Editor: Endy.
Phí Hiên còn đang ngủ, bị đánh vào mặt trực tiếp ngồi dậy.
“Cầm thú!” An Sênh cũng ôm chăn ngồi dậy, vạt áo trước của cô lộ ra một mảng lớn.
Cô quả thật tức điên rồi.

Tối hôm qua, cô nhớ rõ ràng bản thân nhìn chằm chằm Phí Hiên, nhìn đến nỗi vì quá mệt mỏi mà ngất đi.

Không nghĩ đến Phí Hiên lại thừa dịp này làm chuyện cầm thú!
Phí Hiên bụm mặt vẻ vô tôi, chớp chớp mắt một hồi lâu mới phản ứng được.

Anh vì cái gì mới sáng sớm đã bị ăn tát.
Thật sự trong mắt An Sênh lên án quá rõ ràng, Phí Hiên nghĩ không hiểu cũng không được.

Nhưng tối qua anh chỉ đem An Sênh kéo vào chăn, cởϊ áσ khoác vì sợ cô không thoải mái, hiện tại cô lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh….
“Anh giở trò gì với tôi hả?!” An Sênh ôm chăn, đầu vai nhỏ nhắn còn lộ ra một ít.

Phí Hiên nhìn thoáng qua, mới đầu còn nhíu mày, xoa xoa mặt, đột nhiên nở nụ cười, lần nữa nằm trở lại giường, hai tay gối sau đầu, nói “Chuyện không làm cũng đã làm, như thế nào? Không phải cô nói lấy thân trả nợ sao?”
An Sênh không ngốc, thân thể cô không có gì khác thường, thậm chí còn được ngủ một giấc thoải mái, có thể nói tinh lực dư thừa.

Cô hỏi không phải chuyện gì khác, mà là vấn đề vì sao vạt áo trước của cô bị mở ra.

Trước kia Phí Hiên cẩu bức, mỗi lần cô đều thề sống chết bảo vệ…
Không thể tưởng tượng được tên súc sinh này----
An Sênh cười lạnh một tiếng, không nói chuyện, run cầm cập kéo chăn lên, đem nút áo gài lại.

Sau đó đột nhiên tức giận, cào loạn vào mặt Phí Hiên.
Phí Hiên kêu oái oái trốn.

An Sênh tức điên không chịu nổi, cô thật sự không nghĩ đến, Phí Hiên thân là nam chính thế mà lại làm ra loại chuyên tiểu nhân hèn hạ như vậy! Thừa dịp cô ngủ, sờ mó ngực cô!
“Cô điên rồi!” Phí Hiên bắt lấy tay An Sênh, nhưng vẫn bị cô cào lên cánh tay vài cái.
Hai người dây dưa trên giường, Phí Hiên có mười cái miệng cũng nói không rõ, anh thật sự chỉ cởϊ áσ khoác lông cùng hai lớp quần ngoài của cô.
Ai biết vạt áo trước như thế nào lại bị cởi ra, anh không thèm khát đến mức đó!
Hôm nay, xem như Phí Hiên được lãnh giáo tuyệt chiêu “ngoan độc” cào mặt của An Sênh, kéo tóc, nhéo tai, bóp mũi, cào hầu kết, còn tính bóp nát hai tiểu Cầu Cầu của anh… ( 2 tiểu Cầu Cầu mụi người tự biết là gì nhaa~~~ :v )
Phí Hiên thật sự không thể động thủ với cô, chỉ có thể trốn, ăn không ít khó chịu.

Tại thời điểm anh sắp không bảo vệ nổi hai tiểu Cầu Cầu, ông trời cuối cùng nhìn không được cũng chịu ra tay cứu giúp anh.
Phí Hiên bất ngờ không kịp phòng bị, thấy được một mảng da trắng noãn, An Sênh cũng cảm giác được trước người chợt lạnh.

Hai người đều ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, “Ba” một tiếng, trên mặt Phí Hiên lại thêm dấu một bàn tay.

Giờ phút này, tóc anh bị An Sênh kéo như ổ gà, một bên mắt bị An Sênh chọc đỏ bừng lệ chảy ròng ròng, tai cũng bị véo đến đỏ, mũi bị ăn một đấm, trên mặt còn nhiều vết móng tay, một tay bảo vệ hai tiểu Cầu Cầu bên dưới.

Quả thật bộ dáng chật vật thảm thương không nỡ nhìn.
Anh vội vàng chỉ vào An Sênh đang vội vàng ôm quần áo nói, “Thấy không! Ông trời làm chứng, tối hôm qua tôi con mẹ nó chỉ cởϊ áσ khoác lông của cô, là chính cô không thành thật tự mở.

Cô còn cào tôi!”
An Sênh xoay người giữ áo, Phí Hiên cảm thấy thật sự uỷ khuất muốn chết, cào bả vai cô, “Cô nói chuyện, người phụ nữ xấu xa này.

Cô làm tổn thương tôi, còn muốn bóp nát tiểu Cầu Cầu của tôi!”

An Sênh sốt ruột hoảng sợ đến hai tay đều run, Phí Hiên cào bả vai cô, cô liền xoay tay muốn cào người.
Hai bên mặt Phí Hiên đều không thể may mắn thoát khỏi, một bên mắt đỏ bừng còn nước mắt, hai tay bụm mặt ngồi chồm hỗm trên giường rống lên, “An Sênh, tôi thật không nghĩ tới, cô thế nhưng lại là loại người phụ nữ xấu xa như vậy!”
Tối qua từ bên ngoài trở về, Phí Hiên liền đưa cho cô một bộ quần áo tơ tằm.

An Sênh thầm mắng trong lòng, khuya áo tuy có chút lỏng, nhưng cô ngủ rất đàng hoàng, làm sao có khả năng chính cô cựa người đến mở nút.
Bất quá cô lại nghĩ, vài ngày nay tuy Phí Hiên có lưu manh nhưng vẫn có chừng mực.

Tuy ngoài miệng nói muốn xoa bóp ngực cho cô, từ đầu đến cuối chỉ nói, chưa từng có động tác quá phận, càng không nhân lúc hầu hạ cô mà chiếm tiện nghi.
Quay đầu nhìn bộ dáng kia của Phí Hiên, trong lòng liền minh bạch.

Có lẽ đúng là do cựa người bị mở ra, không phải anh ép buộc mở…
Nhưng cô vẫn chưa nhận thức được, con cháu Phí Hiên hai tiểu Cầu Cầu thiếu chút nữa bị cô giận dữ bóp nát, còn cào mặt anh thảm như vậy.

An Sênh cúi đầu gài nút áo, sờ sờ ngực, không có lương tâm không phân rõ phải trái nói, “Phí Hiên, anh chính là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
“Tối hôm qua tôi ngất đi, chúng ta đã chia tay, anh không để ý tới coi như xong, đá tôi đi cũng được, vì cái gì lại kéo tôi vào chăn.

Anh chính là có ý đồ không tốt lành gì!”
Phí Hiên nhìn An Sênh, bị cô ngang ngược không phân phải trái chất vấn, khiếp sợ há to miệng.
“Nhìn cái gì? Chúng ta đã chia tay! Anh cũng đã đáp ứng.

Kết quả thì sao? Anh lại làm ra loại chuyện xấu xa này, Phí Hiên tôi thực sự nhìn lầm anh--- “
An Sênh nhanh chóng mặc quần, sau đó mang giày, mặc áo khoác lông, còn giả vờ uỷ khuất khóc “Ô ô ô…”
“Tôi không có!” Phí Hiên cho rằng cô thực sự khóc, còn định đi lên kéo cô giải thích.

Nhưng lúc đem người kéo qua liên phát hiện trên mặt cô nào có chút nước mắt, là An Sênh chột dạ lừa anh.

An Sênh ngủ cả đêm, hiện tại cảm thấy bản thân có thể chạy việt dã năm km, liền xoay người tránh thoát khỏi tay anh, “Anh tên hỗn đản này--- “
Mắng xong liền chạy ra cửa.

Phí Hiên như thế nào có thể nuốt trôi nhục nhã như vậy, còn ăn không ít mệt mỏi, anh liền đuổi theo.

An Sênh chân ngắn lại thêm đôi giày số to, mới kéo cửa ra liền bị Phí Hiên một phen túm lại, ngăn ở cửa.
“Tôi đùa giỡn lưu manh? Tôi hèn? Tôi khốn khiếp?”
Phí Hiên đem An Sênh ép vào cửa, miệng chẹp chẹp, tay trực tiếp kéo vạt áo khoác lông, “Tên lưu manh này nếu không đùa giỡn, thật có lỗi với con cháu sau này!”
An Sênh bị bàn tay nóng bỏng cảu anh chạm nhẹ vào bụng, tóc gáy đều dựng đứng lên, liên tiếp đạp loạn, ngoài miệng lập tức kinh sợ, “Phí Hiên, Phí Hiên! Tôi sai rồi…tôi sai rồi.

Là tôi hiểu lầm anh, anh là chính nhân quân tử, đại nhân đại lượng thả tôi ra.

Làm người lưu lại một đường để sau này gặp lại mới tốt a!”
Phí Hiên vẫn muốn sờ cái bụng nhỏ của An Sênh, trong ấn tượng của anh là một mảng trắng mềm, giống như động vật nhỏ, nhưng bình thường An Sênh đều bài xích anh thân cận, anh chỉ có thể nhìn, không dám động thủ.
Lúc này thật sự đè xuống, cảm giác quả thật so với lớp da mềm mại của động vật nhỏ giống nhau…không, so với cái kia mềm mại hơn.
Phí Hiên dừng lại động tác, từ từ lặp lại lời An Sênh nói, “Làm người lưu lại một đường, sau nay gặp lại mới tốt…”
Anh cúi đầu, chôn ở vai An Sênh, mấy giây đi, lại lần nữa ngẩng đầu.
“An Sênh.” Giọng điệu Phí Hiên đột nhiên trầm xuống, dời bàn tay đang dặt trên bụng cô.

An Sênh dựng đứng tóc gáy, một tầng mồ hôi mỏng trên lưng.
“Ngày sau vẫn nên đừng gặp lại.” Phí Hiên nói xong liền đẩy thân thể cô ra, nhưng tay vẫn còn đặt trên cạnh cửa.
“Cô đã cứu tôi một mạng, tiền cô nợ xem như xoá bỏ.” Phí Hiên nói, “Tôi còn có thể cho cô một ít tiền cảm tạ.


An Sênh bị bộ dạng đột nhiên nghiêm túc của Phí Hiên làm sửng sốt.

Giọng nói của anh réo rắt dễ nghe, nhưng lúc này, mạc danh có chút chua chát khó tả.
“Chúng ta về sau đừng gặp lại, tôi không phải kiểu người rộng lượng.

Lúc này ngu ngốc, muốn cùng cô ở bên nhau, lại bị cô đùa giỡn, tôi không có khả năng không tức giận.”
Phí Hiên ghé sát vào An Sênh, hạ thấp âm thanh hai phần, “Cô thức thời một chút, đừng ra ngoài nói bừa.

Về sau, mặc kệ cô đi với ai, đừng xuất hiện trước mặt tôi, bằng không nói không chừng tôi mất hứng, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, cô cũng không trở mình được.”
An Sênh gnhe xong liền sửng sốt, khó có được ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lần này Phí Hiên đồng ý chia tay, An Sênh làm sao còn có khả năng trêu chọc anh.

Cô đến thế giới này vì mục đích gì? Chính là muốn một cuộc sống yên ổn.
“Được.” An Sênh trả lời.
Nhưng Phí Hiên vẫn không buông cánh tay đặt trên cửa, hai người vẫn duy trì tư thế quỷ dị như vậy.

An Sênh còn cảm giác hô hấp Phí Hiên ngày càng gần.
An Sênh tranh thủ kéo kéo cửa, nhưng kéo không được, nhẹ giọng nói, “Anh buông tay ra đi.

Tôi sẽ đi ngay.”
Phí Hiên không nói chuyện, nhưng vẫn không nhúc nhích, hô hấp cơ hồ đều phun tại gáy cô.

An Sênh lại nói một câu buông tay, Phí Hiên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Phí Hiên, anh như vậy là có ý…”An Sênh nghĩ quay đầu lại lý luận với anh.

Phí Hiên lại dùng một tay đè đầu cô lại, không cho cô quay đầu, để cô không thấy được đôi mắt phiếm hồng của anh.
Mẹ nói, Phí Hiên có chút nghẹn khuất.

Anh đã 22 tuổi, trong nhà bị ba cùng bác ép buộc, ngay cả yêu đương cũng không được tự do, không dễ dàng gì mới gặp được hai mục tiêu, chưa đợi có chút gì đã bị doạ đi, hoặc là bị ba anh ném tiền bỏ đi.
Lại nói tiếp, An Sênh cũng xem như là mối tình đầu của Phí Hiên, mặc dù mối tình đầu này chỉ là một hồi tự mình say mê, nhưng đó cũng là mối tình đầu.
Mối tình đầu dù sao cũng phải lưu lại ký hiệu!
Vì thế Phí Hiên hướng về phía cổ An Sênh hạ miệng, tiếp theo trong phòng bệnh vang lên âm thanh như gϊếŧ heo của An Sênh tru lên.
“A a a ---- Phí Hiên, mẹ nó anh là chó sao---- “.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play