Vài ngày sau, Bảo Trâm vừa tan học thì vội đạp xe ngược với hướng về nhà. Trí Bảo đang dõi mắt theo cô, thấy vậy cũng cho tài xế lặng lẽ theo sau. Hắn thấy biểu hiện của cô mấy hôm nay rất lạ, cứ chau mày, rầu lo chuyện gì đó. Nên đặc biệt chú ý đến cô.

  Bảo Trâm thực tế là đang lo cái vụ mồ hôi có mùi hoa cúc của cô. Bởi cô đâu phải Dương quý phi hay Hàm Hương đâu mà trên người có mùi hương tự nhiên được. Nếu cô sinh ra đã có mùi hương rồi thì cô sẽ vô cùng sung sướng, con gái ai mà không thích lúc nào trên người cũng có mùi thơm. Tuy nhiên, mùi thơm này đột nhiên lại xuất hiện gần đây, khiến cô nghĩ chính là dấu hiệu của bệnh gì đó, nên khiến cô lo rầu. Cho nên hôm nay cô mới quyết định đến bệnh viện khám.

  Cầm kết quả trong tay mà cô cũng không thể lý giải nổi. Sức khỏe đều bình thường, không khác lần khám trong trường là mấy. Nguy cơ tiểu đường cũng không có. "Vậy thì quái thật? Sao tự nhiên mồ hôi lại có mùi thơm? Không lẽ đúng như bác sĩ nói có lẽ là do thay đổi nội tiết tố trong cơ thể sao? Nhưng tại sao không là mùi hoa hồng hay hoa nhài mà là mùi hoa cúc chứ? Hoa cúc người ta hay dùng để chưng trên bàn thờ mà. Hu hu mình bị gì kỳ vầy nè?"

  Thấy cô đi ra, Trí Bảo vui mừng chạy lại hỏi.

  - Bảo Trâm! Em không sao chứ?

  Bảo Trâm kinh ngạc.

  - Hả? Sao anh lại ở đây?

  Hắn đáp.

  - Anh thấy em đi vào bệnh viện, nghĩ là em bị bệnh nên vào xem.

  Bảo Trâm cảm thấy lòng mình như có một dòng nước ấm chảy qua. Một cảm giác bồi hồi, xúc động, xao xuyến. "Hắn đang quan tâm cho mình?" Nhưng đột nhiên, cô nghĩ lại đó là Trí Bảo thì lập tức đập tan ngay những cảm giác đó. "Không thể được! Mình không thể rung động trước hắn nữa, đã một lần đau rồi. Không thể để đau thêm lần nữa!" Nghĩ rồi cô nhanh chóng lấy lại thái độ lạnh lùng nói với hắn.

  - Tôi không sao! Chỉ là đi khám thử xem có bị bệnh gì không thôi. Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.

  Hắn liền hỏi.

- Vậy kết quả nói sao?

  Cô lắc đầu.

  - Không có gì! Sức khỏe bình thường.

  Hắn thở phào nhẹ nhõm nói.

  - Vậy thì anh an tâm.

  Vừa rồi hắn phát hiện trong mắt cô có một sự rung động nhẹ, nhưng chỉ một thoáng đã vội biến mất. Hắn biết cô đã có thể từ từ tiếp nhận tấm chân tình của hắn, chỉ là cô cố tìm cách nén lại nó thôi. Nhưng không sao, như vậy cũng không uổng công sức theo đuổi bấy lâu của hắn. Thời gian còn dài hắn sẽ đợi.

  Chợt có một tiếng gọi.

  - Bảo Trâm! Trí Bảo!

  Hai người nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy Chương Dương và cả Ngọc Hải đang tươi cười đi tới. Ngọc Hải lên tiếng trước.

  - Chúng ta lại gặp nhau rồi!

  Ánh mắt cười gian nhìn về phía Bảo Trâm. Bảo Trâm thì chán ghét không thèm nhìn hắn. Trí Bảo lịch sự hỏi.

  - Hai anh sao lại ở đây?

  Chương Dương đáp.

  - Trưa nay bọn anh trên đường đi ăn cơm về, không cẩn thận va chạm xe với người khác. Sợ người ta xảy ra chuyện nên đưa họ đến bệnh viện kiểm tra. Còn hai đứa sao lại ở đây?

  Trí Bảo đáp.

  - Bảo Trâm chỉ là đi khám sức khỏe, em đi theo cô ấy!

  Hai người Chương Dương và Ngọc Hải đồng loạt hỏi.

  - Bảo Trâm! Em bệnh à?

  Hai người đồng loạt nhìn nhau cười cười. Trí Bảo nhíu mày, không biết nghĩ cái gì? Bảo Trâm thì chỉ cuối mặt không nhìn họ, nhưng vẫn đáp.

  - Em không bệnh gì cả. Chỉ đi khám sức khỏe bình thường giống như khám định kỳ vậy. Hoàn toàn không có gì cả. Cảm ơn...hai anh quan tâm.

  - Anh Dương ! Anh Hải!

  Lại có thêm hai giọng nữ đồng loạt vang lên nữa. Bảo Trâm, nhìn lên thì chợt vô cùng bất ngờ. Hai cô gái ấy không ai xa lạ, một người đã cùng Chương Dương hôn nhau ở công viên, một người đã cướp chồng cô ở kiếp trước. "Thì ra họ đã biết nhau từ rất lâu rồi! Hai cô gái đó chắc cũng là bạn thân đi!"

  Chương Dương giới thiệu hai người họ là hai người mà Chương Dương và Ngọc Hải đã đụng phải. Còn giới thiệu Trí Bảo và Bảo Trâm đều là em của anh ta. Nhưng chỉ có Trí Bảo cùng hai cô gái đó gật đầu chào, còn Bảo Trâm thì nhìn chầm chầm bọn họ, đôi mắt cảm xúc vô cùng phức tạp.

  Nhận thấy ánh mắt của Bảo Trâm quái dị nhìn hai cô gái. Cô gái đã từng cùng Chương Dương hôn nhau, dịu dàng thân thiện hỏi.

  - Em gái à! Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao? Sao em nhìn chúng ta dữ vậy?

  Bảo Trâm chợt hoàn hồn, vội lắc đầu nói.

  - Dạ không... không có ạ! Chỉ tại...tại em thấy hai chị rất xinh đẹp thôi!

  Hai cô gái nhìn nhau, cười vui vẽ, họ cũng biết họ rất xinh đẹp. Nhưng Bảo Trâm thì hai tay đã nắm chặt thành quyền. Cũng may cô không để móng tay dài, nếu không chắc chắn sẽ đâm vào tay chảy máu. Sau đó, cô cuối người nói xin lỗi tất cả cô phải trở về ngay nếu không mẹ sẽ trông. Rồi bỏ chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Bỏ lại ba người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, họ nhận ra Bảo Trâm có điều gì đó không đúng. Nhưng hai cô gái thì không cảm thấy gì cả, chỉ là một cô nhóc không đáng họ để trong mắt.

  Bảo Trâm tuy bị kinh hách, nhưng không mất lí trí. Qua thời gian dài suy nghĩ thấu triệt mọi chuyện cô đã thông suốt và bình tĩnh rất nhiều. Nhưng theo bản năng, cô luôn luôn muốn tránh xa họ nên cô đã bỏ chạy. Cô biết Trí Bảo chắc chắn sẽ đuổi theo cô nên khi cô lấy xe đã vòng ra cửa sau bệnh viện đi một con đường khác trở về. Đây là một con đường tắt, quẹo qua các con hẻm rất ngoằn ngoèo. Bình thường không biết rất dễ bị lạc, nhưng Bảo Trâm thì không.

  Cô cũng không chạy về nhà mà đến quán chị Ngọc Mỹ luôn. Bởi hôm nay cô biết mình khi khám ra sẽ về trễ nên đã chuẩn bị sẵn quần áo bỏ trong cặp, đến đó thay ra là xong. Nói là cặp chứ gọi là ba lô sẽ chính xác hơn. Chị Mỹ cũng ngạc nhiên hỏi sao hôm nay cô đến sớm chỉ mới 4 giờ 15 thôi. Bảo Trâm cũng đáp là do đi khám sức khỏe nên tiện thể đến luôn, chứ về nhà rồi trở ra nữa thì rất mệt. Chị Ngọc Mỹ cũng cảm thấy rất có lý.

  Trí Bảo đúng là đã đuổi theo Bảo Trâm, hai người Chương Dương và Ngọc Hải cũng muốn chạy theo lắm. Nhưng ngặt nỗi còn hai cô gái họ gây tai nạn cho người ta ở đây nên không thể bỏ được. Trí Bảo chạy ra cổng thì đã không thấy bóng dáng Bảo Trâm. Vội kêu tài xế chạy theo hướng về nhà cô, có thể cô đang trên đường về.

  Nhưng chạy mãi đến đầu hẻm vào nhà cũng không thấy bóng dáng cô. Hắn tự hỏi không lẽ cô đi đường tắt trở về, nhưng khi hắn vào đến nhà cô, thì thấy nhà cũng khóa cửa. Cô vẫn chưa về, hắn lo lắng lấy điện thoại ra gọi, nhưng chỉ nghe đổ chuông mà không ai bắt máy. Gọi mấy lần cũng như vậy.

  Chợt nhớ là thường 5 giờ chiều cô sẽ ra quán trà sữa Ngọc Mỹ làm thêm. Nên hắn vội cho xe chạy đến đó, khi thấy bóng dáng cô ở trong đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Đi vào muốn gặp cô nhưng cô lại tránh hắn, để chị Ngọc Mỹ ra tiếp. Hắn đành ngậm ngùi kêu đại một ly nước trái cây ngồi uống. Thôi vậy cũng được! Chỉ cần cô không có việc gì là hắn an tâm.

  Một lúc sau, Ngọc Ngân đi ra, thấy hắn mắt lóe lóe nhưng không nói gì. Trong lớp Ngọc Ngân rất ít tiếp xúc với con trai, đặc biệt là mấy tên phong lưu hào hoa như hắn. Nhưng cũng cười chào cho có lệ. Hắn cũng chỉ gật đầu chào lại nhưng không có nói chuyện. Ngồi một lúc nữa thì hắn mới đi.

  Trí Bảo vừa đi không bao lâu thì Chương Dương và Ngọc Hải cũng vào tới. Bảo Trâm nói cô mắc tolet nên nhờ Ngọc Ngân ra tiếp. Ngọc Ngân thì đã quên mất Chương Dương là ai rồi. Cô bé ngoài học và kem ra thì những người tiếp xúc với cô, cô ít nhất phải gặp 5 lần mới nhớ mặt, dù người đó có từng mời cô đi ăn kem. Lúc Chương Dương nhắc lại vụ ăn kem ở gần nhà sách cô mới nhớ. Vội cười hì hì, nói huyên thuyên một lúc rồi thôi. Nhưng mà chắc chắn tối về cô cũng sẽ quên thôi.

  Chương Dương cũng lắc đầu luôn, dạo gần đây mị lực của hắn sao mà kém thế không biết. Bảo Trâm thì mỗi lần thấy hắn đều cuối đầu né tránh, còn cô bạn thân của cô ấy lại không nhớ rỏ hắn. Thật là, hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng thôi. Còn Ngọc Hải thì lại càng hứng thú về Bảo Trâm. Mèo nhỏ hoang rất đặc biệt! Chọn bạn mà chơi cũng rất đặc biệt. Hắn càng ngày càng muốn chinh phục Bảo Trâm rồi.

  Bảo Trâm đi ra cũng vẫn như thường chạy tới chạy lui, cười nói với khách, nhưng cũng vờ như không thấy hai người đó, dù có lướt ngang qua họ. Hai người nheo mắt nhìn nhau, đều lộ ra suy nghĩ chung. "Có vấn đề!" Nhưng vì cô đang bận nên không tiện hỏi. Thôi thì để về gọi điện thoại xem sao.

  Chương Dương đã có số của Bảo Trâm rồi, lúc ở bệnh viện anh ta cũng đã thử gọi nhưng cô không bắt máy. Ngọc Hải bèn nói hay cho số cô cho hắn gọi xem sao, biết đâu thấy số khác cô ấy sẽ bắt máy. Chương Dương không nghi ngờ gì mà đã cho số điện thoại của Bảo Trâm cho Ngọc Hải. Họ là bạn thân nên không có gì mà Chương Dương dấu Ngọc Hải, ngay cả hắn thích Bảo Trâm, Ngọc Hải cũng biết. Nên chỉ đơn thuần nghĩ Ngọc Hải là giúp mình thôi. Chương Dương đầu óc kinh doanh có thể nhạy bén nhưng chuyện tình cảm nam nữ đặc biệt là làm quen bạn gái, hắn thật sự hơi bị khờ.

  Thế là, Ngọc Hải đã đường đường chính chính có được số điện thoại của Bảo Trâm. Nhưng kết quả, hắn gọi cô cũng không bắt máy nốt. Nhưng không sao? Tối hắn sẽ nhắn tin a! Với bản lĩnh của hắn, cô bé mới lớn như cô lâu ngày cũng sẽ bị cưa đổ thôi. Hắn nghĩ như vậy!

  Cũng may, thời gian này facebook hay zalo chưa thịnh hành. Nếu không, chắc Bảo Trâm sẽ phải điên đầu vì hắn. Nếu đổi là kiếp trước cô sẽ vô cùng vui vẽ, nhưng kiếp này thì không.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play