được, sao có thể mệt mỏi chứ. Hắn có cơ hội được ở một mình cùng cô, được khiêu vũ, được ôm, được trò chuyện. Giọng nói có chút như không thèm để ý:

- Làm gì có mệt mỏi như vậy. Một buổi tối dạy chừng hai tiếng thì em đã không còn sức để mà nhảy đâu. Hai hôm này chuẩn bị trang phục, học lễ nghi, nhớ lý lịch cũng khiến em đủ bận rồi. Từ thứ 2, tối 8h, em qua phòng anh. Anh dạy em khiêu vũ.

Hiểu Linh còn dãy dụa:

- Sao lại phải sang phòng anh, qua phòng em không được?

Cô có chút sợ khi ở một mình trong phòng nam nhân buổi tối a. Cho dù người đó là anh trai cô. Làm gì thì ở địa bàn của mình cũng thoải mái hơn, không phải sao.

Thừa Minh nhướn mày:

- Phòng em? Nguyên một đống đồ chơi lắt nhắt của Nhóc con em mua cho nó làm phòng em còn được mấy chỗ trống. Khiêu vũ cần không gian. Sang phòng anh. Dù sao em cũng là bạn nhảy của anh trong buổi tiệc hôm đó. Nhảy cùng anh từ bây giờ đi cho quen.

Hiểu Linh ngạc nhiên hỏi lại:

- Bạn nhảy? Sao có thể? Anh phải mang ai đó đi chứ.

Thừa Minh ánh mắt bá đạo chằm chằm nhìn cô, trầm giọng nói:

- Ý em là em có bạn nhảy rồi? là ai?

Hiểu Linh có chút cạn lời. Ánh mắt gϊếŧ người gì đây. Cô là em gái, chứ có phải người yêu đâu mà ánh mắt anh ấy như bắt gian tại trận thế này.

- Ách... không có. Nhưng là anh doanh nhân, bạn nhảy cũng là người để giúp anh tạo mối quan hệ xã giao, không phải sao. Cái đó... em không giúp được.

Không khí đột nhiên ôn hòa trở lại sau câu trả lời của Hiểu Linh. Rất tốt. Để hắn biết được nam nhân nào làm bạn nhảy của cô ấy, hắn sẽ xé xác người đó. Thừa Minh mỉm cười:

- Quyết định vậy. Anh sao có thể để em một mình bơ vơ ở bữa tiệc đầu tiên sau khi trở lại chứ. Chỉ cần em không thấy nhàm chán, anh còn muốn có thể nhìn thấy em mọi lúc trong bữa tiệc hôm đó. Cố gắng đừng rời khỏi tầm mắt anh.

Hiểu Linh mộc mộc ngốc ngốc gật đầu. Có lẽ là tính cách bá đạo chi phối, Thừa Minh đã coi cô là người thân nên muốn đặt cô dưới cánh chim của mình.

Lăng Hạo Ninh tính đi tìm Hiểu Linh, thì thấy cảnh cô ấy đang ngốc nghếch gật đầu gì đó với Cố Thừa Minh. Thật bực bội mà. Nam nhân này luôn lấy thân phận anh trai khiến cô tin tưởng vô điều kiện. Thế này thì có ngày bị lừa vào tròng mất thôi. Hắn định tiến lại thì bắt gặp ánh mắt Thừa Minh liếc nhìn thấy mình. Khuôn miệng nam nhân kia có chút nhếch lên, nhưng lại như không có chuyện gì nói với Hiểu Linh:

- À mà chủ nhật này hợp đồng với Lăng Hạo Ninh cũng kết thúc rồi. Anh chuyển tiền cho bên trung tâm điều dưỡng rồi nên có gì tiếc nuối chia tay thì bảo với anh ta đi.

Hiểu Linh lúc này đứng quay lưng lại Hạo Ninh nên không hề biết hắn xuất hiện, nhíu nhíu mày, đáp:

- Vậy là hết hợp đồng rồi ha. Thế để em hỏi xem Hạo Ninh muốn ăn gì thì làm một bàn cơm tối mai làm tiệc chia tay.

Thừa Minh cười cười.

- Ừm... em cứ xem mà làm một chút. Tối mai anh về sớm thì tham dự cùng.

Nói đùa, đương nhiên Thừa Minh hắn phải về sớm rồi. Làm sao có thể để hai người bọn họ ngồi ăn riêng chứ. Những lần trước bận rộn không thể về thì hắn đành chịu giờ xuống SP Ent làm mình hắn độc đại, còn không thể đi muốn về sớm theo ý mình hay sao.

Hiểu Linh gật đầu:

- Ân.. không ngờ anh cũng chu đáo và quan tâm Hạo Ninh thế.

Thừa Minh vẫn cười, ngón tay chợt búng trán Hiểu Linh, dịu dàng nói:

- Đồ ngốc. Anh không quan tâm người khác, anh chỉ quan tâm em và những chuyện của em thôi.

Lăng Hạo Ninh thiếu điều nghiến răng trèo trẹo. Cố Thừa Minh không ngờ lại thủ đoạn như vậy. Lấy hắn làm bè để nói chuyện làm Hiểu Linh nhận ra bản thân chu đáo, rộng lượng. Hạo Ninh hắn làm sao có thể chịu thua.. Bữa cơm chia tay sao... một ý tưởng vụt qua đầu làm hắn vui vẻ. Tốt a. Để xem có kẻ vác đá tự đập chân mình là như thế nào. Hạo Ninh ánh nhìn thách thức, nở nụ cười tinh quái với Thừa Minh. Bước chân đột nhiên trở nên rõ ràng như đánh động cho người đang không nhìn thấy hắn.

Hiểu Linh chưa kịp quay lại nhìn thì một cánh tay quàng qua cổ cô. Hạo Ninh dáng điệu vui vẻ nói:

- Anh vừa nghe thấy em muốn tổ chức tiệc chia tay a. Dù hơi buồn khi chia tay em. Nhưng vì tiệc làm cho anh nên anh có thể yêu cầu đúng không.

Động tác thân mật của Hạo Ninh làm Thừa Minh cau mày nhìn chằm chằm lại không thể phát tác. Hiểu Linh bất đắc dĩ ngỡ tay Hạo Ninh ra, từ tốn đáp:

- Ân.. chiều mai em định bảo làm bữa cơm mấy món anh thích làm tiệc chia tay. Anh thích ăn gì?

Hạo Ninh cười tủm tỉm, thần thần bí bí đáp:

- Anh ăn gì cũng được. Chỉ cần được ăn cùng em.

Hiểu Linh nhẫn nại:

- Nhưng là cũng phải có món gì chứ?

Hạo Ninh có chút lưỡng lự, không biết có nên nói hay không. Hiểu Linh nghĩ hẳn là món gì đó khá phức tạp mới khiến anh ấy do dự, vì thế lại nói:

- Món gì cũng được. Anh nói xem.

Xem ra liều lượng đã đủ. Hạo Ninh nhẹ giọng nói:

- Anh.. là muốn ăn món do chính em nấu. Nhưng lại lo em từ chối. Mỗi lần nhìn em nấu cho Nhóc ăn, anh ghen tị thực sự.

Hiểu Linh nghe thấy yêu cầu của Hạo Ninh thì có chút ngạc nhiên cùng do dự. Nấu ăn đối với cô không phải chuyện khó. Nhưng vì Trần thím thật sự nấu ăn siêu ngon lại chiều ý cô nên Hiểu Linh ngoài chuyện thỉnh thoảng nấu đồ không gia vị cho Nhóc thì cũng ít vào bếp.

- Trần thím là đầu bếp rất giỏi. Món gì thím ấy làm cũng rất ngon. Anh muốn ăn gì thì bảo thím một tiếng là được rồi. Cần gì phải là em.

Hạo Ninh nhún vai:

- Anh muốn nhận là tâm tư vui vẻ của em khi làm món ăn. Món do ai làm cũng rất quan trọng. Một món ăn thôi, không được sao?

Ánh mắt Hạo Ninh có phần thất vọng nhìn Hiểu Linh trong chốc lát rồi quay đi.

Aizzz.. thôi được rồi. Chút việc nhỏ, cô làm làm được. Hiểu Linh đành đáp:

- Vậy chiều mai em làm mấy món ăn cơm đơn giản. Coi như sự cảm ơn của em thời gian qua anh đã giúp đỡ em rất nhiều.

Đoạn, cô quay sang Thừa Minh đứng bên cạnh đang kiềm chế bực bội, nói:

- Tối mai anh Thừa Minh về ăn cơm nhé. Không mấy khi em vào bếp, thử chút tay nghề của em.

Người nào đó đang âm trầm phát giận sắp bùng nổ vì có kẻ muốn Hiểu Linh nấu cơm cho hắn. Nghe câu nói của Hiểu Linh thì như uống một ly nước đường mát lạnh. Thừa Minh mỉm cười, đáp:

- Ừ, anh sẽ về.

Hiểu Linh đủng đỉnh nói:

- Nấu ăn cho mèo không cần cho gia vị nên rất dễ. Ngày mai em nấu cho hai người ăn. Khó ăn cũng ráng mà ăn. Không cho phép chê.

Thừa Minh dở khóc dở cười hỏi lại:

- Là em bảo anh phải về ăn cơm em nấu có được không?? Đây là muốn cùng san sẻ thảm họa a...

Hiểu Linh gật gật đầu. Trong khi Hạo Ninh ánh mắt mang theo tia quyến rũ nhìn cô:

- Đồ Hiểu Linh nấu. Là thuốc độc anh cũng ăn ngon. Ai bảo em đã dành toàn bộ tâm tư, yêu thích vào quá trình nấu ăn đâu.

Hiểu Linh lừ mắt nhìn Hạo Ninh rồi trở về phòng trước để lại hai nam nhân đối diện nhau. Cả hai nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu, không ai lên tiếng rôi đột ngột xoay người trở về phòng.

Việc đầu tiên về đến phòng, Hạo Ninh lục tìm bản hợp đồng với Cố gia đọc kỹ lại. Sao trước đó hắn đinh ninh là hết tháng này a.... Nếu biết chỉ còn được bên cạnh cô 3 ngày này thì đánh chết hắn cũng không xin nghỉ phép hôm nay. Và nếu biết ngày này Âu Dương Bác Minh thay đổi được xưng hô, bế và ôm được cô; Du Nhiên thì được ôm, đi ăn cùng thì Lăng Hạo Ninh chắc phải hối hận đến không ngủ nổi.

Trong đầu hắn bây giờ quay cuồng ý nghĩ làm sao để Hiểu Linh thấy được bản chất giả vờ chu đáo rộng lượng của Cố Thừa Minh đây. Ngẫm lại cảnh chạm trán ban nãy, đột nhiên Hạo Ninh cảm thấy. Sao nó giông giống một đoạn phim trạch đấu a... Nam nhân đang khen chính thất chu đáo rộng lượng khi chuẩn bị tiệc cho thiếp thất. Thì tiểu thiếp kia liền xuất hiện tranh sủng, khoe khoang ... a phi.... hắn mới không phải là tiểu thiếp... hắn là chính cung... a phi phi...cũng không đúng.. Hiểu Linh chỉ là của hắn. Tất cả là tại bộ phim chết tiệt chiếu ở Lăng gia chiều nay khiến hắn suy nghĩ linh tinh ...hừ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play