Hôm nay 14, nên chùa cũng có đông người thấp hương. Bảo Trâm lại mua hai bó nhang nhỏ cho Trí Bảo một bó, cô một bó. Sau đó, lại đèn đốt lên, đi lễ và cấm lên lư hương nơi thờ các vị phật. Trí Bảo từ nhỏ tới giờ đâu có đi chùa lần nào, đâu có biết làm sao. Nên thấy cô làm thế nào thì hắn làm thế ấy thôi.

  Thắp nhang xong, cô đến chổ bàn cầu an cầu siêu, vị sư phụ hỏi cô muốn cầu an hay cầu siêu. Cô đáp cầu an. Vị ấy liền lấy ra cho cô một tờ giấy màu vàng trên đó ghi cầu an. Tiếp theo, cô đọc tên tuổi mẹ và tên tuổi mình cho vị sư phụ đó ghi. Bảo Trí Bảo cũng đọc tên tuổi mình cho sư phụ ghi luôn. Sau đó cô nhìn qua bên cầu siêu, cô hỏi vị sư phụ.

  - Thưa sư phụ, cho con hỏi em bé mới tượng hình hai tháng trong bụng mẹ mà bị chết có thể cầu siêu được không ạ?

  Nghe cô hỏi, có mấy người ngồi gần đó kể cả Trí Bảo nhìn cô chầm chầm. Cô vội giải thích.

  - À là vầy ạ. Dạo gần đây con hay mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ con thấy một đứa bé gái, nó kêu con là mẹ còn nói là do kiếp trước khi mang nó mới hai tháng đã bị tai nạn chết. Khiến nó cũng chết theo nên con không biết như vậy có thể cầu siêu được không ạ?

  Cô cũng không nói dối, bởi vì đó chính là kiếp trước của cô và giấc mơ cũng là thật. Vị sư phụ liền gật đầu đáp.

  - Mô phật! Đây là do vong linh kiếp trước còn vương vấn nên kiếp này mới đi theo. Đây là việc ngoài ý muốn, có lẽ bản thân cô kiếp trước cũng không muốn điều này. Nhưng vì đứa bé quá lưu luyến không nỡ rời xa cô nên hay về trong mộng gặp cô. Cô hãy đặt cho nó một cái tên, nhà chùa sẽ giúp cô siêu độ cho nó.

  Bảo Trâm bèn đặt là Huỳnh Bảo Ngọc. Tên là khi biết mình có thai cô đã nghĩ sẵn rồi, dù là trai hay gái tên này đặt đều được. Còn họ, cô coi như nó không có cha đi, cô sẽ cho nó theo họ của cô. Viết xong, Bảo Trâm chấp tay lễ sư phụ một cái, vị sư phụ đó cũng trả lễ lại. Rồi cô móc trong túi ra 200 ngàn bỏ vào thùng tam bảo. Đây là tất cả tài sản của cô. Trí Bảo cũng bắt chước cô bỏ vào, nhưng hắn bỏ tới hai tờ 500. Hắn nhiều tiền mà, có hai tờ cũng không xẹp bóp hắn được.

  Hai người đi dạo trong khuôn viên chùa một lát, chợt Trí Bảo thấy có vài người đứng ở dưới tàn cây gì đó, đang dơ tay lên những đóa hoa tựa tựa hoa sen mà hứng. Hắn hỏi.

  - Bảo Trâm những người đó đang làm gì vậy?

  Cô nhìn theo tay hắn chỉ đáp.

  - Họ đang hứng hoa Sala! Nghe nói nếu hoa tự động rơi xuống vào bàn tay thì sẽ rất may mắn.

  Nói rồi cô cũng lại đó, nhìn những chùm hoa trên cao rồi đưa tay lên hứng. Cô cũng hi vọng được may mắn mà. Bất chợt một ngọn gió nhẹ thổi qua và một bông hoa Sala đã rơi ngay vào lòng bàn tay cô. Mọi người xung quanh cũng hoan hỉ, ngưỡng mộ. Cô cũng vui mừng nở nụ cười thật tươi, nhưng chợt nhìn xuống một đứa bé khoảng 3, 4 tuổi đang dùng ánh mắt mong mỏi nhìn cô, chính xác hơn là nhìn đóa hoa trên tay cô. Cô tươi cười dịu dàng, khom xuống trao cho bé đóa hoa. Bé vui mừng đưa hai tay ra tiếp nhận và cuối đầu nói cám ơn cô, rồi chạy đến khoe với mẹ đang đứng đó không xa. Mẹ cô cũng mỉm cười nhìn cô gật đầu chào. Cô cũng gật đầu lại.

  Trí Bảo lại lần nữa phát hiện, ánh mắt cô khi nhìn đứa bé lại toát lên vẽ yêu thương đông đầy của một người mẹ. Hắn tự hỏi, tại sao cô chỉ mới có 15 tuổi mà ánh mắt lại có nhiều cảm xúc như vậy. Không lẽ chuyện cô đã trải qua còn kinh khủng hơn hắn tưởng tượng? Cô đứng đó, tuy giữa chốn đông người nhưng hắn cảm giác cô vô cùng cô đơn, lẻ loi. Cô ngước nhìn những chùm hoa đông đưa mà trong mắt không có gì lưu luyến.

  Đột nhiên, hắn bổng nghĩ đến hình ảnh mấy vị ni cô trong chùa chấp tay trước ngực. Hắn hoảng sợ nghĩ, "Đừng nói cô ấy muốn xuống tóc đi tu nha? Vậy mình phải làm sao? Không được! Không được! Dứt khoát không thể cho cô ấy đi tu được! Các vị Phật trong chùa à! Xin các ngài đừng cho cô ấy đi tu nha! Con cầu xin các ngài đó!"

  Bảo Trâm không hề biết trong lòng Trí Bảo đang kêu gào. Cô chỉ đơn giản là nhìn những chùm hoa kia thôi, không nghĩ gì cả. Thấy một băng đá bên cạnh hồ sen dưới tàn cây liễu đã trống, cô bèn lại đó ngồi xuống nghỉ chân, Trí Bảo cũng lại ngồi bên cạnh cô. Cảnh chùa tuy đông người, nhưng vẫn toát lên vẽ thanh tịnh khiến cho lòng người thanh thản.

  Trí Bảo cảm thấy hơi khát nên bảo cô ngồi đây, hắn đi ra ngoài mua nước rồi sẽ trở vào. Cô cũng gật đầu đồng ý. Hắn vừa đi khỏi thì một bóng người lại gần cô và hỏi.

  - Ghế này còn chổ trống anh có thể ngồi đây được không?

  Cô ngước nhìn lên thì vô cùng kinh ngạc. " Là anh ta!" Rồi vội cuối đầu gật gật. Người đó tươi cười tự nhiên ngồi xuống nhưng vẫn giữ một khoảng cách với cô. Hắn hỏi.

  - Chúng ta đã gặp nhau rồi thì phải? Em tên Bảo Trâm đi!

  Cô gật đầu nhưng vẫn cuối mặt, nhẹ giọng nói.

  - Dạ! Hôm qua là em đụng trúng anh. Vết thương anh đã đỡ chút nào chưa ạ?

  Hắn cười dịu dàng nói.

  - Anh không sao? Đã không còn đau nữa. Anh tên Đoàn Chương Dương. Em có thể gọi anh là anh Dương.

  Bảo Trâm vẫn cuối đầu đáp.

  - Dạ! Anh Dương!

  Dĩ nhiên là cô biết anh tên Chương Dương rồi. Đó cũng là tên của tập đoàn anh. Anh lại hỏi.

  - Em cũng đi chùa thắp nhang à?

  - Dạ!

  Rồi anh lại nói.

  - Nếu biết hôm nay có thể gặp lại em, thì anh đã đem chiếc khăn hôm qua trả lại rồi.

  Cô vội đáp.

  - Không cần đâu ạ! Em còn rất nhiều, anh cứ bỏ nó đi!

  Chương Dương mỉm cười như ánh nắng ban mai ấm áp. Nhẹ nhàng lại gần cô nói nhỏ.

  - Chiếc khăn tự tay thêu rất đẹp. Anh không nở bỏ nó đâu. Anh xem như em tặng anh nhé!

  Đột nhiên, anh ta chợt lại gần, làm Bảo Trâm giật mình ngẩng đầu lên. Nhưng anh ta đã nhanh chóng lướt ra xa như lúc ban đầu, nhìn cô tươi cười ấm áp. Dường như vừa rồi người lại gần nói nhỏ vào tai cô chỉ là do cô tưởng tượng. Bốn mắt nhìn nhau khiến cô vô cùng bối rối. Bổng nhiên một tiếng gọi lớn.

  - Bảo Trâm!

  Nhìn lại thì thấy Trí Bảo đã đi tới bên cạnh cô, tay xách hai chai nước. Mặt thì đen như đáy nồi. Bảo Trâm hắc tuyến đầy đầu, định nói gì thì Chương Dương đã lên tiếng trước.

  - Trí Bảo! Lâu quá không gặp. Không ngờ chú đã lớn thế này rồi! Suýt tý nữa là anh không nhận ra đấy.

  Trí Bảo và Bảo Trâm đều ngạc nhiên. Trí Bảo hỏi.

  - Anh là ai? Làm sao biết tôi?

  Rồi ngồi vào giữa hai người Bảo Trâm và Chương Dương không cho hắn nhìn Bảo Trâm. Đưa cho cô một chai nước và đồng thời cũng vặn nắp chai nước hắn đang cầm ra uống một hơi, thái độ khá là phách lối. Nhưng Chương Dương thì lại vẫn tươi cười ấm áp nói.

  - Anh là Chương Dương! Anh bà con cô cậu với chú. Lúc nhỏ, cô hay dắt chú về nhà đám giỗ ngoại, chú cứ bám theo tôi không rời đấy. Nhưng từ khi cô và dượng ly hôn đều ra nước ngoài sống thì tôi không còn gặp chú nữa. Tôi cũng tưởng chú cũng đi theo cô hoặc dượng luôn rồi. Nhưng không ngờ chú còn ở đây.

  Trí Bảo bèn nhớ ra hắn đúng là có một người anh bà con cô cậu tên Chương Dương, đối xử với ai cũng hòa nhã và luôn tươi cười ấm áp. Lúc nhỏ đúng là hắn rất thích bám theo anh ta, đòi anh ta dắt đi chơi. Hắn chợt vui mừng hô.

  - Anh Dương! Không phải em nghe nói anh đã sang Mỹ du học rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây?

  Chương Dương nhẹ nhàng xoa đầu Trí Bảo cười nói.

  -  Anh đã học xong nhưng lại muốn về nước lập nghiệp. Dù sao ở đây mới là quê hương mình. Ở gần gia đình cũng tiện việc săn sóc.

  Trí Bảo lại nói.

  - Anh bây giờ khác quá! Em hoàn toàn không nhận ra.

  Chương Dương cũng nói.

  - Còn anh thì vừa nhìn đã nhận ra chú ngay. Càng lớn chú lại càng giống dượng.

  Hai người họ nói chuyện hỏi thăm lẫn nhau mà Bảo Trâm ngồi bên cạnh lại cảm thấy thật trớ trêu. Cô tự hỏi, tại sao cả ba người kiếp trước cô yêu, khiến cô tổn thương đều có quan hệ với nhau. Trí Bảo và Chương Dương là anh em cô cậu, còn Chương Dương và chồng cô lại là bạn thân. Cô cảm thấy thật mai mỉa. Bổng, có một tiếng gọi.

  - Chương Dương! Mình tìm cậu nãy giờ thì ra cậu ở đây!

  Cả ba người nhìn lại, thì thấy một người thanh niên trạc tuổi Chương Dương đang hí hửng chạy lại chổ họ. Bảo Trâm lại một lần nữa kinh ngạc, "Là hắn!" Nhưng mà, người đó đột nhiên vấp phải khe gạch liền lập tức ngã nhào về phía ba người. Bảo Trâm lại ngồi bên phải, hướng hắn đang chạy tới nên bị hắn đè xuống nằm trọn trong lòng hắn và Trí Bảo. Trí Bảo cũng ngã ngữa vào người của Chương Dương. Cũng may Chương Dương phản ứng mau, chống chân đỡ lại Trí Bảo kịp thời, nếu không anh đã bị ngã xuống đất rồi.

  Tổ hợp bốn người trên một chiếc băng đá trong có vẽ... lạ lùng làm sao. Người thua thiệt nhất vẫn là Bảo Trâm, cả thân hình đều nằm trong lòng của hai người đàn ông. Mà còn kinh khủng hơn là môi của cô đang va chạm với môi của người vừa vấp ngã đó. Bốn người đứng hình trong vài giây. Bảo Trâm là người phản ứng đầu tiên, vội đẩy mạnh anh ta ra. Đồng thời nhanh như chớp đứng dậy cho anh ta một cái tát thật mạnh.

  - Chát.... Đồ khốn nạn!

  Rồi sau đó tức giận đùng đùng bỏ đi. Trí Bảo nhíu mày nhìn thanh niên ngồi trên đất, ánh mắt cũng hầm hầm, muốn đá hắn một phát nhưng nghĩ gì lại không ra tay. Quay lại chào Chương Dương rồi vội chạy đuổi theo Bảo Trâm. Tên ngồi trên đất cũng ngơ ngác, không biết chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ là vô tình vấp ngã, hôn trúng môi cô bé đó thôi mà, có cần phản ứng mạnh dữ vậy không?

  Chương Dương nhìn vẽ ngơ ngác của cậu bạn thân mà buồn cười, đi lại đỡ cậu ta dậy. Nói.

  - Từ nay cho cậu chừa cái thói hấp ta hấp tấp, không coi trước coi sao nhé. Mặt bị sưng vù rồi kìa! Lần đầu bị con gái đánh cảm giác thế nào hả?

  Tên đó trừng mắt Chương Dương, ôm mặt nói.

  - Cậu còn cười mình được. Mà hai đứa bé đó là ai vậy?

  Chương Dương đáp.

  - Cô bé kia là người mình kể cậu hôm qua, đi trể đạp xe tông vào mình. Còn cậu bé kia chính là em bà con cô cậu với mình. Hai đứa nó, chắc cũng đang cặp bồ đi. Hay nói chính xác hơn là thằng em tôi đang theo đuổi cô bé đó. Trong có vẽ như cô bé không thích nó lắm.

  Tên đó sờ sờ mặt sưng nói.

  - Con bé đó dữ thiệt, mới chỉ lỡ chạm một chút thôi mà tát mình một cái thấy mấy ông trời, còn mắn mình khốn nạn nữa chứ?

  Chương Dương lại nói.

  - Cậu khốn nạn thiệt, người ta là con gái mới lớn, bị cậu cưỡng hôn, lại trước mặt bạn trai. Không đánh cậu bầm dập mới lạ. Trí Bảo vừa rồi cũng muốn cho cậu một trận đấy. Nhưng nể mặt tôi nên nó mới bỏ qua. Lần sau có gặp nó ngoài đường thì cậu đi đường vòng đi. Nó tuy còn nhỏ nhưng đã luyện võ từ lúc lên 3 rồi. Với năng khiếu của nó, bây giờ có thể đạt đến võ sư đấy.

  Tên đó bĩu môi khinh thường,

  - Võ sư thì sao chứ, cũng chỉ là đứa con nít miệng còn hôi sữa. Mới bi lớn mà bày đặt cặp bồ rồi. Mình nói thật nhé, trong thằng em cậu mặt cũng khá là phong lưu đó. E là vài tháng sẽ bỏ cô bé đó thôi. Chỉ tội cô bé đó, chắc sẽ đau lòng lắm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play