Chương 38: Căn bệnh quái ác
Ân Ân dạo này kì lắm, cô bé có những triệu chứng kì lạ mà không một ai để ý, bảo mẫu chỉ biết chăm sóc mà không quan tâm tới Tiểu Ân, nó thì do công việc quá nhiều cũng chẳng để ý mấy, còn hắn thì vừa điên đầu vs đám công việc lại vừa nổi điên với Nguyệt My mất thôi
Hôm nay nó đã hoàn thành xong công việc và đi học trở lại, nó có hứa vs Ân Ân là chiều về sẽ dẫn con bé đi chơi vs hắn nên con bé tâm trạng khá hơn
*Học viện Royal:
Nó mệt mỏi lết cái thân mình vào lớp, mới có 18t mà nhìn nó như 20t vậy đó, rất chững chạc chẳng mang vẻ trẻ con 1 tí nào cả, chỉ vừa nhận 1 ít công việc mà nó đã điên như vậy rồi mốt tiếp quản hết chắc chết mất
Vừa vào tới lớp thì đã thấy hắn ngồi vs 1 đống tài liệu, kế bên là ả Nguyệt My cứ ngồi sáp sáp vào hắn rồi giơ đt ra chụp hình này nọ. Tụi kia thì hết nói, cứ ngồi bàn tán về hắn và My, thấy nó thì im phăng phắc
Nó không quan tâm tới họ, đi 1 mạch xuống bàn của mình, giương con mắt lạnh lùng nhìn My rồi cất tiếng
-Tránh!!!-nó lạnh lùng nói
-Ơ, cậu cho tớ ngồi ở đây nhá!!-My mặt lì nói

-đây là chỗ của tôi-nó nói
-Nhưng cậu cho tớ ngồi có sao đâu??- My ra vẻ tội nghiệp
-Phong !!!-nó gọi hắn rồi đưa ánh mắt qua My ý kêu hắn kêu nhỏ này đi chỗ khác chơi
-Nguyệt My!! Em đi chỗ khác ngồi đi-hắn lạnh lùng nói xong vùi mặt vào đống tài liệu
-Em không chịu!! Em không đi đâu!!-My nủng nịu
-Nhanh!!-hắn hét lên 1 tiếng làm My sợ rung người nhanh chóng xách căp đi chỗ khác,nó ngồi phịch xuống ghế, lôi ipad ra ngồi xe phim sẵn tiện nhét headphone vào tai, hắn nhíu mày nhìn nó
-Em  có vẻ rỗi quá nhỉ?/-hắn nhìn nó hỏi
-Ừ!! Em đâu có như anh đâu!! Công việc chờ tới bây giờ mới làm-nó nhìn hắn cười
-Đâu phải tại anh!!! Em rãnh không????-hắn nói vẻ vô tội xong quay qua hỏi nó
-RÃNH!!-nó trả lời hắn
-Em phụ anh làm đống công việc này đi!!-hắn nhìn nó bằng ánh mắt năng nỉ
-Gì?? Anh giỡn á!! Không-nó trả lời rất ư là tỉnh
-Em không giúp là chiều nay anh không đi chơi vs Tiểu Ân đc đâu á-hắn nói, nó suy nghĩ 1 hồi thì cũng lên tiếng
-Ok!!-nó đành phải bắt tay vào làm giúp hắn
Mới vậy mà đã hết giờ học, nó cùng hắn đi lấy xe để đón Tiểu Ân đi chơi cùng, vừa mới đi ra tới cổng thì đã gặp Jam và Kim Vy cùng đi vào, JAM nhếch mép cười nhìn nó
-chào người đẹp!! Lâu quá không gặp!!

-  Anh Phong, nghe nói giờ mới thấy anh!! Ngày càng handsome nha!! Biết vậy hồi trước em không bỏ anh-Kim Vy nhìn hắn cười tà mị
-Ô nhiễm!!-nó nói nhìn Kim Vy
-đi thôi!! Anh không thở nữa đc mất-hắn nói xong kéo nó lên xe
Chiếc xe chạy 1 cách nhanh chóng,chạy thẳng tới nhà trẻ đón Tiểu Ân rồi đưa cô bé ra công viên chơi, nó và hắn đều rất thích con nít nên luôn coi Ân Ân là con gái ruột, đang chơi thì bỗng có 1 người phụ nữ khoảng 26 tuổi bước tới, cô ấy trông rất giàu sang, mặc 1 chiếc váy dài cộng vs áo tay ngắn chân đi giày cao gót, cổ thì đeo dây chuyền ngọc trai

-Tiểu Ân-cô ấy nhẹ nhàng gọi tên Ân Ân, cô bé quay lại nhìn , nó vs hắn cũng nhìn cô
-Cô là ai????-Ân Ân nhìn cô hỏi
-Cho hỏi cô có quen con gái tôi sao?????-nó nhìn người phụ nữ kia cất tiếng
-Ta là mẹ ruột của con bé!! Tiểu Ân mẹ là mẹ ruột của con mà!!-người phụ nữ nhìn Ân Ân vs vẻ buồn buồn
-Mẹ !?-Tiểu Ân nghi ngờ hỏi
-làm gì để chứng minh bà là mẹ của Tiểu Ân???-hắn cất tiếng
-Sợi dây chuyền của Tiểu Ân đeo trên cổ là chính món quà mà ta tặng nó nhân ngày nó chào đời, ta cũng có 1 cái y chang như vậy!! Do hồi đó ta có lầm lỡ nên mang thai nó xong ta không biết làm sao nên đem nó vào côi nhi viện !!!-người phụ nữ nói mà ánh mắt trùng xuống

Phịch…….. Tiểu Ân ngã xuống đất, cô bé đã ngất xỉu, nó vs hắn nhanh chân đi đưa cô bé vào bệnh viện, cả người phụ nữ đó cũng theo cùng tới, cô bé đc khám xong và truyền nước biển nên ngủ thiếp đi, bác sĩ yêu cầu người nhà vào trong bác sĩ có  chuyện muốn nói vs họ
Nó,hắn người phụ nữ kia đều đi vào trong, kéo ghế chậm rãi ngồi xuống, vị bác sĩ lôi bệnh án ra
-Cho hỏi nhà các vị có ai từng bị bệnh về não chưa??-vị bác sĩ ấy hỏi
-Ba tôi đã từng bị bệnh về não!! Nhưng Tiểu Ân có chuyện gì vậy ạ??-người phụ nữ lo lắng
-Cả nhà phải bình tĩnh nghe tôi nói!! Cô bé bị 1 căn bệnh gọi là bệnh Thoái hóa tiểu não, đây là 1 căn bệnh khá nguy hiểm, do tính di truyền và ai cũng có thể mắc bệnh, căn bệnh này sẽ làm ình mất đi dần ý thức rồi không đi đc, không cử động đc và sau đó sẽ chết-vị bác sĩ ôn tồn nói
Nó và người phụ nữ đó đều giật mình, Tiểu Ân sao lại mang trên người căn bệnh ác nghiệt kia chứ!!! Cô bé chỉ mới có 8t cái tuổi còn quá nhỏ để mà ra đi
-Tôi xin cô cậu, hãy để con bé quay lại vs gia đình của nó, tôi muốn những ngày cuối cùng này, con bé đc ở bên gia đình tah65t sự-người phụn nữ kia nói mà nước mắt rơi lã tả, nó nhìn qua hắn để coi hắn có đồng ý không, hắn gật đầu, nó cũng đồng ý vs bà
Sau khi Tiểu Ân tỉnh dậy thì nó đã kể mọi chuyện cho cô bé nghe, nó nói sẽ trả cô bé về vs gia đình thật sự của mình, đây chẳng phải là mong ước của cô bé sao?? Nhưng sao Tiểu Ân lại thấy luyến tiếc không muốn xa nó, nhưng cuối cùng thì cái gì cũng sẽ quay về vs nguồn gốc thực sự của mình thôi
Nó cùng hắn ra về mà trong lòng cảm thấy buồn, ở vs nhau trong 2 tháng họ đều tìm đc tình cảm vs cô bé nhưng bây giờ cô bé phải đi rồi!! Không chừng đây là lần cuối cùng mà họ đc gặp Ân Ân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play